Chương 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta : Hân,Ngọc Anh

Nói là đối diễn nhưng không thể nào thật sự đối diễn.

Giang Nguyễn đầu óc mơ hồ, sau khi trở về phòng liền tắm rửa xong rồi ngã đầu ngủ, cậu hiện tại vô cùng buồn ngủ, hai ngày nay gộp lại cậu chỉ ngủ không đến bốn tiếng.

Cậu còn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, dù sao việc gặp lại bạn trai cũ nhiều năm không gặp cũng làm cậu không ít căng thẳng, vậy mà sau khi nằm xuống nội tâm lại không hề gợn sóng, còn chưa kịp nhớ đến diện mạo bạn trai cũ, liền đã lâm vào ngủ say.

Mở mắt ra lần nữa chính là bị đồng hồ báo thức đánh thức, trời mùa đông thật lạnh, dường như tuyết lại rơi rồi.

Điện thoại di động vẫn liên tục vang lên,cậu đưa tay cầm lên vừa nhìn suýt nữa bị tin nhắn riêng tràn ngập cái màn hình ứng dụng đè chết, có người hâm mộ, cũng có vài bằng hữu trong giới, thậm chí còn có nhiều bạn học cấp ba nhiều năm không liên hệ.

Giang Nguyễn suýt chút nữa tưởng mình còn đang nằm mơ.

"Giang ca," Từ Tiểu Chu rón rén đẩy cửa đi vào, vốn muốn gọi cậu rời giường, kết quả người đã tỉnh rồi, còn đang nghịch điện thoại, liền khó xử nói: "Vừa nãy đoàn phim công bố vai diễn, trên mạng có hơi ầm ĩ....hay là anh tạm thời đừng xem điện thoại, để ở chỗ em đi. "

Giang Duệ tức khắc như phản nghịch mà mở Weibo lên.

Quả nhiên, tag #TạThờiDữ GiangNguyễn cùng #tuyên bố diễn viên bộ "Phục độc sinh" vẫn theo sát nhau đều là tin hot trên thanh tìm kiếm, hơn nữa độ hot ngày càng tăng, Giang Nguyễn tiện tay quéttin mới, chớp mắt đều chạy tới hàng trước, phía sau đều đi theo chữ "nóng" màu cam.

【? ? ? Vãi thiệt, blog chính thức có rồi, còn tag @vai chính, vậy trò đùa hôm qua là thật? Trên đời này còn có tài khoản tiếp thị thành thật như vậy sao? 】

【Ngày hôm qua ôi còn không tin? Tôi thật sự ngốc đến vậy hả? ? ? 】

【 Bộ phận quản lý của Tạ Thời Dữ nghĩ gì vậy, phòng công tác của anh ấy còn không đủ sống sao? ? ? Người quản lý đội ngũ đâu? Nghỉ hết rồi hả? Ra đây nói một tiếng xem? ? ? Để anh ấy nhận loại phim này, tiếp theo cho người nào đó cọ nhiệt độ đấy à ? ? ? Chê mấy năm nay còn cọ không đủ sao? @ bộ phận quản lý của Tạ Thời Dữ 】

[Cười chết, thực sự bắt gặp một người nữa :hút máu" Tạ Thời Dữ, làm thế nào mà dính vào đoàn phim này được vậy? Dùng mặt sao? ? ? 】

[srds, tôi nghe nói Giang Nguyễn sắp bị đóng băng đấy, cậu ấy không phải MC thường trú của <Tối Giai Phách Đương> sao? Nhưng mà mùa tiếp theo không có cậu ta, rõ ràng là đã bị đá xuống. Hay là chuyện quy tắc ngầm trước đây nói cũng là sự thật? 】

【Tiên đoán trước bộ phim này chắc chắn khét 】

...

Giang Nguyễn kéo xuống bình luận, mới nhìn thấy số lượng không nhiều người hâm mộ thay mình nói chuyện, có điều cũng bị xé đến dần dần không dám hé răng, dù sao địch nhiều ta ít, chênh lệch quá xa.

Thời gian quay ở giai đoạn đầu của bộ phim này chỉ có một tháng, trên thực tế thường gọi là "chế độ ba mặt", vừa phát sóng vừa viết kịch bản, mười tập đầu tiên phát sóng trên đài, hơn nữa cho đến bây giờ, trailer vẫn chưa được quay, thời gian vô cùng gấp gáp.

Vì lẽ đó tuyên truyền cũng phải làm cho thích hợp, trước im hơi lặng tiếng, chỉ muốn chờ diễn viên tiến tổ trước, nếu không liền gió tanh mưa máu, phiền phức là không thể thiếu, có khả năng còn gây trở ngại cho việc khởi động máy.

Hiện tại cũng gần như là thời điểm công bố tuyển diễn viên, sau đó sẽ chờ nửa tháng, từ từ phát thông báo ra bên ngoài.

Giang Nguyễn xoa xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ, bị mắng vậy chỉ mới là bắt đầu, mắt không thấy tâm không sóng, cậu tùy tiện rửa mặt chỉnh đốn lại, liền đi tới trường quay.

"Ôi, Tiểu Giang đến thật sớm," Trương Thụ đang nói về bộ phim với các diễn viên khác, đều ngồi cùng chung 1 chỗ, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Giang Nguyễn, cười chào hỏi cậu, "Buổi sáng không có vai diễn của cậu, có điều nếu cậu đến rồi, ở chỗ này nghe một chút kịch bản của Tạ lão sư cũng được. "

Từ Tiểu Chu tay chân lanh lẹ, đi qua mang ghế đến cho Giang Nguyễn.

Giang Nguyễn mở kịch bản ra.

Cậu mới nhận được kịch bản hoàn chỉnh chưa được mấy ngày, phong bì nhìn còn mới tinh, nhưng mở ra trang bìa cũng đã viết đầy ký hiệu, là cậu suốt đêm viết truyện nhỏ của nhân vật.

Chính giữa là kịch bản được in ấn giấy trắng mực đen.

<Phục độc sinh>.

<Phục độc sinh>, tên như ý nghĩa, là một bộ phim vườn trường với bối cảnh trường cấp ba trung học.

Trong bộ phim, Tạ Thời Dữ đóng vai Sở Thính Đông, cùng Giang Nguyễn đóng vai Chung Tầm, là hai anh em không có quan hệ huyết thống, cũng không cùng một cái hộ khẩu.

Hai người bọn họ đều là cha mẹ ly hôn, Giang Nguyễn đóng vai Chung Tầm theo cha cậu sinh hoạt, tính cách cực đoan lại phản nghịch, đặc biệt là sau khi cha Chung cùng mẹ kế mang theo Sở Thính Đông gả vào, trong nhà càng bị cậu huyên náo đến gà chó không yên.

Còn Tạ Thời Dữ đóng vai Sở Thính Đông, tập trượt băng nghệ thuật từ tiểu học, tiến vào đội tỉnh, hắn vùi đầu huấn luyện thi đấu, rất ít liên hệ cùng cha mẹ. Mãi đến năm 17 tuổi, hắn vô tình bị thương tại Giải vô địch trẻ thế giới, sự nghiệp của hắn liền như vậy chết trẻ. Bố mẹ bắt đầu đưa hắn đi khắp nơi trong và ngoài nước trị liệu, bỏ ra thời gian hai năm, vẫn không có kết quả.

Mẹ hắn, cũng là mẹ kế của Chung Tầm, Ngô Ngọc Lan, luôn phản đối hắn học trượt băng nghệ thuật, lúc trước vì chuyện này mà làm ba anh phiền đến muốn đánh nhau, hiện tại càng thêm sụp đổ, triệt để không nhịn được.

"Đều là tại anh! Nếu không phải để nó học cái gì mà thể thao thì đã không như bây giờ,giờ anh nhìn xem không đau lòng sao?!" Ngô Ngọc Lan nước mắt giàn giụa, đầu tóc rối bù ngồi trên sô pha, tay run run mắng cha Sở, "Hiện tại được rồi, nó mới mười mấy tuổi, liền biến thành người tàn phế! Anh nói cuộc sống của nó sau này làm sao qua nổi đây?!"

"Đừng có nói khó nghe như vậy, nào có nghiêm trọng đến như vậy?" Cha Sở nhíu mày hút thuốc.

Bọn họ cho rằng Sở Thính Đông không ở nhà.

Chẳng ai ngờ tới Sở Thính Đông đứng ngoài hàng rào cửa chống trộm màu vàng đồng, cái gì cũng nghe được, giữa trưa khô nóng, mặt trời nóng rực, nhưng hàng hiên cũ kỹ lại rất lạnh lẽo, mắt cá chân bị thương của hắn còn đang mơ hồ đau.

"Không cần ầm ĩ nữa, con đi học lại." Nam sinh đẩy cửa đi vào, giọng điệu bình tĩnh đến lạ thường.

Ngô Ngọc Lan cùng cha Sở đều sững sờ tại chỗ.

"Cắt!"

Giang Nguyễn ôm áo khoác ở bên cạnh nhìn bọn họ quay phim, đột nhiên nghe được tiếng đạo diễn đánh bản, mới lấy lại tinh thần.

Nữ diễn viên đóng vai mẹ kế của cậu là một lão diễn viên gọi là Hà Mạnh Phi, khi còn trẻ từng cầm qua giải Nữ diễn viên tốt nhất Bạch Ngọc Lan, 50 tuổi bắt đầu biểu diễn rất nhiều bộ phim cuộc sống gia đình, lớn bé trên màn ảnh đều thường thường gặp qua bóng dáng bà, phong cách gì đều có thể diễn được, được gọi là "Người mẹ quốc dân".

Đôi mắt đẫm lệ đỏ chót, thời điểm kinh ngạc mà nhìn sang ống kính, bầu không khí căng thẳng trong nháy mắt được làm nổi bật đến cực điểm, Giang Nguyễn nhìn theo trong lòng cũng bị kéo căng một hồi.

"Không hổ là Hà lão sư, tôi xem đến suýt chút nữa rơi nước mắt theo." Trương Thụ đang giám sát đạo cụ phía sau ngẩng đầu cười.

Còn có Tạ Thời Dữ, kỹ xảo của hắn được công nhận rất tốt, diễn chung cùng lão tiền bối cũng không kém chút nào, cảnh đầu diễn cũng không nhiều, lời kịch cũng chỉ có một câu, nhưng vẫn vững vàng tiếp cận được cảm xúc.

Giang Nguyễn trái lại trông còn căng thẳng hơn.

Sau cảnh này, nhân vật Tạ Thời Dữ diễn liền đi học lại, chuyển đến trường học của Giang Nguyễn, đồng thời ở tạm tại gia đình cậu.

Mà Giang Nguyễn.

Mới vừa bị cha cậu đánh một trận thật hung ác, lại quay đầu cho một bạt tay, khóe mắt đều trầy da, trong lòng hận đến muốn chết.

Lại không nghĩ ra cách nào để trả thù.

Đột nhiên nghe nói con trai của bạn ba cậu nói cậu là đồng tính luyến ái, còn đem người về nhà, cả nhà đều bị tức giận đến huyết áp dâng cao.

Cậu cảm thấy tốt vô cùng.

Ông trời đều giúp cậu, mấy tên lưu manh bên cạnh cậu kia,cậu đều không lọt mắt, kết quả trong lớp đột nhiên chuyển đến một nam sinh, vừa cao vừa soái, chính là không quá thích phản ứng người khác. Nhưng đây không tính là vấn đề lớn lao gì, cậu không biết xấu hổ, sống chết dây dưa, chung quy vẫn theo đuổi được đi?

Cậu có thể nói là vô lại mà theo đuổi nam sinh kia, kết quả một lần về nhà liền trợn tròn mắt, như là lại bị người ta quay đầu cho một cái tát, tên kia vốn lại là anh của cậu.

Đạo diễn để Giang Nguyễn cùng Tạ Thời Dữ tiếp xúc nhiều, mau chóng quen thuộc, trợ lý liền đem ghế sô pha nhỏ để cùng một chỗ.

Tạ Thời Dữ quay xong, liền hướng chỗ Giang Nguyễn đi tới.

Tay Giang Nguyễn nắm bình nước khoáng siết chặt lại.

Cậu đem dây kéo áo khoác kéo lên một đoạn, khăn quàng cổ cũng quấn chặt một chút, giả bộ ngủ.

Cậu vẫn là... không biết phải đối mặt với Tạ Thời Dữ như thế nào.

Càng là Tạ Thời Dữ nên là không muốn đối mặt với hắn, dù sao trước đây cậu làm đến quá đáng như vậy. Không lâu nữa còn bị cậu dây dưa mãnh liệt theo đuổi, cho dù là ở trong phim nhưng cũng có khả năng cảm thấy so với cậu còn phiền hơn.

"Mặc nhiều như vậy, cậu lạnh sao?" Tạ Thời Dữ đứng bên cạnh cậu, lạnh nhạt hỏi.

"... Nhiệt độ vừa phải. " Giang Nguyễn mở mắt ra, nhỏ giọng trả lời.

Tạ Thời Dữ: "..."

Tạ Thời Dữ nhìn vành tai đỏ ửng của cậu, trong nháy mắt liền hiểu được cậu đang nghĩ gì, cười như không cười nói: " Quay phim thôi, coi như công việc bình thường, Giang lão sư là diễn viên chuyên nghiệp đúng không? Vẫn là đừng nhập quá sâu vào bộ phim."

Nói xong, hắn cũng không nghỉ ngơi ở này, tựa hồ không muốn ở cùng một chỗ với Giang Nguyễn, nhấc giày trượt băng lên, đi ra sân băng bên cạnh.

Nhân vật mà Tạ Thời Dữ diễn đã từng là quán quân Giải Trượt băng nghệ thuật Châu Á,trong phim cũng có cảnh hắn trượt băng, đối với những động tác không phải chuyên ngành này có thể tìm diễn viên đóng thế. Nhưng những cảnh quay trượt băng thông thường, Tạ Thời Dữ dự định chính mình diễn, vì thế trong khoảng thời gian này đều một mực luyện tập.

"Giang Nguyễn, cậu cầm cái máy ảnh này đi, biết chụp ảnh không?" Trương Thụ lại đây hỏi

"Biết một chút." Giang Nguyễn tiếp được máy chụp ảnh.

Trương Thụ thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười: "Vậy tốt rồi, qua một thời gian ngắn phát sóng, cần chút tin hấp dẫn báo chí."

Giang Nguyễn nghe không quá hiểu.

"Chính là.....Ôi, Tạ lão sư không phải đi luyện trượt băng sao? Tôi đã nói với hắn, cậu tùy tiện chụp ảnh cho hắn hay quay video đều được" Trương Thụ nói với cậu, "Càng tự nhiên càng tốt, đương nhiên chụp không tốt cũng không sao, chính là muốn tư thế, bên cạnh có thợ chụp ảnh cùng chụp."

Giang Nguyễn mới phản ứng được.

Cậu diễn tên côn đồ kia, suốt ngày gây sự đánh nhau, dốt nát vô học, ưu điểm duy nhất chính là thích mua bán máy ảnh, còn có thể chụp ảnh.

"..." Giang Nguyễn không quá muốn đi, Tạ Thời Dữ rõ ràng không muốn thấy cậu, hiện tại cậu ôm máy ảnh đi đến, như là mặt nóng dán mông lạnh vậy.

Nhưng cậu lại không thể bị đoàn phim này đá, do dự qua đi, tự mình phỉ nhổ một câu, khuất phục dưới tiền thù lao, vẫn là cầm máy ảnh đi tìm Tạ Thời Dữ.

Tạ Thời Dữ nguyên bản cũng biết trượt băng, hơn nữa hắn chân dài, cơ vai lưu loát mà không khoa trương, bên trong sân băng nhiệt độ bình thường, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh xám cùng quần tây, cũng có vẻ đẹp trai quý khí.

Ánh mắt của hắn nhìn thấy Giang Nguyễn mặc một cái áo khoác lông màu trắng, từ ngoài cửa đi vào, dừng ở bên cạnh sân băng, không có đổi giày, trái lại hướng về bên cạnh bậc thang ngồi xuống, cúi đầu không biết đang chơi đùa cái gì.

Sau đó cầm lên quay về phía hắn răng rắc chụp một cái, qua loa lại ẩu tả, đèn chớp đều quên tắt, như một con chó luống cuống tay chân mới từ trên núi xuống.

Tạ Thời Dữ nhíu mày híp mắt lại

Giang Nguyễn cúi đầu kiểm tra bức ảnh vừa chụp.

Không chú ý có người đến trước mặt từ lúc nào, vừa ngẩng đầu, cái trán suýt nữa đập vào cánh tay Tạ Thời Dữ vừa mới đưa qua.

"Đưa tôi" Tạ Thời Dữ nói.

Hắn so Giang Nguyễn cao hơn rất nhiều, cỡ một mét tám bảy, đứng trên giày trượt lại càng cao hơn một chút, ở trên cao nhìn xuống Giang Nguyễn, giọng điệu gần như uy hiếp, Giang Nguyễn đột nhiên không kịp chuẩn bị bị hắn hù đến, liền cắn trúng môi.

"Trình độ chụp ảnh của tôi không tốt, chụp không ổn."

"Cái gì trình độ?"

"Chính là... bôi nhọ trình độ." Giang Nguyên đối đầu ánh mắt của hắn, ánh mắt và giọng điệu đều vô cùng chân thành.

Nhưng Tạ Thời Dữ chỉ cau mày, không rút tay về.

"Thật sự," Giang Nguyễn khuyên hắn, làm ra vẻ mặt không thể tưởng tượng được, "Nếu đăng lên mạng, anh có thể bị bôi đen ba tháng."

Tạ Thời Dữ đứng dậy.

Giang Nguyễn lại đưa ánh mắt vô tội nhìn hắn "Anh không xem sao?"

Chờ Tạ Thời Dữ đi rồi, Giang Nguyễn mới một lần nữa cúi đầu, mở ​​bức ảnh chụp lén ra.

Trên sân băng ngoại trừ Tạ Thời Dữ, còn có nhân viên và các diễn viên khác ngồi chờ, cũng không yên tĩnh, con ngươi trong cặp mắt kia đen kịt thâm thúy, xuyên qua đám ngươi ồn ào, thẳng tắp nhìn đến chỗ cậu.

Đèn chớp mơ hồ làm mất chi tiết nhỏ, cứ thế có chút .......ôn nhu như gặp ảo giác.

------------------------------------

NA: Ra chậm cho mọi người quá,mọi người thông cảm nha~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro