C7: Khang Nam phát thệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7:

Khang Nam nhìn bọn đầy tớ quỳ nằm úp sấp trước mặt cậu, cảm thấy khí sắc của bọn họ tốt hơn nhiều so với ban đầu. Khả năng cũng là bởi vì bọn họ có thể ăn uống no đủ, đem chính mình rửa ráy sạch sẽ trong mấy ngày vừa qua. Bọn họ còn có bộ quần áo mới, cho nên trên khuôn mặt mỗi người đều mang theo nụ cười thoải mãn.

Ngay cả những bình luận trong phát sóng trực tiếp cũng dồn dập nói lại rằng bọn đầy tớ rửa sạch sẽ ăn no mới tốt, tiểu quốc vương này cũng không tệ lắm.

Mặc dù mấy ngày nay cậu không có xuống dưới, nhưng mà mỗi ngày cậu sẽ mở phát sóng trực tiếp khoảng 1-2 tiếng. Chỉ có điều phát sóng trực tiếp này cậu sẽ đọc một chút về lịch sử của thế giới này. Tuy rằng hệ thống đưa lịch sử Orlanca truyền vào trong đầu cậu, thế nhưng cậu vẫn cứ muốn tìm hiểu một chút về sự tình của những quốc gia khác ngoài Orlanca.

Mặc dù đọc như vậy có chút khô khan, nhưng lại làm cho không ít nhóm người thích về lịch sử theo dõi, đồng thời điên cuồng bàn luận, còn cho cậu không ít lời khen thưởng. Hiện tại cậu tính toán đâu ra đấy cũng hơn 1.000 khán giả rồi. Dù sao cậu cũng chỉ là phát thanh viên mới, cũng không có gì quá hấp dẫn người xem. Hơn nữa nhóm người xem vẫn nghĩ có lẽ lời khen thưởng  này đang để treo trong mấy ngày qua, lời khen thưởng bây giờ cũng là đang trôi dạt xuống sông xuống biển.

Bọn họ dự định tiếp tục chờ đợi.

Khang Nam vẫn tiếp tục kiên trì, hệ thống cho cậu phát phóng trực tiếp mãi cho tới khi cậu chết mới có thể thu hồi. Nhưng cậu sẽ không dễ dàng như vậy liền chết, cậu phải sống cho thật tốt. Bên trong cơ thể bốc lên nhiệt huyết nói cho cậu biết rằng cậu nhất định phải trở thành quốc vương chân chính của Orlanca!

Ngay cả khi đó chỉ là một gia đình của hoàng gia xây dựng chủng điền cơ bản cũng có thể.

"Bệ hạ, các nam nhân đều ở bên ngoài nhặt củi, dọn dẹp những tàn dư còn sót lại sau chiến tranh. Bây giờ đại sảnh còn chưa dọn dẹp xong xuôi, bệ hạ cần phải chờ thêm mấy ngày nữa rồi lại xuống." Hầu nữ nhìn vào mắt quốc vương có chút không đồng ý. Nàng cảm thấy tiểu quốc vương này quá lương thiện. Đối với bọn đầy tớ tốt như vậy, nàng thật sự không thể nào hiểu nổi.

Bất quá có sao nói vậy, từ khi bọn đầy tớ rửa sạch,không mùi , nàng cũng nguyện ý cấp đám nô lệ này một chút sắc mặt tốt.

Khang Nam đối với hầu nữ cười cười, người hầu gái này tuổi không lớn lắm, cũng mới chỉ 20 tuổi đầu. Thế nhưng cơ thể cao lớn vạm vỡ, trước ngực hùng vĩ, còn có thể bưng ra to hơn chính mình nửa cái đầu ( ngực to é :v ). Nàng đem mái tóc màu nâu đỏ dài bím tóc gọn gàng lên đỉnh đầu, dùng một chiếc khăn bọc lại và trùm đầu. Khắp toàn thân nàng đều lộ ra một cỗ sức mạnh đã được che đậy gọn gàng.

"Ta đối tốt với bọn đầy tớ một ít, bọn họ mới nguyện ý vì ta làm mọi việc. Hơn nữa Orlanca hiện tại, không thể chịu thêm tổn thất nào."

Hầu nữ cũng hiểu đạo lý này, nàng trước đây chính là người hầu gái của Khang Nam. Nhưng là những ngày thường trước đây Khang Nam là đứa bé rất âm u, bệnh tật triền miên, thực sự là làm người khác không thích cậu. Bất quá có thể nghĩ tới nguyên nhân do mẹ đẻ của Khang Nam xuất thân cũng là một nữ hầu. Cô gái ấy rất đẹp, với mái tóc đen bóng loáng, vòng eo tinh tế, một đôi mắt màu xanh lục mỗi ngày đều mang ý cười.

Nàng ban đầu chỉ là người hầu gái trong phòng bếp nhóm lửa. Có lần nàng dọn dẹp cả ngày trong phòng bếp thì nhìn thấy phụ thân của Khang Nam thô bạo chiếm giữa cô gái kia, bởi vậy mới có Khang Nam. Khi còn thơ ấu, Khang Nam bị các huynh đệ tỷ muội phỉ nhổ, gọi cậu là tạp chủng. Mãi cho đến khi Khang Nam lên 10 tuổi, người hầu gái của Khang Nam trước kia gọi là A Á đã qua đời, nàng mới được phép đến lâu đài này, được sống tại bên trong gian phòng vắng vẻ nhất.

Ngay cả khi cho Khang Nam quyền, người hầu gái cùng nam phó đều là những người không có bộ dạng quá tốt để được hoan nghênh.

Thế nhưng đâu ai có thể nghĩ tới, bây giờ Khang Nam tự nhiên thành quốc vương của Orlanca đâu? Ngay cả khi đất nước đang trên bờ vực diệt vong, nhưng tối thiểu... Cậu sẽ không bị bắt nạt.

Bất quá bây giờ Khang Nam nhìn qua so với trước đây càng đẹp mắt, nguyên bản liền thừa hưởng vẻ đẹp của mẫu thân, chỉ là bởi vì quanh năm ảm đạm, trên khuôn mặt vẫn luôn mang theo nét nhợt nhạt. Nhưng bây giờ đứa bé này trên mặt có nét đỏ ửng,  còn thừa hưởng từ mẫu thân cậu con mắt màu xanh lục bên trong tựa hồ hiện ra ánh sao.

"Khi nào người khác quay lại?"  Khang Nam hỏi.

Hầu nữ đem áo choàng trùng trên người cậu sửa sang lại một chút mới nói: "Nhanh đến giờ ăn cơm thì bọn họ lập tức trở về sau."

Đang nói, bọn đầy tớ đã trở về trên lưng cõng lấy bó củi.

Giày bọn hạ nhân mặc chính là những đôi giày cũ có từ trước, hoặc là dùng y phục rách rưới chính mình bọc lại. Bất kể có thế nào thì tốt xấu có thể giữ ấm một ít. Nếu là lúc trước, bọn họ chỉ để chân trần đạp trong tuyết.

Những người có quyền quý, sẽ không coi một tên đầy tớ là người, giá trị của bọn họ còn không bằng mấy con súc vật như gà vịt chó lợn.

Nhưng là bây giờ tiểu quốc vương dĩ nhiên cho bọn họ mặc y phục, còn có những đôi giày, lệnh này khiến bọn đầy tớ vô cùng cảm kích, làm việc cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Từng người đều mang bó củi đặt ở phía ngoài phòng bếp, bọn đầy tớ tiến vào đại sảnh nhìn thấy Khang Nam, dồn dập quỳ xuống lớn tiếng nói: "Bệ hạ ngọ (buổi trưa) an ổn!"

Có thể cùng quốc vương nói chuyện, bọn họ thân làm đầy tớ mang vinh hạnh suốt đời.

Hầu nữ để những người hầu gái khác dời ghế tựa lại đây, Khang Nam ngồi xuống, đem quyền trượng đặt ở trên đùi. Cậu nói: "Bây giờ là mùa đông, ta cũng là bất đắc dĩ mới để cho các ngươi đến cư trú trong lâu đài, đợi đến khí trời ấm, các ngươi phải dời ra ngoài."

Một tên nô lệ lớn tuổi gan dạ nói: "Bẩm bệ hạ, bây giờ lều của chúng nô tài đều bị phá hủy , nếu là dời ra ngoài, còn cần bệ hạ cho chúng nô tài chút ít thời gian, đem lều tạo dựng lại."

Nếu như là người quyền quý khác, hắn có chết cũng không dám nói như vậy. Nhưng là... Nhưng là tiểu quốc vương quá ôn nhu quá nhân từ, làm cho hắn không nhịn được muốn đề ra một ít yêu cầu.

Khang Nam gật đầu nói: "Ngươi nói cũng có đạo lý. Cho nên ta muốn đem một mảnh đất phía nam vẽ ra để cho các ngươi xây phòng ở, còn thu thập vật liệu để xây phòng... Hiện tại khắp nơi Orlanca đều bừa bộn, xung quanh đều bị phá hủy, phòng ốc cũng sụp đổ, cũng không thiếu những cục đá lưu lại. Mùa đông này các ngươi ngoại trừ nhặt củi gỗ, còn có thể chuẩn bị xây phòng ở, thu thập vật liệu để xây nhà cho chính mình. Thế nhưng, các ngươi cần phải thu nhặt sạch sẽ từ trong ra ngoài toàn bộ nội thành, có biết không?"

Bọn đầy tớ sợ ngây người.

Quốc vương dĩ nhiên cho phép bọn họ dùng cục đá xây phòng ở? Còn cho phép bọn hắn thu thập vật liệu để xây nhà??

"Thật, có thật không?" Lão nam nô không dám tin tưởng.

Khang Nam cười nói: "Nếu các ngươi làm tốt, ta sẽ vì các ngươi xóa thân phận đầy tớ, khôi phục tư cách dân thường, ta còn có thể ban cho các ngươi miếng đất để trồng trọt. Nhưng..." Cậu nói tới đây, nhẹ nhàng nhìn lướt qua những nô lệ quỳ trước mặt, "Thế nhưng nếu như các ngươi lười biếng, nổi lên dị tâm, trước mặt các ngươi chỉ có con đường chết. Người quản gia phía sau ta là một con rồng, ta tin các ngươi đã biết rồi. Không có bất kỳ người nào có thể tránh được đôi mắt của rồng, ta hy vọng các ngươi nên quý trọng cơ hội này."

Bọn đầy tớ nhất thời đều kích động khóc không thành tiếng, trong số bọn họ ban đầu cũng không phải nô lệ, mà là bởi vì một chút việc nhỏ không đáng kể chọc giận quý tộc, bị ép trở thành nô lệ. Vốn cho rằng bất kể đời sau của bọn họ mãi mãi không có ngày nổi danh, khả năng lúc nào cũng sẽ chết dưới roi sắt của các quý tộc. Nhưng là quốc vương bệ hạ đối với bọn hắn nói rằng bọn họ còn có cơ hội khôi phục thân phận bình dân!!!

Trời ạ, đây là quốc vương thiện lương cỡ nào a!

Khang Nam chờ bọn hắn bình phục tâm tình kích động, lại nói: "Hiện tại đồ ăn còn lại trong kho hàng không còn nhiều lắm, nếu muốn mùa xuân sang năm, mỗi ngày đều có thể ăn no, chúng ta cần nghĩ ra biện pháp."

Một đám nô lệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là tên lão nam nô trước mở miệng.

"Bệ hạ, lúc trước các quý tộc vội vàng dọn đi, trong nhà có thể vẫn còn lưu trữ lương thực không thể lấy đi. Nếu chúng ta có thể đem lương thực này thu thập, nô tài nghĩ có lẽ sẽ vượt qua mùa đông này."

Khang Nam cười cười nói: "Ngươi nói đúng, ta quyết định ban thưởng cho ngươi 2 miếng thảm nhỏ."

Những nô lệ khác vừa nghe nhất thời kích động liền đố kị. Thảm nhỏ trong lời quốc vương nói chính là thảm trải sàn mà bọn họ đã từng dọn dẹp, những chỗ xấu đã bị cắt bỏ, sau đó chỉnh sửa lại cắt thành 1m vuông hình vuông dùng để khâu ghép lại, tốt xấu cũng có thể hợp lại ra một mảnh lớn hoàn chỉnh thành thảm trải sàn.

Chỉ bởi vì một câu nói, quốc vương liền thưởng cho 2 miếng thảm! Đây chính là 2 miếng thảm đó!!! Nếu như có phòng ở, 2 miếng thảm này chính là chiếc giường thoải mái nhất!

"Bệ hạ, dù sao cũng là tài sản của các quý tộc, nếu như các quý tộc trở về..." Có một nô lệ lo lắng hỏi. Nếu như các quý tộc trở về, đương nhiên quốc vương sẽ không bị làm sao, còn bọn hắn là bọn đầy tớ nên làm sao bây giờ?

Khang Nam trầm mặt xuống nói: "Bắt đầu từ hôm nay, ta · Nạp Mỹ Ngươi · Khang Nam · Lehman phát thệ, những quý tộc đã từ bỏ Orlanca này chuyển sang những quốc gia khác sinh sống bao gồm cả đời sau, không có bất kỳ người nào có tư cách lần thứ hai trở thành quý tộc của Orlanca! Orlanca sẽ không thừa nhận thân phận của bọn họ!! Ta sẽ độc lập, làm một quốc vương cô độc, không có phụ thân, không có huynh tỷ muội, không có bất kỳ thân thích! Không ai có thể từ tay của ta, lần hai cướp đi Orlanca! Chỉ có mình ta, mới có thể thu được vinh quang!"

Cậu vừa dứt lời, bên ngoài bỗng nhiên lăn ra một tiếng sét.

Khang Nam đứng dậy, đi từ từ đến cạnh cửa, nhìn trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, lớn tiếng nói: "Nếu là thế giới thừa nhận lời thề của ta, như vậy thì mời chư vị đem mặt trời thả ra đi! !"

Hệ thống nói cho cậu biết, thế giới ma pháp có quy tắc của thế giới ma pháp, mỗi người đều có thể phát thệ, mà quy tắc sẽ lựa chọn thực hiện lời thề. Thân phận càng cao, lời thề có thể ước tính ra khối lượng khổng lồ. Mà một đời người chỉ có cơ hội 1 lần bị quy tắc thừa nhận lời thề, cho nên ai ai cũng đều rất quý trọng lời thề, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không phát thệ.

Hiện tại Khang Nam chính là đề phòng những quý tộc đã chạy trốn, bây giờ biết đến cái quy tắc này. Nếu không lợi dụng nó một chút, vậy thì cậu thật sự rất có lỗi với bản thân. Hơn nữa vừa nãy tiếng sấm vang lên, hệ thống liền nói với cậu, quy tắc đã nghe được lời thề, đồng thời cho phép.

Cậu muốn làm, chính là lập uy.

Là một quý tộc, đồng thời là một quốc vương, cần phải tại trước mặt nô lệ lập uy, nghe vào có chút buồn cười. Khang Nam chỉ biết bây giờ cậu chỉ có những đầy tớ này là nguồn lao động chính, cậu nhất định phải khiến cho bọn đầy tớ toàn tâm toàn ý đối với cậu là tuyệt đối không thể có nhị tâm.

Bây giờ bên cạnh cậu có long, bọn đầy tớ không dám tạo phản, nên đem toàn bộ sự lo lắng của bọn họ loại bỏ, bọn đầy tớ liền sẽ không bó tay bó chân.

Không biết mây đen từ nơi nào tới nguyên bản che chắn mặt trời, nhưng Khang Nam vừa dứt lời, chúng nó liền dần dần mà tản ra, để lộ ra ánh sáng vàng kim quanh trên toàn bộ đất nước Olrlanca.

Hiện tại không chỉ các nô lệ quỳ lạy, những người hầu khác cũng đều dồn dập quỳ trên mặt đất. Toàn bộ bên trong lâu đài còn đứng, cũng chỉ có Khang Nam cùng Char.

Char nhìn vào mắt của Khang Nam, hương vị màu sắc càng thêm nồng.

Tiểu quốc vương này sẽ chơi trò văn chữ du hí* mà.

*Trò chơi văn bản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro