Chương 5: Đừng tùy tiện tìm người mua hộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Diệp Thiên Phương

====================

Trời vừa tờ mờ sáng, trong chăn Phùng Dao đã len lén mở mắt.

Trong phòng ngủ chỉ có hai cái giường, bởi vì hình thể nhỏ hơn, cô ta cùng Trương Lộ ngủ chung một giường, Bành Huyên thì ngủ một mình trên một cái giường khác. Phùng Dao nằm thẳng trên giường, cẩn thận dùng dư quang đánh giá khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ của Trương Lộ trong bóng tối.

Vẫn chưa tỉnh.

Trương Lộ còn đang ngủ, tựa hồ vì quá sợ hãi nên làm cho cô nàng cùng cô lớn lên từ nhỏ này trằn trọc hơn nửa đêm chưa ngủ, thật vất vả dưới sự trợ giúp của thuốc ngủ mới rơi vào giấc ngủ say.

Nàng ta chắc sẽ không tỉnh lại. Phùng Dao nghĩ, bởi vì nó chính là một con ngốc ngu xuẩn, hư vinh, ngạo mạn, ỷ vào mỹ mạo của mình mà kiêu ngạo ương ngạnh không có đầu óc —— Đồ ngu.

Phùng Dao là một học sinh trung học hết sức bình thường, nhan sắc bình thường, gia thế bình thường, tố chất thân thể bình thường, khiến cô ta như trở thành phông nền trong phim thanh xuân vườn trường. Cô ta giống như những người con gái mà mọi người đều có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, đeo kính gọng đen, mặc đồng phục màu xanh trắng, hoạt động giải trí duy nhất là cuối tuần dùng chiếc điện thoại giá trị không đến 1000 tệ (~3tr5) xem tiểu thuyết, cũng chỉ có thể dùng nó để xem tiểu thuyết, chỉ cần tải trò chơi chiếm một chút dung lượng bộ nhớ cũng có thể làm cho chiếc điện thoại di động kia hỏng mất.

Thành phố của cô ta đang ở là một thành phố lớn, với mức độ kinh tế giảm dần từ trung tâm tài chính đến ngõ hẻm. Từ trường học của cô ta ngồi xe buýt về nhà, trên đường sẽ đi qua đường phố phồn hoa nhất. Nhìn Bất Dạ Thiên* đèn đuốc rực rỡ kia, có lúc cô cũng sẽ ảo tưởng mình xách theo túi xách kiểu mới nhất của Chanel, dưới ánh mắt lấy lòng của các nhân viên bán hàng mà tùy ý mua mỹ phẩm số lượng có hạn, phấn mắt Kuala Lumpur, cá koi nổi tiếng trên mạng gì đó...... Mà không phải giống như bây giờ, mặc đồng phục trường học nghèo nàn, ngồi xe buýt nghèo nàn, ở nhà nghe cha mẹ vì mấy thứ đồ ăn tiền nước tăng giá mà nước miếng bay tứ tung. Còn chính bản thân mình cũng chỉ có thể ngồi ở trước bàn học, trên tay là một chiếc bút chì kẻ mày được mua từ một cửa hàng nào đó bằng số tiền ăn sáng tiết kiệm mấy ngày, vụng trộm xem tiểu thuyết kẹp ở giữa bài thi và sách vở.

Phùng Dao thích xem tiểu thuyết, đặc biệt là thích xem thể loại hệ thống. Bình thường không có gì lạ thì nữ chủ luôn có thể đạt được một hệ thống, sau đó biến thành tuyệt thế mỹ nhân xuyên qua các thế giới. Nàng không cần làm cái gì cũng có thể khiến cho tất cả nam chính đều coi nàng là trân bảo duy nhất không thể thay thế, sau đó đứng ở đỉnh cao thế giới.

Những cô gái khác thích đọc loại tiểu thuyết này, có lẽ là xuất phát từ ảo tưởng đối với tình yêu xinh đẹp. Nhưng Phùng Dao chỉ cảm thấy các nàng quá dung tục.

Cô ta không giống họ.

Cô ta thích xem tình tiết nhất, thích nhìn nữ phụ trong quá khứ sống tốt hơn nữ chính lại bởi vì bàn tay vàng của nữ chính mà mất đi hết thảy, chúng bạn xa lánh. Nữ chính dưới sự giúp đỡ của các nam nhân đánh nát tất cả kiêu ngạo và tài năng của nữ phụ, nữ phụ chỉ có thể hoàn toàn thay đổi quỳ gối dưới thân nữ chính, chật vật cầu thương hại, thậm chí là cái chết.

Cô ta ảo tưởng mình là nữ chính, người đã từng coi thường cô ta đều sẽ bị cô ta phá hủy. Những cô gái kia quỳ trên mặt đất, không còn có thể dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn cô ta, các nàng khuôn mặt mơ hồ, nhưng mỗi một người đều nước mắt giàn giụa.

Bộ mặt của các cô gái trong cuộc sống bình thường ngày qua ngày chậm rãi cụ thể hóa, nó có bàn tay trắng nõn mềm mại, có đôi mắt sáng long lanh, có đôi môi đỏ tươi ướt át. Mà ảo tưởng hiện ra, là "bạn thân" cùng cô ta lớn lên từ nhỏ, Trương Lộ.

Trương Lộ lớn lên cùng cô ta, gia cảnh hai nhà từng tương đương nhau. Bất đồng chính là, nhà Trương Lộ rất may mắn được chính phủ phá bỏ và dời đi nơi khác, dựa vào khoản tiền bồi thường này lấy được ba căn nhà, còn nhận được một số tiền lớn, chênh lệch giữa hai nhà liền nhanh chóng bị kéo ra.

Người ngoài đều cảm thấy Trương Lộ và Phùng Dao là bạn tốt như hình với bóng. Trương Lộ xinh đẹp ưu tú, nhưng chỉ chơi thân với Phùng Dao bình thường trầm mặc. Cuộc thi tài nghệ, nàng và Phùng Dao cùng một tổ, nàng am hiểu đàn dương cầm cầm được giải thưởng, lại đem huy chương cho Phùng Dao thổi kèn trật nhịp. Trương Lộ thành tích ưu tú, không ít người tìm nàng mượn vở ghi, nhưng vở ghi của cô nàng vĩnh viễn không phải ở chỗ nàng thì là ở chỗ Phùng Dao. Ngay cả đến căn tin, Trương Lộ cũng gọi món ăn giống Phùng Dao.

Nhưng Phùng Dao chưa bao giờ cho rằng đó là tình bạn.

Thiên chi kiêu nữ cao cao tại thượng, làm sao có thể làm bạn cùng đứa con gái phổ thông bình thường như cô ta? Đổi lại là cô ta, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm như vậy. Cô ta chỉ nhìn thấy những cô gái bình thường như mình lại cả ngày cười ngây ngô không tự biết thân biết phận đã cảm thấy chán ghét ghê tởm.

Như vậy chân tướng chỉ có một —— Trương Lộ chỉ coi cô ta làm nền. Không có lá xanh ảm đạm, làm sao tôn lên sự cao quý của hoa tươi?

Nhưng ở trong hiện thực, hoa tươi vĩnh viễn là hoa tươi, lá xanh cũng vĩnh viễn chỉ là lá xanh. Cô ta không sánh bằng Trương Lộ, chỉ có thể kéo dài hơi tàn dưới bóng ma của nàng, ghen tị, thù hận, rồi lại không thể làm gì.

Hoa tươi coi lá xanh là bạn bè, nàng mang theo lá xanh, từ đất đen đến bình hoa, hưởng thụ ánh mặt trời đẹp nhất. Nhưng lá xanh, chỉ biết ghen ghét hoa tươi ngăn trở ánh hào quang của mình.

Cho đến khi......

Cô ta nhận được một tấm thiệp mời màu đen mời cô ta đến rạp hát lúc nửa đêm xem kịch nói.

Trước đó một ngày, cô ta tràn đầy chờ mong nhìn về phía nam sinh đẹp trai nhất trong lớp Diệp Hiến nói mình rất thích xem kịch nói, cô ta cố ý nói như vậy cũng là vì Trương Lộ ngẫu nhiên nhắc tới một câu, "Diệp Hiến lớn lên thật đẹp trai".

Vì thế cô ta vui vẻ đến chỗ hẹn.

Nhưng không ngờ

Đây là một con đường chết.

Dựa vào đọc nhiều tiểu thuyết vô hạn lưu, Phùng Dao hữu kinh vô hiểm* mà thông quan. Từ trong rạp hát chạy trốn ra ngoài, cô ta chưa hoàn hồn mà trở lại trường học, một mình ngồi trên ghế phát run, bỗng dưng lại nở nụ cười run rẩy cả bả vai.

(*)Hữu kinh vô hiểm: Có kinh ngạc sợ hãi nhưng không nguy hiểm

Mình quả nhiên không tầm thường, không tầm thường! Trương Lộ được mọi người vây quanh thì sao chứ? Nó có tham gia vào một trò chơi như thế này không? Nó đã bao giờ có một cuộc thám hiểm như vậy chưa? Nó......

Phùng Dao cô ta đây mới là người đặc biệt!

Vì vậy, sau khi nhận được thư mời bắt buộc thứ ba, Phùng Dao bước vào biệt thự với sự mong đợi bất chấp nỗi sợ hãi. Sau khi nhìn thấy Trương Lộ trang điểm mỹ lệ đứng đó, cũng biết được cô nàng cũng từng tham gia qua một lần trò chơi, Phùng Dao thật vất vả mới tạo được chút tự tin lại một lần nữa bị đánh vỡ.

"Dao Dao à, sao cậu cũng ở đây?" Trương Lộ ngạc nhiên nhìn cô, trong mắt ngoại trừ kinh ngạc còn có sự khinh thường trong vô thức, "Nơi này rất nguy hiểm, rất khó sống sót, tôi nghĩ cậu sẽ không...."

Sẽ không cái gì? Người như tôi không đủ tư cách tham gia trò chơi giống cậu sao? Trên mặt Phùng Dao lại không đổi: "A......Cậu cũng ở chỗ này à."

"Lần trước, tớ thiếu chút nữa đã chết, cũng may có đại lão giúp tớ." Trương Lộ nói, "Đáng tiếc đại lão không có lưu lại phương thức liên lạc. Cậu thì sao? Cậu tham gia hai trận, chắc là có đại lão giúp đi? Cậu có phương thức liên lạc không?"

Nghĩ đến lời Trương Lộ nói, Phùng Dao vốn còn đang do dự đột nhiên lạnh lùng cười, chậm rãi từ trên giường bò xuống.

Tại sao? Mày luôn muốn chiếm ánh hào quang của tao? Cô ta có chút oán hận nghĩ, muốn trách thì trách chính mình tại sao phải xuất hiện đi!

Ở thế giới bên ngoài, cô ta không làm gì được Trương Lộ, chỉ có thể mặc cho hoa tươi này sinh trưởng ở bên cạnh mình. Nhưng trong game thì khác!

Trương Lộ có đọc tiểu thuyết nhiều hơn cô không? Ý chí của Trương Lộ có quyết đoán sát phạt như cô ta không? Trương Lộ biết......

Một người chết ở chỗ này, sẽ hoàn toàn biến mất. Nếu một người nào đó muốn nàng chết....

Cô ta thậm chí còn không cần tự làm bẩn tay của mình.

Phùng Dao kiễng chân đi đến bên kia giường, nhẹ nhàng đưa tay đến dưới gối Trương Lộ.

Ngón tay chạm vào một vật lạnh như băng, đó là điện thoại di động của Trương Lộ.

Trong trò chơi không cho phép người tham gia tàn sát lẫn nhau, nhưng thủ đoạn thích hợp thì có thể. Chậm rãi đem di động rút ra, Phùng Dao nghĩ, mà mình cũng không phải là muốn giết người....

Chỉ muốn thí nghiệm một chút thôi.

Tất cả loại hàng thứ hai cộng lại, căn bản không đủ cho mỗi người đều an toàn sống đến bảy ngày sau, mà loại hàng thứ ba mặc dù khó bề phân biệt, nhưng ẩn giấu cơ hội cùng nguy cơ cũng cực lớn —— Đôi khi, đạo cụ người chơi đạt được trong trò chơi có thể mang ra ngoài, mà những đạo cụ này ở trong trò chơi tiếp theo sẽ mang đến lợi ích cùng tác dụng cực lớn. Ví dụ như túi phúc mà họa phúc khó phân biệt, bên trong nói không chừng sẽ mở ra đạo cụ hữu dụng. Bởi vậy ngay từ đầu Phùng Dao đã muốn mua túi phúc.

Nhưng tự mình mua, rủi ro vẫn là quá lớn. Từ ngày hôm qua trước khi Lâm Hòe mua áo ngủ, Phùng Dao đã len lén tiến hành thử qua. Cô ta bỏ túi phúc vào xe mua sắm, cũng lấy số điện thoại di động của Trương Lộ từ trong danh bạ, cố gắng đổi người nhận hàng thành Trương Lộ, tiến hành đợt thử nghiệm đầu tiên.

Trường hợp tốt nhất, túi phúc có đạo cụ hữu hiệu, mặc dù đạo cụ ở chỗ Trương Lộ thì mình cũng có thể được che chở một chút. Trường hợp thứ hai, túi phúc không có đạo cụ hữu hiệu, như vậy chính mình cũng đã tiêu 500 tệ, chỉ cần nhọc lòng 498 tệ cuối cùng mua gì. Trường hợp tệ nhất, túi phúc mở ra đồ của quỷ, nhưng người nhận dù sao....cũng không phải cô ta.

Tuy nhiên, khi cô đặt hàng, hệ thống lại đưa ra thông tin "Xin đừng dùng điện thoại di động của mình, điền tên người nhận khác".

Xem ra phương pháp này không được rồi, phải đổi cách khác. Phùng Dao nghĩ, hơn nữa cô ta cũng không tin vào vận may của mình, nếu có phương pháp giải quyết khác, từ bỏ không mua túi phúc cũng được.

Cuối cùng, cô ta cũng đã tìm ra phương pháp khác.

==========

(*)Bất dạ thiên thường được dùng để miêu tả thành phố nhộn nhịp, với ánh đèn lấp lánh như ánh sáng ban ngày vào ban đêm và những hàng cây "rực lửa" cùng những bông hoa bạc nở rộ suốt đêm. Nói một cách đơn giản, nó có nghĩa là thành phố không có đêm và đêm cũng sáng rực náo nhiệt giống như ban ngày.

===== Đôi lời xàm xí của Diệp =====

Đọc tới đoạn Trương Lộ hiện ra ánh mắt khinh thường cảm thấy hai khứa này nồi nào nào úp vung ấy :)) Không biết đoạn này là thật hay là do Phùng Dao tự tưởng tượng ra thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro