Chương 5: Bắt Gian Trên Giường.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Cẩm Thành ôm lấy Thuần Quân Kiếm lòng tràn đầy niềm vui.

【Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành.】

Hệ thống gật đầu, trầm ngâm nhìn y nói:

【Ký chủ, người có biết vị trí trưởng lão hình phạt Vạn Kiếm Tông bất phàm, lại bị bỏ trống không?】

Tạ Cẩm Thành: 【Tại sao?】

Hệ thống: 【Bởi vì ngoại trừ thiên phú xuất chúng, còn yêu cầu đoạn tình tuyệt ái, người phá giới không chỉ bị tước vị trí trưởng lão, hơn nữa toàn bộ tu vi đều bị phế bỏ, ngươi giết Vân Dung, đoạt lại những thứ thuộc về ngươi, bây giờ đã có một cách.】

Trong nháy mắt Tạ Cẩm Thành đã hiểu ra ý của hệ thống.

【Ngươi muốn ta phá giới của Vân Dung, sau đó nhân cơ hội ngồi vào vị trí của hắn?】

Với tư cách là đệ tử của Vân Dung, Tạ Cẩm Thành chắc chắn là ứng cử viên sáng giá nhất nếu Vân Dung bị phế và y tình cờ đáp ứng được tất cả các điều kiện.

【Nhưng ngươi bỏ qua một điểm, kiếp trước ta thích hắn như vậy, dùng cả đời để theo đuổi hắn, ngươi cảm thấy hắn sẽ phá giới sao? Mệt ta làm sư phụ của hắn bao nhiêu năm, lúc hắn liên thủ với Sở Từ đối phó ta không một chút nương tay, loại người này căn bản không có tim, bảo hắn phá giới, ngươi nói rất dễ dàng, đây còn khó hơn bảo ta đi giết hắn sao?】

Tạ Cẩm Thành cảm thấy cách này không dễ thực hiện.

Hệ thống nói:

【Thời điểm ngươi vừa tiến vào Linh Phủ của hắn, ta nhìn thấy trên người hắn có một cái khe hở, mặc dù che giấu rất kỹ, nhưng khi ngươi cầm được Thuần Quân Kiếm, dường như hắn cũng ảnh hưởng, khe hở trở nên lỏng lẻo.】

Khi Tạ Cẩm Thành xác định kiếp trước của mình không có khe hở nào.

Vân Dung tu đạo vô tình cực tốt, ngoại trừ tông môn và kiếm pháp, kiếp trước Linh Phủ của hắn không có bất kỳ khe hở nào.

Cho nên, khe hở đó có liên quan đến kiếp này.

【Chỉ cần ngươi tìm được nhân tố để lại khe hở trong lòng hắn, nhất định có thể tiêu diệt hắn.】

Hệ thống khẳng định nói.

Tạ Cẩm Thành ở Trường Minh Phong mấy năm, những người ở đây đều giống kiếp trước, không có người nào mà không xuất hiện ở kiếp trước.

Nhân tố này sợ là y sẽ không tìm ra.

Hệ thống lại nghĩ ra một cách khác cho y.

【Trên thế gian này có ba mặt thủy kính, trong đó có một mặt có thể chiếu vào lòng người, ngươi chỉ cần tìm được nó, là có thể biết trong lòng Vân Dung muốn cái gì nhất và sợ cái gì nhất.】

【Thứ này ở đâu?】

Nếu hệ thống đã nói cho y biết thứ này, nhất định là biết thứ này ở nơi nào.

Quả nhiên, hệ thống nói cho y biết:

【Mỗi năm đệ tử của các tông môn đều sẽ đi Thủy Thiên Bí Cảnh tu luyện, vật chống đỡ Bí Cảnh chính là thủy kính, ngươi chỉ cần đi chung rồi lấy nó là được.】

Tạ Cẩm Thành nghe thấy cái tên này thì ngẩn người, trong miệng lẩm bẩm nói: 【Thủy Thiên Bí Cảnh...】

Cái nơi này y đã quá rõ.

Ở kiếp trước, Sở Từ và y là huynh đệ, cùng nhau tham gia Bí Cảnh rèn luyện, để tìm ra mệnh kiếm thuộc về chính mình.

Tài năng và tu vi y đều hơn Sở Từ, không chỉ bảo vệ hắn suốt chặng đường đi, mà thậm chí còn tặng thanh kiếm mà y tâm tâm niệm niệm cho người sư huynh đáng kính và yêu quý nhất của mình.

Nhưng cuối cùng, trước khi Tạ Cẩm Thành tự bạo, Sở Từ đã đâm y bằng thanh kiếm này.

Nếu kiếp này y làm lại từ đầu, y tất nhiên phải đâm lại!

Thủy Thiên Bí Cảnh nhất định phải đi, nhưng y cũng không quên vẫn còn có một chuyện khó khăn.

Y không thể rời khỏi Vân Dung ba trăm mét, nếu y muốn đi, y phải đem theo người này.

Vì vậy, Tạ Cẩm Thành ôm Thuần Quân Kiếm, nghiêng người trước mặt Vân Dung nhẹ nhàng nói:

“Sư tôn, nửa tháng sau các đệ tử sẽ đi Bí Cảnh rèn luyện, ta cũng muốn đi.”

Vân Dung lúc này đã khôi phục bình thường, nhìn y khẽ gật đầu.

“Được, ta sẽ nói rõ với tông chủ.”

Tạ Cẩm Thành lại chọc chọc cánh tay hắn.

“Sư tôn, ngươi không thể đi cùng ta sao?”

Đôi mắt của Vân Dung hơi chuyển động.

“Ngươi muốn ta đi cùng?”

Đôi mắt của Tạ Cẩm Thành sáng lên.

“Phải!”

Ánh mắt Vân Dung chuyển động, vừa định đồng ý, đột nhiên lúc này Tạ Cẩm Thành lại có một suy nghĩ hiện lên trong đầu.

Thủy Thiên Bí Cảnh vô cùng nguy hiểm, không chừng đến lúc đó Vân Dung không cẩn thận bị trọng thương, mình lại cầm Thuần Quân Kiếm một kiếm kết liễu hắn, quá tuyệt vời!

Vân Dung: ...

Tạ Cẩm Thành nắm chặt Thuần Quân Kiếm trong tay, đôi mắt y trở nên sáng hơn.

Vân Dung lấy lại thanh kiếm từ trong tay y, khi lấy lại kiếm hắn sẽ không thể nghe thấy Tạ Cẩm Thành đang nghĩ gì.

Thấy Vân Dung im lặng, Tạ Cẩm Thành gọi hắn:

“Sư tôn?”

Vân Dung cau mày nói:

“Không đi.”

Tạ Cẩm Thành chỉ có thể tiếp tục năn nỉ ỉ ôi.

“Ta đi một mình sẽ bị ức hiếp, sẽ làm ngươi mất mặt, ta mất mặt là chuyện nhỏ, còn sư tôn mất mặt là chuyện lớn.”

Vân Dung nhàn nhạt nói: “Vậy ngươi đừng đi nữa.”

Tạ Cẩm Thành: “???”

“Ta không!” Biết Vân Dung tạm thời không có ý định giết mình, lá gan của Tạ Cẩm Thành dần dần lớn hơn, vén chăn lên, nằm ở trên người hắn, ôm lấy hắn.

“Ngươi không đi ta cũng không xuống, ngày ngày ta sẽ nằm trên người ngươi thế này.”

Vân Dung im lặng nhìn y nói:

“Cũng được.”

Tạ Cẩm Thành: “???”

Sau gáy đau nhói, Vân Dung trực tiếp dùng tay đánh ngất y.

Ngày hôm sau, đệ tử phụng mệnh tông chủ đến tìm Vân Dung, mới đến gần liền nhận thấy trong phòng có thêm một người khí tức.

Hắn hốt hoảng, lo lắng có chuyện gì xảy ra, nên trực tiếp đẩy cửa vào.

Bên giường là đống quần áo nằm ngổn ngang của hai người, còn Vân Dung đang nằm trên giường thì lại bị một kẻ khác đè.

Hai người đều đắp chăn, nhưng từ bờ vai trần có thể nhìn ra bọn họ không có mặc y phục...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro