Chương 2. Lông trên bụng nó đâu mất rồi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cream Cheese

Minh Hữu còn mang nét bầu bầu trẻ con, đầu tóc bù xù đáng thương, nhỏ yếu ngồi co ro trong góc nhà.

Trước mặt cậu, một con mèo đen lớn đang bá đạo ngồi xổm, hai chân trước gác lên vai cậu, nhẹ nhàng ấn một chút là có thể đem cậu nhốt trong lồng ngực xù xù lông mềm mại.

Rầm! Bức tường mèo lớn! Cực kỳ hung ác!

" Đại Hắc, em mỗi ngày chỉ được ăn mười viên dinh dưỡng mỗi loại thôi, ăn nhiều quá sẽ lãng phí đấy." Minh Hữu nhìn hàm răng sắc nhọn của mèo lớn, dù rất sợ hãi nhưng vẫn giữ vững nguyên tắc, " Hiện tại anh vẫn chưa tìm được nguyên liệu thay thế để làm ra viên dinh dưỡng ở thế giới này, chúng ta cần ăn dè một chút."

" Nhìn này, lông của em xỉn màu, người gầy như que củi, vừa nhìn là biết thiếu dinh dưỡng. Viên dinh dưỡng màu đỏ là thức ăn chứa dinh dưỡng tốt nhất hiện có, không thể lãng phí."

" Giờ anh lập tức đến kho đông lạnh xem thịt kia rã đông kiểu gì, rồi cho em ăn thật no nhé?"

Minh Hữu lấy dũng khí, ôm đầu mèo đen lớn, nhẹ nhàng khuyên bảo.

Trong mắt mèo đen lớn hiện ra tia bối rối, có chút hoài nghi miêu sinh.

Hình thể nó không đủ to à? Hàm răng và móng vuốt nó chưa đủ sắc à? Người này vừa rồi còn run rẩy co lại thành một cụm, sao giờ đã to gan như vậy?

Cậu ta vậy mà dám đặt biệt danh cho nó! Lại còn ôm lấy đầu nó? Hàm răng của nó đều sắp chạm đến ngực cậu ta rồi!

Cũng may cậu ta là đàn ông, nếu không nó vừa mở miệng chẳng phải sẽ xảy ra sự cố thảm khốc à?

Mèo đen lớn ghét bỏ đẩy Minh Hữu ra, chỉ chân về phía cầu thang. 

Minh Hữu thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, giũ giũ đám lông mèo trên người, tóc trên đầu càng rối tợn.

Mèo lớn nhìn cũng ngứa miệng, rất muốn đè Minh Hữu xuống liếm cho mượt đám lông đầu ấy.

 Hừ! Sau khi ở đây một năm, hết lần này đến lần khác mất lý trí hoàn toàn thú hóa, ảnh hưởng của thú tính lên nó ngày càng nghiêm trọng. Mèo đen lớn khó chịu nghĩ, đứng lên đi về phía cầu thang.

Nó đi được mấy bước, thấy Minh Hữu vẫn đứng ngây ngẩn tại chỗ, liền quay đầu lại tức giận kêu: " Grao" Còn đứng ngây ra đó làm gì! Đuổi theo!

Minh Hữu tuy là không biết mèo lớn đang kêu gì, nhưng biểu tình cùng động tác của nó đều rất dễ hiểu, cậu vội lon ton chạy lại, đi theo mèo lớn xuống cầu thang.

Tòa nhà nhỏ chỉ có ba tầng, tính cả kho đông lạnh ngầm dưới lòng đất là bốn tầng, không có thang máy, cầu thạng rất rộng, mèo đen lớn và Minh Hữu sóng vai cùng đi cũng thênh thang.

Minh Hữu lặng lẽ nghiêng mặt qua quan sát con mèo đen lớn đang lê cái chân bị thương.

Trong " Thế giới tinh linh" cậu nuôi ra bệnh nghề nghiệp, giờ Minh Hữu hễ nhìn thấy tình trạng tồi tệ của linh thú liền phản xạ có điều kiện mà suy nghĩ đến phương án điều trị.

Mèo đen lớn dừng bước, ngoảnh lại trừng mắt giận dữ :" Grào" Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy qua mèo gãy chân à! Không cho nhìn!

"Đại Hắc, tí nữa ăn xong thì để anh xem chân em thế nào nhé?" Minh Hữu nhỏ giọng năn nỉ " Để anh giúp em điều trị."

Mèo đen lớn " vút" một cái quay đi, sải bước lao xuống tầng, không thèm để ý đến Minh Hữu.

Điều trị cái rắm! Nếu có thể chữa, nó còn mang theo vết thương cả năm trời à! Bây giờ nó là một kẻ què thì sao chứ? Nó vẫn có thể một tát đập chết cậu ta!

Lúc hai chân trước của mèo đen lớn chạm đất đã dẫm thật mạnh, như thể muốn dẫm sập cầu thang.

Minh Hữu nhìn mèo đen lớn phất phất cụp lại đôi tai, liền biết nó đang tức giận.

Cậu khẽ thở dài trong lòng. Trước đây mèo đen lớn chắc chắn phải là một linh thú siêu lợi hại, lòng tự trọng lại càng lớn. Nhưng lòng tự trọng lớn đến đâu cũng cần phải chữa lành vết thương chứ. Cậu phải có được sự tin tưởng của mèo đen lớn càng sớm càng tốt, rồi giúp mèo đen lớn chữa thương.

Minh Hữu vừa đi vừa mất tập trung, hậu quả là dẫm hụt vào thành bậc và ngã thẳng xuống dưới.

Mèo đen lớn vẫn luôn lén quan sát thiếu niên thoạt nhìn thì nhu nhược yếu ớt nhưng lại ẩn giấu rất nhiều bí mật này.Khi nó đang tự hỏi thiếu niên bề ngoài vô hại này rốt cuộc có mấy phần là thật, tới nơi này với mục đích gì, thì thấy Minh Hữu quơ quào lung tung ngã xuống từ trên cầu thang.

Đầu Mèo đen lớn chưa kịp phản ứng lại thì thân thể đã đột nhiên vặn mình lao tới, đỡ dưới thân Minh Hữu.

" Áaaaaaaaaaa!"

"Grào grừ!"

Mặt Minh Hữu úp vào một đống lông đen mềm mại ấm áp.

" Cảm ơn!" Minh Hữu kinh ngạc ôm lấy mèo đen lớn.

Mèo đen lớn giận dữ quay đầu lại gầm to:" Grào!!" Ngươi ăn vạ à! Đi đứng cẩn thận một chút!

  " Thật xin lỗi, anh không chú ý." Minh Hữu nghe tiếng gầm giận dữ của mèo đen lớn, thì nỗi sợ đối với nó hoàn toàn biến mất.

"Đại Hắc em thật là dịu dàng." Minh Hữu mạnh dạn đưa tay ra sờ lên đôi tai bự của mèo đen.

Chóp tai cọ vào lòng bàn tay ấm áp của Minh Hữu, hơi nhột.

Dịu dàng? Nhìn vào đôi mắt đượm ý cười của Minh Hữu, mèo đen lớn bỗng thấy buồn bực.

Nó không cho đấy là thẹn thùng. Làm sao nó có thể thấy thẹn thùng cơ chứ? Nó chắc chắn là thấy tức giận, tên nhóc này dám sờ tai nó! Anh trai nó muốn chạm vào còn bị nó tát bay!

 " Grao grao grao!" Mèo mun lớn dùng sức giãy dụa. Tránh ra tránh ra, không được ôm nó, ai cho cậu ta ôm nó.

" Được rồi được rồi, không ôm nữa không ôm nữa" Hiểu rõ tính nết trong nóng ngoài lạnh của đủ loại tinh linh, Minh Hữu vội vã buông tay, ngoan ngoãn đứng dậy. " Đã đến kho đông lạnh dưới lòng đất. Đại Hắc, em có biết điều khiển những cỗ máy này không?"

Đại Hắc thông minh như vậy, nếu như nó luôn sống tại viện điều dưỡng này thì hẳn là đã từng đi theo nhân viên chăn nuôi trước đây học cách điều khiển những máy móc này. Minh Hữu nghĩ thầm. Cứ đợi hồi âm mãi không đến của ông chủ tóc vàng vô danh kia hay là tự mình mày mò lung tung thì không bằng gửi gắm hy vọng vào Đại Hắc.

Các tinh linh trong " Thế giới tinh linh" còn có thể phóng tên lửa. Đây chỉ là một kho đông lạnh thôi mà, Đại Hắc chắc là không gặp khó khăn gì đâu nhỉ.

Mèo đen lớn do dự một lúc, rồi gật gật đầu mèo, lại ra hiệu cho Minh Hữu đuổi theo.

Mèo đen lớn đương nhiên có thể điều khiển những máy móc cũ ấy, chính nó đã đặt mật khẩu cho kho đông ngầm.

Vuốt mèo của nó rất linh hoạt, thậm chí mỗi móng vuốt đều có thể bật ra một cách độc lập, điều này khác hoàn toàn cấu tạo của những động vật họ mèo bình thường khác.

Minh Hữu đi theo mèo đen lớn, vừa xem mèo lớn điều khiển máy móc, vừa hỏi những gì không hiểu. Một người một mèo, một bên hỏi một bên làm mẫu, rất nhanh Minh Hữu liền hiểu cách điều khiển những máy móc trong kho đông ngầm.

Hiện tại, vấn đề duy nhất chính là mỗi miếng thịt trong kho đông ngầm có thể tích quá lớn, nặng như một phiến đá. Ở đây không có thang máy, với sức của Minh Hữu bây giờ bê thịt lên tầng để rã đông là quá vất vả.

" Tại sao máy rã đông lại ở tầng một ?" Minh Hữu bỏ miếng thịt vào gùi, thở hổn hển vừa đi vừa nghỉ nửa ngày mới leo được một phần ba cầu thang," Tại sao lại không có thang máy?" 

Nghe Minh Hữu phàn nàn, mèo mun lớn phiền não đưa chân trước lên gãi gãi tai.

Tại sao? Đương nhiên là vì nhân viên chăn nuôi trước đây đều là quân nhân có dị năng. Ai sẽ giống cậu, ngay cả miếng thịt cũng không di chuyển nổi?

Cuộc sống thật không dễ dàng, meo meo thở dài.

Mèo mun lớn thở một hơi thật dài, đi tới trước mặt Minh Hữu, ra hiệu cho Minh Hữu đeo cái gùi lên lưng nó.

"Đại Hắc! Em quả nhiên là linh thú dịu dàng và tử tế nhất trên thế giới này!" Minh Hữu nhân cơ hội mà ôm mèo lớn một lần nữa, sau đó không cho mèo lớn cơ hội từ chối, nhanh nhẹn đặt cái gùi lên người nó.

Dịu dàng, lương thiện nhất thế giới? Mèo mun lớn hừ mũi một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước.

Có meo mun lớn làm nhân viên vận chuyển, hiệu suất làm việc của Minh Hữu nhanh chóng tăng lên.

Rã đông thịt mất nửa tiếng, trong lúc này Minh Hữu bắt tay vào sắp xếp chỉnh lý lại nhà bếp. 

So với đại sảnh tầng một chất đầy thứ lặt vặt lộn xộn, phòng bếp rất sạch sẽ ngăn nắp như chưa từng được sử dụng. Con robot hút bụi lau nhà cũ kỹ cọt kẹt dọn dẹp sàn bếp sạch bóng, Minh Hữu chỉ cần lau sạch kệ bếp là xong.

Mỗi phòng ở đây đều rất rộng, diện tích phòng bếp tính ra to tương đương với phòng học của trường cấp ba Minh Hữu theo học. Mèo mun bự cũng theo vào bếp nhìn máy rã đông, bốn chân duỗi thẳng, nằm nghiêng thành một dải mèo dài cũng không chiếm nhiều không gian.

Nhưng mà con robot hút bụi cứ cót két, cót két xung quanh nó, hình như coi nó thành đồ bẩn, cố gắng hút nó vào túi rác của chính mình.

Mèo mun bự vươn chân ra, đẩy, robot hút bụi ngã "ầm" xuống đất, chết máy.  

Minh Hữu vừa lau xong bệ bếp qua ra, cố nén cười:"Đại Hắc, robot hút bụi hỏng ròi."

Mèo mun bự tiếp tục nằm ườn, đầu đặt trên mặt đất, đỉnh đầu để sát đất, một bên lỗ tai bị đặt dưới đầu, chỉ còn dư lại một lỗ tai thò ra.

Nó liếc nhìn Minh Hữu , vẻ mặt ngây thơ vô tội. Cậu nói gì cơ? Nó không hiểu, nó chỉ là một cục bông xù xù.

" Phụt, còn biết chơi xấu nữa." Minh Hữu càng ngày càng yêu thích con mèo bự này. Đại Hắc thực sự là càng nhìn càng thấy dễ thương! Mỗi một động tác mỗi một biểu cảm đều toát lên vẻ quyến rũ vô song!

Mèo lớn giờ gầy trơ xương, lông trên bụng cũng sắp rụng hết, mà vẫn đầy quyến rũ. Khi khỏe mạnh không biết còn có thể mê hoặc bao nhiêu em mèo? Nhân viên chăn nuôi trước sao lại có thể nhẫn tâm đến mức ngược đãi một bé mèo đáng yêu thông minh lương thiện như vậy chứ? 

Minh Hữu đã ghim viện điều dưỡng động vật từ trong ra ngoài dề lộ vẻ không đáng tin này rồi.

Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng việc mèo lớn suy dinh dưỡng, viện điều dưỡng này đã hoàn toàn không thể trốn tránh trách nhiệm!

Kho đông ngầm chất đầy toàn thịt là thịt! Thế mà còn để mèo lớn gầy đến mất hình dạng! Bụng cũng rụng trọc lông! Có thể thấy nhân viên chăn nuôi trước đây vô trách nhiệm đến mức nào!

Nói họ lòng lang dạ sói còn là súc phạm chó cùng sói!

Tầm mắt Minh Hữu rơi vào cái bụng hồng phấn lộ ra khi mèo lớn nằm nghiêng, lòng đau đớn.

Mèo mun bự mới đầu bối rối trước vẻ mặt của cậu, sau đó cúi đầu nhìn xuống.

"Gráo!!!!" Mèo mun bự kêu thảm một tiếng, lưng cong lên, đuôi cũng xù lên thành bông pháo, như cá mắc cạn mà giãy nảy lên tại chỗ.

Lông nó đâu? Lông trên bụng nó đâu? Bộ lông vừa dày vừa mềm mại trên bụng nó đâu rồi? Lông biến mất từ bao giờ? Có phải từ lần mất ý thức trước đó?

Ngay sau khi mèo mun bự xù lông, nó liền hất đuôi ra phía trước che đi bụng, ôm đuôi cuộn lại thành một quả bóng lông bự chảng. Nó cụp tai xuống, tiếng " grư grư grư" liên tục phát ra từ cổ họng khiến cho trái tim Minh Hữu cũng thắt lại đau nhói.

" Không sao, không sao, sau khi bổ sung dinh dưỡng, lông sẽ nhanh chóng mọc lại thôi." Minh Hữu bất chấp độ thiện cảm của mèo bự đối với mình bây giờ vẫn là cảnh giác, vội vàng chạy đến ôm mèo bự vào lòng an ủi, " Một tháng... không, nửa tháng là lông có thể mọc lại rồi, đừng lo lắng."

Những ngón tay Minh Hữu như một chiếc lược, chải chuốt lại lông dài sau gáy mèo bự.

Trên mặt, lưng và đuôi mèo lớn đều là lông đen tuyền, chỉ riêng phần lông quanh cổ có màu đen xám và dài hơn những phần lông khác, trông như một chiếc khăn quàng cổ, làm cho mặt mèo lớn trở nên đen và tròn hơn.

Lông ở khăn quàng cổ cũng mềm hơn lông ở trên lưng, ngón tay Minh Hữu luồn vào lớp lông trên khăn quàng cổ như nhét vào một cục bông vô cùng thoải mái.

Mèo bự cũng cảm thấy rất sướng.

Suốt một năm qua, khi có thể tự chủ nó sẽ đến sân để bổ sung đồ ăn, còn khi mất khống chế nó sẽ chạy một mạch vào rừng để làm tổ như một con thú hoang, chưa bao giờ nó được ai chải lông cho. Nó gần như quên mất cảm giác được dịu dàng chăm sóc là như thế nào.

Càng quan trọng hơn là..... mèo bự sau khi ổn định cảm xúc mới lười biếng ngước mắt lên, hơi nheo đôi mắt màu vàng, hai con ngươi dựng đứng nhìn năng lượng màu lam nhạt dao động xung quanh cậu thiếu niên non nớt trước mặt.

Đây là loại dị năng gì? Hệ chữa lành ? Tuy nhiên, toàn bộ cường giả hệ chữa lành của Tinh Minh đều đã hội chẩn cho nó, hiện nay không có bất kỳ ai cũng như  bất kỳ công nghệ nào có thể chữa khỏi vết thương do trùng tộc gây ra cộng thêm di chứng của việc sử dụng dị năng quá mức. Sức mạnh đặc biệt này, thế mà có thể xoa dịu tinh thần nó, xoa dịu sự căng thẳng, nôn nóng của nó, đến cả năng lượng của trùng tộc luôn quấy phá trong nó cũng dịu lại.

Khi mới tới đây, nó hầu như cả tháng đều trong trạng thái tỉnh táo; bây giờ, nó chỉ tỉnh táo được vài ngày trong tháng, mỗi lần tỉnh táo cũng không duy trì được quá một tiếng.

Nhưng bây giờ ước chừng cũng sắp được một tiếng rồi, mà nó cũng chưa có dấu hiệu dần dần mất ý thức, ngược lại trạng thái nó rất tốt.

Đây có phải là công dụng của đồ ăn được gọi là " viên dinh dưỡng " kia, hay là do sự dao động của năng lượng màu lam nhạt này ?

Người này không hề đơn giản. Sự nhu nhược vô tri mà Minh Hữu biểu hiện ra ngoài quá tương phản với bí mật mà cậu đang cất giấu, khiến cho mèo đen lớn không cách nào đưa ra phán đoán chính xác cậu là địch hay bạn, liệu có phải những thiện ý lộ ra của cậu bây giờ là viên đạn bọc đường —— Nó và đồng đội của nó nắm giữ biện pháp áp chế dị năng của trùng tộc, thu hút không ít sự chú ý của những kẻ có dã tâm. Viện điều dưỡng này cho dù chỉ nhận người trong quân bộ tới, cũng đã nhiều lần có gián điệp trà trộn vào.

Tất nhiên, nó tin rằng sau nhiều cuộc điều tra, anh trai nó đã hoàn toàn kiểm soát được nơi này; thiện ý của Minh Hữu cũng hấp dẫn nó đối sử thân thiện lại với cậu. Nhưng chiến trường dạy nó rằng phải cảnh giác trong mọi việc.

"Đinh đoong!" Âm thanh thông báo hoàn thành việc rã đông làm gián đoạn suy nghĩ của mèo bự.

Mèo bự dùng đệm thịt đẩy cậu thiếu niên sờ mèo sờ đến nghiện, được nước lấn tới vùi mặt vào lưng nó:"Grào grào". Ăn cơm! Nó vẫn chưa ăn đủ! Những viên dinh dưỡng đó còn không đủ cho nó nhét kẽ răng!

" Đi ngay đây!" Minh Hữu gạt sự nuối tiếc qua một bên và bắt đầu làm việc.

Đầu tiên cậu tìm kiếm những thứ mà mèo lớn không ăn được trong quang não nhân viên. Nhưng cậu không tra được tư liệu về mèo lớn, chỉ thấy một cái hướng dẫn cách cho ăn.

" Ăn sống?" Minh Hữu nhìn miếng thịt nửa nạc nửa mỡ, còn đang chảy nước trước mặt, hỏi:" Đại Hắc, em muốn trực tiếp ăn sống à?"

Trước đây đúng là ăn sống....... Mèo mun lớn ghét bỏ quay đầu đi.

Sau khi thưởng thức hương vị của những viên dinh dưỡng ai còn tình nguyện ăn thịt mỡ sống chứ! 

____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

( TÌm BUG) Ta quên không nhắc : bộ này là sảng văn, nhân vật chính được yêu thích, bối cảnh xã hội cùng logic đều đặt chữ sảng lên đầu. Nếu bạn không thích, xin vui lòng nhấn x.

Thực tế phũ phàng quá, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé m(-_-)m.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro