CHƯƠNG 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit+Beta : Duyên và Ngọc Anh 

[ ...... Chuyện gì vậy ? Có phải ai thuộc quản lý weibo của Tạ Thời Dữ đã đi nhấn nút theo dõi không ? Thật đúng là thiếu chuyên nghiệp mà . ]

[ Không đúng weibo của Tạ Thời Dữ luôn được đăng bởi chính anh ấy mà . ]

[ Vậy là anh ấy đã tự mình nhận vai diễn đó sao ??? Kẻ thù truyền kiếp một mất một còn đã đấu đá nhiều năm như vậy , bây giờ lại buông bỏ quá khứ sao ??? Chết tiệt, tôi tò mò quá đi mất , tôi muốn xem cái chương trình quái quỷ này thật đấy, phát sóng vào ngày nào của tháng sau thế ? ]

......

- Tiếng mắng chửi một hồi cũng lặng bớt rất nhiều , tuy rằng có một số ít bình luận không muốn xem loại phim này , nhưng trong hàng vạn bình luận thì rất khó để thấy , và nó hầu như bị chìm xuống phía dưới ngay khi có những bình luận mới xuất hiện .

Điểm quan trọng là cảnh quanh của mấy ngày tiếp theo.Ngày hôm sau Giang Nguyễn đã tới đoàn làm phim trước cả khi mặt trời mọc .

"Cậu Giang , tôi thành thật xin lỗi," quản lý đoàn phim nở nụ cười xin lỗi với cậu, tỏ ra vẻ vô cùng ngượng ngùng, " Đây là phòng thay đồ dành cho diễn viên chính , nhưng đạo diễn Trương đã nói là để cho cậu và Tạ lão sư dễ tiện làm quen với nhau nên chúng tôi đã chuyển phòng thay đồ của hai người lại với nhau."

" Không sao đâu" . Giang Nguyễn trên mặt thể hiện như nói cũng khá tốt mà .

Nhưng Từ Tiểu Chu thì lại không được vui cho lắm , vài ngày sau khi gia nhập đoàn , những người trong đoàni của Tạ Thời Dữ đối xử rất không tốt với bọn họ , trầm giọng lên tiếng mà phàn nàn : " Phòng nghỉ đã rất gần nhau rồi,bây giờ đến cả phòng trang điểm còn ở chung nữa."

"Ba tháng saui" . Giang Nguyễn đang cúi đầu ,tay bắt đầu lướt lướt weibo , so với những ngày trước thì khu bình luận đã yên tĩnh hơn nhiều rồi.

Thậm chí ,còn có những bình luận bắt đầu kỳ vọng về bộ phim sẽ bắt đầu sớm phát sóng .

Giang Nguyễn chớp chớp mắt .

Họ đi tới nơi khá sớm , nên phòng thay đồ giờ vẫn còn vắng tanh , chỉ có mấy thợ trang điểm và một vài nhân viên trong đoàn làm phim.

Chỉ cần tỉa lông mày một chút , chấm một nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt . Nhân viên trang điểm tay cầm một cây cọ mảnh , cười nói với Giang Nguyễn . " Vốn dĩ đây là một bộ phim hiện đại , cho nên đạo diễn Trương không cho phép ai trang điểm đậm cả , ông ấy nói rằng dưới ánh đèn trong sẽ nhìn y như một bộ phim ma.Cậu Giang có làn da thật đẹp nha~ Ngay cả kem nền cũng không cần dùng tới , hiếm khi tôi thấy ai có một làn da đẹp và trắng như thế đấy"

.

Cô trầm giọng thở dài , đột nhiên bên cạnh có người phát ra một tiếng "ừm" nhàn nhạt .

Giang Nguyễn lông mi giật giật , phát hiện ra Tạ Thời Dữ đến từ lúc nào cũng không rõ , ngồi ở bên cạnh đang xem kịch bản .

"Lớp trang điểm này quá dày rồi , biểu cảm khi diễn sẽ gây mất tự nhiên ." Tạ Thời Dữ vừa nhìn chằm chằm cậu vừa nóii.

Nhân viên trang điểm vội vàng gật đầu.

Giang Nguyễn bị đôi mắt ấy nhìn chằm chằm hết lần này đến lần khác , đầu ngón tay ở trên tay vịnh có chút siết chặt , thì thào nói : " Cảm ơn anh vì chuyện hôm qua ."

"Không có gì"Tạ Thời Dữ nói , " Chỉ cần đừng trì hoãn đến việc quay phim là được."

Giang Nguyễn biết điều đó chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tình trạng quay phim , dù có trì hoãn tiến dộ hay NG(*) nhiều lần đi chăng nữa thì Giang Nguyễn bắt buộc phải ở lại đoàn phim này thêm vài ngày .

(*): Là từ viết tắt của No Good là thể hiện đoạn diễn hoặc việc naof đó chưa đạt yêu cầu.

Ai lại thích bạn trai ngày đêm quay những cảnh thân mật suốt ngày cơ chứ?

Giang Nguyễn rất hiểu điều ấy .

"Đừng lo," Giang Nguyễn ngập ngừng tự trấn an , " Tôi cố gắng chụp được những bức hình đẹp nhất có thể và hoàn thành nó trong thời gian sớm nhất."

Tạ Thời Dữ vẫn bỏ ngoài tai lời cậu nói .

Hắn đóng kịch bản lại ,lông mày dần trở nên sắc lạnh, đứng dậy đi đến vị trí quay thử của mình .

Giang Nguyễn cũng lặng lẽ đi theo sau khi đã trang điểm xong .

Cậu biết hắn theo vai là anh trai của mình, trong lòng trở nên rất phức tạp , mấy ngày theo dõi cũng không thấy đối phương đáp lại , cậu định từ bỏ nhưng mà lại không thể hòa giải được nữa . Trương Thụ kéo ghế qua ngồi xuống , chỉ vào kịch bản cau mày nói :"Cậu nên biết cậu là một tên khốn nạn luôn gây phiền phức cho gia đình ,nhưng bản thân cũng ôm một mối hận.Khi ba mẹ ly hôn năm cậu sáu,bảy tuổi , họ đều nói với cậu rằng : " Ly hôn hay không chúng vẫn vậy mà,chỉ là có thêm một cặp ba mẹ yêu con thôi" , kết quả là thành ra như vậy.

"Cuối cùng cũng chỉ có cậu là người ngoài cuộc."

Giang Nguyễn gật gật đầu.

Cậu trên người chỉ khoác một chiếc áo ở bên ngoài , dưới thì mặc một chiếc quần đùi và một chiếc áo thun chữ T màu trắng , nhiệt độ trên phim trường hiện tại rất thấp , chân cậu thì trắng nõn nhưng đầu gối lại đỏ bừng vì lạnh,tay thì dần chuyển màu sang tím tái . Mái tóc dài bù xù được buộc lại gọn gàng, hai bên tai được đeo lên một đôi màu bạch kim, bên khóe mắt còn có vết thương nhỏ vừa thành sẹo , đỏ sẫm như đánh nhau với ai đó .

Từ Tiểu Chu vừa sạc máy làm ấm tay vừa chạy lại đưa cho cậu,Giang Nguyễn đưa tay tính cầm lên.

Trước khi cậu nhận lấy, bỗng nhiên một chiếc chăn lông cừu được che lên phần đầu gối đang lạnh cóng của cậu.

Trên chăn vẫn còn hơi ấm .

Giang Nguyễn giật bắn người , nhưng khi quay đầu lại thì chẳng thấy ai cả.

"Mặc dù cảnh diễn này vẫn có một số diễn viên diễn cùng ,tuy nhiên để hoàn thành tốt đều phải dựa vào cậu.Cảm xúc lúc cần nên bộc lộ không thì thôi." Trương Thụ cũng chưa hợp tác với Giang Nguyễn nhiều,nên tâm vẫn là không yên tâm,cuối cùng lại dặn dò cậu:" Cho dù cảnh cuối quá xúc động thì cũng coi như là không đủ, nhớ không ? Nếu có bất trách gì,Tạ lão sư sẽ chỉnh lại."

Cuộc hội thoại kết thúc, ánh sáng và máy ảnh đều đã sẵn sang ,người quay phim đưa ra động tác "OK" rồi ra hiệu bắt đầu quay .

"Một cảnh quay trong cảnh thứ chín của 'Phục Độc Sinh' ! Action!"

Sở Thích Đông do Tạ Thời Dữ thủ vai hiện tại đã chuyển đến nhà của Giang Nguyễn. Vết thương ở mắt cá chân của anh được chuẩn đoán là sẽ không bao giờ hồi phục được nhưng mẹ của anh là bà Ngô Ngọc Lan vẫn không thể chấp nhận việc anh không thể hồi phục lại được mà mỗi ngày đều phải mất mấy tiếng để đun sôi nấu thuốc cho anh uống mỗi ngày.

Thuốc có màu đen mà còn đắng nếu ngửi kĩ còn có mùi vị chua.

" Chết tiệt, thật là kinh tởm ."

Giữa mùa hè oi bức,Giang Nguyễn vì không có cách nào ngủ trưa,còn bị bố bắt gọi người kia là 'anh' liền không chịu được định vào bếp để lấy kem ăn.

Kết quả lại ngửi thấy một mùi thuốc bắc như muốn nôn mửa ngay tại chỗ .

Thuốc gần như đã sắp nấu xong ,nhưng Ngô Ngọc Lan lại như ngủ quên ở sô pha.

Nên đã quên nhấc nồi xuống.

Giang Nguyễn không muốn quan tâm .

Cậu cũng không quan tâm đến bệnh tình của Tạ Thời Dữ,chết hay sống cũng chả sao,tốt nhất là chết đi cũng được.

Nhưng khi cậu mở cửa tủ lạnh ra,nhìn những món tôm rán mà dì làm tối qua.Đó hầu như toàn là món yêu thích của cậu từ khi còn nhỏ , nhưng bố của cậu lại không hề biết điều đó và không cho phép cậu kén ăn.

Cậulại mềm lòng rồi .

Có rất ít người đối xử tốt với cậu nhưng bà ấy thì chưa bao giờ đối xử tệ bạc với cậu cả.

Nhưng cậu lại không biết rằng Tạ Thời Dữ cũng rất thích món đó và bà ấy làm món đó cho Tạ Thời Dữ chứ không phải là cho cậu .

Giang Nguyễn ngậm cây kem trong miệng, cau mày giúp bà bưng chậu thuốc ra .

Không biết đụng vào sẽ rất nóng , còn nặng đến mức vết thương trên trên tay bị cha đánh còn chưa lành thì giờ đã bầm dập , rỉ máu , vừa mất thăng bằng liền ngã sổng xoài ra đất, nồi thuốc cũng bị vỡ tan nát .

".. Không sao , không sao , để dì dọn dẹp cho ." Ngô Ngọc Lan bị đánh thức ,vội vàng đi vào bếp , sủng sốt một chút mới mệt mỏi nói cậu đi ra.

Giang Nguyễn cúi người xuống muốn giúp đỡ .

Ngô Ngọc Lan lại nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng nói :" Dì biết rằng con không thích anh trai của mình , nhưng anh ấy sẽ không ở nhà lâu đâu , sức khỏe anh ấy không tốt , nên để anh ấy nghỉ ngơi một chút , dì cầu xin con .."

Giang Nguyễn khóe môi hé mở , muốn nói là không phải mình muốn làm như vậy .

Vả lại sau bài kiểm tra thể chất đầu năm học,Tạ Thời Dữ trông chạy còn nhanh hơn cả cậu,trông làm gì có vẻ nào là không khỏe đâu.

Trước khi cậu định nói thì cha của cậu nghe được tiếng ồn ào liền chạy vào không nói một lời nào mà kéo quyết liệt kéo cậu rangoài . Vài ngày trước, sự tức giận của ông vẫn chưa nguôi ngoai khi nhìn thấy thẻ báo cáo của cậu đếm ngược trong lớp. "Quay trở lại phòng của con đi !Dì của con đang làm rất nhiều việc và rất mệt , con không thể hiểu giúp dì ấy một chút à?!"

Trương Thụ từ phía sau màn hình quan sát , Giang Nguyễn ngẩng đầu lên khi nghe thấy những lời nói đó, đôi mắt cậu lập tức đỏ lên.

Cậu ấy đã đụng chạm tới ai à ?

Trương Thụ đưa tay che miệng , thấp giọng thì thầm với Tạ Thời Dữ , " Cậu ấy đẹp trai như vậy , diễn xuất cũng tốt , vậy mà chưa từng nổi tiếng sao ? Tôi thấy một số bộ phim trước đây của cậu ấy cũng ổn.Tôi không tin là không có ai cản đường đâu nha."

"Hỏi tôi làm cái gì ? Làm sao mà tôi có thể biết được ." Tạ Thời Dữ cau mày nhìn gã.

"À,hình như đúng rồi." Trương Thụ tự hỏi rồi lắc đầu , " Tôi hỏi anh vì tôi không biết mà cứ ngỡ anh hiểu rõ cậu ta lắm."

" Không quen ." Tạ Thời Dữ phủ nhận ngay.

" Anh cũng không quen tôi sao? Định cho tôi làm 'một cái chăn nhỏ' khác hả?" Trương Thụ khịt khịt mũi .

Tạ Thời Dữ : "..............."

Tạ Thời Dữ sắc mặc lạnh lùng.

Trong bộ phim ,Chung Tầm do Giang Nguyễn thủ vai , từ khi còn nhỏ đã được nghe những lời như thế này là nhiều nhất , " Tại sao con lại ngu như vậy?Còn muốn dì Ngọc Lan phải lo lắng đến bao giờ?"

Cậu bị đánh,lúc nào cũng chịu ủy khuất,hoặc không cẩn thận bị thương,bị cảm nắng sinh bệnh,dù cố gắng học tập vất vả thì kết quả thi lại vẫn luôn không lên nổi.....rồi cuối cùng chỉ có thể nhận lại được một câu như vậy thôi ,"Còn muốn dì Ngọc Lan phải lo lắng đến bao giờ?"

Cha Chung Tầm và Ngô Ngọc Lan đã từng nghĩ đến việc chăm sóc lại cậu nhưng khi Sở Thinh Đông bị tai nạn trong cuộc thi , thì ý nghĩ này đã bị lãng quên.

Sự ủy khuất cùng tức giận trong lòng Giang Nguyễn tăng lên , suýt chút nữa là đã bị nghẹn chết,cậu liền không nhịn nổi mà chạy ra khỏi nhà.

"Cắt!" ( chỗ này mình hk rõ lắm )

Trương Thụ vung tay lên:" Được rồi,cảnh tiếp theo chuẩn bị, máy quay tạm dừng,các diễn viên chuẩn bị cảnh tiếp,ánh sáng chuẩn bị!"

Tạ Thời Dữ nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì vẫn im lặng,sau khi Giang Nguyễn chạy đi thì hắn bước ra khỏi phòng , thấy không có ai chạy đi cản cậu,hắn liền mang giày vào rồi đi ra ngoài .

"Chân của con còn chưa lành , làm sao mà đi được ?!" Ngô Ngọc Lan lo lắng nắm lấy tay hắn.

Tạ Thời Dữ sắc mặt thản nhiên, nhìn vào bà : "Con có thể ."

Hắn cũng không thể quay trở lại trận đấu.

Vết thương ở chân sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của hắn, nhưng do Ngô Ngọc Lan dường như muốn bù đắp những tháng ngày không ở bên cạnh hắn trong quá khứ nên luôn muốn bảo vệ hắn.

Tạ Thời Dữ cầm một lon Coca đi xuống lầu tìm Giang Nguyễn .

Lúc xuống thì phát hiện ra cậu đang trốn ở hành lang của tòa nhà bên cạnh , ngồi xổm quay mặt về phía góc tường , đầu vùi vào đầu gối trông như đang khóc, cái áo phông trắng được sắnlên,lộ ra vòng eo trắng nõn và mắt cá chân tinh tế, là kiểu trông rất gầy.

Anh nhấc chân , nhẹ nhàng đá vào gót chân của Giang Nguyễn .

" Đứng dậy ." Giọng nói của Tạ Thời Dữ lạnh lùng mà vang lên .

Giang Nguyễn khàn giọng nguyền rửa ," Cút đi !"

Tạ Thời Dữ đi vòng qua phía đối diện của cậu,sau lưng hắn là bức tường xám của hành lang cũ,hắn cúi người xuống cầm lon coca để lên mặt của cậu.

" Con mẹ nó,cái đống thuốc kia của anh là bao nhiêu tiền,tôi trả cho được chưa? "Giang Nguyễn hai mắt sưng đỏ mà nói .

" Tôi không cần trả tiền ." Tạ Thời Dữ nắm lấy cánh tay cậu, ý chỉ cậu đứng lên.

Hiện tại Tạ Thời Dữ vẫn mặc đồng phục học sinh đen trắng, khóa kéo cũng không được kéo, lộ ra áo sơ mi ngắn cũn cỡn bên trong, Giang Nguyễn ngẩng đầu lên, chóp mũi gần như chạm vào xương quai xanh của hắn, cậu ngay lập tức lùi về phía sau một bước. Tay Tạ Thời Dữ trượt xuống,chạm vào những đầu ngón tay lạnh ngắt của cậu ở một góc mà máy quay không thể quay được,cũng không biết là cố ý hay không.

Giống như đang nắm tay bí mật dưới ánh mắt quan sát của công chúng, ngón tay Giang Nguyễn hơi cong lên,trái tim đập loạn xạ.

"Không phải cậu nói thích tôi sao?" Tạ Thời Dữ vẫn như đang đắm chìm trong vai diễn , nhìn vào mắt cậu, "Vậy thì cậu theo đuổi đi."

Sở Thính Đông trước đây hoàn toàn không để ý tới Chung Tầm, trừ khi hắn bị bệnh thần kinh thì người bình thường nghe được điều này hẳn sẽ vui.

Nhưng thật đáng tiếc.

Chung Tầm thật sự điên, cũng là thật sự có bệnh, cậu căn bản không muốn chờ, cũng không muốn phiền toái như vậy.

"..." Giang Nguyễn khuôn mặt tràn đấy nước mắt, trong lòng có ý trả thù, giơ tay ôm lấy gáy Tạ Thờ Dữ , lỗ mãng muốn hôn lên.

Góc ẩm ướt oi bức, hơi thở chợt áp sát, Tạ Thời Dữ bị anh đụng vào trong ngực, yết hầu nhịn không được lăn lộn.

Theo đạo lý Tạ Thời Dữ hẳn là cự tuyệt hắn, trực tiếp che miệng hắn lại.

Nhưng Giang Nguyễn bất ngờ cọ đến một mảnh mềm mại, trong nháy mắt giật mình, không biết nên làm gì phản ứng.

"!"

Vài giây sau, cậu lập tức đẩy mạnh Tạ Thời Dữ ra, dùng mu bàn tay cọ môi, vành tai đỏ bừng, ngay cả đuôi mắt cũng nhiễm một chút diễm sắc, làm nổi bật nước mắt đáy mắt còn chưa phai.

"Thật ngại quá, vừa rồi thất thần rồi." Nghe được đạo diễn nhịn không được mở miệng mắng người, Tạ Thời Dữ mới cúi đầu xin lỗi, mặc dù nghe không có thành ý. HẮn dừng lại một giây, lại rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói với Giang Nguyễn: "Cậu Giang, thẹn thùng như vậy, chờ quay cảnh hôn thật thì phải làm sao bây giờ? "

Giang Nguyễn yết hầu nghẹn lại.

Cậu mím môi, ngẩng đầu nhìn Tạ Thời Dữ,hoài nghi anh cố ý chỉnh cậu,lại không tìm được chứng cớ, "Đến lúc đó anh sẽ biết. "

Tạ Thời Kỳ mở mắt ra.

Trương Thụ nhíu mày, "Thử lại lần nữa! "

Vừa rồi chậm trễ không đến một phút đồng hồ, thử lại lần thứ hai, trực tiếp bắt đầu từ đoạn cuối cùng này, rất thuận lợi hoàn thành thử diễn.

"Cậu đang làm gì vậy?" Trương Thụ ngữ khí không tốt, hỏi Tạ Thời Dữ.

Mặc dù một sai lầm nhỏ không đáng kể, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc quay diễn, nhưng gã luôn cảm thấy không ổn.

Tổ đèn lại vội vàng vào trường quay, dựa theo chỉ huy của phó chỉ huy điều chỉnh lại chi tiết.

Tạ Thời Dữ khoác áo đồng phục học sinh, vặn nước khoáng ra, uống một ngụm, vừa rồi hắn quả thật không phải cố ý, nhưng hắn không muốn thừa nhận, mưu cầu nói: "Sở Thính Đông không phải là cái gì cũng biết sao? Hơn nữa hắn cũng có chút thích Chung Tầm, vậy để cho hắn hôn lên không phải là xong rồi, ngăn hắn làm gì? "

Trương Thụ biểu tình tê dại, không biết hôm nay hắn làm sao sóng cao, nói: "Vậy thì hắn sẽ không hành động lỗ mãng như vậy! "

Tạ Thời Dữ: "..."

Nhân viên đoàn làm phim bên cạnh cũng không nhịn được: "Phụt! "

Giang Nguyễn vừa đi tới, thiếu chút nữa cười ra tiếng, lúng túng nghiêng đầu giả vờ ho khan.

Tạ Thời Tự tức giận nghiến răng, bỏ lại chai nước khoáng, coi như không nhìn thấy cậu, quay đầu lười biếng nói với Trương Thụ: "Anh lật lại kịch bản mình viết đi, hy vọng nhìn thấy kết thúc xem còn có thể nói như vậy không. "

Trương Thụ vỗ bàn một cái, thô lỗ nói: "Gọi tôi là cái bảng gì! Bỏ đi! Diễn viên vào vị trí, chính thức bắt đầu quay! "

......

Chung Tầm rất tự biết mình, biết mình là một kẻ mèo ghét chó ghét, Sở Thính Đông không muốn thích cậu cũng rất bình thường.

Lúc này đây, khi Giang Nguyễn hôn lên, Tạ Thời Dữ phía sau chống lên chân tường, không tránh được, nhíu mày, chỉ có thể giơ tay che nửa khuôn mặt dưới của cậu.

Trong nháy mắt nước mắt nóng bỏng từng giọt từng giọt trào ra, ướt đẫm lòng bàn tay hắn.

Ống kính kéo gần, ngay cả mỗi một tia rung động của mí mắt cũng được quay vô cùng rõ ràng, người nhìn căng thẳng, chỉ có Chung Tầm và người bên ngoài ống kính biết,cậu không phải khóc, cũng không phải bởi vì bị cự tuyệt chỉ vì vòng tay Sở Thính Đông quá ấm áp, cậu còn chưa từng được người ta ôm như vậy.

Quay xong, Tạ Thời Dữ vẫn chưa buông tay.

Hắn không dùng sức nhiều, nhưng dù sao hô hấp cũng bị chặn lại, Giang Nguyễn vẫn có chút không thở nổi, liền đưa tay chạm vào cổ tay Tạ Thời Dữ.

Đôi mắt Tạ Thời Dữ đen như mực, sắc mặt rất nhạt.

Giang Nguyễn muốn đẩy anh ra, nhưng không thể nào đẩy được.

Thu âm đã kịp thời cắt đứt, để tránh dính tạp âm, hậu trường còn phải bổ sung lại. Công việc ở phụ cận chuyển đạo cụ, kịp thời chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, ngược lại không có ai chú ý đến bọn họ, dù sao cũng phải để lại cho diễn viên một chút thời gian, điều chỉnh cảm xúc.

Giang Nguyễn không động đậy được, cũng nghiền ngẫm không thấu Thời Dữ đang suy nghĩ cái gì, đành phải hạ giọng hỏi hắn: "Anh còn hận tôi sao? "

Nói hận nghe rất kỳ quái, cũng không phải đang quay phim.

Nhưng Giang Nguyễn cũng không thể nghĩ được từ ngữ nào hợp lý hơn.

Tạ Thời Dữ nhìn chằm chằm gương mặt diễm lệ của cậu, trên gương mặt trắng nõn còn có vết ngón tay vừa rồi bị hắn làm ra, dứt khoát tay cũng ướt,lại lấy ngón tay quệt đi vệt nước nơi khóe mắt của cậu.

Ngữ khí hắn bình tĩnh dị thường, thản nhiên hỏi:

"Nếu không?"

"Tôi có nên thích cậu?"

-----------------------------------------------------------------

NA : Mấy đoạn thụ đỏ mặt đỏ tai tui đọc mắc cười quá:") 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro