C9: Sự xuất hiện của Thánh kỵ sĩ xinh đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: 

Khang Nam dùng quyền trượng nỗ lực chống đỡ đôi chân mềm yếu của mình, sau đó mạnh mẽ rời ánh mắt ra khỏi khuôn mặt của vị Thánh kỵ sĩ kia, và quay sang nhìn mặt quản gia Char.

Này, con rồng nhà ngươi chuyện này là sao? Một bên thì cứ luôn chối bỏ Thánh Đình, một bên thì nhận Thánh kỵ sĩ xinh đẹp là cháu trai?

Trò đùa này quá lớn rồi a!

Char nhìn khuôn mặt Khang Nam đầy dấu chấm hỏi, không khỏi mỉm cười nói: "Landis, ngươi hù quốc vương nhỏ bé của ta sợ đấy."

Khang Nam thẳng tắp sống lưng, bình tĩnh nói: "Không, ta không sợ." Ta chỉ là bị sững sờ trước giọng nói hơi trầm rất đỉnh như trời cho dường như đang thì thầm ở bên tai. Cậu cứ tưởng là giọng nam của hệ thống đã đủ khiến cho tâm trạng cậu dao động rồi, ai biết được còn có âm thanh đỉnh cao hơn nữa. Dây thanh quản của Thánh kỵ sĩ xinh đẹp trước mặt này cứ như là đá quý được trưng bày ở quầy, chắc hẵn là đã nhận được nụ hôn của thiên thần!

Thịnh thế mỹ nhân khẽ cười một tiếng, thanh âm kia tiến vào tai của Khang Nam, gần như tạo ra hiệu ứng điện giật. Nghe vị ấy nói: "Nếu nó vô dụng như vậy thì giết nó đi rồi thay thế thứ khác."

Này! ! !

Khang Nam nhất thời thắt lưng thẳng, chân không mềm, tai cũng không đỏ nữa!

Thảo nào Long tộc muốn trục xuất Thánh Đình, cái người xinh đẹp lòng dạ ác độc, ai mà chịu cho nổi a!

"Hai người các ngươi đến cùng là quan hệ như thế nào?" Khang Nam hỏi với giọng nghi vấn, "Long tộc các ngươi không phải đã phát thệ là không cho người của Thánh Đình bước vào Orlanca sao? Hả? Vùng đất xung quanh Orlanca tinh linh, thú nhân cùng với người lùn, cứ như vậy đem hắn thả vào được? Còn nói là phải bảo vệ ta? Nếu như ngày hôm nay ta không dẫn người theo,  chắc không bao giờ ta có thể phát hiện hắn ở đây!"

Vị mỹ nhân kia mỉm cười, chỉ là lời nói phát ra sung sướng cười trên nổi đau người khác, "Cái đồ chơi nhỏ này cũng thật nhiều chuyện ha." Nói xong, lần thứ hai tiến về phía trước một bước.

Trước mặt nô lệ đều sắp khóc, cùng run rẫy như đạp phải công tắc điện, cả người đều sắp hoảng như bóng đèn mờ.

Char nói: "Tiểu quốc vương vẫn rất thú vị, thế nhưng sao ngươi lại tới bên này? Không phải ngưới thích ở thế giới nhân loại ngao du sao?"

"Đó cũng là bởi vì những câu chuyện trước khi đi ngủ mà Char thúc thúc đã kể cho ta nghe trước đây quá hấp dẫn hay sao." Tiểu mỹ nhân đối với Khang Nam chào một cái, "Tự giới thiệu mình một chút, tên ta quá dài, ngươi có thể gọi ta là Landis đại nhân xinh đẹp. Bất quá, ta đã từ chức Thánh kỵ sĩ, bây giờ chỉ là một vị nhân sĩ nhàn rỗi. Tiểu tử, ngươi không cần cảm thấy sợ sệt, Orlanca sẽ trở thành nơi chốn cực lạc —— điều kiện tiên quyết là ngươi nên an phận một chút."

Khang Nam: Tức quá a, nhưng cậu không thể hiện cảm xúc ra khuôn mặt, vì vậy cậu càng tức giận hơn.

Cậu nhanh chóng vỗ nô lệ trước mặt, nói: "Các ngươi đi làm việc đi, ta sẽ không bị nguy hiểm. Char, Long tộc các ngươi cũng đi Thánh Đình làm việc sao?"

Bọn nô lệ vừa nghe vị Thánh kỵ sĩ này đã từ chức, trong lòng liền hơi an định một ít. Khang Nam sai bọn nô lệ rời đi, bọn họ liền lần lượt rời đi. Chỉ có một nữ nô lệ suy nghĩ một chút, quỳ gối trước mặt Khang Nam nói: "Quốc vương bệ hạ, xin cho phép nô tì có thể ở lại đây để nghe ngài ra lệnh. Ta, ta khí lực rất lớn, chạy cũng rất nhanh."

Nữ nô lệ này chưa tới ba mươi tuổi, tuy rằng rất gầy yếu, nhưng lại cao lớn cường tráng. Hơn nữa lúc mới bắt đầu, nàng là người đầu tiên chạy tới trước người mình, có thể thấy được nàng là người rất trung thành và gan dạ.

Khang Nam gật đầu, cho phép nàng đứng ở bên cạnh mình.

Landis khẽ nhếch mép cười nhạo, tựa hồ hắn nghĩ thật nực cười vì vị quốc vương nhỏ gầy trước mặt này chỉ có một nữ nô lệ theo hầu hạ.

Char đã quen với việc Khang Nam suy nghĩ không theo lẽ thường, hắn nói: "Chuyện này nói ra rất dài dòng, đợi ta suy nghĩ thật kỹ nên đem chuyện này nói rõ như thế nào mới ổn."

Nói rất dài dòng câu này bao hàm rất nhiều ý tứ, như muốn nói rằng có điều gì đó không thể nói ra, hoặc như muốn nói rằng không muốn nói cho người khác biết.

Sự tò mò của Khang Nam như muốn xuyên thủng bầu trời, cậu nói: "Nếu nói ra rất dài, vậy thì nói ngắn gọn lại đi."

Lời cậu vừa nói ra, Char cùng Landis đều có chút sững sờ. Là sao, lẽ nào chuyện này không thích hợp nói ba ngày ba đêm? Nói ngắn gọn là có ý gì? Ngươi hỏi như vậy chính là sốt ruột muốn nghe?

Sự khác biệt giữa Đông và Tây thật sự là một vấn đề đau đầu.

Landis hừ lạnh một tiếng, nói: "Bà ngoại ta là một tinh linh xanh, ông ngoại ta là một yêu tinh cổ đại, mà cha của ta là một con rồng đen, cho nên ta có thể ngụy trang thân phận của mình thành Thánh kỵ sĩ ở Thánh Đình, ngươi nghe rõ chưa?"

Khang Nam chợt hiểu ra thì gật đầu, trong lòng thầm nghĩ con lai đều rất đẹp, nhìn con lai trước mắt, đây là huyết tộc đẹp nhất xưa nay a!

Liền... Như vậy thôi?

Landis đối Khang Nam cũng có chút nhìn không thấu .

Bất quá trong đầu Khang Nam, hệ thống chính là người giải thích cho cậu điều đó.

"Có rất ít hôn nhân giữa các chủng tộc khác nhau, đặc biệt là các chủng tộc cổ đại. Tinh linh được sinh ra từ tinh linh cây, hầu hết các loài tinh linh đều tự phân bào. Mà Long tộc thì cực kỳ khó sinh sản, vì tuổi thọ dài, hơn thế nữa cũng không thể có con với ngoại tộc, điều này rất bất lợi cho Long tộc. Đương nhiên, trong dòng sông dài lịch sử cũng có một số chủng tộc cổ đại yêu người của ngoại tộc, nhưng hắn có thể hòa chung dòng máu với ba chung tộc như vậy, hơn nữa đều mang đặc thù rất rõ ràng, cực kỳ hiếm thấy. Nếu như ta tính toán không sai, toàn bộ thế giới ma pháp cũng chỉ có hắn là người duy nhất."

"Không trách hắn đẹp mắt như vậy, âm thanh cũng dễ nghe..." Khang Nam nghe xong chỉ tổng kết ra như thế một cái kết luận.

Không chỉ là cậu, bình luận trên phát sóng trực tiếp cũng đều tràn đầy kinh ngạc.

Kỳ thực Khang Nam cũng không xấu, cậu khá thanh tú. Char cũng là một soái ca trong long tộc, với vẻ nam tính quyến rũ kiểu đàn ông trưởng thành. Thế nhưng đối lập với Landis, hiển nhiên khán giả đã quên mất dàn mỹ nam cỗ trang sau lưng mình.

Thậm chí còn có khán giả điên cuồng tặng quà thưởng, hi vọng cả ngày phát sóng trực tiếp hôm nay đều nhắm vào Landis.

"Ở thế giới thịnh thế mỹ nhân này từ đâu đến a! Tại sao vi diện của chúng ta cao cấp như vậy, lại không tìm được mỹ nhân như thế !"

"Uầy, chiều cao này, tướng mạo này, giọng nói này, ta không xong rồi, đỡ ta lên, ta còn có thể đại chiến thêm một trăm hiệp nữa!"

"Nước miếng của em làm ướt hết cả bàn phím ảo của em ròi, em xin hỏi các bác, cách vệ sinh bàn phím ảo như thế nào ạ?"

"Người lầu trên có bị thiểu năng không á, người đừng có chảy nước miếng với chồng ta như vậy có được không?"

"What? Các ngươi dĩ nhiên yêu thích vị nam nhân trông rất xinh đẹp kia? Ta thì khác, ta thèm ngựa của hắn hơn. Ngựa của hắn nhất định là tiểu công chúa, thật sự rất đáng yêu a."

Landis, người làm tiêu điểm trước ống kính, hiển nhiên không biết ở nơi nào khác có hơn một nghìn... không, hơn hàng chục nghìn... Ôi đã mười vạn rồi! Những con số vẫn đang tiếp tục tăng trưởng? ? Nam hay nữ đều thèm muốn vẻ đẹp của hắn.

Landis cảm thấy mình không được tiểu quốc vương coi trọng, trong lòng có hơi bất mãn. Hắn che giấu ánh nhìn với Khang Nam, hắn nói với Char: "Tổng giám mục Thánh Đình không biết đầu có bị úng nước hay không, đột nhiên bắt đầu động tay động chân với ta, bị ta đánh một trận, sau đó ta từ chức."

Char cười nói: "Đơn giản vậy thôi sao? Không phải ngày một ngày hai bọn họ muốn làm gì ngươi, đúng không? Sao đột nhiên... Còn bộ giáp này, sao bọn họ không lấy lại?"

Landis chạm vào bộ giáp của chính mình, nói: "Bộ giáp này xem như là bồi thường, ta có rất nhiều đá quý được khảm trên đó, cũng không thể để đám nhân loại ngu xuẩn kia chiếm tiện nghi được. Hảo, ta thật ra biết Char thúc thúc bây giờ ở đây, ta thực sự rất nhàm chán, liền mượn cái cớ lại đây chơi."

Char thở dài, nói: "Ngươi hành động như vậy, sẽ đem Thánh Đình lần hai để mắt đến Orlanca —— Oh, ta quên mất, hiện tại Orlanca không còn thứ gì, là thật sự không có thứ gì, ta sợ ngươi sẽ cảm thấy sai lầm khi đến đây."

Landis mỉm cười, phảng phất bầu trời đã chuyển sang màu xanh lam một chút, hắn nói: "Không thành vấn đề, ta có mang theo nhẫn trữ vật, trong đó chứa đựng tất cả những vật dụng nhu cầu hàng ngày của ta, chỉ cần thúc thúc cho ta một gian phòng đẹp để ở là được."

"Nhẫn trữ vật trong thế giới ma pháp tương tự như không gian tu tiên trong thế giới của tiên giới, chỉ có điều không cường đại bằng không gian tu tiên. Hơn nữa, nhẫn trữ vật chỉ có thể do người có ma lực điều khiển, căn cứ theo ma pháp mạnh yếu, không gian nhẫn cũng khác nhau." Hệ thống cẩn trọng thay Khang Nam phổ cập khoa học, "Chỉ tiếc kí chủ không thể học tập ma pháp, bằng không ngài cũng có thể lấy nhẫn trữ vật để dùng."

Khang Nam nhấc cầm lên kiêu ngạo, nói: "Chúng ta có hai tay, có hai chân, có xe ngựa, cũng có thể tự vận chuyển. Cứ coi như không có ma pháp đi, lẽ nào chúng ta vẫn không thể sống sao?"

Hệ thống: "Kí chủ uy vũ!"

Khang Nam nhìn khu bình luận của đám nhan cẩu kia, tức giận nhấc chân đi về phía trước, "Ta phải đi nhìn bọn đầy tớ làm việc như thế nào." Sau đó vô luận đám kia đã bị Landis hấp dẫn lên đến mấy trăm ngàn khán giả kêu rên như thế nào đi nữa, cậu tàn nhẫn loại bỏ Landis khỏi màn hình phát sóng trực tiếp.

Bọn nô lệ làm việc rất chăm chỉ, bọn họ sợ mình sơ ý một chút chọc giận quốc vương bệ hạ, dẫn đến đãi ngộ tốt như bây giờ toàn bộ sẽ bị thu hồi.

Rèm trên cửa sổ, thảm trải sàn tàn tạ đều bị bong ra và cuộn lại bởi tro bụi. Đồ đạc bằng gỗ bị hỏng có thể được mang về làm củi, trong khi những đồ còn nguyên vẹn được đặt ở phía bên kia. Bộ đồ ăn, những viên ngọc nhỏ nằm rải rác trên mặt đất bởi vì hoảng sợ mà không kịp lấy đi, quần áo sờn rách và chăn ga gối đệm trong phòng đều bị người hầu vận chuyển từng loại đến quảng trường. Đặc biệt là những viên ngọc nhỏ và đồ trang sức bị vỡ đó, đã được cẩn thận thu thập vào trong hộp, đặt ở trước mặt Khang Nam.

Landis rất khó hiểu, hắn cầm lấy con kỳ lân màu hồng ánh sao, thái độ ghét bỏ tiêu sái đến bên người Char, nhìn đám nô lệ kia bận rộn, hỏi: "Char thúc thúc, đây là... Làm cái gì đây? Thanh lý rác thải sao?"

"Không, là đem những thứ đồ này hết thảy vận chuyển đến lâu đài hoàng cung. Nếu như có thể phát hiện chút lương thực, thì càng tốt."

Cái gì? Tiểu quốc vương này muốn biến lâu đài hoàng cung thành đống rác sao?

Landis khẽ nhíu mày, bắt đầu cân nhắc xem liệu mình có mắc sai lầm khi quyết định đến đây hay không.

"Bệ hạ, bệ hạ! Có lương thực, thực phẩm, còn có dê! !" Bọn nô lệ mừng như điên từ pháo đài tầng hầm chui ra, "Thật nhiều dê, rất nhiều khoai tây cùng bí ngô! ! Còn có đầy đủ hai kho hàng! !"

Đôi mắt Khang Nam phát sáng, cậu vung quyền trượng lên, lớn tiếng nói: "Hết thảy mang đi, một thứ cũng không để sót lại! !"

"Lẽ nào tương lai ta cũng phải ăn loại thức ăn được chôm chỉa từ người khác?" Landis lại càng thêm không thể tiếp thu được.

Char ôn nhu từ ái sờ sờ đầu hắn, cười nói: "Ngài có thể lựa chọn bản thân mình tự đi săn nha, Landis, Orlanca bây giờ, đã không phải là Orlanca của trước đây nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro