Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kẹo kem sữa tươi.

Đừng hỏi vì sao y lại nhớ rõ được tên của cha nam chính, một nhân vật phụ đã chết từ lâu trong cuốn sách. Chuyện là hồi đó khi đang theo dõi truyện, y vô tình phát hiện tên mình trùng với tên cha của nam chính, liền thuận miệng để lại một bình luận. Tác giả đáp lại một cách ngắn gọn: "Kiến nghị đọc toàn bộ tác phẩm một lượt để cảm nhận sâu sắc hơn."

Y thấy lời tác giả nói quả là chí lý, không thể phản bác, bèn kiên nhẫn đọc lại nhiều lần. Tuy không thể nhớ chi tiết từng câu từng chữ, nhưng phần lớn tình tiết quan trọng đều còn in sâu trong tâm trí. Trước đây không nhớ ra, chủ yếu là vì chưa từng nghĩ rằng chuyện này lại có thể thật sự xảy ra - xuyên không vào thế giới trong sách!

Quả thật là quá đỗi lạ lùng! Không thể tin nổi!

"Không, không, phải bình tĩnh, chắc không thể nào trùng hợp đến thế."

Thu Ý Bạc cắn đầu lưỡi để giữ bình tĩnh, rồi quay về phía cha mình, đưa tay ra: "Cha, ôm con."

"Được." Thu Lâm Hoài cười, bế y lên. Thu Ý Bạc kéo áo cha, để ông cúi xuống nhìn mình: "Cha, cha cũng là người tu chân phải không?"

"Đúng vậy." Thu Lâm Hoài vuốt tóc y: "Cha có chút việc nên tạm thời về nhà ở."

Thu Ý Bạc nghiêng đầu hỏi: "Vậy cha cũng là đệ tử của Lăng Tiêu Tông sao?"

"Tất nhiên rồi." Thu Lâm Hoài giải thích: "Ta cùng tam thúc con đều là đệ tử của Lăng Tiêu Tông, sư phụ là Cô Chu Chân Nhân ở Tẩy Kiếm Phong. Nếu sau này con có duyên gặp mặt, phải xưng một tiếng sư tổ."

Chính là Cô Chu Chân Nhân đó!

Thu Ý Bạc ôm chút hy vọng cuối cùng hỏi: "Vậy con cũng có thể nhập môn Tẩy Kiếm Phong không?"

Y nhớ rõ trong sách, Cô Chu Chân Nhân là một nhân vật vô cùng lợi hại, chiếm cứ một đỉnh núi, chỉ thu nhận hai đệ tử rồi đóng cửa, chính là cha và tam thúc y.

"Bạc Nhi hỏi câu này thật sự làm khó cha." Thu Lâm Hoài thả hắn xuống đất, vuốt ve gương mặt y đầy yêu thương: "Sư tổ của con tính tình lạnh nhạt, không thích giao du với người khác. Trăm năm trước, người thu nhận cha và tam thúc con làm đệ tử, đã nói rõ rằng sẽ không thu thêm đồ đệ. Nếu sau này con có duyên với người, đến lúc đó ta và tam thúc sẽ cùng khẩn cầu một phen."

Thu Lâm Dữ cầm ly trà, uống mà như đang thưởng thức rượu ngon, mỉm cười nói: "Có gì đâu? Chúng ta muốn nhận đệ tử, lại là thân sinh cốt nhục, chỉ cần báo với sư phụ là được, ta nghĩ sư phụ cũng sẽ không ngăn cản chúng ta."

"Chính xác."

Mặt nhỏ Thu Ý Bạc trắng bệch, chỉ để lại một câu "Con đi cho cá ăn đây!" rồi vội vã chạy đi.

Hai người nhìn theo bóng dáng y, Thu Lâm Dữ có chút ngạc nhiên hỏi: "Bạc Nhi làm sao vậy? Sao đột nhiên lại chạy?"

Thu Lâm Hoài lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói: "Từ lúc đến đây, nó cứ nhìn chằm chằm cái ao cá kia, chỉ sợ là thấy gì đó ưa thích. Đệ không biết đó thôi, trong viện nó nuôi cả một hồ cá cẩm lý. Nếu không phải ta cho người trông chừng, thì e rằng toàn bộ cẩm lý đẹp nhất trong vườn đều đã bị hắn bắt về hết rồi."

Thu Lâm Dữ cũng bật cười: "Nuôi nhiều như vậy để làm gì?"

"Chắc là thích thôi." Thu Lâm Hoài sờ khóe mắt, dường như nhớ ra điều gì: "Nó tuy còn nhỏ, nhưng lại lanh lợi như một tiểu yêu tinh, thường nói rằng đọc sách nhiều đau mắt, muốn nhìn ngắm thêm những thứ động đậy. Nhưng ta thấy nó chưa từng chậm trễ việc học, nên cũng mặc kệ nó."

"Nghe nói Bạc Nhi học rất chăm chỉ?"

"Còn phải nói sao! Giờ Mão canh ba đã thức dậy, giờ Thìn bắt đầu đọc sách, mãi cho đến giờ Tuất mới ngừng. Trước đó nó còn nói muốn đi thi mùa thu, sau này làm đại quan như Lan Hòa thì mới tốt..." Nói đến đây, Thu Lâm Hoài ngừng lại.

Thu gia mỗi vài thế hệ lại xuất hiện một hài đồng mang tiên cốt, điều này trong phàm giới quả thật hiếm thấy. Nhưng tổ tiên Thu gia lại có thái độ rất mực đoan chính, không vì vậy mà giậm chân tại chỗ, chỉ xem nhà mình như một gia tộc thế gia bình thường mà kinh doanh. Người có duyên tu tiên thì đi xa học, còn lại những người không duyên tu chân thì thi cử làm quan, hoặc mạo hiểm thương trường, phân công nghề nghiệp rõ ràng, không ai giống ai.

Thu Lan Hòa chính là một trong những người như vậy, hiện đứng hàng Hộ Bộ thị lang, đã từ quan lớn.

"Mới tốt thế nào?" Thu Lâm Dữ tò mò hỏi.

"... Mới có chuyện quan thương cấu kết." Thu Lâm Hoài nở nụ cười: "Cố tiên sinh kể ta nghe rằng, Bạc Nhi cùng mấy đứa nhỏ khác đã bàn bạc xong xuôi, ai sau này làm giám khảo, ai đi kinh thương, chúng còn muốn qua lại bảo vệ lẫn nhau, cấu kết giữa quan và thương, đưa Thu gia trở thành đệ nhất hào môn thế gia ở Yến Kinh."

"Cố tiên sinh nghe xong, thấy vậy không ổn, bèn đem đạo lý giảng giải cho bọn chúng. Nhưng Bạc Nhi lại nói: 'Nếu không có tiền bạc, sao có lễ vật nhập học cho tiên sinh? Nếu triều đình không có người, làm sao có thể thỉnh được tiên sinh tài giỏi như vậy đến dạy dỗ chúng ta? Đây là kế hoạch trăm năm của gia tộc, tiên sinh không cần lo lắng.' Nếu không phải ta ngăn lại, chỉ sợ Cố tiên sinh đã phất tay áo mà rời đi rồi."

Thu Lâm Dữ nghe xong vỗ bàn cười lớn, nhìn về phía Thu Ý Bạc đang ngồi trên lan can xa xa, thả cá xuống hồ: "Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn thế kia, mà miệng lưỡi lại lợi hại như vậy?"

"Còn không phải sao?" Thu Lâm Hoài cũng đưa mắt theo, ngắm nhìn Thu Ý Bạc: "Nó đúng là chủ ý lớn thật."

Nói xong, ông như có chút đắn đo, vừa như nói với Thu Lâm Dữ, lại như tự nói với mình: "Thôi, để nó đi Lăng Tiêu Tông đi. Mấy năm nay ta sợ là còn chưa thể rời được, có đệ trông nom, ta cuối cùng cũng yên lòng đôi chút."

"Ca, cứ giao Bạc Nhi cho ta." Thu Lâm Dữ nâng tay rót thêm trà nóng cho Thu Lâm Hoài: "Ca, Luyện Thần Hoàn Hư đại kiếp nạn không dễ vượt qua, thời gian còn dài, huynh ngàn vạn lần không nên gắng sức quá."

"Ta biết." Thu Lâm Hoài nhìn ra cảnh xuân tươi đẹp bên ngoài, khẽ thở dài: "Thoáng chốc mà đã sáu năm trôi qua."

Ông tự cảm thấy tu vi dần chùng xuống. Tiễn Bạc Nhi đi rồi, có lẽ ông cũng nên tìm một nơi bế quan tu luyện.

Thu Ý Bạc trong đầu chỉ toàn là những suy nghĩ bất an về vận mệnh.

Giờ đây, y đã chắc chắn mình thực sự xuyên vào trong sách, mà lại là thành cha của Long Ngạo Thiên, người hai, ba mươi năm sau sẽ bị ngũ mã phanh thây. Y cần nghĩ cách thoát khỏi tình thế này. Ở trạng thái tinh thần ổn định, không ai lại muốn tìm đến cái chết, Thu Ý Bạc đương nhiên cũng không.

Nếu thuận theo tự nhiên, thì đừng nói đến y, cả gia đình ngoài đứa con trai tương lai của y, chẳng ai sống sót!

Bỏ được sao? Đương nhiên là không bỏ được. Y cố gắng nhớ lại nội dung của 《 Khám Phá Thiên Cơ 》, đáng tiếc rằng nam chính của quyển sách lại là đứa con trai tương lai mà đến giờ hắn còn chưa có. Miêu tả về cha y và tam thúc cũng chỉ có vài dòng bút ít ỏi, chứ đừng nói đến y, người đã chết từ ngay chương đầu tiên, mà còn không phải toàn thây.

Nhưng nếu y đã có thể bị kẻ thù dễ dàng giết chết, lại còn kết hôn sinh con, thì điều này có nghĩa là y không phải tu chân giả? Hoặc là tư chất quá tệ, nên quay về phàm nhân giới sống những ngày bình thường? Dù sao đi nữa, y chắc chắn không thể giống như cha mình, người rõ ràng rất lợi hại nhưng vì lý do nào đó mà không thể thi triển hết thực lực.

Trong thế giới tu chân, thời gian trôi qua không có ngày đêm, và đã trải dài ngàn năm. So với những tiểu thuyết tu chân loại báo thù trọng sinh, thì chỉ trong hai ba mươi năm tu luyện đến Kim Đan kỳ, bước đầu tiên của Luyện Khí Hóa Thần, đã đủ được xem là kỳ tài rồi.

Từ trước tới nay y vẫn luôn lấy làm tò mò, vì cớ gì tên của mình lại chẳng giống với bất kỳ ai khác. Bọn huynh đệ cùng đến học đường đều mang tên Thu X Lê, còn cha chú của bọn họ thì đều gọi là Thu Lan X, chỉ riêng y và cha y lại như một nhánh độc nhất

Ban đầu, hắn vẫn nghĩ rằng vì cha con bọn họ thuộc dòng chính, nên có cách đặt tên khác biệt. Giờ suy ngẫm lại mới nhận ra, e rằng cha y và y vốn không cùng thế hệ với các tộc nhân khác!

Nhắc đến cốt truyện nguyên tác, cũng may mà nam chính đi theo con đường báo thù, đại BOSS là tông chủ của Diễn Thiên Tông - Diễn Thiên Chân Nhân. Cha y và tam thúc đều bị giết chết trong một âm mưu do nam chính sắp đặt. Khi bị giết, cả hai người đều đang ở cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo, trung kỳ Dương Thần. Từ lúc nam chính bắt đầu báo thù đến khi thành công, cũng phải trải qua gần ngàn năm. Nói cách khác, hiện giờ Diễn Thiên Chân Nhân chắc vẫn đang bồi hồi ở Luyện Thần Hoàn Hư kỳ.

Không, nghiêm khắc mà nói, Diễn Thiên Chân Nhân cũng không phải đại BOSS lớn nhất của nguyên tác. Sau khi giết chết Diễn Thiên Chân Nhân, tuyến chính câu chuyện chuyển sang hành trình tu luyện để đột phá chính mình, thành tựu vị thế Tạo Hóa Chi Chủ, còn đại BOSS cuối cùng chính là Thiên Đạo, vốn vô hình vô ảnh, không thể nắm bắt.

Cha y từng nói tam thúc hiện tại đang ở Luyện Khí Hóa Thần kỳ, nói cách khác cùng lắm cũng chỉ là Hóa Thần kỳ mà thôi. Cha y cũng không sai biệt lắm. Diễn Thiên Chân Nhân hiện tại ít nhất cũng là một vị đại lão Luyện Thần Hoàn Hư kỳ, điều này có nghĩa là trong vòng ba mươi năm tới, nếu cha y và tam thúc không thể tiến giai lên Luyện Thần Hoàn Hư, thì bọn họ sẽ phải đối mặt với một đại BOSS vượt qua đại cảnh giới!

Thật đúng là nguy hiểm vô cùng.

Thu Ý Bạc thả một nắm thức ăn cá xuống nước, cẩm lý trong hồ sớm đã nhón mình ngóng đợi dưới chân, thấy thức ăn liền lập tức tranh giành, hoa đoàn cẩm thốc, muôn màu rực rỡ, cảnh đẹp không bút mực nào tả xiết.

Tay y còn nhỏ, dẫu có đầy tay nắm thức ăn cũng chẳng được bao nhiêu, thức ăn vào miệng cá chẳng được bao lâu đã biến mất không còn. Bầy cá không hài lòng mà vùng vẫy, tìm kiếm chút thức ăn còn sót lại.

Như vậy phải làm thế nào đây? Chính y cũng chẳng biết phấn đấu thế nào cho tốt, chưa nói đến việc tu tiên, mà cho dù có tu tiên thì cũng không cách nào trong vòng ba mươi năm đạt tới Luyện Thần Hoàn Hư kỳ. Cha y và tam thúc nếu không gặp được kỳ ngộ đặc biệt thì khó lòng tiến giai trong thời gian ngắn – dù sao trong sách họ đều bị giết, chỉ sợ kỳ ngộ cũng chỉ đến thế, không phải loại nghịch thiên cải mệnh nào.

Sư môn của Cô Chu Chân Nhân lại sắp bước vào kỳ bế quan...

Chẳng lẽ y chỉ có thể ngồi chờ cái chết sao?

Thu Ý Bạc đang buồn rầu, chợt thấy dưới chân một con cẩm lý lớn đột nhiên phá nước mà lao ra, thẳng hướng về phía y. Y cả kinh, vội vàng né tránh, ngũ sắc cẩm lý sượt qua ống quần y mà đập mạnh vào bậc đá bên thềm, rơi xuống nước. Chiếc lọ thức ăn cá trên tay y cũng theo đó mà văng ra ngoài, rơi vào giữa hồ nước.

Trong khoảnh khắc, bầy cá lại xông lên tranh cướp, miệng giành giật thức ăn tựa như đói khát từ lâu. Thu Ý Bạc ngây người nhìn đàn cẩm lý dưới chân, bàn tay nhẹ phất ống quần đã ướt đẫm.

Đúng rồi, cha cùng tam thúc không gặp kỳ ngộ tiến cấp, nhưng y lại biết chỗ kỳ ngộ ở đâu! Thiên tài địa bảo, pháp bảo bí tịch, cái gì y cũng biết!

Chỉ cần đi theo bên cạnh bọn họ, vô tình lộ ra vài thứ, một số thiên tài địa bảo có thể chưa đến thời hạn thu hoạch, nhưng đa phần vẫn có thể lấy được! Như vậy, cha và tam thúc sẽ trở nên mạnh mẽ, có thể trở tay tiêu diệt Diễn Thiên Chân Nhân, chẳng phải y cũng được an toàn sao?

Lại còn có thể tiếp tục hưởng phúc, làm một tiểu bối vui vẻ bên cạnh cha và tam thúc!

Tư chất có kém một chút cũng không sao, có thể dùng đan dược hỗ trợ, y cũng chẳng mấy quan tâm đến những cơ duyên lớn, chỉ cần có thể cưỡi kiếm phi hành, trải nghiệm thế nào là tu chân cũng đủ. Nếu không thể, thì du ngoạn khắp nơi cũng là một cái thú!

Còn về phần cơ duyên vốn thuộc về nam chủ Thu Ngạo Thiên... không sao cả, phôi thai còn chưa sinh ra thì nói chi đến quyền lợi, mà y, đường đường là cha chân chính, lại càng không cần bàn!

Chỉ cần hắn không để đứa bé kia sinh ra, thì Thu Ngạo Thiên sẽ chẳng có cơ hội tồn tại!

Ánh mắt Thu Ý Bạc bừng sáng, lập tức chạy nhanh về phía đình viện.

"Cha! Tam thúc!"

Thu Lâm Hoài cúi người đỡ hắn, cẩn thận lau vệt nước trên mặt hắn bằng khăn: "Làm sao vậy?"

"cha có thể đáp ứng con một việc không! Còn tam thúc cũng phải đồng ý!"

Thu Lâm Hoài nghiêm mặt: "Cha có thể đồng ý với con, nhưng con lấy gì để trao đổi? Chẳng lẽ là bài kiểm tra ở học đường..."

Thu Ý Bạc liền cắt ngang: "Con đứng đầu bảng."

Một người trưởng thành, lại không thể qua được bài kiểm tra của tiểu hài tử sáu tuổi? Đùa sao? Dẫu xuyên qua đến đây, y vẫn giữ nguyên chỉ số thông minh đó!

Thu Lâm Dữ cười khẽ: "Được rồi, tam thúc đồng ý với con, ngoại trừ việc không thể dùng kiếm bản mệnh của ta đi đào hang kiến, còn lại đều có thể."

Thu Ý Bạc nghe mà nghẹn họng, đúng là nghẹn đến khó qua nổi!

"Con có thể tu tiên không!" Thu Ý Bạc ngẩng đầu nhìn hai người, ánh mắt sáng như sao: "Con muốn tu tiên!"

Bước đầu tiên, trước hết xác định xem mình có tư chất hay không. Dẫu có kém cỏi cũng vẫn hơn là không có gì.

Cuộc sống không dễ dàng gì, Thu Ý Bạc đành thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro