Chương 41: Giọng của cậu nghe rất quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Vl không hổ là game 18+, mấy lựa chọn này, thâm vãi.]

[Ủa, sao cùng một game mà Tinh Tinh với Cô Đảo chơi lại không giống nhau vậy? Không phải cùng game à?]

[Chọn 3 chọn 3!]

[Game này đen tối thật sự.]

Dưới làn sóng bình luận, Bùi Túc thở dài một hơi, nhìn sang Thập Nhất đang ngơ ngác xoay đầu với đôi mắt to tròn bên cạnh, mắt cậu bỗng sáng lên. Cậu ho khan một tiếng, hắng giọng nói, "Thôi thì, hôm nay chúng ta chơi một kiểu khác, để Thập Nhất hỗ trợ chọn."

Cậu nói là làm liền, hoàn toàn không để cho người xem có cơ hội từ chối.

Camera được kéo xuống, ban đầu chỉ hiện ra phạm vi bàn phím và đôi tay được phóng to, mèo cam Thập Nhất cư nhiên nằm bên cạnh bàn phím, lắc đầu trông có hơi tò mò nhìn chằm chằm màn hình.

Một bàn tay từ bên cạnh camera duỗi ra, năm ngón tay trắng nõn xoa nhẹ gáy nó, nhẹ nhàng dỗ dành nó: "Thập Nhất, bước lên đạp thử, chọn một cái."

Thập Nhất kêu meo meo một tiếng, như thể nghe hiểu lời Bùi Túc, cất bước chậm rãi tiến lên phía trước. Một cái đệm thịt ấn trên màn hình, Bùi Túc vội xem kết quả thì——

Con bé này, cho chọn, chọn luôn 3.

Con cố tình đúng không?

Bùi Túc lặng lẽ nhặt nó lên, ánh mắt ta chạm nhau, Thập Nhất meo meo làm nũng, hồn nhiên không hề nhận ra mình đã làm gì.

Chỉ có người xem trong phòng livestream hò hét—— Đây là ý trời rồi!

[Cười chết mất, Thập Nhất thậm chí còn biết nên chọn cái nào mới đúng.]

[Thuyền trưởng Thập Nhất chính là mèo đẩy thuyền mạnh nhất cho Tinh Tinh với ông chủ S.]

[Thập Nhất: Ẩn dưới vẻ ngoài là tài hoa vô biên.]

Bùi Túc hiếm khi nhìn Thập Nhất chỗ nào cũng có vấn đề, vậy mà Thập Nhất còn cố gắng chui vào lòng cậu, ôm bàn tay cậu kêu meo meo, mục đích rõ ràng: Ba nhớ thưởng cho con đồ ăn nhé.

Bùi Túc thở dài, nói với người xem phòng livestream rằng đợi một lát, sau đó đẩy ghế ôm Thập Nhất đi cho nó một phần sữa dê. Khi Bùi Túc rời khỏi, tầm nhìn camera mở rộng, ống kính để lộ hơn nửa người Bùi Túc.

Cậu mặc quần ống rộng màu đen, lộ ra nửa chân, đi dép lê ra ngoài. Đột nhiên, Thập Nhất nhảy khỏi lòng Bùi Túc, Bùi Túc kêu lên một tiếng, dường như chuẩn bị cúi xuống bắt lấy nó.

Ngay lúc này, phòng livestream đột nhiên yên tĩnh, hầu như tất cả mọi người đang chờ đợi——

Nhanh cúi xuống đi!

Ở góc độ này, không chừng có thể nhìn thấy mặt Bùi Túc.

Trước đây, Bùi Túc cố chấp không cho thấy mặt, bọn họ cũng không thấy có vấn đề gì, rất nhiều streamer dựa vào kỹ thuật hút fans, không liên quan gì đến khuôn mặt. Nhưng kể từ khi Quỷ Phong vô số lần xác nhận với các fans trong phòng livestream rằng Tinh Túc rất đẹp trai, trong lòng mọi người bỗng dưng ngứa ngấy, giống như bị cào bởi vô số con côn trùng, thiếu điều muốn ngay lập tức nhảy vào màn hình máy tính của Bùi Túc đối mặt với cậu ấy.

Ngày đó, khi Bùi Túc cuối cùng cũng để lộ tay để quảng bá bàn phím Max, mọi người đều rất phấn khích. Nhìn vào đôi tay đẹp như vậy, chắc chắn khuôn mặt không kém phần xuất sắc.

Nhưng bây giờ, cơ hội đang nằm ngay trước mắt!

Khi tất cả mọi người đồng thời cùng nín thở chờ cái cơ hội tốt này, bỗng nhiên 'loảng xoảng' một tiếng, chỉ thấy màn hình góc dưới bên phải của phòng livestream bỗng một mảnh đen thui. Cùng lúc đó, Bùi Túc cũng thốt lên một tiếng nghi hoặc.

Âm thanh dép lê dẫm lên mặt đất càng ngày càng đến gần, sau đó thanh niên không khỏi cười xấu hổ, "Không làm mọi người sợ chứ? Camera rớt mất rồi. Tôi đi giúp Thập Nhất chuẩn bị sữa dê trước đã."

Người xem: "......"

Trời đụ mé, cái cameras này có thù với bọn tui à?

Sau một lúc, Bùi Túc trở lại trước máy tính, cố gắng điều chỉnh lại camera, nhưng góc dưới bên phải vẫn luôn mờ đen, cậu càu nhàu, "Hình như hỏng rồi, sao không chiếu được nhỉ?"

Người xem: "......"

Bùi Túc thở dài, "Chăm sóc khách hàng của Taobao còn nói với tôi món này rất xứng với giá tiền, vậy mà mới dùng hai ngày đã rớt hỏng rồi."

Cậu nhìn sóng bình luận hỏi cậu mua bao nhiêu tiền, cậu trả lời thành thật: "59, thêm phiếu giảm giá 10 tệ nữa, nên mua 49 tệ thôi."

[Cậu thật keo kiệt.]

Bùi Túc: "Còn không phải vì tiết kiệm tiền mời ông chủ S ăn lẩu sao?"

Khu bình luận vô cùng thức thời đáp trả: Đúng đó, đúng đó.

Sau một trận chen ngang, tâm trạng lo lắng của Bùi Túc với những cảm xúc xấu hổ bắt đầu giảm đi. Cậu vẫn giữ nguyên màn hình game trên điện thoại mình, lần nữa phóng to trên máy tính.

Sau khi Bùi Tinh Tinh nói câu 'Chồng ơi, em mệt lắm', trong game bỗng trở nên tối đen. Ngay sau đó là hai tiếng sau, nhân vật trong game S đã rời giường, trong khi Bùi Túc toàn thân chôn chặt trong chăn, không một sợi tóc nào lòi ra ngoài.

[Ai hiểu thì hiểu.]

[Khó trách Sổ tay mô phỏng tình yêu không bị cấm, lúc đối diện với sống còn, khao khát sống sót vẫn rất mãnh liệt.]

[Mi có bản lĩnh kêu mệt, sao mi không dũng cảm đương đầu giải quyết những thứ lớn hơn chứ?]

[Đánh giá 1 sao!]

Ngược lại, Bùi Túc rất vui vẻ, cậu phấn khích hỏi ông chủ S kế tiếp sẽ làm gì, ông chủ S hỏi cậu có muốn thử những chế độ khác không. Bùi Túc nghe xong cũng thấy hứng thú. Cậu đã xem những chế độ mà Cô Đảo chơi, so với mấy cấp độ nửa nặng nửa nhẹ của hai nhân vật trong game, kịch bản của những chế độ này còn đứng đắn chán.

Hoàn hảo để phát livestreams.

Cậu kéo xuống kịch bản của các chế độ, hỏi mọi người: "Các bạn muốn xem tôi chơi chế độ nào? À, chế độ nào tôi cũng chơi được, thoải mái chọn nhé."

Lời vừa nói xong, người xem trong phòng livestreams thậm chí không kịp hỏi tại sao Cô Đảo của họ phải bỏ tiền để tích luỹ kinh nghiệm, còn Tinh Túc lại có thể chơi bất kỳ chế độ nào, trong nháy mắt bốn chữ 'tình yêu trên mạng' lấp đầy phòng livestreams.

Những chữ dày dặt chồng chất lên nhau, còn kèm theo màu sắc khác nhau, làm Bùi Túc sắp hoa mắt.

Cậu cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi nhìn thấy một dòng bình luận có kích cỡ chữ nổi bật: Dĩ nhiên là tình yêu trên mạng, đây chẳng phải là miêu tả chân thật giữa cậu với ông chủ S sao? Không chơi thì quá thiệt thòi!

Tại sao lại là miêu tả chân thật giữa cậu với ông chủ S?

Cậu định phản bác, nhưng đột nhiên trong game xuất hiện một khung thoại: Ông chủ S mời bạn tham gia chế độ [Tình yêu trên mạng: Tất cả những cuộc gặp gỡ là một cuộc tái ngộ sau chia xa], xin hỏi bạn có đồng ý không?

Bùi Túc vuốt nhẹ mũi, quyết định tuân theo ý kiến của người xem, chọn đồng ý.

Hình ảnh nhanh chóng thay đổi, hiện ra một đoạn giới thiệu bối cảnh câu chuyện, trong truyện Bùi Tinh Tinh là đứa trẻ không được cha mẹ yêu thương, là đứa trẻ không ai muốn, sau khi cha mẹ ly hôn, cậu ta bị hai bên ghét bỏ, cho rằng sự tồn tại của cậu sẽ ảnh hưởng đến việc xây dựng gia đình mới của họ, sau đó Bùi Tinh Tinh hiểu chuyện phải luôn sống một mình.

Trong trường trung học, cậu ấy sống một mình trong ngôi nhà nhỏ mà ông bà để lại. Khi vào đại học, cậu sống trong ký túc xá, và không bao giờ tiếp xúc nhiều với cha mẹ ruột.

Bùi Túc chống cằm nhìn đoạn giới thiệu này, đôi mắt chớp chớp.

Do mắt dán chặt vào màn hình và điện thoại trong thời gian dài, mắt cậu hơi khô, cảm giác đau nhẹ làm cậu không nhịn được dùng tay chà mắt.

Bùi Tinh Tinh này rất giống cậu.

Mặc dù có cha mẹ, nhưng cũng giống như không có cha mẹ.

Cậu cúi đầu xem nội dung tiếp theo, trên đó viết có một ngày Bùi Tinh Tinh được một người bạn giới thiệu cho một game online, gia nhập vào một bang hội. Sau đó, những lúc rảnh rỗi Bùi Tinh Tinh sẽ cùng chơi game với những người bạn trên mạng mà cậu ta không hề quen biết trong cuộc sống thật.

Nhưng hầu như khi bạn bè liên hệ với cậu ta, cậu ta đều đang làm việc để kiếm sống.

Một ngày nọ, đội phó của bang hội thay mặt bạn bè gọi điện cho cậu ta, vừa nghe thấy giọng nói của Bùi Tinh Tinh, người kia đã ngẩn người, bất chợt thốt ra một cậu: Giọng của cậu nghe rất quen.

Bùi Túc không nhịn được cười, "Củ chuối dữ vậy, đây không phải là cách tán tỉnh 10 năm trước sao?"

Tống Đình Nghiên: "......"

Bùi Túc hỏi tiếp: "Ông chủ S, bên anh chỉ có một lựa chọn à?"

Tống Đình Nghiên khép chặt môi, chụp một ảnh gửi cho Bùi Túc, sau đó cậu mở ảnh lên, thực tế có 3 lựa chọn, một là khen giọng của Bùi Tinh Tinh dễ nghe, hai là cho rằng giọng của Bùi Tinh Tinh rất quen, ba là không chào hỏi trực tiếp hỏi Bùi Tinh Tinh tối nay có rảnh không.

Bùi Túc thầm thì, "Ông chủ, đáng lẽ anh nên chọn cái đầu tiên, khen giọng tôi dễ nghe mới đúng."

Tống Đình Nghiên khẽ cười, nhưng không nói gì thêm.

Đêm lạnh như nước, ánh trăng sáng ngời, lan toả xuống mặt đất, khi đi qua cửa sổ phía sau sân, tạo nên những cái bóng đậm nhạt khác nhau. Tống Đình Nghiên nhìn những lựa chọn trên màn hình, anh nghĩ Bùi Túc chắc chắn sẽ không biết được tâm tư khi anh chọn lựa chọn này.

Kể từ khi Tống Đình Nghiên tỉnh dậy sau vụ tai nạn xe, anh phát hiện mình không ở trong bệnh viện, cũng không ở trong xe, mà đang đứng dưới gốc cây, chung quanh có một nhóm người vây quanh. Anh im lặng lắng nghe những tiếng nói thảo luận bên tai——

Họ đang thảo luận về khả năng thành công trong việc chuyển đổi khu phố cũ thành khu nghĩ dưỡng.

Tiếng ồn rầm rì giống như hàng ngàn con ruồi con muỗi kêu to bên tai, khiến cái đầu Tống Đình Nghiên vốn đã mê man dường như muốn nứt toạc ra, cảm giác khó chịu muốn chết. Anh thoát khỏi nhóm người, một mình đi vào hẻm cũ, trong đầu là sự giao thoa của tất cả ký ức.

Mặc dù rất vô lý, nhưng anh biết rõ rằng, mình dường như đã đến một thế giới xa lạ.

Trong một khoảng thời gian dài, Tống Đình Nghiên đã sống trong hoàn cảnh không chân thực này. Anh như thể có thể hoàn toàn hoà nhập thế giới này, gần gũi tự nhiên một cách kỳ lạ với ông nội Tống và đám Đông Dật Minh, nhưng quá khứ không phải là giấc mơ, sự xen kẽ hai thân phận khiến anh cảm thấy hỗn loạn không chịu nổi.

Cho đến một ngày, Đông Dật Minh xem livestreams trong phòng làm việc của anh, giọng nói của thanh niên xuyên qua micro truyền đến tai anh.

Âm thanh quen thuộc khiến trái tim anh đập mạnh một chút.

Trước khi tai nạn xe xảy ra, khi anh lên xe, tài xế ngồi trong xe xem livestreams. Tài xế của anh là con trai của bác quản gia nhà Tống, nhỏ hơn anh và thường ngày rất thích chơi game. Tống Đình Nghiên thường nghe cậu ta nói mãi ai chơi trò gì, livestreams trên nền tảng nào.

Ngăn cách hai thế giới, giọng nói của thanh niên truyền ra từ điện thoại bên trong xe nháy mắt trùng khớp với điện thoại của Đông Dật Minh truyền ra.

Đó là lần đầu tiên Tống Đình Nghiên có cảm giác chân thật.

Từ đó về sau, không thể kiềm chế được nữa.

Hai người ở chế độ này nghiên cứu suốt 3 tiếng, mắt thấy thời gian dưới góc phải màn hình đếm ngược từng giây, đã gần nửa đêm, Bùi Túc không khỏi nhìn đến tiến độ của hai người.

Thời điểm này, đang đến sinh nhật thứ 50 của cha Bùi Tinh Tinh, cha Bùi Tinh Tinh gửi tin nhắn cho cậu kêu cậu về nhà ăn bữa cơm.

Bùi Túc nhìn hai lựa chọn, háo ha háo hức.

Cậu hỏi Tống Đình Nghiên: "Ông chủ S muốn đi ngủ chưa?"

S: Không sao, tôi có thể bồi em, nếu em muốn chơi tiếp, cứ tiếp tục.

[Ông chủ S đã cưng chiều đến mức như vậy, sao streamers vẫn hông hiểu?]

[Chị em phía trước, không chừng hai người này đã vụng trộm yêu đương rồi.]

[Quá sủng quá yêu chiều, tui thực sự rất thích! Hôm nay hai người chơi đến mấy giờ thì tui xem đến mấy giờ!]

[Tính Tinh tiến lên!]

Bùi Túc hoàn toàn đặt tâm trí vào game, không có thời gian xem bình luận. Cậu chọn từ chối tham gia buổi tiệc sinh nhật của cha, nhưng màn hình lại nhảy ra tính năng quen thuộc của game: Không thể từ chối, mời chọn đồng ý nhé ~

Bùi Túc nhếch môi, "Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đột nhiên cha gọi tôi về chắc chắn không có ý tốt."

Nhưng game không thể từ chối, Bùi Túc chỉ có thể kiên trì chọn đồng ý.

Ngày sinh nhật của cha Bùi rơi vào cuối tuần, ngày hôm nay Bùi Tinh Tinh cũng lười tiêu tiền, trực tiếp đi đến nhà cha mà không mang theo gì. Khi mặt trời đang đổ ánh hoàng hôn màu cam, Bùi Tinh Tinh đứng trước của nhà cha, bị em trai cùng cha khác mẹ kéo vào phòng khách.

Bất ngờ là toàn bộ phòng khách trống rỗng, Bùi Tinh Tinh còn chưa kịp hỏi thì người làm vườn nhà Bùi gia đột nhiên xuất hiện sau lưng cậu, che miệng cậu dùng dây thừng trói cậu thành một đoàn, sau đó ném cậu vào tầng hầm.

Bùi Túc tức giận ngay tại chỗ, "Bị điên à, cậu em có vấn đề gì không vậy?! Tên khốn này, còn dám trói tôi!"

Bùi Tinh Tinh bị ném xuống tầng hầm tối đen, mở to đôi mắt không ngừng vặn vẹo cơ thể muốn dùng tay chạm vào điện thoại đang để trong túi quần. Cổ tay bị dây thừng siết chặt làm trầy da, tạo ra một mảng máu thịt.

May mắn thay, Bùi Tinh Tinh kiên trì đạt được kết quả tốt, cậu giãy dụa cho đến khi dây thừng lỏng, lấy được điện thoại. Xác định tầng hầm đã bị khoá từ bên ngoài, cậu chỉ có thể cầu cứu từ những người khác.

Người đầu tiên hiện ra trong đầu là ông chủ S.

Cậu gửi tin nhắn cho S, nhưng đột nhiên nhớ ra S lúc này đang ở tỉnh bên cạnh. Tin nhắn đã kịp gửi chưa kịp rút về, S đã trả lời: Gửi vị trí cho anh, bảo vệ bản thân cho tốt, anh đến ngay.

Bang——

Bùi Túc không kìm được đập bàn, nước mắt lưng tròng che miệng: "Thật ngọt!"

Người xem trong phòng livestreams cũng sôi nổi hò hét 'quá ngọt quá ngọt'.

Vài tiếng sau, Bùi Tinh Tinh đã đợi được S đến. Cửa sắt tầng hầm mở ra, Bùi Tinh Tinh ôm S khóc.

Sau đó, được S dỗ dành đưa về nhà mình.

Khi cảnh cao trào kết thúc, Bùi Túc rạng rỡ, "Tôi có thể yên tâm đi ngủ rồi."

Lúc này đã hai giờ sáng, cậu lăn lộn rồi leo lên giường, không nhịn được muốn cùng ông chủ S giải bày một chút tâm sự mấy tiếng vừa rồi.

Cậu nói: "Tôi đã từng ở trại trẻ mồ côi, cũng từng bị nhốt trong một căn phòng nhỏ bị hỏng vài tháng, kẻ đó còn bí mật nói với viện trường, nói tôi cáu gắt còn lén trốn đi."

PS bậc thầy chỉnh sửa: [Thập Nhất tức giận] [Thập Nhất giơ móng vuốt].

...

Khi Tống Đình Nghiên ra khỏi phòng tắm, thay đồ ngủ rồi cầm lấy điện thoại thì nhìn thấy một tin nhắn như vậy.

Anh hơi sửng sốt.

Trại trẻ mồ côi?

——————————

Truyện chỉ update trên wpad ttthanhyz.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro