CHƯƠNG 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit và Beta : Hân,Ngọc Anh

Không khí trong phòng bao trong nháy mắt như ngưng trệ.

"Đúng vậy nha, chờ lát nữa Trương đạo diễn trở về, thấy các người chuốc say nam chính, này không phải là tự mình đi tìm người mắng sao?" Có người cười cười cố làm lành đổi chủ đề, bữa tiệc lại lần nữa náo nhiệt lên, không còn ai dám nhiều lời.

Trong những năm này, địa vị của Tạ Thời Dữ trong giới đã ổn định, công ty giải trí dưới tay hắn cũng dần dần đi vào quỹ đạo, có không ít người mới nổi tiếng. Hơn nữa, hắn bối cảnh tương đối sâu, Tạ thị phía sau có không ít sản nghiệp, không riêng gì thành phố Diên Ninh, mà ở trong nước cũng coi như chuyên gia thương mại, không đáng vì một tiểu minh tinh mà cùng hắn huyên náo đến không vui.

Giang Nguyễn đưa mắt nhìn về phía Tạ thời Dữ, hắn trên tay cầm một ly rượu, các đốt ngón tay thon dài bám sát lên thành cốc đầy nam tính.

"... Cảm ơn." Đầu ngón tay Giang Nguyễn vuốt ve hộp thuốc lá trong tay, nhỏ giọng nói.

Tạ Thời Dữ sắc mặt lạnh nhạt, không để ý tới cậu.

Mãi đến tận khi tiệc khai máy kết thúc, Tạ Thời Dữ cũng không nói với cậu thêm bất cứ câu nào nữa.

Thật giống như vừa nãy chỉ là nhất thời hứng khởi.

"Cái kia, Tiểu Giang." Đạo diễn Trương Thụ gọi Giang Nguyễn lại, "Cảnh quay ngày mai sẽ có chút thay đổi, cậu chờ một chút, để tôi nói cho cậu một ít chi tiết nhỏ, nếu không sáng mai sẽ không kịp nhớ lời thoại mất."

Tạ Thời Dữ nhặt áo khoác, đứng dậy nhìn thoáng qua Giang Nguyễn rồi lại bước ra khỏi lô ghế riêng.

...

Trương Thụ không tán gẫu cùng Giang Nguyễn bao lâu, thời gian quay chụp sắp xếp rất chặt chẽ, diễn viên cần phải nghỉ ngơi, vội vội vàng vàng mà nói xong liền thả Giang nguyễn rời đi.

Đêm nay gã uống cũng khá nhiều, có chút hoa mắt váng đầu, khuôn mặt đỏ bừng một mảng, vừa lắc lư vừa mang kịch bản đi về phía thang máy, vừa vặn đụng phải Tạ Thời Dữ.

Tạ Thời Dữ còn chưa lên lầu, áo ngoài tây trang vẫn còn vắt trên khuỷu tay, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen,vải dệt mỏng manh làm đường nét cơ bắp dưới lớp áo tựa như trở nên rõ ràng. Sắc mặt hắn rất khó coi, lông mày cau lại,con ngươi lạnh nhạt,tay kẹp ​​một điếu thuốc chưa châm, quay đầu nhìn về phía Trương Thụ,không có biểu cảm gì nói: "Sư huynh."

"Làm sao vậy?" Trương Thụ cả người toàn mùi rượu, cười cười muốn đập bả vai hắn, "Chỉ là mời cậu đến tham gia một bữa tiệc khai máy mà thôi, không vui như vậy sao?"

"Không phải." Tạ Thời Dữ tránh khỏi tay của gã.

"Được được được, không động vào cậu, đều là cái gì tật xấu, bệnh sạch sẽ." Trương Thụ cười mắng vài câu, trong mắt gã ta lộ ra dáng vẻ phấn khích,đôi chút long lanh sáng ngời: "Lần này là cậu giúp tôi,bận rộn nhiều việc như vậy, nếu không phải cậu kêu tôi đi tìm Giang Nguyễn một lần nữa, bộ phim này còn không biết khi nào mới có thể quay. Hơn nữa, cậu chịu đến, coi như sư huynh nợ cậu một ân huệ lớn."

Tạ Thời Dữ ở nước ngoài học đại học khoa đạo diễn, Trương Thụ với hắn chung trường, chung giáo viên hướng dẫn, nhưng so với hắn lớn hai năm.

Lúc trước Trương Thụ tốt nghiệp, đã cùng bạn học lên kế hoạch làm một bộ phim của chính gã, cũng không phải tự tin một cách mù quáng, bọn họ chính là hướng đến dòng phim điện ảnh. Gã là sinh viên hàng đầu của một vị giáo sư, kỹ xảo quay chụp thuần thục tinh tế, kịch bản hay cũng có một chút, mới học đại học năm ba đã lần đầu tiên làm thành một bộ phim điện ảnh, sau khi chiếu phim liền cháy vé năm đó.

Là kiểu thiếu niên tài năng.

Kết quả năm ấy mẹ gã đột ngột bệnh nặng, bà là quán quân cuộc thi múa ba lê quốc tế Lausanne, từ nhỏ đã bận bịu tập múa, không có thời gian chăm sóc cơ thể,sau một lần đi khám thì phát hiện là thời kì cuối. Trương Thụ từ bỏ bộ phim đó, luôn trông nom bên cạnh cùng mẹ gã trị liệu. Mãi đến tận năm ngoái, mẹ gã qua đời, gã mới về nước lên kế hoạch cho mình bộ phim đầu tiên.

"Không cần." Tạ Thời Dữ hoàn toàn bất cận nhân tình(*).

(*): Là kiểu không nể tình,thấy câu đấy cũng hay nên để luôn:0

Trương Thụ cũng không để ý.

Trong giới này chìm chìm nổi nổi, ai với ai không phải xưng huynh gọi đệ, nhưng thật sự đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi rất ít ỏi. Gã không thiếu người làm,cũng không thiếu kinh phí, duy chỉ thiếu nhất là diễn viên thích hợp,là Tạ Thời Dữ đối với gã có phần này tín nhiệm hơn, tuy rằng....còn dẫn theo một chút điều kiện nhỏ.

Trương Thụ thật tò mò, cùi chỏ va vào hắn.

"Tôi còn chưa thèm hỏi cậu, cậu không phải là không quen Giang Nguyễn sao? Làm gì nhất định phải tìm cậu ta..." Trương Thụ nghĩ đến người ngoài nói xu hướng tính dục của hắn, liền nói đùa, "Hai người không phải có một đoạn gì gì đó chứ? Cậu đừng có mà hãm hại tôi. "

Gã vừa dứt lời thì đụng phải người của nhóm đạo cụ xa xa đang đi tới muốn vào thang máy, có một nữ sinh trên tay còn cầm hoa, là hoa hồng ban ngày quay chụp không dùng hết.

Tạ Thời Dữ và Trương Thụ tạm thời không đi, nhường đường cho bọn họ.

"Lấy nhiều hoa như vậy, quay một lần còn lại đều bỏ đi, muốn đốt kinh phí đến hoảng à?" Chờ cửa thang máy đóng lại, Tạ Thời Dữ không mặn không nhạt nói.

Trương Thụ say khướt, không nhận ra lời nói thái quá của hắn, nhưng nghe ra mùi tìm lỗi, theo bản năng quay lại: "Aiii, nói chút đạo lý đi, cậu trên lầu ngụ ở phòng xép kia, một buổi tối đủ cho ta mua một năm hoa cho toàn bộ đoàn phim, mỗi ngày hoa đều đổi không giống nhau."

Tạ Thời Dữ làm như không nghe thấy.

Cái kia nữ sinh trong tổ đạo cụ vô tình làm rơi một bông hoa trên mặt đất, Tạ Thời Dữ cúi người nhặt lên, cánh hoa chạm vào vẫn còn mềm mại ẩm ướt, một cành mỏng manh, lại diễm lệ lại quạnh quẽ, hắn bất thình lình nhớ tới ban ngày ở hành lang bất ngờ gặp được gương mặt đó.

Tạ Thời Dữ vàonăm lớp 11 thì chuyển trường.

Hắn bị ép phải chuyển đến trường trung học trọng điểm có tỷ lệ trúng tuyển cao nhất thành phố, còn bị nhét vào lớp trọng điểm, tại lớp học cũ kĩ nồng đậm mùi vị nghiêm túc này, khắp toàn thân hắn đều lộ ra vẻ không hợp.

Lớp học không có ai tìm hắn gây sự, nhiều lắm chỉ là hiếu kỳ.

Hắn thật nhanh cũng thích ứng rồi bắt đầu sa đọa, trên lớp ngủ bù, bài tập một chữ cũng không viết, lần kiểm tra thứ nhất, bình thường cơ hồ đều đạt điểm tối đa môn tiếng anh giờ chỉ thi được mười mấy điểm, những hạng mục tuyển chọn kia đều là nhắm mắt làm buawf. Các lão sư đều biết hắn căn bản không phải đến để học tập, không có cách nào quản, cũng không quản được, ngược lại thành tích của hắn làm thế nào cũng không bị đưa vào lớp trung bình.

Giáo viên chủ nhiệm đau đầu đến không được, đối với học sinh học tập rối tinh rối mù như vậy, lại cố ý phá đám như vậy, đặt ở trong lớp là điều phiền toái lớn.

Nhưng hết cách rồi, mỗi ngày cứ giao cho một người đến thu bài tập cho có tính tượng trưng thôi.

"Bài tập của cậu đâu?" Giang Nguyễn ôm một chồng sách luyện tập hóa học dày cộp, đứng bên cạnh Tạ Thời Dữ, rũ mắt nhìn hắn.

Tạ Thời Dữ vừa mới tiếp xong điện thoại từ nhà, trong lòng đang ngập lửa giận, ngón tay thon dài đẹp đẽ đặt ở mặt bàn gõ nhẹ mấy lần, ngẩng đầu hướng lên Giang Nguyễn rồi cười, cười đến không quá thỏa đáng, lời nói ra còn đầy hơi thiếu đánh: " Cậu giúp tôi viết a, học sinh tốt, cậu viết xong tôi liền nộp."

Giang Nguyễn mím môi liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.

Tạ Thời Dữ bị cậu thúc giục hơn một tháng, mỗi ngày lặp lại đi lại đoạn đối thoại, chưa từng gặp người nghe lời giáo viên như thế, phiền muốn đòi mạng.

Nhưng khi Giang Nguyễn đi rồi, hắn mới tỉnh táo lại, cảm thấy vừa rồi quả thực có chút giận chó đánh mèo, hắn cũng không phải loại người hay giận chó đánh mèo người khác,lại làm đến quá mức như vậy.Thừa dịp nghỉ giữa giờ thìđi một chuyến đến căn tin. Vừa vặn trời cũng vừa vào thu thu, trước cửa sổ thường có cua nhỏ xào cay, nước cua vàng óng ánh, béo mà không ngấy.

Tạ Thời Dữ không biết Giang Nguyễn thích ăn cái gì, liền mua một hộp cua nhỏ, sau đó mua rất nhiều thứ linh tinh, cầm đi xin lỗi cậu.

Kết quả Giang Nguyễn thờ ơ không động lòng, qua mấy phút mới lạnh nhạt nói: "Tốt".

Tạ Thời Dữ nghe không hiểu.

Giang Nguyễn nói xong, đôi tay trắng nõn đẹp đẽ hướng đến bên cạnh tìm tòi, liền đứng dậy cầm đống bài tập trống không.

Tạ Thời Dữ ngẩn ra.

Đợi buổi tối bị gọi tới văn phòng,hắn liền nhìn thấy trên bàn giáo viên hóa học bày bài thi của chính mình, chỉ viết tên cùng lớp học, bị giáo viên cầm bút đỏ đánh mấy nét cứng cáp to lớn dấu chấm hỏi.

Tạ Thời Dữ bối rối trong nháy mắt, nhịn không được trực tiếp nở nụ cười.

Hắn không nghĩ tới Giang Nguyễn giúp hắn viết như thế này.

Bởi vì bị nghi ngờ tại chỗ cười nhạo giáo viên, quá mức càn quấy, hắn bị phạt chép một trăm lần công thức bình phương, khi trở về lớp thì trời đã tối, lập tức liền đến giờ tự học buổi tối.

"Tạ Thời Dữ, Tạ ca! Lão Ban vừa tìm anh làm chi vậy?" Một đám nam sinh trong lớp vây quanh trước bàn hắn, cười nói ồn ào, thần thần bí bí chống ở chỗ hắn ngồi.

Giang Nguyễn là bạn cùng bàn của hắn, bị nhóm người chen chúc trong góc, chuyên tâm viết bài thi, như thể xung quanh hỗn loạn đều không liên quan gì đến cậu.

Cậu cúi đầu xuống, Tạ Thời Dữ liền mơ hồ nhìn thấy trên cổ cậu mang một sợi dây màu đỏ, bên dưới có một khối bạch ngọc rất nhỏ, rơi ra bên ngoài cổ áo rộng rãi của đồng phục học sinh.

Giống như của người xưa xin cho hài tử trường mệnh.

Nhưng đây là lần đầu tiên Tạ Thời Dữ thấy, có người ngoan ngoãn mỗi ngày đều mang.

Tạ Thời Dữ cầm lấy chồng phương trình phải chép phạt, đi trở về chỗ ngồi, nhíu mày hỏi đám nam sinh kia: "Làm sao vậy? Tôi ngày nào không đi văn phòng du lịch một chuyến à?"

Chờ bọn họ ồn ào tản ra, Tạ Thời Dữ mới phát hiện trên bàn mình bị người khác đặt vài món quà được đóng gói tinh xảo, xen lẫn thư tình, thậm chí......còn có một bó hoa hồng lớn, bị đẩy đến trên bàn Giang Nguyễn, giọt nước lách tách chảy xuống.

"Là mấy nữ sinh lớp bên cạnh đưa tới phải không? Vừa nãy có nhiều người nhìn thấy lắm, có một người hình như còn là hoa khôi của trường thì phải?" Không riêng gì nam sinh xô đẩy ồn ào, nhiều nữ sinh cũng tham gia náo nhiệt quay đầu lại xem, bụm mặt cười, "Còn có nam! Lớn lên còn rất đẹp! Không chú ý là hoa hay là thư tình, là nam sinh đưa!"

Tạ Thời Dữ cau mày đưa tay dời đống đồ vật đi, lại đưa cho Giang Nguyễn khăn giấy lau bàn.

"Tạ ca, anh đến cùng thích kiểu như thế nào a?" Có một nam sinh thật sự nhịn không được, nhoài người về phía trước hỏi hắn, hiếu kì đến ngứa tim ngứa phổi.

Dù sao khoảng thời gian này nhiều người tỏ tình như vậy, Tạ Thời Dữ cũng chưa có phản ứng với ai.

"Tôi thích a......." Tạ Thời Dữ lười biếng mở miệng, ánh mắt hướng bên cạnh quét qua.

Giang Nguyễn vẫn đang lật sách hóa học, sau gáy trắng nõn lộ một đoạn nhỏ sợi dây màu đỏ, tóc mềm mại rũ xuống, nhưng vành tai của cậu không biết tại sao lại đỏ như máu, gò má cùng đuôi mắt cũng phiếm hồng, so với hoa bên cạnh còn diễm lệ hơn.

Tạ Thời Dữ một tay chống lên lưng ghế của Giang Nguyễn, cúi người cầm lấy bó hoa hồng.

Giang Nguyễn cảm thấy có cánh hoa mềm mại ẩm ướt không cẩn thận sượt qua gò má, vừa ngẩng đầu liền đụng phải vai Tạ Thời Dữ, thanh âm mỉm cười trầm thấp vang lên bên tai:

"Tôi thích người ngoan một chút."

Tạ Thời Dữ sắc mặt lạnh nhạt, thuận tay đem cành hoa hồng ném vào thùng rác, sau đó cùng Trương Thụ đi lên thang máy.

Trương Thụ không ở cùng tầng với hắn, đã hơi tỉnh rượu, quay đầu nói với Tạ Thời Dữ: "Tiểu Tạ, trước đây cậu nói không quen Giang Nguyễn, vậy thời gian này đi tìm cậu ấy trao đổi về bộ phim đi, làm quen một chút. Tuy rằng bộ phim này không chỉ có tuyến tình cảm, nhưng cảnh quay của hai người là quan trọng nhất. Tôi như thế nào cảm thấy cậu ta có chút sợ cậu vậy?"

"Được." Tạ thời Dữ thuận miệng đáp ứng.

Giang Nguyễn trở về phòng, lúc này mới nhớ tới thẻ phòng vẫn còn ở trên người Từ Tiểu Chu, đang đợi Từ Tiểu Chu mang lên cho cậu thì nhận được điện thoại.

"Cậu tiến tổ rồi à? Thế nào?" Thanh âm ở đầu dây bên kia rầu rĩ, như chưa tỉnh ngủ.

"Còn cái gì thế nào... thật xui xẻo." Giang Nguyễn căng thẳng cả ngày, sau khi nhận được cú điện thoại này mới thanh tỉnh lại, dựa vào tường, đáy mắt mang theo ý cười, "Cậu cũng không phải chưa từng xem tôi đóng phim, còn nữa, hôm nay chỉ mới khởi động máy mà thôi. "

"Tôi không phải nhớ cậu sao? "

Giang Nguyễn bị nói đến buồn nôn." Mấy tháng nữa liền quay xong, hơn nữa qua một đoạn thời gian đoàn phim sẽ chuyển đến thành phố. "

"Vậy thì sống một ngày còn không bằng một năm! "

Giang Nguyễn không hề cảm kích,"Cậu tự mà cân nhắc đi, à đúng rồi, đừng quên giúp tôi cho ăn ... "

"Biết rồi." Đối phương đáp lại, bất đắc dĩ nói, " Đến mức đó sao, cậu mỗi ngày đều nói tám trăm lần, cái gì bảo bối a, so với tôi ăn đều tốt hơn. "

Giang Nguyễn rũ mắt cười cợt.

Cậu đang muốn nói thêm chuyện, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tạ Thời Dữ từ trong thang máy đi ra, liền cứng ngắc tại chỗ.

"Alo? Sao không nói chuyện?" Đầu bên kia điện thoại thúc giục, "Tôi giúp cậu cho tổ tông này ăn, cậu có thể trở về nhanh lên một chút không?, nó cả ngày mắng tôi, cũng không biết học từ ai, thật đáng ghét. "

" ...Ừ, trước tiên cứ như vậy đi. " Giang Nguyễn thuận miệng ứng phó rồi cúp điện thoại.

Trong hành lang nhất thời trở nên cực kì yên tĩnh.

Tạ Thời Dữ đi tới chỗ Giang Nguyễn, hỏi cậu: "Điện thoại nhà?"

"...Ừm." Giang Nguyễn không biết phải nói gì.

Cậu cho rằng đời này sẽ giữ khoảng cách thích hợp với Tạ Thời Dữ, cậu cự tuyệt tất cả các chương trình có liên quan đến Tạ Thời Dữ, không tham dự vào phim mà hắn diễn, hết thảy tiệc tối đều nhường đối phương, vẫn là như thế không kịp chuẩn bị liền đột nhiên bắt gặp.

Ít nhiều có chút chột dạ.

"Là bạn trai của cậu sao?" Tạ Thời Dữ lấy ra thẻ phòng, đột nhiên hướng cậu nở nụ cười. "Trước đó người kia,vẫn là đổi người rồi?"

Giang Nguyên dựa vào một bên cửa phòng, rượu dâng lên, cũng cười theo nói: "Vẫn là người đó".

"Không nhìn ra." Tạ Thời Dữ lúc này mới hơi có chút hứng thú, xoay người, như bạn cũ gặp lại, hàn huyên cùng cậu, "Vậy mà quen lâu như vậy."

Giang Nguyễn đoán chừng mình lại nghe một câu trào phúng, lãnh đạm nói: "Cũng có thể là vừa vặn gặp người thích hợp."

Tạ Thời Dữ trầm mặt.

Một lúc sau hắn mới lên tiếng, "Trương đạo có mặt chọn thật không sai."

"?"

Giang Nguyên không hiểu ý của hắn.

Tạ Thời Dữ đút tay vào túi quần, hờ hững nhướng mày, ánh mắt rơi vào kịch bản trong lồng ngực cậu, "Có phải là đặc biệt thích hợp với cậu không? Biểu diễn diện mạo vốn có."

Giang Nguyễn có chút đau đầu.

Cậu yên lặng đứng vài giây, mới đột nhiên nhớ lại, cậu vừa mới đọc hai mươi tập đầu của kịch bản, nhân vật mà cậu diễn chính là một tên cặn bã lừa tâm lừa thân người khác. Lúc đó Giang Nguyễn bỏ ra một buổi tối xem xong, đã tưởng tượng đến sau khi phát sóng chính mình sẽ bị mắng thành cái dạng gì.

"Đều như nhau." Giang Nguyễn hơi run, giọng điệu lạnh lùng, nửa tấc cũng không nhường.

Trương Thụ sau khi uống say đầu óc choáng váng, không chú ý đi nhầm tầng, mới phát hiện hai nam chính nửa đêm không ngủ, ở hành lang nói chuyện, mê man trừng mắt nhìn: "Các cậu ..... đây là?"

Giang Nguyễn còn không kịp phản ứng.

Tạ Thời Dữ thuận tay ôm vai cậu, đem cậu kéo đến bên cạnh, Giang Nguyễn đột nhiên không kịp chuẩn bị đụng vào vai hắn, sau đó nghe được hắn lạnh nhạt nói: "Anh không phải muốn bọn tôi sớm chút làm quen sao? Giang lão sư cũng muốn như vậy, cậu ấy cố ý tới tìm tôi đối diễn, thật cực khổ."

Giang Nguyễn:" ... "

"Haha, này vô cùng tốt. " Trương Thụ luôn cảm không đúng lắm, nhưng đả kích sự nhiệt tình quay phim của diễn viên là không tốt, tận lực thành khẩn nói: "Kính nghiệp là chuyện tốt."

Giang Nguyễn: "............ ???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro