Chương 6: Ta Nhận Tội Rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Dung sớm đã tỉnh, thoáng nhìn đệ tử Vô Hồi Phong mở to hai mắt đứng ở cửa, nhíu mày nói: “Đi ra ngoài.”

Đệ tử Vô Hồi Phong hoàn hồn, lắp bắp nói:

“Vâng... Vâng.”

Hắn bò ra khỏi cửa rồi chạy về Vô Hồi Phong, như thể hắn đang gặp quỷ.

Trong vòng chưa đầy một canh giờ, tin tức trưởng lão Hình Phạt không tuân thủ quy củ, dan díu với đệ tử của mình đã lan truyền khắp Vạn Kiếm Tông.

Tông chủ vô cùng tức giận yêu cầu Vân Dung nhanh chóng đến gặp ông ta.

Vô Hồi Phong.

Vân Dung tiến vào đại điện, để Tạ Cẩm Thành ở bên ngoài.

“Ở chỗ này chờ ta về, đừng đi lung tung.”

Tạ Cẩm Thành ngoài mặt cười đáp: “Vâng, sư tôn.”

Nhưng nội tâm lại nói: Ngươi không cần về, bị người khác bắt gian tại giường, muốn chối cũng không chối được.

Y cũng không ngờ trời xui đất khiến thế nào mà lại gài được Vân Dung, thời khắc mấu chốt, y cũng không ngại đội cái nồi đen này.

Dù sao y cũng là tòng phạm, cùng lắm sẽ bị trục xuất khỏi sư môn.

Vân Dung vào trong điện, tất cả các trưởng lão tập trung tứ phương, Sở Từ nhìn hắn bằng một cách hả hê dưới sự thất vọng của tông chủ, và cũng là người đầu tiên nói:

“Sư đệ, người thật là làm uổng công bồi dưỡng của sư phụ đối với ngươi, còn cho ngươi Thuần Quân Kiếm, vậy mà ngươi cùng với đệ tử của mình dan díu, không biết giữ đạo!”

Sở Từ cười nói: “Phá giới có kết cục như thế nào ngươi chắc hẳn biết rõ hơn ta, phải phế toàn bộ tu vi, chặt đứt kinh mạch, cả đời chỉ có thể làm một phế nhân.”

Tông chủ trịnh trọng nhìn đệ tử do chính tay mình nuôi nấng, đặt nhiều kỳ vọng, hỏi:

“Ngươi muốn giải thích như thế nào về việc này?”

Vân Dung lặng im đứng đó, bộ y phục màu đỏ đối với hắn không tăng thêm một tia phong lưu nào, ngược lại càng làm cho vẻ mặt của hắn lãnh đạm hơn.

Cả người lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run, một người lạnh lùng như vậy, vô luận như thế nào, người khác không thể ngờ rằng hắn sẽ động tâm phá giới.

Cũng giống như muốn che giấu hàn băng ngàn năm khiến người ta khó có thể tin được.

Mọi người lập tức cảm thấy lời đồn quá sai.

Nhưng mà, một người trong điện đột nhiên ngẩng đầu lên, ngoài dự kiến của mọi người mà trả lời: “Nếu ta nói là đúng thì sao?”

Trong điện nháy mắt đã lập tức im lặng như tờ.

Giọng nói lạnh lùng tiếp tục vang lên:

“Nếu như ta nguyện ý bỏ hết tất cả, dẫn hắn rời đi, tông môn có nguyện ý buông tha cho ta?”

Sở Từ kinh ngạc trước câu trả lời của hắn.

Có phải hắn đang trực tiếp tìm cái chết?

Tông chủ hiển nhiên rất tức giận, ông ta nắm chặt tay vịn, cuối cùng không nhịn được cơn giận, từ trên không đánh một chưởng vào ngực hắn.

“Khốn nạn!”

Vân Dung không phòng bị, bị đánh lui về sau nửa bước.

Một vệt máu xuất hiện ở khóe miệng.

Sở Từ sẽ không bỏ qua cơ hội kéo Vân Dung xuống.

Nhưng gã biết rằng những lời nói một chiều này của Vân Dung không đủ để chứng minh, nên “nạn nhân” Tạ Cẩm Thành mới là mấu chốt.

Vì vậy, Sở Từ vung tay áo trong không khí, Tạ Cẩm Thành bên ngoài đại điện liền xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.

Sở Từ cười nói: “Sư huynh, tông môn sẽ không đổ oan ngươi đâu, chúng ta vẫn là nghe một vị đương sự khác nói như thế nào, có tư tình hay không, chúng ta thử một lần liền biết.”

Lần trước gã cùng Vân Dung ở Nhai Đỉnh tỷ thí, tất cả mọi người sợ không cẩn thận liền bị thương, nhưng riêng Tạ Cẩm Thành từ đầu đến cuối không màng nguy hiểm nhìn chằm chằm Vân Dung cách đó không xa.

Trong ánh mắt lại không chứa đựng kẻ khác.

Nếu nói y không có tư tình gì với Vân Dung, sẽ không ai tin điều đó.

Chỉ cần Tạ Cẩm Thành thừa nhận, cho dù tông chủ có ý bảo vệ, nhưng với chứng cứ vô cùng xác thực, Vân Dung cũng chỉ có thể mặc cho xử trí.

Bên ngoài đại điện, Tạ Cẩm Thành nhìn nam tử một thân màu xanh lơ sa mỏng tuấn tú đang đi về phía mình, nhướng mày.

Y biết người này, Mộc Sắc, kiếp trước hắn là đệ tử do y nhận cho Vân Dung.

Mộc Sắc đến gần và nói với Tạ Cẩm Thành:

“Vân trưởng lão đã nhận tội vì thanh minh cho ngươi, tông chủ giận dữ muốn xử trí, nhưng chỉ cần ngươi nguyện ý nhận hết tội, còn có khả năng giữ tính mạng cho hắn.”

Tạ Cẩm Thành lúc này cau mày, nheo mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa điện đã đóng chặt.

Vân Dung vì muốn cứu y nên đã nhận tội?

Đây đúng là trò cười to bằng trời.

Chưa kể giữa họ thực sự không có chuyện gì xảy ra, cho dù Vân Dung có đổ hết tội cho y mới càng có khả năng.

Mà một khi mình chịu hết tội, Vân Dung có chết hay không mình không biết, nhưng chính mình quyến rũ sư tôn bị xử cực hình là không còn đường chạy.

Y muốn hố Vân Dung, nhưng tiền đề là y phải sống một cuộc sống tốt.

Tạ Cẩm Thành cười nói: “Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu, chuyện này không liên quan đến ta, giữa ta và sư tôn đều trong sạch, không có chuyện gì cả, ngươi đừng vu khống ta.”

Mộc Sắc và mọi người trong điện đều sửng sốt.

Sở Từ cau mày, nhưng y cũng không thừa nhận, chẳng lẽ Vân Dung chết y không để ý sao?

Hay hai người họ về mặc khác thực sự không có mối quan hệ gì?

Không thể nào!

“Vân trưởng lão đã thừa nhận, hắn thậm chí muốn từ bỏ tất cả để đưa ngươi đi, ngươi không sợ hắn sẽ bị tông chủ ra lệnh xử tử sao?” Mộc Sắc nhìn chằm chằm thần sắc Tạ Cẩm Thành, không từ bỏ tiếp tục nói:

“Chỉ cần ngươi nhận tội, hắn có thể sống.”

Tạ Cẩm Thành nhướng mày sau khi nghe điều này.

Nhưng ta muốn hắn chết.

Y ngoài cười nhưng trong không cười, tựa hồ như không hiểu:

“Hắn sống hay chết liên quan gì đến ta đâu? Hắn tu vô tình đạo, thân là đệ tử của hắn, ngươi cho rằng ta so với hắn sẽ có lòng từ bi hơn sao?”

Để ngăn Sở Từ tiếp tục đổ tội cho y và sử dụng y làm bia đỡ đạn để đối phó với Vân Dung, Tạ Cẩm Thành chỉ đơn giản là muốn ngăn chặn ý muốn của gã.

“Cho dù hắn thật sự nguyện ý từ bỏ tất cả để đưa ta đi, ta cũng không muốn chút nào.”

Giọng nói tuyệt tình của Tạ Cẩm Thành truyền khắp mọi góc trong đại điện.

Trong cuộc tỷ thí ngày đó, mọi người đã nhìn thấy Tạ Cẩm Thành dính lấy bên cạnh Vân Dung, không rời nửa bước, cảm thấy hai người họ là sư đồ tình thâm.

Nếu những lời này phát ra từ miệng của Vân Dung, bọn họ chắc chắn sẽ tin, nhưng đổi lại Tạ Cẩm Thành nói những lời này nửa phần cũng không tin tưởng được.

Có thể người này quá thông minh, đã nhìn thấu mọi chuyện rồi mới nói ra những lời vô tâm như vậy để phủi sạch quan hệ.

Đó là những gì mọi người nghĩ.

Chỉ có Vân Dung trong điện biết rõ ràng rằng những gì Tạ Cẩm Thành vừa nói đều là sự thật.

Từng câu từng chữ y nói ra đều là suy nghĩ trong lòng y.

Tông chủ nhìn Vân Dung không chút biểu cảm thừa thãi trong đại sảnh, nói: “Nếu hai người các ngươi ý kiến ​​không giống nhau, vậy gọi hắn vào đối chất đi.”

Vân Dung nhướng mày, nhàn nhạt nói:

“Không cần.”

“Giữa bọn ta chỉ là sư đồ, hắn nói không sai.”

Sở Từ đột nhiên trở nên nóng nảy.

“Sư huynh, ngươi vừa rồi cũng không phải nói như vậy, động lòng hay không, phạm giới hay không cũng không thể nghe theo một phía, đệ tử Vô Hồi Phong là tận mắt nhìn thấy hai người các ngươi nằm trên một chiếc giường không ra thể thống gì!”

“Cho dù ta động lòng hay không, ngươi và ta nói đều không tính, chỉ có nó nói mới tính.”

Vân Dung tế xuất Thuần Quân Kiếm đang ẩn giấu trong Linh Phủ, tay phải cầm chặt chuôi kiếm, hắn nhẹ nhàng vung lên, kiếm khí sắc bén trong nháy mắt thực hóa, mỗi một nhát kiếm đều lạnh như băng.

“Như vậy, được không?” Vân Dung hỏi.

Sở Từ cuối cùng không còn gì để nói, chỉ có thể chờ đợi hắn.

Thuần Quân Kiếm sẽ không gạt người, miễn là hắn còn cầm được nó, điều đó chứng tỏ rằng hắn chưa bao giờ động lòng.

“Chuyện này coi như kết thúc.” Tông chủ nói: “Vân Dung, ngươi về đi.”

“Vâng.” Vân Dung đáp.

Sau khi ra khỏi cửa điện, Tạ Cẩm Thành nhìn thấy hắn y vội vàng chạy đến, nhìn hắn từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên sự thất vọng khi thấy hắn không bị gì.

Tuy nhiên, y nói với vẻ mặt lo lắng: “Vừa rồi có người lừa ta nói rằng sư tôn đã nhận tội. Không biết có ý đồ gì. May mắn thay, sư tôn không sao.”

Vân Dung thấy y đứng trong tuyết chờ lâu, không có linh lực bảo hộ, trên lông mi có một tầng sương bạc, dùng tay vuốt tuyết đọng trên người, vận dụng linh lực để ngăn cách khỏi cái lạnh xung quanh y.

Làm xong những thứ này, rồi nhìn vào mắt Tạ Cẩm Thành, khẽ đáp:

“Hắn nói không sai.”

“——Ta nhận tội rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro