CHƯƠNG 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit,Beta: Hân,Ngọc Anh

Tháng một, thành phố Diên Ninh.

Tối hôm qua vừa đổ một trận tuyết lớn, hai bên đường giờ đã bị bao phủ bởi lớp tuyết dày và băng còn sót lại, hầu như không có chỗ đặt chân.

"Xin lỗi, Hoắc ca, khoảng thời gian này đã làm phiền anh."

Giang Nguyễn vừa từ phòng chụp ảnh đi ra, chóp mũi bị lạnh đến đỏ bừng, hơi ấm từ xe phả vào mặt cũng không làm cậu ấm lên bao nhiêu, "Em vỗn đã nghĩ muốn nhận bộ phim này, nếu công ty có truy cứu, thì tất cả đều là trách nhiệm em sẽ chịu, sẽ không liên lụy đến anh."

Người đại diện Hoắc Lệ cau mày rít một hơi thuốc lá.

"Tôi sớm đã khuyên qua cậu, trong cái vòng này, cậu một không có bối cảnh hai không có người chống lưng, muốn nổi tiếng thì chắc chắn phải trả cái giá lớn cơ mà?" Hoắc Lệ nhìn cậu qua kính chiếu hậu, không nhịn được nói," Tính khí này của cậu thật sự là.....bất quá bây giờ nói cái gì đều đã muộn. Nếu cậu đã có chủ ý, vậy tùy cậu, sau này tôi cũng không rảnh mà quản cậu nữa."

Giang Nguyễn rất thức thời:"Đã biết, em có một trợ lý là được rồi."

Mấy tháng trước, Giang Nguyễn đắc tội với giám đốc sản xuất ở đoàn phim, sự tình huyên náo rất lớn. Cảnh quay đã quay hơn một nửa thời gian, vẫn bị đá ra khỏi đoàn, hủy bỏ hợp đồng đổi người khác vào.

Khi công ty biết tin này, đem Giang Nguyễn, người đại diện, người điều hành và trợ lý đều gọi đến mắng một trận.

Hơn nữa Giang Nguyễn mấy năm qua vẫn không nóng không lạnh, công ty sớm đã có ý định loại bỏ cậu, vừa vặn đụng đến việc này, liền chuẩn bị triệt để đem cậu đóng băng.

Việc phát biểu cho bộ phim điện ảnh trước đó đang đàm phán với cậu ,cũng không còn tin tức.

"... Cậu cũng thật là, tôi nói sẽ không để cho cậu nhận phim sao? Tại sao không cùng tôi thương lượng một chút chứ? " Hoắc Lệ nổi giận, nhìn Giang Nguyễn không tranh luận cũng không phản bác, tâm có hơi nguôi giận, làm bộ làm tịch nói, " Tốt xấu gì cũng quen biết năm sáu năm, ít nhất vẫn nên nể mặt nhau đi, tôi lẽ nào lại trơ mắt nhìn công ty đem cậu đóng băng?"

"Cậu bây giờ ngược lại tốt rồi, gạt tôi đi nhận phim, thực sự là đủ lông đủ cánh rồi."

Giang Nguyễn không lên tiếng.

Cậu mặc một chiếc áo khoác lông dài màu trắng, khăn quàng cổ màu nâu nhạt quấn ở phía trước ngực, nửa khuôn mặt chôn trong chiếc khăn quàng cổ ấm áp trông càng có vẻ nhỏ hơn, nước da trắng lạnh lẽo. Chênh lệch nhiệt độ bên trong và ngoài xe làm đuôi mắt cậu cơ hồ nổi lên một vệt hồng nhạt mỏng manh, hiện lên một khuôn mặt lạnh lùng mà diễm lệ.

Hàng lông mi dày và chân mày cũng rất rõ ràng, thêm mấy phần ấm áp cùng đôi chút tính trẻ con, đẹp đến mức không có quá nhiều tính công kích, nhìn qua trẻ một ít hơn so với tuổi thật.

Hoắc Lệ vừa nghĩ đến bộ phim mà Giang Nguyễn nhận liền đau đầu, "Tôi thấy cậu thật sự điên rồi, bộ phim nát nào cũng dám nhận. Cậu nghe lời một chút, tôi liền nghĩ biện pháp đem cậu nhét vào đoàn phim <Lăng Tiêu>, như thế không phải so với hiện tại càng tốt hơn?"

<Lăng Tiêu> là một bộ phim tiên hiệp vừa khởi máy không lâu, được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên, tự có độ phổ biến riêng, chuẩn bị đến bây giờ đã hơn một năm, là miếng bánh lớn mà người khác trông mòn con mắt, mơ hồ đã có mức độ bạo phát không nhỏ.

Có thể vào bên trong đoàn phim này, dù là diễn vai nam số N, cũng có thể hưởng đôi chút lợi lộc.

Nhưng Giang Nguyễn đâu có như vậy,cách đây vài ngày còn đi kí vào một cái đoàn kịch rách của một đạo diễn không tên tuổi, quá đáng hơn là, đây còn là đề tài đồng tính.

"Hoắc ca," Giang Nguyễn ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt của Hoắc Lệ trong gương chiếu hậu, đôi mắt diễm lệ mà lạnh lùng. "Tôi nhớ, tôi đã đi thử vai nam thứ ba của" Lăng Tiêu " nhỉ? Sau buổi thử vai, là anh nói phía bên kia không có liên lạc lại cho tôi. "

Hoắc Lệ :" ... "

Đang êm đẹp sao lại bất thình lình lôi chuyện cũ ra chứ?

"Nghe nói hình như là bị cự tuyệt rồi đúng không?" Giang Nguyễn nhớ lại.

"... Đều là hiểu lầm." Hoắc Lệ ngượng ngùng. Khi đó là hắn giúp đỡ cự tuyệt, cướp lấy vai của Giang Nguyễn, giao cho một nghệ sĩ khác dưới trướng hắn, kim chủ của đối phương có bối cảnh rất sâu, cho hắn không ít chỗ tốt.

Nhưng Hoắc Lệ vẫn luôn cho rằng Giang Nguyễn không biết việc này.

Giọng điệu của Giang Nguyễn bình thản, không cao không thấp, một chút cảm xúc cũng không có , "Chúng ta liền từng người tự coi lại chính mình thôi"

Hoắc Lệ suýt chút nữa bị cậu miệng mồm nhanh nhẹn làm cho nghẹn chết, triệt để ngậm miệng .

Chiếc xe soạt một tiếng dừng ở ven đường, Giang Nguyễn cau mày, cậu có chút say xe.

"... Vậy tôi đi trước."

Hoắc Lệ xuống xe, hắn là tiện đường đi nhờ xe, đến Ảnh thị thăm các nghệ sĩ dưới trướng, căn bản không phải đến đón Giang Nguyễn vào tổ, trước khi đi, lông mày còn nhíu chặt, nhưng vẫn do dự quay đầu : " Có việc gì cậu nhớ báo tin tức cho tôi đấy."

"Được rồi." Giang Nguyễn cụp mắt xuống,trông có vẻ rất ấm áp, " Hoắc ca đi thong thả."

Chờ Hoắc Lệ rời đi, trợ lý Từ Tiểu Chu vẫn luôn ngồi chờ phía sau rốt cuộc cũng dám mở miệng, run run rẩy rẩy hỏi Giang Nguyễn :"Anh, chúng ta cũng xuống xe? "

"Ừ, đi thôi. Giang Nguyễn đeo khẩu trang vào.

Từ Tiểu Chu cả đoạn đường đều giả vờ như người vô hình, uất ức hỏng rồi, xuống xe cũng không khỏi nhỏ giọng than thở với Giang Nguyễn, "Thật không biết xấu hổ, mấy năm nay hắn dựa vào anh vơ vét bao nhiêu tiền rồi? Nên cho tài nguyên cũng không cho chúng ta, bây giờ còn đến trách chúng ta nhận phim không nói cho hắn, ở chỗ này giả ngốc cái gì chứ!."

"Ai bảo anh xui xẻo." Giang Nguyễn nói đùa.

" Đó là còn chưa đến lúc thôi." Từ Tiểu Chu không phục, nhấn mạnh từng chữ, "Chậm nhất là năm nay, khẳng định sẽ hót hòn họt trong một đêm"

"..."

Giang Nguyễn bị lời nói chắc chắn của cậu làm cho kinh ngạc, lại nhìn ánh mắt lấp lánh của cậu, đành phải tự tin nói: "Cảm ơn lời chúc tốt lành của cậu."

Ảnh thị xưa nay người người nhốn nháo, nhưng hiện tại vừa qua tết, mặc dù đoàn phim đã lục tục bắt đầu khởi công nhưng cũng là thời điểm quạnh quẽ nhất trong năm. Dù vậy Giang Nguyễn vẫn nhìn thấy đầy ắp người trên những làn đường ngõ hẻm phủ đầy tuyết, tiếng hò hét của người hâm mộ tràn vào, tựa hồ có rất nhiều phóng viên, ánh đèn sáng nhấp nháy chói mắt.

"Có thể là tên tai to mặt lớn đấy , không biết là ai mà phô trương như vậy." Từ Tiểu Chu dùng sức xoa xoa lòng bàn tay, nhìn theo tầm mắt của Giang Nguyễn, trong lòng có chút ước ao.

Đoàn người chừa ra một cái đường nhỏ, mơ hồ nhìn thấy ánh đèn của một chiếc Mercedes màu đen đang đậu ở đằng kia, có người đẩy cửa xe bước xuống, là một nữ nhân vóc người cao gầy, ăn mặc lịch sự, có vẻ đang nói gì đó với người trong xe, sau đó lại nở một nụ cười chân thành đối mặt với phóng viên.

Từ Tiểu Chu cảm thấy quen mắt, suy nghĩ một hồi lâu mới bừng tỉnh lấy lại tinh thần, giật mình nói: "Đó không phải là người đại diện của Tạ ảnh đế sao?"

Cửa sổ xe làm làm bằng chất liệu đặc thù, hơn nữa khoảng cách rất xa, không nhìn thấy bên trong là ai, Giang Nguyễn cũng không quan tâm, con ngươi lạnh nhạt, nửa khuôn mặt vùi vào bên trong chiếc khăn quàng cổ, khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt,cậu thu tầm mắt, nói với Từ Tiểu Chu, "Đi thôi, đến trường quay. "

Từ Tiểu Chu vội vàng đuổi theo.

Làm trợ lý nhiều năm như vậy, đều dựa vào nhãn lực, cậu không dám lại nhắc đến tên của Tạ Thời Dữ.

Dù sao người trong giới đều biết quan hệ của Tạ Thời Dữ cùng Giang Nguyễn cực kì kém, vừa vào nghề chính là đối thủ một mất một còn.

Tạ Thời Dữ cùng Giang Nguyễn ra mắt cùng năm, đóng bộ phim đầu tiên đều là phim võ hiệp cổ trang, hơn nữa lịch phát sóng còn trùng nhau. Càng trùng hợp hơn chính là, công ty của Tạ Thời Dữ cùng Tấn Tinh truyền thông của Giang Nguyễn đối chọi gay gắt tới tận mấy năm, trong tối cướp người cướp tài nguyên, thường xuyên đấu đá lẫn nhau.

Hai người họ cũng liền theo đó trở thành đối thủ của nhau.

Giới truyền thông bên ngoài nóng lòng muốn đem họ ra so sánh, từ sáng đến tối phát ra tin tức bọn họ đối đầu nhau, người hâm mộ cũng như nước với lửa, cắn xé đến không thể tách rời,có một khoảng thời gian tương đối dài, chỉ cần hai cái tên đứng trong cùng một khung hình, chẳng khác nào gió tanh mưa máu.

Cho đến sau này.

Tạ Thời Dữ một đường bằng phẳng mà tiến tới, liên tiếp tạo ra nhiều bộ phim truyền hình và điện ảnh thành công lớn, cúp liên tiếp đến tay, tiếp sau đó tài nguyên thương mại cùng truyền hình cũng làm người khác ước ao không được.

Giang Nguyễn, nói tóm lại, xui xẻo rồi.

Quay mấy bộ phim không nóng không lạnh, trong đó có không ít bộ là phim thần tượng kinh phí thấp. Đến bây giờ, qua mấy năm vẫn còn nằm ở ranh giới tuyến ba, thật vất vả mới quen được một đạo diễn nổi tiếng trong nước, lại xui xẻo bị đoàn kịch đá ra ngoài.

Tự nhiên là không còn xứng đáng cùng ảnh đế làm đối thủ .

"Cậu về khách sạn trước đi." Giang Nguyễn vừa nhận được thông báo quay phim, sáng mai phải đi trang điểm rồi chụp ảnh, có thể sẽ rất lâu, vì vậy cậu quay đầu lại nói với Từ Tiểu Chu, "Giúp tôi dọn dẹp hành lý một chút, có việc gì tôi sẽ tìm cậu. "

" Được rồi "Từ Tiểu Chu nhanh chóng đồng ý, ân cần gật đầu," Chờ tôi thu thập xong liền đến"

Trước đây công ty cũng phân cho Giang Nguyễn cả một đoàn đội, tuy không tính là tốt nhất, nhưng ít ra vẫn đủ người.

Hiện tại chỉ còn lại một mình Từ Tiểu Chu phụ trách sinh hoạt của Giang Nguyễn, tuy rằng tay chân nhanh nhẹn, người cũng tỉ mỉ chịu khó, nhưng cũng là có chút vội không kịp.

Đoàn phim chưa kịp bố trí phòng trang điểm riêng cho các diễn viên, bất kể vai chính hay vai phụ, đều tạm thời ở khu vực chung. Nhưng khi Giang Nguyễn đi qua, phòng trang điểm lại rất vắng vẻ, trong góc chỉ có vài diễn viên phụ, gương mặt cũng không quá quen thuộc.

Cậu còn tưởng rằng nói không chừng có thể gặp được nam chính diễn vai đối thủ với mình.

Vào thời điểm thử vai, cậu nghe đạo diễn nói vẫn chưa xác định được người diễn vai nam chính. Hơn nữa cho tới nay bộ phim vẫn chưa được tuyên truyền, từ kịch bản đến tuyển chọn diễn viên đều giấu rất nghiêm ngặt, ngay cả Giang Duệ cũng không biết cuối cùng là chọn ai.

"Thực sự xin lỗi, Giang lão sư, tôi đến muộn." Chuyên viên trang điểm vội vàng bước vào, than thở nói: "Bên ngoài phim trường có quá nhiều phóng viên nên tôi không chen vào được."

"Tôi cũng vừa mới đến" . Giang Nguyễn cười cợt.

Cậu dư quang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trên cửa sổ sát đất bao phủ một tầng sương lạnh, chỉ có thể thoáng nhìn thấy ánh sáng mờ ảo của đèn xe, đành cụp mắt xuống phối hợp với động tác của chuyên viên trang điểm.

Giang Nguyễn ngồi ở bên trong phòng trang điểm, phía sau là cánh cửa khép hờ.

Chỉ chốc lát sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân ồn ào của nhiều người đang tiến tới gần, vừa lúc cậu đang vẽ mắt, không có cách nào mở ra được.

Nhưng xa xa luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, ánh mắt từng tấc từng tấc quét qua tấm lưng gầy gò thẳng tắp của cậu, rơi xuống phần gáy trắng nõn.

Chuyên viên trang điểm khẽ "ai nha" một tiếng, đặt tay lên vai cậu, "Suýt nữa vẽ sai rồi."

"Thật ngại quá." Giang Nguyễn nói tiếng xin lỗi, một lần nữa ngồi ngay ngắn, không có lộn xộn nữa.

Việc trang điểm cùng chụp ảnh rất rườm rà, cuối cùng chụp xong cũng đã hơn một giờ.

Trên phim trường còn sót lại rất nhiều bó hoa hồng đạo cụ, người của đoàn kịch đang ôm tới phát cho các diễn viên chụp ảnh, Giang Nguyễn cũng muốn một bó.

Cậu đeo khẩu trang, cụp đôi mi xinh đẹp xuống, nhẹ nhàng siết chặt lại mép mũi, đem những chỗ có thể che trên khuôn mặt đều che đến gió thổi không lọt, mới ôm lấy bó hoa hồng, đi đến bãi đậu xe.

Vừa lên xe, Từ Tiểu Chu nhìn thấy đóa hoa trong tay cậu, liền cả kinh quay đầu lấy hộp thuốc trên xe, giống như một người cha già lo lắng, "Sao đột nhiên lại ôm cái này lên đây?"

"Trước khi chụp ảnh tôi đã uống rồi "Giang Thâm buồn ngủ ngăn lại.

Khách sạn không nằm trong Ảnh thị, nhưng cũng không quá xa, lái xe chưa đầy 20 phút .

Khi đến gần khách sạn, Giang Nguyễn nhìn qua cửa sổ xe, thấy có không ít phóng viên gánh máy quay chặn ở bên trong đại sảnh, vây kín đến nước chảy không lọt.

"Lẽ nào thật sự bị tôi đoán trúng rồi?" Từ Tiểu Chu không thể tin được, vừa ôm tim vừa thấp giọng lẩm bẩm "Giang ca, anh thật sự sẽ bùng nổ sau một đêm?"

Giang Nguyễn: "..."

"Đi xuống hầm để xe " Giang Nguyễn hiển nhiên tự mình biết mình," Thang máy bên đó cũng có thể sử dụng. "

Cơ sở điện ảnh và truyền hình ở thành phố Diên Ninh là nơi có quy mô lớn nhất trong nước, trước nay luôn được các đoàn phim lớn ưu ái. Lịch trình của ngôi sao nào bị lộ cũng có thể xuất hiện cảnh tượng như vậy, nhưng mà như vậy nhiều người cậu nghĩ cũng đừng nghĩ.

"Cảnh tượng này quả thực làm hại người vô tội," Từ Tiểu Chu đoán chừng trong thời gian ngắn thì sẽ không đi được , "Nhà ăn ở khách sạn chắc không đi được rồi, Giang ca, em ra ngoài gọi đồ ăn cho anh."

" Được. "

Giang Duệ không thèm ngẩng đầu, chỉ là vẫy tay với cậu, liền ôm bó hoa hồng đi vào thang máy.

Thuốc chống dị ứng có vẻ không hiệu quả lắm, cũng có thể là dược hiệu đã hết, đuôi mắt cậu bắt đầu đỏ lên, có hơi ngứa, không nhịn được lấy tay xoa nhẹ, mắt lại càng ngứa thêm, nước mắt sinh lý đều chảy ra.

May là đoàn kịch an bài khách sạn cho ngôi sao đều là phòng xép ở cao tầng, không dễ đụng người.

Giang Nguyễn vội vàng trở về phòng, bước đi có chút vội vàng, thảm trong hành lang khách sạn dày đặc, giẫm lên hầu như không có tiếng động.

Tầm nhìn của cậu bị hơi nước làm mờ, không nhìn thấy phía trước, không cẩn thận suýt nữa thì đụng vào một người vừa mở cửa.

Người đàn ông mặc một thân tây trang thẳng tắp, bên trong là chiếc áo sơ mi cùng màu, không cài cúc áo ngoài, cổ áo sơ mi hơi mở ra, để lộ một đoạn xương quai xanh sâu thẳng cùng hầu kết mạnh mẽ, rõ ràng là một bộ trang phục cẩn trọng, lại bị hắn mặc đến sắc sảo, có một loại tính xâm lược bẩm sinh.

Ngay cả hốc mắt cũng đặc biệt thâm thúy, xương lông mày cong lên lạnh lùng, chỉ là vừa nãy bất ngờ, ánh mắt có chút kinh hoảng

Giang Thâm ấn ấn đuôi mắt, ngẩng đâu lên xem, liền sững sờ tại chỗ, ngay cả một câu xin lỗi cũng đều đọng lại trong cổ họng.

Tầm mắt ngắn ngủi giao nhau.

Tạ Thời Dữ ánh mắt dừng lại, đánh giá người khách không mời mà đến trước mặt, ánh mắt lướt qua đôi mắt đen và ẩm ướt của đối phương, viền mắt đỏ bừng, khẩu trang che hơn nửa khuôn mặt, một tay run rẩy ôm đóa hoa hồng trong ngực.

Bộ dáng khả nghi, bước chân vội vã, gương mặt kích động

Người đại diện Khương Nam cầm một bản hợp đồng dày cộp đi theo sau lưng Tạ Thời Dữ, khi nhìn thấy Giang Nguyễn, nghi hoặc mà hỏi: "... đây là?"

Tạ Thời Dữ một tay đút vào túi quần, thu hồi thẻ phòng, dường như đã quen với loại tình huống này, như là nói chuyện với người đại diện của mình, nhưng không có quay đầu lại mà nhìn chằm chằm vào Giang Nguyễn: "Người hâm mộ?"

"Hay là tư sinh?"

---------------------------

Vì tất cả chúng mình đều không hề biết qua Tiếng Trung nên các chương truyện sẽ nhờ vào phần mềm dịch thuật,nên có chỗ nào sượng,không ổn hoặc có vấn đề thì mong mọi người góp ý nhé<3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro