Chương 9: Cái lọ này là rác vô cơ hay là rác tái chế?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Diệp Thiên Phương

====================

Lâm Hòe:...

"Được rồi, không đùa cậu nữa." Sở Thiên nói xong, mở hai tay ra, "Đi thôi, đi ăn cơm đi."

Lâm Hòe: "Tôi vẫn hơi tức giận."

Nói xong, cậu lại nâng đôi mắt đỏ ngầu lên, nhìn về phía Sở Thiên.

"Này, Sở Thiên! Lâm Hòe! Hai người có còn ở trên lầu không vậy?" Giọng Diệp Hiến từ dưới lầu truyền đến, "Hai người còn sống không? Trả lời cái đi!"

"Còn sống." Sở Thiên ghé vào lan can, cà lơ phất phơ mà trả lời phía dưới một câu. Lâm Hòe đứng ở bên cạnh hắn, mím môi tức giận.

Không biết vì cái gì, cậu luôn cảm thấy người này đã phát hiện ra cái gì rồi. Vừa rồi hắn hồ ngôn loạn ngữ, vòng tới vòng lui, đều là vì lừa cậu buông lỏng cảnh giác, cũng may lúc cậu hoàn toàn buông lỏng thần kinh thì hắn chỉ tập kích da mặt của cậu... Bất quá hắn tập kích da mặt của mình là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là......

Chẳng lẽ nghề nghiệp trong hiện thực của hắn là nhân viên tiếp thị mỹ phẩm dưỡng da? Lâm Hòe nhìn bóng lưng của hắn, nhịn không được nhớ tới một nam nhân có sức quyến rũ kia.

Còn có ba lần thí nghiệm quỷ dị kia......thí nghiệm cái gì? Thí nghiệm véo da mặt người? Đây rốt cuộc là......

"Này, Lâm Hòe." Cậu đột nhiên nghe thấy giọng nói của người kia, "Cậu nói xem, quạ đen vì sao lại giống bàn làm việc?"

Lâm Hòe: "A? Anh vừa nói gì cơ?"

"Không có gì." Sở Thiên nói, "Thôi... quên đi."

Hắn giống như là thoáng cái cảm thấy thật nhàm chán, hứng thú vơi đi, thậm chí còn rút điện thoại di động ra chơi. Lâm Hòe tinh mắt phát hiện hình nền điện thoại của hắn là một mảnh tối tăm.

Sở Thiên thật lâu không nói gì, hắn như là đã thoáng cái mất đi tất cả hứng thú đối với Lâm Hòe, thậm chí là tất cả hứng thú đối với phó bản này. Lâm Hòe thấy thế hỏi anh: "Anh đang làm gì?"

"Chơi." Sở Thiên lời ít ý nhiều đáp lại. Hắn ghé vào lan can ngáp ngủ, cũng không nhìn Lâm Hòe lấy một cái.

Không biết vì sao Lâm Hòe đột nhiên có chút khó chịu. Cậu cảm giác người này giống như trong nháy mắt liền mất đi toàn bộ hứng thú đối với cậu. Thoạt nhìn không chỉ không còn sức sống, còn có chút lãnh đạm xa cách.

Quên đi, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến hắn. Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ xem như là đồng đội lần đầu tiên gặp mặt, chung sống lịch sự, giao tình chủ nghĩa nhân đạo ngủ chung một giường. Lâm Hòe suy nghĩ một chút, quyết định một mình xuống lầu, nhưng ngay sau đó, từ góc độ này nhìn thấy dưới áo sơ mi lỏng lẻo của Sở Thiên lộ ra, tựa hồ có hoa văn gì đó sau eo.

Cậu nhìn chằm chằm hình vẽ kia trong chốc lát, đột nhiên nói: "Cái trên eo anh kia là hình xăm sao?"

"Ừ."

...... Lại là loại trả lời cho có lệ này, quên đi, đại quỷ ta đây không chấp tiểu nhân. Lâm Hòe ở trong lòng yên lặng ghi thù, lại nói: "Thoạt nhìn giống như là một con chim cánh cụt giẫm phải gấu Bắc Cực té lộn nhào trượt ra xa ba mươi mét, ủa..."

Ngay sau đó, cậu nhìn thấy Sở Thiên cơ hồ là lập tức quay đầu lại, có chút cổ quái nhìn cậu: "Tại sao cậu lại nói như vậy, không, tại sao cậu lại nghĩ như vậy?"

"Ách......" Lâm Hòe bị hắn nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên.

"Cậu nhìn thấy loại hình dung này ở đâu sao? Không đúng... không có khả năng..." Cậu nhìn Sở Thiên đang lẩm bẩm một phen, lại ngẩng đầu lên, "Cậu..."

"Bởi vì thật sự rất giống... không phải, giọng điệu chất vấn của anh là có ý gì?" Lâm Hòe châm chọc nói, "Ánh mắt anh nhìn tôi giống như đang nhìn kẻ thù giết cha đang giật bạn gái anh..."

"Này này, các cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy?" Giọng Diệp Hiến tiếp tục từ dưới lầu truyền đến, "Nếu không xuống thì..."

"Chờ một chút." Sở Thiên lẩm bẩm lầu bầu một phen, "Còn có một chuyện cần xác nhận."

Nói xong, hắn cầm lấy di động, cũng không quay đầu lại chạy về phía trong hành lang. Lâm Hòe nhìn hắn giống như lập tức khôi phục sức sống, hỏi: "Anh muốn đi làm gì?"

Cậu không trông cậy vào cái người vừa mới đột nhiên im lặng giống như người chết sẽ đáp lại mình, nhưng hắn thật sự trả lời.

Sở Thiên nói: "Tìm cỗ máy thời gian."

Lâm Hòe: "... Nói tiếng người."

"Trên thực tế," Sở Thiên nheo mắt lại, "Vừa rồi, ngay lúc nói chuyện kia, một tia chớp lóe lên trong đầu tôi. Nói cách khác... tôi phát hiện ra manh mối mới về vụ án giết người trong phòng kín lần này."

Mặc dù người đàn ông này một khắc trước còn mang một bộ mặt trẻ con tự bế, giờ khắc này biểu hiện lại làm cho người ta cảm thấy hắn hoạt bát lại đáng tin cậy. Ánh mắt hắn chắc chắn như vậy, thật giống như...... hắn đã phát hiện ra mấu chốt của vụ án.

Lâm Hòe phối hợp hỏi: "Vậy, manh mối là gì?"

"Nhỏ giọng một chút." Sở Thiên quay đầu lại, "Nói ra sẽ mất linh."

Lâm Hòe: Anh cho rằng anh đang ước nguyện sao......

Biểu hiện của người này...... là lại phát hiện ra cái gì sao? Trong lòng tồn tại vài phần ý tứ thăm dò, Lâm Hòe hơi cúi đầu, tùy ý để tóc mái che khuất hai mắt phiếm hồng của mình.

Tơ máu đỏ tươi theo ngón tay cậu hướng về phía trước leo lên, ngay sau đó, một bàn tay đặt lên bả vai cậu.

"Tý nữa thì quên." Sở Thiên cười khẽ một tiếng, "Có một thứ rơi ở cửa phòng vệ sinh quên lấy."

Nói xong, hắn liền giơ cờ lê trong tay phải lên, cờ lê màu sắc lạnh như băng, trên đó có ngân quang lưu chuyển.

Lâm Hòe nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, chậm rãi lộ ra một nụ cười.

"Thứ này của anh thoạt nhìn rất không tầm thường."

"Rút thăm trúng thưởng trong trò chơi, coi như là một phần thưởng." Sở Thiên vẫy vẫy nó, "Đi thôi, xuống lầu ăn cơm đi."

Lâm Hòe đi theo phía sau hắn, yên lặng thu tơ máu đầy tay về.

Cậu nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Thiên, khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Thật thú vị..." Lâm Hòe nhẹ giọng nói.

Lúc Lâm Hòe xuống tới nhà ăn, mọi người đã dùng bữa xong. Trò chơi có thể nói là hào phóng dị thường, bao ăn bao ở, lúc mọi người còn chưa rời giường, đồ ăn nóng hôi hổi đã được đặt ở trên bàn ăn. Chỉ tiếc xảy ra chuyện như vậy, tất cả mọi người đều không có khẩu vị gì, tâm ý của trò chơi cũng bởi vậy mà giống như ném cho người mù xem. Lâm Hòe nghĩ như vậy, trong lòng hơi tiếc nuối.

Ngoại lệ duy nhất là Sở Thiên vừa đi trên dây thép sinh tử một lần. Nửa giờ sau anh ta đi xuống, chỉ một mình đã ăn hết sức ăn của hai người, vừa ăn, vừa hỏi Diệp Hiến: "Nếu anh không ăn bánh bao có thể cho tôi."

Diệp Hiến nhìn nhân bánh bao, một bộ dáng muốn ói: "Trong khoảng thời gian ngắn tôi không bao giờ muốn nhìn thấy thịt vụn nữa..."

Anh vừa nhìn chằm chằm bánh bao, vừa cố gắng xây dựng tâm lý cho mình uống sữa. Hiện giờ chất lỏng, thể lỏng, hoặc là thứ gì đó chuyển động, đều sẽ khiến anh ta nghĩ đến một ít sự vật không thích hợp xuất hiện ở thành văn học Tấn Giang.

Lâm Hòe nhìn bộ dáng hắn đột nhiên trở nên dị thường phấn khởi mà sinh long hoạt hổ, nghĩ thầm người này thật sự là...

Có lẽ là chú ý tới ánh mắt chăm chú của Lâm Hòe, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Hòe: "Ngươi chưa ăn no?"

Lâm Hòe: "... Ăn no rồi."

Khi Sở Thiên tấn công cái bánh bao kế tiếp, Diệp Khả Khả mặc áo T - shirt màu đen từ trên lầu đi xuống: "Trương Lộ tỉnh rồi."

Trương Lộ mặt trắng bệch, ngồi ở trên giường, "Là Bành Huyên lay tỉnh tôi, khi tôi mở mắt ra, Dao Dao đã không ở trên giường...... Lúc tôi đẩy cửa wc ra, cũng đã nhìn thấy cô ấy...... Đầu của cô ấy vẫn còn nguyên vẹn ở trên két nước, nhưng từ cổ xuống dưới đều..."

Nói tới đây, cô lại che miệng lại, bộ dáng muốn ói. Bành Huyên vỗ vỗ bả vai của nàng, nàng liền ôm đối phương ô ô mà khóc.

"Cô ấy bình thường, có thói quen đi tiểu đêm không?" Đường Văn hỏi.

Trương Lộ lắc đầu.

"Sao cô lại chắc chắn như vậy?"

"Tôi và Dao Dao lớn lên cùng nhau, từ nhỏ chúng tôi đã thường xuyên ở nhà nhau. Lúc tôi không uống thuốc ngủ đều ngủ rất nông, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua tiếng cô ấy rời giường." vành mắt Trương Lộ lại đỏ, "Tôi không nghĩ tới..." Nói xong cô nàng lại muốn khóc.

Mặc dù cái chết ở trong trò chơi là chuyện rất thường thấy, nhưng chuyện mất đi bạn bè có thể giúp đỡ lẫn nhau này cũng quả thật làm người ta không đành lòng. Sở Thiên lại hỏi cô: "Cô nói cô ngủ rất ít?"

Trương Lộ gật đầu: "Tinh thần tôi vẫn luôn không tốt lắm, lúc ở nhà ngủ hoàn toàn dựa vào ăn melatonin, dần dần sinh ra sự phụ thuộc vào thuốc. Lần này tôi ra ngoài vội vàng, mang theo một chai rỗng... Tối hôm qua tôi đã ăn hai viên cuối cùng."

Nói xong, nàng liền chỉ hướng trên tủ đầu giường đặt bình melatonin, quả thật là lọ rỗng, xem ra nàng ta không nói dối.

"Sớm biết vậy, tối hôm qua tôi đã không uống. Nếu tôi tỉnh, có lẽ cô ấy cũng không đến mức......"

Sở Thiên khẽ nhíu mày, sờ sờ cằm, lại hỏi nàng: "Lại nói tiếp, cô đã mua đồ chưa?"

"A, a! Còn chưa mua nữa!" Lúc này Trương Lộ mới nhớ tới chuyện chơi trò chơi. Cô theo bản năng đưa tay về phía gối đầu, nhưng không phát hiện điện thoại di động của mình, lúc ngẩng đầu lại phát hiện nó ở trên tủ đầu giường, cho nên thở phào nhẹ nhõm.

App mua sắm mỗi sáng tám giờ khai trương, từ lúc ở dưới lầu, mọi người đã hoàn thành hoạt động mua hàng của mình. Bây giờ đã là chín giờ. Mượn cơ hội này, Hoàng Lộ cũng lên tiếng: "Vừa lúc, chúng ta cũng đem tin tức đơn đặt hàng đối chiếu với nhau đi."

Nói xong, cô ta liền lấy điện thoại di động của mình ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Hòe đối diện. Lâm Hòe nhún vai, cũng lấy điện thoại di động của mình ra, click mở giao diện.

Bởi vì là ngày đầu tiên, tất cả mọi người ước định chỉ mua một món hàng trong loại hàng an toàn, số tiền tiêu hao lần lượt từ 180 đến 250. Lúc tìm đọc đến Lâm Hòe, Hoàng Lộ hỏi: "Cậu có thể lấy điện thoại di động ra cho tôi xem không?"

Cô vẫn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Lâm Hòe, người sau nhún nhún vai, lấy di động ra: "Cứ tùy ý."

Trên giao diện có hai sản phẩm.

Đơn đặt hàng 1: Áo ngủ mềm mại bùng nổ của Hàn Quốc không co lại

Đơn đặt hàng 2: Áo sơ mi văn hóa chic* không giảm giá

(*)Văn hóa Chic là văn hóa có xu hướng kết hợp các yếu tố văn hóa truyền thống TQ với thời trang hiện đại

Hoàng Lộ:...

Sau khi cô xác nhận lại kỷ lục mua sắm không phải là Photoshop, chỉ có thể không cam lòng mà chuyển hướng sang người tiếp theo. Lâm Hòe thu hồi di động, tiếp tục nhìn trời.

Từ hôm qua, cậu đã phát hiện vô luận là mua vật phẩm gì, khi nó xuất hiện trong lịch sử đơn đặt hàng, đều chỉ biểu hiện thành bộ dáng ôn hòa vô hại.

Điều này cũng khó trách, nếu không độ khó của trò chơi lại giảm xuống một bậc.

Kiểm tra một vòng, Hoàng Lộ cũng không có phát hiện vấn đề gì. Lúc này Trương Lộ cũng đặt hàng, cô sắp xếp giá cả hàng hóa từ cao đến thấp, cuối cùng lựa chọn loại đắt nhất trong tất cả các loại còn lại.

Toàn bộ quá trình mua hàng diễn ra suôn sẻ như việc thêm vào giỏ hàng, điền địa chỉ, tên họ, số điện thoại và thậm chí còn cả đánh dấu chọn bảo hiểm vận chuyển, cuối cùng, số tiền đã thanh toán được lưu trong ứng dụng.

Sau khi gửi đơn đặt hàng, hệ thống sẽ hiện lên thông báo mới: "Máy sấy tóc bạn mua đã được đặt hàng và dự kiến sẽ được giao vào lúc 20:00 tối nay. Final Express luôn sẵn sàng phục vụ bạn."

Mọi người:...

"Cho nên rốt cuộc thì tại sao Phùng Dao lại chết?" Nghê Hiểu đưa ra nghi vấn, "Nếu như nói là bởi vì đi tiểu đêm...... Nhưng mà, đầu tiên nhà vệ sinh ở trong phòng, không tồn tại khả năng bởi vì đi ra khỏi phòng mà tiến hành xóa bỏ. Tiếp theo, Trương Lộ cũng đã nói, Phùng Dao không có thói quen đi tiểu đêm."

"Vì vậy, nhất định là do cô ấy đã làm điều gì đó vi phạm quy tắc và phải chịu hậu quả là bị xóa sổ, mà chuyện này nhất định là chuyện mà cô ta không thể không đi vào nhà vệ sinh để làm"

"Cho nên chuyện này là..." Sở Thiên xen mồm vào.

"...... Bất kể chuyện này là gì, cũng không thể là chơi điện thoại di động trong toilet." Hoàng Lộ nhanh chóng cắt ngang thời gian Sở Thiên phát ngôn, "Tôi cho rằng......"

Nói tới đây, cô ta liền kẹt cứng, cho nên đến rốt cuộc là chuyện gì khiến Phùng Dao không thể không đi wc để làm?

.....Hơn nữa còn liên quan đến điện thoại di động.

Đang lúc trầm tư suy nghĩ, phía sau nàng lại truyền đến một tiếng cười khẽ.

"Lại nói tiếp, đúng là có rất nhiều chuyện cần phải ở trong nhà vệ sinh mới có thể hoàn thành, như cạo râu, đi vệ sinh, rửa mặt..." Lâm Hòe giơ ngón tay, "Nhưng cũng có rất nhiều chuyện, là không thể tiến hành trong phòng ngủ đúng không? Ví dụ như đối với rất nhiều người mà nói, nhà vệ sinh là một nơi tương đối an toàn. Giống như khi xảy ra động đất, rất nhiều người sẽ trốn trong nhà vệ sinh. Sau khi bị giáo viên trách cứ, cũng sẽ có người trốn ở trong nhà vệ sinh khóc lóc. Mà những thủy quỷ bị chết đuối kia, cũng thích giấu đầu trong bồn cầu...."

"Sao lại thêm vào cái cuối cùng kia....."

"Khi mọi người muốn che giấu thứ gì đó, điều thường làm nhất chính là trốn đến một nơi tự cho là sẽ không có người phát hiện mà làm." Lâm Hòe nói, "Lại nói tiếp, nếu là bạn tốt, cho dù là mật khẩu màn hình khóa hay mật khẩu thanh toán cũng có thể chia sẻ chứ?"

Nói xong, Lâm Hòe từng bước một đi về phía Sở Thiên đang nhìn chăm chú vào lọ melatonin trên tủ đầu giường, đôi mắt hoa đào xinh đẹp lóe lên ánh sáng như mặt hồ sâu thẳm.

"Như vậy, ngài lập trình viên tiên sinh," cậu ta tiến lại gần tai đối phương, "Dựa vào biểu tình tự hỏi và khả năng lý luận của ngài, ngài hiện tại đang nghĩ tới cái gì?"

Nói xong câu đó, cậu liền lui ra một bước, hơi hơi nghiêng đầu, chờ đợi Sở Thiên trả lời.

Sở Thiên nhìn chằm chằm lọ melatonin, bình tĩnh mở miệng nói: "Kỳ thật, tôi vẫn luôn suy nghĩ..."

"Cái lọ này là rác vô cơ hay là rác tái chế?"

Lâm Hòe:???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro