Chương 42: Nhưng tôi là trẻ mồ côi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya tĩnh lặng, Tống Đình Nghiên nói chúc ngủ ngon với Bùi Túc như mọi khi, sau đó yên lặng tìm WeChat của Bùi Phong.

Ngày đó Bùi Phong để lại tin nhắn cho anh trên Bạch Kình livestreams, hai người đã thêm WeChat với nhau.

Sau khi Bùi Phong biết ông chủ S tiếng tăm lừng lẫy trong phòng livestreams của Bùi Túc thực chất là hôn phu danh chính ngôn thuận của anh trai, vẻ mặt cậu ta có chút sốc. Mãi đến một tiếng sau, cậu mới gửi một meme 'Làm vậy rồi ai làm lại!' cho Tống Đình Nghiên.

Ban đầu, Bùi Phong lo lắng S có ý đồ xấu với Bùi Túc, nhưng giờ đã hiểu rõ mọi chuyện nên cậu cũng yên tâm. Hai người trò chuyện một lúc về tình trạng tình yêu hiện giờ của Bùi Túc, rồi mấy ngày sau không hề liên lạc với nhau.

Nhưng bây giờ, trái tim của Tống Đình Nghiên không ngừng đập nhanh.

Anh cân nhắc một khắc, trực tiếp hỏi Bùi Phong: Trước kia, tính tình tính cách của anh cậu thế nào?

Dù đã hỏi ra như vậy, nhưng Tống Đình Nghiên cũng không kỳ vọng Bùi Phong có thể trả lời liền. Tuy nhiên, ngoài dự liệu, Bùi Phong đáp một dấu chấm hỏi, sau đó nói: Đợi tôi chơi hết ván này, còn hai người, đang ở vòng cuối cùng.

Năm phút sau, Bùi Phong ăn gà, tâm trạng vui vẻ mở khung chat với Tống Đình Nghiên. Vừa rồi tập trung toàn bộ vào game, nên cậu cũng không cẩn thận suy nghĩ ý lời này của Tống Đình Nghiên, bây giờ nghĩ kỹ, cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Đang bình thường, Tống Đình Nghiên hỏi tính tình tính cách trước kia của anh cậu làm gì?

Bùi Phong lại gửi một dấu chấm hỏi, nói thẳng: Sao anh lại hỏi cái này vậy?

Tống Đình Nghiên không đổi sắc mặt: Phát hiện cậu ấy ở trước mặt tôi rất khác.

Bùi Phong: [Đối phương từ chối ăn thức ăn cho chó, kèm một cước vào bát.jpg]

Bùi Phong: Tính cách hay tính tình gì anh tôi luôn rất tốt, hồi còn bé ba tôi đi làm cả ngày, là anh trai dẫn tôi đi chơi, kèm tôi học bài, còn họp phụ huynh cho tôi nữa. Tôi không có ý gì, nhưng nếu anh trai tôi thật sự ở bên anh, thì đó là vinh hạnh của anh. [Đại gia gác chân]

Tống Đình Nghiên trả lời là 'Đúng vậy'.

Bùi Phong rất thích cách mà Tống Đình Nghiên thức thời, tiếp tục nói: Nhưng khi anh trai vào đại học, có thể do thời kỳ nổi loạn muộn. Ba tôi nói tính tình anh ấy rất nóng, tết đến cũng không muốn về nhà. Tôi cảm thấy cũng được, dù sao tôi tìm ảnh, ảnh đều lắng nghe tôi.

Tống Đình Nghiên mím môi nhìn kỹ những dòng này, đột nhiên hỏi cậu: Vậy cậu cảm thấy anh trai cậu đang phát sóng livestreams lúc này đã kết thúc thời kỳ nổi loạn chưa?

Bùi Phong: Tất nhiên rồi. Anh xem ảnh nhìn những bình luận của Antifan cũng không giận. Nếu vẫn còn trong kỳ nổi loạn, không chừng đã đấu khẩu với họ ngay tại chỗ.

Tống Đình Nghiên: Ừm, ngủ sớm đi.

Bùi Phong: ....... Anh còn chưa bước vào cửa đã muốn quản như anh tôi rồi?

Bùi Phong: Đi ngủ, đi ngủ.

Tắt khung chat Wechat, Tống Đình Nghiên tựa vào giường, im lặng rất lâu. Sau đó, anh đứng dậy đến phòng sách, mở máy tính, tìm kiếm trên mạng: Khả năng xuyên không là bao nhiêu?

Sau khi gõ xong, anh nhìn những dòng chữ trên màn hình, đột nhiên vỗ trán, không nhịn được cười.

Thực tế không cần phải tìm.

Chính bản thân anh là một ví dụ rõ ràng.

Anh có thể, thì Bùi Túc cũng có thể. Nếu không thì hoàn toàn không thể giải thích những thay đổi tính cách của Bùi Túc, người vốn là cậu con cả của Bùi gia, lại sinh sống trong trại trẻ mồ côi.

Trong phòng sách, ánh đèn tối mờ, chỉ có ánh sáng yếu ớt trên màn hình máy tính chiếu vào khuôn mặt Tống Đình Nghiên, tạo ra một cái bóng nhạt nhòa xung quanh ngũ quan xuất sắc của anh. Anh tháo kính, thả lỏng cơ thể, tựa người vào ghế, đầu hơi ngẩng lên, đôi mắt dài khép hờ.

Dựa theo lời Bùi Nguyên Minh, trong thời gian học đại học Bùi Túc đã thích Ôn Hướng Thần.

Hơn nữa, Bùi Túc còn vì Ôn Hướng Thần, hoàn toàn phá vỡ mối quan hệ với Bùi Nguyên Minh, rồi bỏ nhà ra đi.

Mà trong những năm học đại học, theo lời Bùi Phong là 'thời kỳ nổi loạn' của Bùi Túc, hiện tại Bùi Túc kiếm tiền nuôi sống bản thân bằng cách livestream, đã tạm biệt 'thời kỳ nổi loạn', tính cách ôn hòa, không có bất cứ ý nghĩ nào về Ôn Hướng Thần.

Tống Đình Nghiên bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh Bùi Túc căng thẳng trong buổi livestream bởi vì chơi game cùng Ôn Hướng Thần, có lẽ không phải vì em ấy đối diện với người thương trong lòng, mà chỉ đơn giản cảm thấy khó xử khi đối mặt với Ôn Hướng Thần mà thôi.

Như cách anh không muốn xem phim của Ôn Hướng Thần.

Bàn tay Tống Đình Nghiên vuốt nhẹ vị trí ngực trái, cùng với những băng vải mỏng bị xé ra, nhịp tim tự nhiên tăng tốc không thể kiểm soát.

*

Thức dậy vào sáng hôm sau, Bùi Túc với mái tóc bù xù và bé mèo cam nằm sấp trên đầu cậu bước vào phòng khách. Thay một bộ quần áo gọn gàng, cậu đặt Thập Nhất sang một bên, tùy tiện vuốt tóc xuống, rồi ra ngoài mua bữa sáng.

Cậu nhìn xuống, màn hình điện thoại sáng lên, trên đó là tin nhắn chào buổi sáng như thường lệ của ông chủ S.

S: Chào buổi sáng, em dậy chưa?

Thực tế lúc này chỉ mới khoảng 8 giờ, tối qua Bùi Túc ngủ rất muộn, theo thời gian làm việc ngủ nghỉ thì cậu nên ngủ một giấc đến 10 hoặc 11 giờ. Nhưng không hiểu sao, đêm qua cậu ngủ không sâu cũng có bất an, cảm giác chỉ cần nhắm mắt lại mọi thứ trong giấc mơ sẽ trở nên rất kỳ quái, gì cũng có.

Vậy nên cậu quyết định dậy sớm hơn một chút.

PS bậc thầy chỉnh ảnh: Chào buổi sáng, ông chủ, sao anh cũng dậy sớm vậy.

PS bậc thầy chỉnh ảnh: À, anh còn phải đi làm mà. Lần sau tôi không kéo anh theo chơi đến khuya nữa đâu, đi làm mới quan trọng nhất!

S: Không sao, em vui vẻ mới quan trọng nhất.

Trong miệng Bùi Túc ngậm một viên kẹo chua chua ngọt ngọt, suýt chút nữa nuốt xuống. Cậu chớp mắt, nhìn kỹ những chữ trên màn hình, cuối cùng ho khan: Sức khoẻ mới quan trọng.

S: Đúng vậy, sau này tôi sẽ giám sát em, không thể còn trẻ sức khoẻ bị hư hại.

Bùi Túc: "......"

Không phải vậy, ý cậu là cậu chơi kệ cậu, ông chủ S ơi, anh nên đi ngủ sớm một chút.

Có phải sống chung nhà đâu, anh ngủ bắt tôi cũng ngủ theo.

Cậu bĩu môi, đến chỗ bà chủ quán ăn sáng mua vài cái bánh bao thịt. Bà chủ cười tủm tỉm lại cho cậu một vài cái sủi cảo thịt bò, nhìn thấy Bùi Túc vội vã xua tay, cô nói: "Nhóc này, cầm đi. Dì mời con, đừng khách sáo."

"Cảm ơn dì."

"Đừng ngại. Tiểu Túc à, phố cũ của chúng ta sắp phải dỡ bỏ, quán ăn sáng này cũng phải đóng cửa thôi, hai ngày nữa sẽ chuyển đến nhà mới, con thì sao?"

"Dì sắp chuyển đi à?" Bùi Túc hơi ngơ ngác.

"Đúng vậy, nhà mới đã sắp xếp xong rồi, sẽ chuyển đi sớm thôi."

Bùi Túc khô khan đáp một tiếng, che giấu cảm xúc trong mắt, cười nói với bà chủ: "Nếu dì sau này vẫn mở quán ăn sáng, con nhất định sẽ đến ăn."

"Được rồi, dì chờ con."

Biết được gia đình bà chủ quán cũng sắp chuẩn bị chuyển đi, tâm trạng Bùi Túc có chút buồn bã. Cậu tìm một bồn hoa nhỏ bên đường, ngồi xuống, âm thầm tự hỏi có lẽ mình cũng nên rời đi sớm nhỉ? Sờ cái gáy, cậu cầm di động bắt đầu tính toán các loại chi phí chuyển nhà, tính quên trời quên đất đến khi tin nhắn của S xuất hiện: "Bữa sáng đã mua chưa?"

Bùi Túc phát hiện một điều rất kỳ diệu.

Ví dụ như vừa rồi tâm trạng của cậu đang không được tốt lắm, bây giờ sau khi nhìn thấy tin nhắn của ông chủ S, cảm giác căng thẳng, phiền muộn nhanh chóng được vơi bớt, cậu ăn một miếng sủi cảo, canh góc độ chụp một bức ảnh lên tay. Thực tế, cậu cũng chụp nửa cái bánh bao với túi nilong lớn.

Cậu nói: Đừng xem thường đây chỉ là một cái bánh bao, khi xưa tôi nghèo đến nổi cơm không có mà ăn, chính nó khiến cho tôi cảm thấy sự ấm áp của cuộc sống.

Tống Đình Nghiên hạ mắt gõ chữ thăm dò cậu: Sao không ở cùng bố mẹ? Một mình em mệt mỏi có thể về nhà.

PS bậc thầy chỉnh ảnh: Tôi cũng muốn, nhưng tôi là trẻ mồ côi.

Tống Đình Nghiên: "......"

Tống Đình Nghiên nghĩ, cũng may lời này Bùi Nguyên Minh và Bùi Phong không nghe được, nếu không dựa vào quan hệ hiện giờ giữa Bùi Nguyên Minh và Bùi Túc, người trước rất có thể muốn giết con trai mình.

Trong lòng Tống Đình Nghiên nói một tiếng xin lỗi với trưởng bối Bùi Nguyên Minh, lập tức cúi đầu gửi cho Bùi Túc: Em còn có tôi.

Bùi Túc: "......"

Bùi Túc vừa rồi xíu chút nữa bị nghẹn kẹo, bây giờ thiếu chút nữa bị nghẹn bánh bao.

Cậu nghi ngờ xem lại lịch sử trò truyện.

Hôm nay ông chủ S trước tiên là 'em vui vẻ là quan trọng nhất', bây giờ lại nói 'em còn có tôi'.

Sao có vẻ như có gì đó hơi khác thường?

Bùi Túc với tâm trạng như vậy cầm điện thoại về nhà, hoàn toàn quên mất chuyện chuyển nhà. Ông chủ S trái lại còn hỏi cậu có muốn tiếp tục hoàn thành [tình yêu trên mạng] không. Bùi Túc xem thời gian, còn sớm, dù sao cũng chẳng có gì để làm, nên cũng không từ chối.

Nhân vật trò chơi S đã giải cứu Bùi Tinh Tinh như một vị thần, đồng thời dẫn cậu ta về nhà mình. Mặc dù đây chỉ là lần đầu gặp mặt sau khi trò truyện qua mạng, nhưng Bùi Tinh Tinh đã ôm S khóc như một đứa trẻ, dường như nỗi bất bình đè nén trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng có chỗ trút ra.

S yên lặng ôm cậu, nghe cậu khóc xong rồi lại nói: "Tại sao tôi cảm thấy anh có vẻ quen thuộc vậy?"

Nghe vậy S mỉm cười: "Anh rất vui, mặc dù chúng ta xa cách 10 năm, nhưng em vẫn nhớ anh."

Mười năm trước S và Bùi Tinh Tinh là hàng xóm của nhau. Khi đó Bùi Tinh Tinh ở cùng ông bà nội, gia đình S ở cách vách. Lúc nhỏ, Bùi Tinh Tinh rất thích chạy theo sau S, sau đó S chuyển đi, Bùi Tinh Tinh yên lặng ôm chặt đùi anh ta.

Đến khi S nói: Đừng buồn mà, em có số điện thoại của anh, nếu có việc gì thì gọi điện cho anh. Bất kể là việc gì, phải tìm anh, anh sẽ rất rất nhanh đến bên cạnh em, bảo vệ em.

Kết quả là Bùi Tinh Tinh bị em trai bắt nạt, điện thoại ném vào nước, sau khi cầm đi sửa đã mất phương thức liên lạc.

Bùi Túc che miệng, gõ tin nhắn cho ông chủ S: Tôi cảm động rồi, trước đây tôi cũng ước mong có người có thể đứng trước mặt tôi, nói với tôi dù có bất kể việc gì cũng sẽ được bảo vệ.

Sau đó gần như cùng lúc, Bùi Túc và Tống Đình Nghiên gửi tin nhắn.

Nhưng trên WeChat, Bùi Túc nhanh hơn 0.1 giây.

PS bậc thầy chỉnh ảnh: Tôi thậm chí còn không cầu tình yêu ngọt ngào, chỉ cần một người ba là đủ.

S: Tôi có thể là người kia, bảo vệ em.

Hai tin nhắn chênh lệch không đến một giây đồng hồ đang nằm yên trên khung chat, nổi bật lẫn ngượng ngùng, khiến người khác trở nên im lặng.

Tống Đình NGhiên hít một hơi sâu, ngón tay di chuyển đến tin nhắn của anh, nhấn đè, do dự không biêt có nên thu hồi không.

Một giây sau, Bùi Túc run run hỏi anh: "Vậy...... ba?"

Tống Đình Nghiên: "......"

Tốt lắm.

Trong nháy mắt, mối quan hệ đã thăng lên một bậc, Bùi Túc thật sự có em làm được.

~

Edit: Đổi tên wechat của Bùi Túc một xíu ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro