Chương 8: Kính già yêu trẻ là một đức tính tốt đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Diệp Thiên Phương

====================

"Đáp án là, chơi điện thoại di động." Sở Thiên rầu rĩ nói, đi ngang qua Lâm Hòe, cũng mở cửa toilet, "Mặc dù mọi người đều biết chơi điện thoại di động sẽ bị trĩ. Nhưng mà......Ai, để cho nhân loại vĩnh viễn duy trì lý trí thật đúng là một loại yêu cầu xa vời."

Từ lúc hai người tiến vào wc, Diệp Hiến đã tiến đến bên cạnh wc, cẩn thận nghe động tĩnh bên trong.

Sở Thiên nói một phen làm cho anh ta khiếp sợ. Một cô gái đang vui vẻ ngồi chồm hổm chơi điện thoại di động, nhưng mà ở trên đỉnh đầu cô (mặc kệ có hói hay không), quỷ vẫn luôn bốn chi chạm đất theo trần nhà bò về phía cô, cũng lặng lẽ không một tiếng động đứng sau lưng cô, hai mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm màn hình của cô......

Hình ảnh này......

"Thật kinh khủng a." Lâm Hòe nói.

"Đúng vậy."

"Bất luận là lúc nào, bị người đứng sau lưng nhìn thấy trang web đang xem trên màn hình điện thoại, đều là một chuyện làm cho người ta sợ hãi...." Lâm Hòe nói, "Nhất là khi bị người ta phát hiện mình đang lướt web hentai, quả thực sẽ làm cho người ta mất mặt chết mất...."

Diệp Hiến:...

"Do đó, đáp án đã rất rõ ràng rồi." Sở Thiên cười cười.

Hắn tháo khẩu trang trên mặt xuống, lộ cằm, nhìn về phía mọi người, hai mắt tràn đầy tự tin: "Quỷ tức giận khi cô ấy đi toilet lại chơi điện thoại di động."

Mọi người: Hả?

Một chữ "Hả" thật lớn, không chỉ hiện lên trong lòng mọi người ở đây, mà còn hiện lên trong lòng Lâm Hòe. Hơn nữa cậu có thể xác định, chính mình tựa hồ cũng nghe được tiếng quỷ kính ngã xuống đất bên trong gương wc truyền đến.

Người này......

"Đi vệ sinh chơi điện thoại di động, rất dễ bị trĩ. Người trong nhà có người già đều biết, chỉ cần bạn ngồi trên toilet hơn hai mươi phút, người già trong nhà sẽ không quản bạn là thận hư, táo bón, tiêu chảy, đều sẽ bảo bạn không nên chơi điện thoại di động." Sở Thiên nói, tựa hồ nhớ tới hồi ức gì làm cho tâm tình của hắn rất không tốt, "Mà lần này trò chơi công bố quy tắc NPC là một lão quỷ, từ nó chán ghét chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài có thể thấy được, nó hành sự tương đối lạc hậu. Đặt ở trong cuộc sống hiện thực, nó chính là loại người già sẽ chia sẻ bài viết bịa đặt lên trang cá nhân, mua thực phẩm chức năng không có hiệu quả, nghe bán hàng đa cấp giảng, chia sẻ với bạn bè thân thích 'tam tinh thành một độc, chuyên hại không sạch công'*. Bởi vậy, đối mặt với Phùng Dao có loại hành vi sinh hoạt không khỏe mạnh này, nó nhớ tới đứa cháu tiểu quỷ bất hiếu kia của nó, cả ngày chơi điện thoại di động đến một hai giờ đêm, mỗi ngày đều gọi cơm hộp, tiêu xài hơn 1 vạn tệ (~33 triệu)mua trò chơi trên Steam...."

(*)Tam tinh thành một độc, chuyên hại không sạch 'công': Gốc của câu này là 'nữ' nhưng mà ổng là công nên ổng lại chế, cho chữ 'công' vào thay cho chữ 'nữ'.

Ổng chế từ câu: "Tam tinh thành một độc, chuyên hại không sạch nữ", câu này có từ xa xưa ở TQ, có nghĩa là nếu phụ nữ quan hệ tình dục với nhiều người đàn ông, tinh dịch của những người đàn ông này sẽ trộn lẫn với nhau sẽ gây tổn hại nghiêm trọng cho cơ thể người phụ nữ, đặc biệt là các bệnh phụ khoa như ung thư cổ tử cung.

Diệp Hiến: "....Anh rốt cuộc đang nói cái gì vậy?"

Lâm Hòe:....

"Được rồi, một phút thoải mái trước kết thúc." Sở Thiên nhún vai, "Sự thật là, Phùng Dao xuất phát từ nguyên nhân gì mà đi vào nhà vệ sinh trong lúc mọi người đang ngủ. Trong lúc chơi điện thoại di động, cô ấy đã làm chuyện gì đó vi phạm quy tắc hay là nói đã giải trừ hạn chế, để quỷ trong gương xuất hiện giết chết cô ấy. Mà dựa theo quy tắc của trò chơi, một khi người chơi vi phạm điều kiện cấm kỵ dẫn tới tử vong, nó sẽ thông báo và cảnh báo, đây chính là nguyên nhân Phùng Dao chết thảm như vậy."

"Chẳng lẽ là có ý đồ xóa bỏ app hoặc là đánh giá app một sao trên chợ ứng dụng để cho nó hạ giá?" Smart dần dần Sở hóa  ra tư duy trong đầu, "Nếu tôi là người phát triển app, tôi cũng sẽ tức giận, khó chịu giống như gặp bọn lừa đảo người mua trên Xianyu*, những lúc đó, tôi cũng muốn bám theo mạng lưới bò qua, đem đầu của hắn nhét vào trong bồn cầu...."

(*) Xianyu: Nó vẫn là một app mua hàng giống như taobao, pinduoduo,....

"Cái này thì tôi cũng không biết." Lâm Hòe mở kết nước bồn cầu ra, sau khi tự mình tinh lọc, nước bên trong đã trở nên tương đối trong suốt, chỉ có mùi tanh nồng đậm còn đang tỏ rõ huyết án từng xảy ra ở đây. Cậu nhìn về phía Bành Huyên: "Cô ở hiện trường có phát hiện ra thứ gì khác không?"

Bành Huyên lắc đầu, cô không dám đi vào hiện trường. Những người khác cũng lắc đầu.

Thoạt nhìn Sở Thiên là người duy nhất tiến vào hiện trường.... A, còn có chính bản thân mình, nhưng mà Lâm Hòe sẽ không bao giờ thừa nhận mình là một người kỳ lạ.

......Ta là một lệ quỷ hòa hợp với tập thể. Cậu vui sướng tự mình chứng thực thân phận một lần nữa.

"Tôi chỉ nhặt được điện thoại di động của cô ấy." Sở Thiên nhấc lên một túi vật chứng, mắt mở ra, "Nhưng bị ngâm nước rồi, không mở ra được. Không biết con quỷ kia đã chạm vào nó chưa, nếu có, còn có thể lấy được dấu vân tay của quỷ....Nhưng mà thật là phiền phức quá đi, haizz, vì sao đám quỷ quái này không thể đổi một hiện trường gây án sạch sẽ một chút nhỉ...."

Lâm Hòe dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn hắn: "Tôi cảm thấy quỷ sẽ không bắt chước cả vân tay...."

Sở Thiên quay sang cậu: "Cậu dựa vào gì mà cho rằng như vậy?"

Lâm Hòe: "Tôi đọc trong tiểu thuyết."

"Chờ bạn thân của cô ấy tỉnh lại rồi hỏi bạn thân của cô ấy đi." Sở Thiên nói xong, có chút buồn rầu mà thở dài, "Đi thôi, đi ăn cơm đi, nói ra thì, ít nhất vẫn còn có một việc đáng để cao hứng..."

Lâm Hòe: "....Anh là muốn nói may mà cô ta không chết trong tủ lạnh?"

"Là cậu nói, không phải tôi nói." Sở Thiên che miệng cậu lại, "Đừng nói chuyện này lúc sắp ăn cơm."

Lâm Hòe:...

Cậu đột nhiên nhớ tới cánh tay ngày hôm qua bị cậu bỏ vào tủ lạnh, sau đó lại bị cậu ném ra cửa...

A, vẫn là không nên đem chuyện này nói cho hắn ta biết đi. Cậu nhìn thanh niên trước mắt, lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa.

"Này, chờ một chút." Sở Thiên nói, "Trên mặt cậu có cái gì nè."

"Cái, cái gì?"

Cậu không nghĩ tới thân thủ của Sở Thiên nhanh như vậy, nhân lúc cậu còn chưa kịp phản ứng, ngón tay đối phương đã đụng phải mặt mình. Cậu có thể cảm giác được da mặt của mình bị người kia túm lấy, véo một cái.

"Có hơi mỏng." Sở Thiên nói xong, nhanh chóng lui ra ngoài toilet, "Lần kiểm tra thứ hai, tôi đi ăn cơm đây, bye bye."

Nói xong, hắn vội vã mà chạy đi.

Lâm Hòe:......Tôi thấy anh mới lì, vô cùng lì.

(*) Bên trên công bảo da thụ mỏng (), bên dưới thụ bảo công lì (), từ này có nhiều nghĩa, vừa có thể hiểu là mỏng vừa là lì hoặc trơ tráo

Đợi mọi người rời đi, Lâm Hòe vẫn đứng trong wc nơi huyết án phát sinh. Cậu hơi nheo mắt lại, mở ra mắt âm dương.

Bất cứ cái chết nào cũng sẽ để lại dấu vết, theo chỉ dẫn của âm khí, cậu nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng trước khi cô gái kia chết.

Cô ta hoảng sợ ngồi trên bồn cầu, đầu ngửa đến cực hạn, trong mắt phản chiếu một bóng ma mơ hồ.

Trên tay cô ta....có hai cái điện thoại.

Hai cái điện thoại?

Một bàn tay vào giờ khắc này vỗ lên vai cậu: "Sao còn chưa đi ăn cơm?"

Lâm Hòe quay đầu nhìn lại, là Sở Thiên, tên này không biết vì sao, lại chạy về.

"Tất cả mọi người đều đi xuống, chỉ thiếu mỗi cậu." Sở Thiên Thư nhún nhún vai, "Cho nên tôi tới......"

*Diệp: Đoạn này tác giả viết tên thật của công quân nè =))

"Quan tâm tôi?" Lâm Hòe dùng khóe mắt liếc anh.

Sở Thiên: "Không, tôi là tới hỏi cậu có ăn không. Không muốn ăn thì có thể cho tôi."

Lâm Hòe:......Cái thùng cơm này.

Cậu thuận miệng đáp một tiếng được, liền theo đối phương xuống lầu. Có lẽ là thói quen nghề nghiệp nhiều năm nay, cậu theo bản năng đi theo sau Sở Thiên, mũi chân giẫm lên bóng của hắn — đây là tư thế dễ dàng nhất để quỷ ám lên thân.

"Kỳ thật tôi vẫn rất tò mò," Sở Thiên hai tay đút túi, đi trước mặt cậu không hề phòng bị nói, "Cậu thoạt nhìn là người mới, miệng toàn nói hươu nói vượn, nhưng luôn có thể nói đến điểm mấu chốt. Nhưng mà vừa mới nãy lúc cậu phát biểu bên trong wc, lại thể hiện ra tố chất chuyên nghiệp của cậu. Thật giống như cậu từng đích thân gặp qua những con quỷ kia. Ha ha, biểu hiện của cậu làm cho người ta rất khó tin cậu là lần đầu tiên tham gia, không, thậm chí làm cho người ta rất khó tin cậu là một nhân loại bình thường."

Lâm Hòe đi theo phía sau hắn, cười một tiếng: "Thì sao? Không phải anh nói, anh đã từ bỏ suy đoán thân phận của tôi....."

"Tôi chỉ nói, tôi từ bỏ suy đoán 'Anh là quỷ trong trò chơi này'." Sở Thiên thản nhiên nói.

Lâm Hòe:....

"Tôi không có nói...." Hắn dừng bước chân, "Tôi từ bỏ những suy đoán khác."

Nhìn bóng lưng hắn, Lâm Hòe đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Sau khi đoạt xá thành công, cân nhắc đến ổn định lâu dài của thân thể, Lâm Hòe rất là cố gắng điều tra một phen những thiên sư lợi hại.

Mặc dù văn hóa và khoa học kỹ thuật thịnh hành, nhưng Lâm Hòe vẫn tìm được tin tức liên quan thông qua bạn cùng phòng mới của mình, Lộ Cẩm người có kỹ thuật lập trình tương đối giỏi, đương nhiên là phải hy sinh 648 tệ cho trò chơi làm cái giá phải trả...

Sau nhiều lần quan sát, Lâm Hòe phát hiện trong nước hiện nay có ba gia tộc Thiên Sư, đối với cậu tồn tại uy hiếp rất lớn.

Một là gia tộc Thiên Sư, Trương gia. Nhưng Trương gia ở Thanh Thành, cách cậu khá xa. Như vậy là bọn họ sẽ không lãng phí hơn 1000 tệ (~3tr5) mua vé máy bay để đi qua bắt cậu.

Trình gia ở Bạch Vân quanh năm nội loạn, lại càng không cần phải đề phòng. Thứ duy nhất cậu cần chú ý, chính là Sở gia đang ở Kim Lăng. Nghe nói bọn họ tương đối năng động, quanh năm chạy loạn ở khu Bao Bưu.

......Do đó, cậu đối với người họ Sở đều tương đối cẩn thận.

'Chẳng lẽ Sở Thiên này chính là người của Sở gia? Hắn muốn làm gì? Hắn đã phát hiện ra danh tính thật của mình? Chậc......Quên đi, không hiểu được hắn, không bằng trực tiếp xuống tay là được rồi.'

Nghĩ như vậy, cậu hơi nheo mắt lại, con ngươi vốn đen kịt, đã nhiễm màu máu đỏ.

Giết chết Sở Thiên có lẽ cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Trong mắt cậu, trong đám người này chỉ có Sở Thiên là lộ rõ ra vài phần thâm tàng bất lộ. Chẳng qua việc đã đến nước này thì cũng không còn phương pháp nào khác để lựa chọn....Hơn nữa nguyên tắc của cậu trước sau như một, chính là tiên hạ thủ vi cường.

"Đúng vậy, trải qua suy luận tỉ mỉ, tôi đã phát hiện thân phận thật sự của cậu, đó chính là —"

Tại thời khắc sát khí đánh úp tới, Sở Thiên dời sang trái một bước nói: "Cậu là nhân viên nghiên cứu chính phủ phái tới phải không?"

"......Cái gì cơ?"

Tay Lâm Hòe mạnh mẽ sát lại gần vị trí động mạch của Sở Thiên, Sở Thiên giống như hoàn toàn không phát hiện mình đã đi qua một vòng quỷ môn quan, vẫn đang nói: "Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã tin tưởng rằng cậu là người quốc gia phái tới ở bên cạnh tôi. Bởi vì trên người cậu có một cổ không sợ trời không sợ đất......cả một bầu trời chính khí.

Lâm Hòe chỉ có cả một bầu trời quỷ khí:....

'Giả heo ăn thịt hổ cái gì chứ....' Cậu yên lặng rút tay từ trong tay người kia về, 'Người này hoàn toàn chính là một con...'

Một con heo chân chính.

Giống như nghe thấy tiếng lòng của Lâm Hòe, Sở Thiên cười cười, đột nhiên đưa tay về phía da mặt bất ngờ không kịp đề phòng của Lâm Hòe.

— véo một cái.

"Lần thứ ba." Hắn nói, "Ừm...... Ba lần thí nghiệm, có thể xác nhận kết quả rồi."

"Cái gì?"

"Không phải mặt nạ da người, không dịch dung hay trang điểm...." Sở Thiên nói.

"Đây chính là khuôn mặt thật của cậu." Hắn dùng thanh âm Lâm Hòe không nghe thấy nhàn nhạt nói, "Tôi sai rồi......Cậu không phải hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro