CHƯƠNG 05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Hân,Ngọc Anh 

Đương nhiên, Giang Nguyễn biết đó chỉ là ảo giác, Tạ Thời Dữ sợ rằng còn hận không thể giết chết cậu.

Có thể ở chung một đoàn phim với cậu, không trực tiếp hủy hợp đồng rồi rời đi, đã là không dễ dàng, Giang Nguyễn cũng không tự luyến đến như vậy.

"Tạ lão sư, vậy tôi không quấy rầy anh nữa, tôi đi trước đây,cái này nhớ đưa cho Trương đạo diễn nhìn thử." Giang Nguyễn có ghi lại vài đoạn video, nhìn người ghi hình bên cạnh ra dấu ok với cậu, xa xa mới giơ máy ảnh nói với Tạ Thời Dữ.

Tạ Thời Dữ cũng không quay đầu lại.

<Phục độc sinh> là kiểu vừa quay vừa chiếu, vì một tháng sau bắt đầu phát sóng, trình tự quay phim cũng là dựa theo dòng sự kiện mà quay, rất ít xuất hiện tình trạng các cảnh quay xen kẽ nhau khi quay. Vì lẽ đó, tạm thời Giang Nguyễn cùng Tạ Thời Dữ không có quay chung, cậu cùng Tạ Thời Dữ đi theo các tổ quay phim khác nhau,chừng tận mấy ngày cũng chưa gặp mặt nhau.

Buổi tối, Giang Nguyễn vừa quay xong cảnh ngoài trời liền trở về đoàn phim nghỉ ngơi.

"Giang ca, điện thoại của anh này." Từ Tiểu Chu cầm điện thoại di động lắc lắc, trên màn hình còn hiện lên một cuộc điện thoại gọi đến, cậu vẫn chưa bắt máy.

"Gọi bao nhiêu lần rồi?" Giang Nguyễn hỏi.

"Đếm không hết, vang lên mười mấy lần rồi." Từ Tiểu Chu rất phiền lòng. Có thể là nhìn thấy tin tức tuyển vai diễn, biết Tạ Thời Dữ vậy mà cũng ở đoàn phim này, Hoắc Lệ liền giống như liều mạng mà tìm Giang Nguyễn.

Giang Nguyễn cầm lấy điện thoại, đầu ngón tay dừng ở màn hình trong chốc lát, trượt lên nhận: "Hoắc ca."

"Cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Hoắc Lệ nhịn một ngày, sắp bạo phát, "Cậu cố ý đúng không Giang Nguyễn? Gạt tôi đi đến đoàn phim này, cậu sớm biết Tạ Thời Dữ sẽ đến rồi phải không?"

"Tôi không biết." Giang Nguyễn bình đạm nói.

"Tôi còn tưởng rằng cậu rất có khí lãnh đạm vậy mà cuối cùng vẫn là đi lên con đường này," Hoắc Lệ cười lạnh một tiếng, "Sớm đã nghe tôi nên giờ không phải mới có thể lưu lạc tới ngày hôm nay sao? Quên đi, nói cậu cũng không hiểu, đã có cơ hội này, vậy lo mà lợi dụng thật tốt đi. Còn đang ở cùng một đoàn phim, bên phía Tạ Thời dữ không đến nỗi hoàn toàn không nể mặt mũi đi, cậu đợi tôi... "

"Hoắc ca," Giang Nguyễn ngắt lời hắn, "Lần này là bất ngờ, hơn nữa tôi cũng không định cọ nhiệt độ của Tạ Thời Dữ, anh đừng làm mấy chuyện vớ vẩn."

"Cậu nghĩ chuyện này một mình cậu có thể quyết định sao?" Hoắc Lệ giễu cợt cậu vài câu, giọng điệu ngược lại ám muội, "Hơn nữa, tôi còn nghe nói, là Tạ Thời Dữ chỉ đích danh tìm cậu diễn, hắn có thể coi trọng cậu cũng không sai. Không nhìn ra, cậu còn có bản lĩnh như vậy."

"Tôi không quyết định được." Giang Nguyễn đứng bên cửa sổ phòng hóa trang cho thoáng khí, sắc trời giờ đã đổ đen kịt, cậu cúi đầu nhìn thấy một chiếc xe theo đường tuyết lái về phía Ảnh Thị, "Hoắc ca, quay xong bộ phim này, hợp đồng của tôi cùng công ty cũng gần như đến kỳ hạn rồi. Tôi muốn lui vòng, không dự định tiếp tục ở trong giới lăn lộn nữa."

Nói xong, cậu dừng lại một chút, giọng điệu bình tĩnh, giống như là đơn thuần nghi hoặc, hỏi: "Còn anh?"

Tiếng nói của cậu rất rõ ràng, so với nam sinh bình thường còn ôn hòa mềm mại hơn.

Hoắc Lệ nghe đột nhiên tức giận, lạnh lùng chất vấn: "Cậu đang uy hiếp tôi?"

"Không phải," Giang Nguyễn tựa hồ nghe không hiểu hắn làm sao đột nhiên nổi giận, đầu ngón tay nhấm nháp tuyết rơi ngoài cửa sổ, vô tội nói: " Tôi là một người sắp bị đóng băng, anh là người đại diện kim bài, tôi lấy cái gì để uy hiếp anh?"

Hoắc Lệ bị cậu biết rõ còn hỏi cho tức giận đến run lên, nói không còn suy nghĩ gì hết, "Cậu cho rằng tại sao cậu có thể nhận được phim? Còn không phải lấy đồ bỏ đi mà người khác không muốn sao! Nói cho cậu biết, bộ phim này mới đầu là tìm Bạch Trì Khê thử vai, nếu như không phải hắn cuối cùng không nhận, có thể đến phiên cậu sao?"

Bạch Trì Khê là một nghệ sĩ khác dưới tay Hoắc Lệ.

Chính là người lúc trước ngăn chặn Giang Nguyễn, ở bộ phim "nhất định sẽ nổi tiếng" chuyển thể từ tiểu thuyết tiên hiệp <Lăng Tiêu> diễn vai nam số ba. Tên kia so với Giang Nguyễn ra mắt muộn hơn một năm, nhưng lại cùng công ty và người đại diện với cậu, lấy không ít tài nguyên từ chỗ Giang Nguyễn, trong bóng tối nhằm vào Giang Nguyễn,đúng là không phải thứ tốt lành gì.

Giang Nguyễn sững sờ, cậu thật sự là không biết Bạch Trì Khê cũng từng đi thử vai.

"Ai là đồ bỏ đi?" Giang Nguyễn con ngươi lạnh lùng, sắc mặt trở nên nhàn nhạt, "Anh nói không cần."

Từ Tiểu Chu mắt chữ A mồm chữ O.

Chờ Giang Nguyễn cúp điện thoại, cậu còn chưa lấy lại tinh thần, nuốt nước miếng, lỡ đãng nói: "Em còn tưởng rằng......"

Cậu không dám nói hết.

Cậu còn tưởng rằng Giang Nguyễn cùng Tạ Thời Dữ thực sự là kẻ thù lâu năm chán ghét lẫn nhau, dù sao từ khi cậu trở thành trợ lý của Giang Nguyễn, Giang Nguyễn rõ ràng không muốn tham gia bất cứ nơi nào chung sân khấu với Tạ Thời Dữ.

Nhưng sau đó cậu phát hiện, mỗi lần Giang Nguyễn cùng người đại diện cãi nhau, thật giống như đều là bởi vì Tạ Thời Dữ.

"Tưởng rằng cái gì?" Giang Nguyễn quay đầu lại.

Cậu mặc một chiếc áo len cổ cao rộng rãi màu trắng sữa, dây đan bằng len, vì đóng phim nên tóc có hơi dài có thuận tay buộc lên nhưng trông không nữ tính, nhìn có hơi nhỏ hơn một chút, mi mắt lại tinh tế khi cúi đầu xuống dáng vẻ lại nhìn ra ngoan hơn còn dễ bị ức hiếp.

Chỗ nào cũng không giống với người mới cãi nhau xong.

Từ Tiểu Chu xấu hổ, chẳng trách cậu là diễn viên, việc thay đổi biểu cảm nhanh đến vậy thì cũng là điều đương nhiên.

Cậu thường nhìn không thấu Giang Nguyễn đang suy nghĩ cái gì.

"Quấy rầy một chút." Cửa phòng hóa trang nhẹ nhàng bị gõ vài cái, giọng nói của đối phương nhỏ dần.

"Tạ lão sư." Từ Tiểu Chu vừa quay đầu lại, vội vã tránh đường.

Trong nháy mắt tim của Giang Nguyễn đập loạn lên.

Cũng không biết vừa nãy Tạ Thời Dữ nghe được bao nhiêu.

Giang Nguyễn không tin những lời Hoắc Lệ vừa nói, nói Tạ Thời Dữ chỉ đích danh cậu đến diễn nhân vật này.

Nhưng cậu cảm thấy, Tạ Thời Dữ nên sớm biết một vai nam chính khác là cậu. Dù sao cũng là đề tài nhạy cảm như vậy, sau khi truyền ra, tiếp sau đó ước chừng hình ảnh cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, vạn nhất đụng tới một người khó day dưa lại làm ra chuyện gì quá đáng, Tạ Thời Dữ liền đúng là bị bám vào mà hút máu, người đại diện của hắn sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Từ Tiểu Chu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim,nhìn ra chính mình không thích hợp tiếp tục đợi, liền lặng lẽ đi ra khỏi cửa.

Tạ Thời Dữ đến đây thay quần áo cùng tẩy trang, rất nhanh liền chỉnh đốn xong,về quần áo thì cũng thường đều là quần áo của hắn nên chắc cũng chẳng thay mấy.

Hắn đi tới bên cạnh Giang Nguyễn, đầu ngón tay cài lại cúc áo sơ mi, cúi đầu nhìn xuống mái tóc đen của Giang Nguyễn, thuận miệng hỏi: "Cậu với người đại diện, quan hệ không tốt sao?"

Giang Nguyễn mím môi, qua một lát mới mở miệng: "Cũng tạm."

Đây là lần đầu tiên sau khi gặp mặt, bọn họ đơn độc ở trong một cái không gian phòng kín, Giang Nguyễn có chút ngột ngạt, đặc biệt là Tạ Thời Dữ cách cậu rất gần, lúc nói chuyện hơi thở ấm áp liền đảo qua bên tai cậu, ngứa đến làm cậu có chút không chịu được mà nghiêng đầu đi.

Cậu lại ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Tạ Thời Dữ, rất lạnh lùng, nó không rõ mùi vị, cậu không quá yêu thích, cũng không quen thuộc.

"Đúng vậy" Tạ Thời Dữ cười khẽ một tiếng, như là tự giễu, "Dù sao cũng là bạn trai cũ, không có lý do hỏi đến."

"Tôi không có ý đó." Giang Nguyễn nhỏ giọng nói.

"Vậy là ý gì?" Tạ Thời Dữ không dự định buông tha cho cậu, hùng hổ dọa người: "Ý là tôi có thể tùy tiện hỏi?"

Giang Nguyễn há miệng, không phát ra âm thanh.

"Cái kia...Cái gì Bạch?" Lông mày Tạ Thời Dữ cau lại, không nhớ nổi tên người kia, "Nếu như hắn từng đi thử vai, vậy chính là đạo diễn không muốn."

Tạ Thời Dữ nói là sự thật.

Lúc trước Trương Thụ vừa mới bắt đầu trù bị cho bộ phim này, đã tìm hắn, hắn không đồng ý đến diễn, nhưng đã đồng ý hỗ trợ tuyển vai diễn. Bên phía người tuyển vai diễn nhận được rất nhiều hồ sơ, sau bước đầu sàng lọc, mới có thể đem còn dư lại đưa cho hắn cùng Trương Thụ xem.

Hắn gần như đều có ấn tượng.

Nhưng hắn chưa bao giờ nghe tới Bạch Trì Khê, cũng nhớ không nổi có một gương mặt như thế. Giải thích duy nhất chính là, tên kia không vượt qua được cửa ải của người tuyển vai diễn, căn bản không có tư cách tham dự buổi thử vai phía sau.

"Có thể là quá xấu." Tạ Thời Dữ qua loa nói, tự chủ thay người tuyển vai diễn lấy một cái lý do, thuận tiện bôi đen người tên là Bạch Trì Khê chưa từng gặp gỡ.

Giang Nguyễn nhịn không được, cong mắt cười.

"Hơn nữa, cậu cũng không phải là tôi tuyển, đều là ý của Trương đạo." Tạ Thời Dữ rũ mắt xuống, nhìn thấy mi mắt cậu có vẻ càng mềm mại hơn lúc cười lên, chậm rãi nói: "Đừng suy nghĩ nhiều."

Không cần nghĩ quá nhiều.

Nghe có vẻ giống như không cần tưởng bở.

Nụ cười trên mặt Giang Nguyễn cứng đờ lại.

Nhưng trong lòng trái lại thở phào nhẹ nhõm, Tạ Thời Dữ như vậy mới bình thường, xé rách tầng tầng lớp lớp ngụy trang giả tạo, còn dư lại đều là ác liệt không hề che giấu.

Tạ Thời Dữ kéo ghế tựa ngồi xuống.

Điện thoại di động của Giang Nguyễn còn đặt trên bàn, màn hình đang bật, sau khi cúp điện thoại, phía trên vẫn là những bình luận trên mạng mà buổi trưa Giang Nguyễn coi, sau khi trang chính thức phát ra tin tức tuyển vai diễn, nhiệt độ mấy ngày nay đều không tan, từ đạo diễn đến diễn viên, đều là chủ đề bị lăn qua lộn lại mà nghị luận.

Giang Nguyễn bị mắng không ít, ngay cả người qua đường đều chửi rủa cậu chỉ biết hút nhiệt.

Hoài nghi là Tạ Thời Dữ vô cớ bị cuốn vào, mới có thể vào đoàn phim này cùng Giang Nguyễn đóng phim. Dù sao sau khi trang chính thức phát ra tin này liền mai danh ẩn tích, mà weibo của Tạ Thời Dữ cùng Giang Nguyễn vẫn không có động tĩnh gì.

"......Bằng không anh," Giang Nguyễn không chú ý điện thoại của mình, cậu xoay người, cúi đầu nhìn Tạ Thời Dữ, "Bằng không anh đánh tôi một trận đi. Còn phải ở đoàn phim ba tháng, mỗi ngày đều nói chuyện như thế này, rất khó chịu. Chờ sau khi hơ khô thẻ tre, tôi chắc chắn sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa."

Tạ Thời Dữ suýt chút nữa bị tức đến bật cười.

"Tôi thật sự muốn đánh cậu đấy." Tạ Thời Dữ lạnh nhạt nói, nhưng không có ngẩng đầu, rũ mắt bấm điện thoại.

"Vậy anh tùy ý," Giang Nguyễn liếm môi dưới, "Tôi khẳng định không đánh trả."

Tạ Thời Dữ chỉ lo cúi đầu.

Sau một phút.

Hắn đứng lên, đột nhiên không kịp chuẩn bị hướng Giang Nguyễn giơ tay.

Giang Nguyễn nhanh chóng nhắm mắt lai.

Nhưng lòng bàn tay hay nắm đấm không có rơi xuống như dự đoán, Tạ Thời Dữ miễn cưỡng vặn một hồi bím tóc sau đầu cậu, thoáng một cái cầm điện thoại lên ngay trước mắt, "Tôi không có khuynh hướng bạo lực, nếu cậu rảnh rỗi, so với nghĩ nhiều như thế, không bằng ngẫm lại cảnh ngày mai muốn quay như thế nào."

Nói xong, hắn liền nhích người sang bên cạnh Giang Nguyễn rời đi.

Nghe được tiếng cửa phòng hóa trang khép lại nhẹ nhàng vang lên, Giang Nguyễn theo bản năng cầm lấy điện thoại, hơi run run.

Tạ Thời Dữ trước đó đã theo dõi weibo của cậu.

Những người hâm mộ của Tạ Thời Dữ một khắc trước đang tùy ý nhục mạ cậu, còn có những người qua đường ăn dưa, đầu óc mơ hồ, không mò ra thái độ của Tạ Thời Dữ, thoáng chốc như bị đóng băng cho đứng im tại chỗ.

Kịch bản tràn đầy ký hiệu bên cạnh cậu cũng bị mở ra, dửng dưng mà bị xé đi một góc.

Là cảnh quay ngày mai.

Tên vô liêm sỉ là cậu đối với "ca ca" đòi hôn môi.

............

Rồi bị che miệng từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro