CHƯƠNG 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit,Beta:Hân,Ngọc Anh

Giang Nguyễn như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy.

Cậu cùng Tạ Thời Dữ làm đối thủ đã 5 năm, đối địch nhiều đến nỗi tùy tiện kéo một người qua đường cũng đều biết bọn họ không hợp nhau, nhưng nói đến thật buồn cười, kỳ thực bọn họ cơ hồ chưa từng gặp mặt nhau.

Đừng nói là đứng trên cùng một sân khấu, ngay cả trong một ít tiệc tối cùng lễ trao giải, chỗ ngồi của cả hai cũng cách nhau rất xa.

Ngoại trừ cái đó địa vị bên ngoài thì khác nhau một trời một vực, dù là ban chủ sự có tâm bắt bọn họ tạo ra ít đề tài, cọ chút nhiệt độ, không đem Giang Nguyễn để vào trong mắt cũng không sao, nhưng lại không ai dám đi thăm dò giới hạn của Tạ Thời Dữ.

Lần cuối cùng hai người đối mặt chính là tám năm trước, gần nghỉ hè năm lớp 11, cậu cùng Tạ Thời Dữ nói ra lời chia tay.

Cậu khi ấy vẫn đang chuẩn bị cho kì thi hóa học cấp tỉnh, vì thế mỗi ngày đều là người cuối cùng rời khỏi lớp, sau khi tan học liền đi thư viện làm bài, mãi cho đến giờ tự học buổi tối của lớp 12 kết thúc, tất cả đều tắt đèn.

Gần mười một giờ, cổng trường học rất vắng vẻ, trăng sao cũng thưa thớt.

Tạ Thời Dữ đã không đến trường học chừng mấy ngày, buổi tối hôm ấy liền đứng dưới gốc cây chờ cậu, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, ánh lửa yếu ớt chiếu sáng non nửa khuôn mặt của hắn, ngoại trừ bộ đồng phục học sinh trên người, nhìn thực sự không giống học sinh.

Hắn một tay đeo cặp sách, dựa vào chiếc xe máy phía sau, mặt mày lười nhác, sắc mặt lạnh nhạt, cúi đầu nhìn cậu nói: "Có lúc tôi không nhịn được mềm lòng với cậu, lại cảm thấy điều đó không đáng."

"Cậu trời sinh đã biết dùng cái biểu tình như vậy lừa người "

"Coi như tôi xui xẻo."

Lại sau đó, Giang Nguyễn liền nghe nói hắn đã ra nước ngoài.

Người đại diện Khương Nam dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Giang Nguyễn một chút, tuy rằng cách lớp khẩu trang cùng bó hoa hồng lớn nên không thấy rõ mặt Giang Nguyễn, nhưng luôn cảm thấy cậu có chút quen mắt.

Cô không nhịn được nhíu mày, tin tức Tạ Thời Dữ tiến vào tổ không biết bị ai truyền ra ngoài, hôm nay có không ít người đến ngăn hắn.

"Thật không tiện, Tạ lão sư chút nữa còn có việc, không có thời gian." Khương Nam tiến lên một bước, đúng lúc ngăn cản đối phương đến gần, giọng điệu lịch sự mà xa cách:"Tháng sau sẽ có một buổi gặp mặt người hâm mộ, cậu có thể đến vào lúc đó."

Nhưng Tạ Thời Dữ đã di chuyển trước một bước.

Hắn một tay tiếp nhận hoa trong lồng ngực Giang Nguyễn, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm mép khẩu trang của cậu, kéo xuống, lộ ra khuôn mặt hơi ửng hồng do bị dị ứng.

Giang Nguyễn trời sinh nước da trắng nõn lạnh lẽo, đỏ mặt liền càng thêm dễ thấy, giống như chất lỏng tràn ra từ bông hồng bị vò nhăn.

"..." Giang Nguyễn lúng túng đứng tại chỗ.

Tình huống này thật sự rất dễ khiến người ta hiểu lầm, cậu còn chưa kịp giải thích, cậu không phải người hâm mộ của hắn, cũng không phải tư sinh.

Chỉ là vừa đi ngang qua ...... bạn trai cũ.

Tạ Thời Dữ cao hơn nhiều so với cậu, cứ như vậy cụp mắt nhìn cậu không nói lời nào, dường như nhận ra khuôn mặt này có chút quen thuộc, lạnh nhạt mở miệng: "... Giang Nguyễn?"

"... Đã lâu không gặp. " Giang Nguyễn một lúc sau mới nghẹn ra một câu. Cậu suy nghĩ một chút, lại nói: "Xin lỗi."

Xin lỗi vì vừa nãy không cẩn thận đụng trúng hắn.

"Là rất lâu , suýt chút nữa tôi không nhận ra." Tạ Thời Dữ hờ hững buông tay ra, ánh mắt rơi vào bó hoa hồng, thuận miệng hỏi: "Lấy ở đoàn phim?"

Bên gáy Giang Nguyễn cũng đã bắt đầu ngứa.

Hơn nữa cậu từ buổi trưa hôm qua liền bắt đầu quay tạp chí, đó là thông báo cuối cùng của cậu, vẫn bận đến rạng sáng hôm nay, sau đó liền tiến vào tổ, trên đường cũng không có nghỉ ngơi. Hiện tại cả người buồn ngủ, không kịp phản ứng lại, có chút mê man gật đầu, "Ừm, người trong đoàn phim cho tôi."

Tạ Thời Dữ không có hứng thú cùng cậu ôn chuyện, dự định mang người đại diện rời đi.

Giang Nguyễn theo bản năng liếc nhìn bó hoa vô tội sắp bị mang đi.

Tạ Thời Dữ mặt mày lạnh lẽo, thời điểm đi ngang qua , đem hoa một lần nữa nhét trở về trong ngực cậu " Cẩn thận."

Giang Nguyễn nghe được bọn họ đi vào thang máy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lấy ra thẻ phòng của mình, quét vào cánh cửa sát vách. Sau khi đi vào trong phòng, trước tiên đem bó hoa đặt ở buồng trong của phòng ngủ, sau đó đi vào phòng tắm rửa tay, rửa tay xong quay về gương đánh giá gương mặt của mình.

Cậu có chút dị ứng phấn hoa, nhưng cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, chỉ là da dẻ ửng hồng phát ngứa, chảy nước mắt, rời khỏi nguyên nhân gây ra dị ứng liền tốt hơn rất nhiều.

Sau khi chườm lạnh một chút, cơn ngứa cũng không còn, người cũng theo đó tỉnh táo hơn.

Cậu chợt nhận ra rằng, những căn phòng trên tầng này lẽ ra đều bị đoàn phim đặt trước, coi như Tạ Thời Dữ đi đóng phim ở Ảnh thị, vì sao lại ở sát vách cậu?

Còn có những lời cuối cùng Tạ Thời Dữ nói với cậu, Giang Nguyễn luôn có loại dự cảm không rõ ràng.

Chuông cửa đột nhiên bị ai đó gấp gáp ấn mấy lần.

Giang Nguyễn đi ra mở cửa, Từ Tiểu Chu một tay cầm hộp đồ ăn, một tay giơ điện thoại di động đi vào, con ngươi run rẩy nói: "Giang ca, anh đã xem tin nóng chưa? Biết nam chính của bộ phim này là ai không? Chết tiệt, lúc nãy tôi vừa đi lên liền đụng phải Tạ Thời Dữ cùng với người đại diện của anh ta?! " Nói xong, hắn không đợi Giang Nguyễn đi tìm điện thoại đã vội vàng đem điện thoại của mình đưa cho cậu, "Anh mau xem!"

Giang Nguyễn cúi đầu vừa xem, đầu đề là Weibo được đăng bởi một số tài khoản tiếp thị.

@ Ngôi sao giải trí đưa tin nhanh, bộ phim chiếu mạng <Phục độc sinh (aka học sinh đi học lại)> hôm nay khai máy, hai vị ngôi sao điện ảnh @TạThờiDữ @GiangNguyễn xuất hiện tại trường quay, lần đầu hợp tác, vừa chạm liền cháy! [bức ảnh ở hiện trường x9]

@ Quả chanh bát quái xã: 5 năm ra mắt, chưa bao giờ đứng cùng sân khấu, mọi người đều nói là vua không gặp vua, lén lút quan hệ bất hòa, không ngờ @ Tạ Thời Dữ @ Giang Nguyễn lại diễn song nam chính, xem ra tin đồn phải tự sụp đổ rồi! Tạ ảnh đế sau khi quay xong bộ <Sương mù> liền quay một bộ phim mới, thật chờ mong sớm được gặp lại!

Phía dưới còn có thêm vài tấm hình ảnh động cùng với dãy số rất dài, nhưng có thể nhận ra đó là chiếc Mercedes.

Trong đó còn có một tờ chụp tới bóng lưng của cậu, lúc đó có thể là cậu đang quay đầu nói chuyện với trợ lý.

Dưới ống kính hơi mờ, mặc dù cậu mặc một chiếc áo lông màu trắng tinh, vẫn có thể nhìn thấy sống lưng mảnh khảnh thẳng tắp, gò má hơi lộ ra một chút, chóp mũi xinh đẹp, hàm dưới quá mức đẹp đẽ, giống như vật phát sáng trong tiếng hò hét rối loạn của đám người ở trường quay, một chút liền nhìn thấy được.

Mức độ phổ biến của đề tài này không ngừng tăng lên, bình luận đã ầm ĩ đến lật trời.

[Dưới ruộng dưa hấu: Tất cả các tài khoản tiếp thị bây giờ đều tạo ra tin đồn như vậy? Cười chết tôi, tên đạo diễn nào lại muốn tìm bọn họ cùng nhau quay phim vậy, sợ không đủ ồn ào sao? [Tinh Văn xé quạt.gif]

[Ngươi nhìn cái gì:? ? ? Cả nhà tôi đều khiếp sợ, thị lực 5.0 của tôi là mắt què sao? Tạ Thời Dự muốn đóng phim đồng tính? ? ? 】

【Đến một con vẹt cỏ mùa thu: [ yêu thương ] [ yêu thương ] [ thèm muốn ]  a a a a , hôm nay thật là một ngày tốt lành, quả nhiên sống lâu thì cái gì cũng có thể nhìn thấy, tôi là Cục Dân Chính, tôi tự mình đi tới! Tạ ca cùng Giang Nguyễn kết hôn tại chỗ đi! ! ! [ yêu thương ] [ thèm muốn ]

[Ngã Phật từ bi: ......lầu trên là fan duy nhất của cp Thời Nguyễn trên toàn mạng xã hội đúng không ? Tôi nhìn cậu rất quen mắt, cậu không phải người trong giới, này chính là bịa đặt cp, internet không phải nơi ngoài vòng pháp luật.

[Người qua đường mà thôi: tản đi tản đi, đây là cái gì trái phép đoàn phim, ngay cả trang chính thức đều không có, ảnh chụp hiện trường đều mờ đến mẹ hắn cũng không nhìn ra bóng lưng, người nào tin chính là kẻ ngốc.

【Ngày hôm nay cũng muốn Tiểu Tạ: ngày hôm nay lại có người cọ nhiệt độ của Tạ Thời Dữ sao? Cọ rồi.

【Lâm Hoa Bất Tạ: Xin hãy quan tâm đến Tạ Thời Dữ lúc ở bộ phim <sương mù>, đừng tin vào tin đồn, mọi thứ trên blog chính thức mới chính xác. [Hình]

"Em còn chưa tỉnh ngủ sao? Làm sao có khả năng được?" Từ Tiểu Chu hãi hùng khiếp vía, không nhịn được nhéo nhéo chính mình, đau đến giật cả mình, rốt cuộc ý thức được đây không phải một giấc mộng hoang đường.

Mặc dù hắn là trợ lý của Giang Nguyễn, là người hâm mộ trung thành nhất của cậu, cũng không thể không thừa nhận.

Tạ Thời Dữ là ai?

Từ khi ra mắt tới nay một đường bạo hồng, thống trị màn ảnh lớn mấy năm, phim hắn đóng không được giải nhất thì cũng là rất ăn khách, bất lương truyền thông cũng phải gọi một câu "phái diễn xuất". Làm ảnh đế ba năm, vừa có thực lực, lại có lưu lượng, kịch bản tốt nào mà không lấy được, ngoại trừ đầu bị trúng tà, Từ Tiểu Chu lại không nghĩ ra được lý do tại sao hắn lại đến quay một bộ phim như thế này.

Quay tốt liền không tính, nếu quay không tốt, đó chắc chắn là một vết nhơ.

"Nếu như là sự thật, đóng phim với hắn... vậy thì chúng ta phải làm sao đây? Người hâm mộ của hắn nhất định không thể tiếp thu." Từ Tiểu Chu thực sự lo lắng.

Bây giờ còn chưa công bố ra ngoài vai diễn xác định, cũng đã có rất nhiều người chế giễu Giang Nguyễn, ngoại trừ người hâm mộ của Tạ Thời Dữ, cũng có không ít người qua đường xem náo nhiệt.

Đợi đến khi trang chính thứ công khai tin tức, Giang Nguyễn còn không phải bị xé ra đem chôn ?

Những năm này người hâm mộ của Tạ Thời Dữ vẫn luôn rất hiền lành, dù sao thì Tạ Thời Dữ đi mỗi bước đều rất vững vàng, phòng làm việc của hắn xử lý mọi việc đều vô cùng đúng lúc đúng chỗ, đâu còn cần người hâm mộ phải bận tâm.

Nhưng đối với Giang Nguyễn lại là một ngoại lệ, sức chiến đấu cực kỳ mạnh.

Thời điểm mấy năm trước khi nhân khí của Giang Nguyễn bắt đầu ngã xuống, Hoắc Lệ muốn cậu cọ xát một chút nhiệt độ của Tạ Thời Dữ, cái nghề này, hắc hồng cũng là hồng, đáng sợ nhất chính là bị người lãng quên.

Không nghĩ tới Giang Nguyễn kiên quyết cự tuyệt.

Cậu không phối hợp, lúc đó Hoắc Lệ cũng không thể hoàn toàn khống chế cậu, tức giận đến mức chỉ vào cậu chửi ầm lên: "Cậu cả ngày giả bộ thanh cao cái gì chứ ?! Đến khi cậu hối hận ! Đến lúc đó cầu xin tôi cũng vô ích! "

Không ngờ không chỉ Hoắc Lệ nghĩ như vậy, một số trang tiếp thị cũng động tâm tư, phát ra một chút tin tức giống thật mà giả.

Tỷ như có một năm tại liên hoan phim trong nước, Giang Nguyễn cùng Tạ Thời Dữ bất ngờ gặp thoáng qua, bị người ở trường quay chụp được, nói rằng "Tạ Thời Dữ quên bắt tay cùng Giang Nguyễn", hàm ý rằng thái độ của hắn kiêu căng. Lại tỷ như cắt câu lấy nghĩa một cuộc phỏng vấn của Giang Nguyễn, rõ ràng là tự giễu, lại biến thành cậu châm chọc diễn xuất của Tạ Thời Dữ.

Những điều tương tự đếm không hết.

Tin tức này hoàn toàn phá tan mối quan hệ của người hâm mộ giữa hai nhà.

"Không biết, tiệc khởi khai máy buổi tối nói sau đi." Giọng Giang Nguyễn vẫn lạnh nhạt, trả điện thoại cho Từ Tiểu Chu.

Cậu tìm lại lọ loại thuốc chống dị ứng vừa uống, quả nhiên thuốc đã hết hạn một tháng, cậu bận bịu liền quên mất mà không có thay mới.

Tiệc khai máy được tổ chức tại sảnh tiệc của khách sạn.

Giang Nguyễn thay đổi một thân tây trang, xa xa liền nghe thấy tiếng cụng ly, liên tiếp như thủy triều, người đến người đi trong đại sảnh yến tiệc to lớn, khắp nơi đều là phục sức lộng lẫy. Lọ sứ hai bên hành lang cắm đầy tây dương mẫu đơn cùng hoa hồng lá nhỏ thuần trắng, dưới chân thảm trải nền màu đỏ tươi.

Xung quanh đều là cửa sổ sát đất, phản chiếu lên ánh đèn trần, tỏa ra ánh sáng lung linh, cùng phông nền thành thị dưới ánh trăng, hòa lẫn vào nhau.

"Một bữa tiệc khai máy mà có thể làm đến như vậy, đoàn phim này nhìn không giống thiếu tiền lắm." Từ Tiểu Chu một đường đi tới đã kinh ngạc đến tê dại, nhỏ giọng nói với Giang Nguyễn, "Giang ca, anh nói đạo diễn này đến cùng có lai lịch thế nào?"

"Lại có thể mời đến Sầm Liễu, cô ta năm ngoái vừa cầm giải ba ảnh hậu đúng không?"

"Hơn nữa vừa nãy em hình như còn nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, đều là lão làng, hiện tại dễ dàng không cần nhận phim."

Giang Nguyên lắc đầu một cái, "Không rõ ràng, chỉ nghe nói mới từ nước ngoài trở về."

Lúc trước cậu nhận bộ phim này, nói thẳng chính là đang thiếu tiền. Thù lao cũng bình thường, cũng không cao tới đâu, nhưng đối với cậu mà nói, tương lai nói không chừng có thể dùng để giải quyết việc khẩn cấp.

Đợi được đến nửa buổi tiệc, đạo diễn gọi cậu đi qua, tổ đạo diễn cùng tổ sản xuất đều ngồi ở lô ghế riêng cuối hành lang.

Giang Nguyễn đi phía sau nhân viên phục vụ.

Vòng qua bức bình phong, nhìn thấy đầu tiên chính là Tạ Thời Dữ.

Tạ Thời Dữ vẫn mặc một thân tây trang như ban nãy, nhưng nút áo được cài đến tỉ mỉ, dựa vào ghế sô pha làm bằng da, giữa đầu ngón tay lười biếng kẹp điếu thuốc, nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, tàn thuốc sáng lên đóm lửa nhỏ.

Nghe thấy có người tiến vào, mắt phượng liếc nhìn thoáng qua ngoài cửa, ý cười dần dần thu liễm.

"Ôi chao, thật sự là không nhịn được nói, vừa nãy vừa nhắc, người liền đến rồi." Đạo diễn Trương Thụ tươi cười đứng lên. Anh ta trông rất trẻ trung, chưa đến ba mươi, vóc người cao gầy, không coi là quá đẹp trai, nhưng mày rậm mũi cao, bờ vai thẳng tắp, cả người nhìn rất anh tuấn.

Anh ta quay đầu lại nói với nhà sản xuất cùng mấy vị nhà đầu tư: "Đây là một vị nam chính khác của chúng ta, Giang Nguyễn."

Bộ phim này nói đúng ra là có hai nam chính, Giang Nguyễn là người thứ hai.

"Trương đạo." Giang Duệ trước tiên chào hỏi đạo diễn, sau đó đi từng chỗ ngồi nâng ly chúc rượu.

Tửu lượng của cậu rất tốt, một vòng hạ xuống không hề say, đứng dưới ánh đèn cầm ly rượu, lưng thẳng tắp, đường nét trên vai và cổ đơn bạc mà tinh tế, có một loại không lộ ra ngoài ý vị, lại không có cách nào khiến người khác lơ là sự đẹp đẽ. Tùy ý nhấc mắt lên, tròng mắt phát sáng, giống như nhìn thoáng qua trên màn hình lớn.

"Trước tiên đừng đi, ngồi một lúc đã." Trương Thụ càng nhìn càng cảm thấy thỏa mãn với lần tuyển vai diễn này, đứng dậy đi tới lô ghế bên cạnh tìm người chỉnh sáng cùng ghi hình của tổ quay phim, lại không có thả cho Giang Nguyễn đi, quay đầu lại chỉ vào chỗ trống bên cạnh Tạ Thời Dữ, "Chỗ đằng kia, trước ngồi cùng Tạ lão sư, chờ chút tôi còn có chuyện tìm cậu."

Giang Nguyễn bước một bước, hết cách rồi, không thể làm gì hơn là đến chỗ đó ngồi xuống.

"Thật trùng hợp." Tạ Thời Dữ lạnh nhạt nói.

"Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ người tới là anh." Giang Nguyễn cảm thấy nơi này có chút ngột ngạt, lại không đi được, nhẹ giọng nói: "Có thể cho tôi một điếu thuốc được không?"

Tạ Thời Dữ ​​khẽ gật đầu.

Giang Nguyễn cầm lấy hộp thuốc lá, nhẹ nhàng gõ một cái ở bên ngoài rồi tự mình châm lửa.

Động tác của cậu có chút ngây ngô, bật lửa đều bật không ổn, cúi đầu chậm rãi hút thuốc, mặt mày rất chăm chú.

"Tôi nhớ cậu không hút thuốc." Tạ Thời Dữ nói.

Giang Nguyễn sững sờ, "... ngày mai quay phim, sớm học một chút, bất quá tôi cũng tình cờ muốn hút."

Tạ Thời Dữ nhìn cậu nở nụ cười, độ cong nơi khóe môi ép đều ép không được, như nghe tới chuyện gì thú vị, nhưng trong mắt lại không có nửa điểm ý cười, từng chữ từng chữ nói: "Học sinh tốt."

"Khách khí." Giang Nguyễn nhịn không được trả lại hắn một câu.

"Không cùng tôi uống một ly rượu sao?" Tạ Thời Dữ nghiêng đầu nhìn cậu, mùi rượu trên người rất nặng, nhưng không khó ngửi, bên trong phòng bao đều là rượu nổi tiếng tốt nhất, trộn lẫn với mùi thơm nhàn nhạt của tùng tuyết thảo và hoa hồng, Giang Nguyễn phân không rõ lắm là mùi rượu hay là mùi nước hoa trên người Tạ Thời Dữ, mùi vị lạnh lẽo, cậu không quá yêu thích.

Tạ Thời Dữ thấy cậu không phản ứng, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bên thành ly.

Mặc dù giọng Tạ thời Dữ ép tới rất thấp, nhưng bên cạnh lại có người nghe được, thuận thế cười nói: "Đúng vậy, làm sao chưa uống cùng Tạ ca một ly rượu? Không thể một bên coi trọng một bên khinh chứ?"

Những người ngồi ở đây, có chút không quen biết Giang Nguyễn, cho rằng cậu là tiểu minh tinh có dung mạo xinh đẹp nào đó, nhìn lại nhỏ, phỏng chừng mới ra mắt không bao lâu. Còn lại nhận thức Giang Nguyễn, lại hơn nửa biết cậu cùng Tạ Thời Dữ không hợp, tuy rằng không nghĩ ra tại sao Tạ Thời Dữ lại chạy tới nhận một bộ phim như vậy, nhưng tính toán lấy lòng, liền thúc giục Giang Nguyễn rót rượu. Mặc dù trèo không lên Tạ thị phía sau lưng, nhưng có thể xây dựng chút quan hệ với Tạ Thời Dữ, cũng tuyệt không phải chỗ xấu.

Huống hồ đã sớm uống nhiều rồi, không có chừng mực, tranh nhau đến ồn ào.

"Đúng vậy, cũng không kém một chén này đi? Toàn bộ vì chúc cho một cái khởi động máy thực tốt điềm báo, nhanh, rót đầy."

Giang Nguyễn nhấp môi dưới, trầm mặc đứng vài giây, đưa tay muốn đi lấy bình rượu, toàn bộ ánh đèn trong phòng khách đổ lên người cậu, thật giống như chỉ có mình cậu là tỉnh táo.

Mi mắt của cậu tỉ mỉ, khi rũ xuống tạo ra một cái bóng nhỏ, lông mày hơi rậm trông có đôi chút sâu, động tác giơ tay trôi chảy đẹp mắt, lại lộ ra một cỗ sức lực sạch sẽ hoàn toàn không hợp, không nhìn ra là người đã ở trong vòng này đắm chìm đến mấy năm, rụt rè lại ôn hòa.

Tạ Thời Dữ thờ ơ mà nhìn bàn tay của cậu, ngón tay tái nhợt tinh tế, sắp nắm tới cổ bình thủy tinh lạnh lẽo xanh biếc.

Bên tai nhất thời một trận ám muội cười vang.

Có người trêu tức nói: "Haha Trương đạo ánh mắt còn rất khá a, từ đâu kiếm ra một người mới như vậy, cũng quá hiểu chuyện đi? Nghe nói vừa mới bắt đầu tuyển diễn viên đặc biệt khó khăn, không nghĩ tới đảo mắt liền tìm được, đừng nói là thực sự đi trường điện ảnh kiếm tân sinh nha? Không trách trông nhỏ như vậy, lớn lên nhìn cũng rất được....."

Tạ Thời Dữ đột nhiên đẩy chén rượu ra, thuận tay đem bình rượu cũng để xa một chút, động tác đó làm đầu ngón tay hai người không cẩn thận đụng vào nhau, lại tách ra.

Như chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Không biết, tùy anh ta ở nơi nào kiếm." Thanh âm của Tạ Thời Dữ không cao, nhưng những người ồn ào xem náo nhiệt trong phòng đều nghe được, hắn lạnh nhạt nói: "Ngày mai bắt đầu quay, cậu uống nhiều như vậy làm gì? Hỏng việc ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro