Chương 7: Gián Tiếp Đầu Độc Chính Mình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bông tuyết xào xạc rơi xuống, tất cả đều bị chặn lại bởi tấm lưới linh lực Vân Dung tạo ra để bảo hộ cho y.

Tạ Cẩm Thành thậm chí còn cho rằng tuyết quá lớn nên y đã nghe nhầm.

“Ngươi nói gì?”

Vân Dung nhìn y rồi lặp lại lần nữa.

“Ta nhận tội rồi.”

Tạ Cẩm Thành từ từ mở to mắt.

Nhận tội? Nhận tội gì?

Giữa bọn họ rõ ràng không có cái gì!

Vân Dung đột nhiên động kinh nhận tội là muốn làm gì?

Tạ Cẩm Thành băn khoăn không hiểu, y cũng không cảm thấy nguyên nhân trong đó sẽ giống như Mộc Sắc nói, Vân Dung vì cứu y mà nhận tội, thậm chí muốn từ bỏ hết tất cả đưa y đi.

Y thậm chí còn cho rằng Vân Dung bị động kinh không muốn sống nữa, nên muốn kéo y chết chung!

Tạ Cẩm Thành cả một quãng đường chỉ im lặng, yên lặng đi theo phía sau Vân Dung trở về Trường Minh Phong.

Trong lòng y sinh ra hàn ý, sát tâm lại hiện lên.

Vân Dung chán sống, còn y thì không.

【Hệ thống, có độc dược nào có thể dồn người vào chỗ chết không? Loại thấy máu phong hầu ấy.】 Tạ Cẩm Thành hỏi.

Hệ thống hỏi: 【Ngươi muốn giết hắn sao? Nhưng trúng độc thì quá dễ dàng bị phát hiện, ngươi không sợ bị hắn vạch trần sau đó giết chết sao?】

Tạ Cẩm Thành bị hành động của Vân Dung làm cho sợ hãi, y không thể không quan tâm.

Vân Dung muốn y chôn cùng mình, vì vậy y chỉ có thể hành động trước, ngay cả khi bị phát hiện y vẫn còn có cơ hội giả chết trốn thoát.

Hệ thống đưa cho Tạ Cẩm Thành một lọ thuốc màu đỏ, y cầm trong lớp bàn tay.

Hệ thống: 【Chỉ cần hắn uống cái này, chắc chắn chết không nghi ngờ.】

Tạ Cẩm Thành hít sâu một hơi, cười nói với Vân Dung:

“Sư tôn, ta đi nấu cháo cho ngươi.”

Vân Dung đang ngồi trên giường mở to mắt, hỏi:

Hắn mơ hồ, nhớ lại kiếp trước Tạ Cẩm Thành thân là thủ tịch đệ tử, tôn quý không thôi, ngoại trừ việc tu luyện, sao có thể biết làm những việc vặt này?

“Để đệ tử khác làm đi.” Vân Dung nói.

“Để ta! Ta nấu rất ngon.”  Tạ Cẩm Thành chạy tới ngồi xổm trước mặt Vân Dung làm nũng: “Sư tôn, để đồ nhi nấu cho ngươi ăn được không?”

Người khác nấu, sao y có thể hạ độc được?

Huống hồ, y quả thật biết nấu, còn nấu rất ngon.

Kiếp trước y vì muốn sưởi ấm trái tim người này, nên y đã học rất nhiều việc mà trước kia chưa từng làm.

Một thiếu gia cao quý trong phàm giới, đệ tử đầu tiên của giáo phái, vì một người đàn ông mà rửa tay nấu súp.

Giờ nghĩ lại thấy nực cười.

Vân Dung thấy y khăng khăng như thế, nên đã để y làm.

“Được.”

Tạ Cẩm Thành chạy nhanh ra ngoài, sự phấn khích của y không nói nên lời.

Sau khi y đi, Vân Dung nắm chắc tay nặng nề mà ho khan, môi tái nhợt không còn chút máu.

Một chưởng kia của tông chủ dùng bảy mươi phần trăm sức lực, hắn dùng thân thể đón nhận không có bất kỳ linh lực nào bảo vệ, thiếu chút nữa toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát.

Hắn muốn mượn điều này thử xem thực lực của tông chủ.

Tiểu Kiếm Linh cũng nói: “Nếu ngươi dốc toàn lực, ngươi cũng chưa chắc là đối thủ của hắn, chủ nhân ngươi muốn mang Tạ Cẩm Thành, không ai ngăn được ngươi.”

“Tại sao ngươi lại không mang hắn đi?” Tiểu Kiếm Linh hỏi.

Vân Dung nhớ tới những lời Tạ Cẩm Thành nói ở ngoài điện, đôi mắt rũ xuống, khuôn mặt thường ngày lạnh lùng cô độc hiện lên một chút buồn bã.

“Y không muốn.”

Hắn có thể vì Tạ Cẩm Thành mà chống đối lại cả tông môn, nhưng chỉ cần y nói một câu “không muốn”, thì hắn đã không làm gì được.

Tạ Cẩm Thành nấu cháo rất nhanh, vì để tránh Vân Dung nhìn ra mình làm cho có, nên y nấu rất nghiêm túc.

Sau khi bỏ thuốc vào, y hài lòng mang nó đến phòng Vân Dung.

“Sư tôn, cháo đã nấu xong, người ăn thử xem có ngon không.”

Y đặt bát cháo trước mặt Vân Dung.

Vân Dung mở mắt ra, ánh mắt dừng ở bát cháo, ánh mắt thay đổi, thẳng tắp mà nhìn.

Cháo mềm và dẻo được rắc một hai cánh hoa sơn chi lên trên, hương thơm của hoa và cháo cùng quyện vào nhau.

Những ký ức phủ đầy bụi ngay lập tức được đánh thức.

Hắn từ nhỏ đã bị nhốt trong mật thất, ngày ngày luyện kiếm, không tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào, chỉ cần ngoan ngoãn liền trở thành lưỡi kiếm sắc bén cho tông môn trong tương lai.

Tình cảm với hắn mà nói, là trói buộc.

Khi ra khỏi mật thất việc đầu tiên tông chủ làm là đi tìm sư phụ cho hắn, đó chính là Tạ Cẩm Thành.

Lúc trước hắn chưa hiểu, sau nay đã biết, đây là một thủ đoạn để tông chủ dùng để thăm dò hắn có đạt tiêu chuẩn hay không.

Tạ Cẩm Thành đối xử với hắn rất tốt, thậm chí là tốt quá mức, ánh mắt nóng rực giấu cũng không giấu được.

Nhưng Vân Dung không có trái tim, không chứa đựng cái gì trong mắt.

Mỗi sáng thức dậy luyện kiếm, trên bàn đã dọn sẵn một bát cháo nghi ngút khói.

Phía trên trang trí những cánh hoa sơn chi mà hắn thích.

Đến bây giờ ta mới biết rằng chính tay y đã làm những việc đó.

Vân Dung lẳng lặng mà chà xát bát cháo trắng không ra tiếng, Tạ Cẩm Thành đã bị động tác của hắn dọa chết khiếp.

Tại sao hắn không uống? Chẳng lẽ đã bị hắn phát hiện?!

Tạ Cẩm Thành nuốt nước miếng, gắt gao cau mày, khi đang suy nghĩ phải làm gì thì Vân Dung đã bưng bát cháo trắng lên, húp từng ngụm từng ngụm.

Sau khi uống xong, hắn đưa tay ra với Tạ Cẩm Thành và nói: “Lại đây.”

Thấy hắn uống xong, Tạ Cẩm Thành kìm nén sự kích động trong lòng, bước đến trước mặt Vân Dung ngồi xổm xuống.

Vân Dung do dự vươn ngón tay ra, chậm rãi áp nó lên mặt Tạ Cẩm Thành.

Chỗ hổng bị đè nén kêu gào trong lòng hắn, như thể có thứ gì đó gấp gáp muốn lao ra.

Cuối cùng, hắn đã từ bỏ lý trí cùng với sự tỉnh táo của mình, tùy ý để đội quân nghiền nát.

Hắn nâng cằm Tạ Cẩm Thành, nhắm mắt lại, cúi đầu hôn lên đôi môi y, cạy mở hàm của y.

Đôi mắt của Tạ Cẩm Thành mở to.

【Hệ thống, thuốc giải!】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro