Chương 22: Giáp sắt vỡ (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nynuvola

Y đợi.

Năm ấy Bùi Trường Hoài mang theo Nhất Hồ Bích mà Tạ Tòng Tuyển thích nhất đứng lên lầu cao, cơn gió lạnh lẽo ùa tới, thổi bay cả ống tay áo của y, trước mắt là hoa tuyết bao la mênh mông đất trời.

Kinh đô có tuyết, có mai, nhưng Tạ Tòng Tuyển đã không thể giữ vững lời hứa của mình.

Tuyết vẫn còn rơi.

Bùi Trường Hoài tỉnh dậy, quên đi phân nửa giấc mộng, y ngây ngốc phút chốc, bởi vì sợ lại gặp giấc mơ quá đẹp cho nên không dám tiếp tục ngủ nữa mà dậy thật sớm tới đình luyện kiếm.

Chờ trời sáng thêm một chút, Bùi Trường Hoài đổi triều phục vào cung.

Gần đây sức khỏe hoàng thượng không tốt, lâm triều qua loa, sau khi hạ triều ngày hôm đó, tổng thái giám Trịnh Quan cản đường Bùi Trường Hoài, nói hoàng đế cố ý gọi hắn đi Minh Huy Điện yết kiến.

Bùi Trường Hoài hơi chần chừ, theo chân Trịnh Quan đến Minh Huy Điện.

Sùng Chiêu đế mặc thường phục màu nho tím, tay áo bào dài rộng, mái tóc tùy tiện buộc lên, hắn ngồi sau án thư chuyên tâm xem tấu chương.

Bùi Trường Hoài quỳ xuống thỉnh an, "Hoàng thượng."

Sùng Chiêu đế không giương mắt, chỉ vén ống tay áo, đề bút phê lên một phong tấu chương, nói: "Bệnh mới khỏi, đừng quỳ, đứng dậy đi."

Bùi Trường Hoài đứng lên, rũ tay, chờ đợi Sùng Chiêu đế mở lời.

Sùng Chiêu đế phê xong quyển sổ con, hơi vươn người, đoạn ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Trường Hoài, "Nói chuyện với trẫm một chút, lần này lại là vì sao không bỏ qua cho Văn Thương?"

Văn Thương là tên tự của Tạ Tri Quân.

Xem ra người Túc vương phủ đã kiện cáo trước mặt hoàng thượng .

Bùi Trường Hoài thong dong nói: "Chỉ là cãi vã mà thôi, thần nhất thời kích động, thỉnh hoàng thượng giáng tội."

"Ngươi quả có tội." Sùng Chiêu đế nói, "Một bên là thân tín của trẫm, một bên là trọng thần của trẫm, ầm ĩ huyên náo, ra tay đánh nhau ngay trên đường, khiến bách tính nhìn vào chê cười, các ngươi không ngại mất mặt?"

Bùi Trường Hoài quỳ xuống, cử chỉ đúng mực, không hề biện giải.

Hoàng đế nếu đã hỏi tới, đại khái đã biết khúc chiết trong đó, y đương nhiên phải lãnh phạt.

Sùng Chiêu đế thấy y im lặng một hồi, than thở: "Được rồi, bất luận là nguyên nhân gì, ngươi cũng đánh Văn Thương không nhẹ, trẫm nếu không phạt ngươi, e là khó lòng giải thích với Túc vương... Đi lãnh hai mươi gậy, hồi Hầu phủ đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm nửa năm, quân vụ của Bắc Doanh tạm thời giao cho Triệu Quân quản đi."

Bùi Trường Hoài hơi nhăn mày, chậm chạp không lĩnh chỉ tạ ân.

Một hồi lâu sau, y mở miệng nói: "Thần không hiểu."

Sùng Chiêu đế hỏi: "Ngươi không hiểu chỗ nào?"

Đầu tiên, thánh thượng không vấn tội y ngay trên triều mà là gọi riêng y vào Minh Huy Điện, lén lút dò hỏi, có thể thấy tranh cãi giữa y và Tạ Tri Quân chỉ là chuyện nhỏ.

Thứ hai, sau khi y vào Minh Huy Điện, thánh thượng cũng không trực tiếp giáng tội mà chất vấn nguyên do y động thủ đánh người, nguyện ý nghe y biện bạch, như vậy càng mang nghĩa rằng thánh thượng chưa từng vì chuyện này mà thật sự cáu giận hắn.

Bùi Trường Hoài nghĩ, cùng lắm thì bị khiển trách đốn phạt mà thôi.

Nhưng cuối cùng Sùng Chiêu đế muốn tháo bỏ quyền lực của y tại Bắc Doanh, lựa chọn trọng dụng Triệu Quân.

Bùi Trường Hoài từng lĩnh giáo qua thủ đoạn của Triệu Quân, này người trên mặt nhìn qua có vẻ lỗ mãng, kì thực thâm sâu khó dò, làm người đủ tàn nhẫn, mưu sâu kế hiểm.

Y thậm chí không ngờ rằng căn bản chưa đến nửa năm, Triệu Quân đã có thể thay đổi Bắc Doanh...

Hành động của Sùng Chiêu đế chẳng khác nào thiếu tin tưởng Bùi Trường Hoài.

Bùi Trường Hoài mím môi, ngẩng đầu nhìn thẳng Sùng Chiêu đế, nói: "Hoàng thượng hoài nghi lòng trung của thần hay người vốn bất mãn sẵn với việc tranh đoạt quyền lực ở Bắc Doanh quân?"

Thanh âm Sùng Chiêu đế lạnh dần: "Ai cho ngươi cái gan dám dùng thái độ vô lễ bất kính này chất vấn trẫm?"

Bùi Trường Hoài ngạc nhiên, đành phải dập đầu quỳ lần nữa.

"Tên tiểu tử thối nhà ngươi, ngẩng đầu lên."

Giọng hắn vừa chuyển, nghe như là sủng nịch chứ không phải trách cứ.

Bùi Trường Hoài ngẩng đầu thấy ý cười trong mắt Sùng Chiêu đế, phảng phất không hề nổi giận.

Y tựa hồ được ăn một viên thuốc trấn định, vững vàng tâu: "Thần không dám bất kính, thần chỉ quá mức ngu muội, đoán không ra tâm tư của hoàng thượng. Đoán, chưa biết chừng còn đoán sai, cho nên chẳng bằng trực tiếp hỏi hoàng thượng, về sau người nói gì, Trường Hoài đều sẽ tuân theo."

Sùng Chiêu đế cười bảo: "Ngươi mà còn ngu muội sao? Bùi lão Hầu gia và hai ca ca của ngươi cũng không thể tính toán mấy việc nhỏ nhặt được như ngươi. Nếu ngươi thật sự là kẻ ngu, trẫm lúc trước sao có thể giao Võ Lăng Quân cho ngươi."

Nghe hắn nhắc tới cha anh mình, xem ra vẫn nhớ rõ công lao Bùi gia.

Bùi Trường Hoài tiếp tục: "Hoàng thượng nếu tín nhiệm thần, vậy vì sao lại phái đến Triệu Quân?"

"Là trẫm phái đi ư?" Sùng Chiêu đế vờ vô tội, trong lòng rõ ràng nhưng ngoài mặt làm như hồ đồ, hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ không phải do ngươi tự mình bẩm tấu lên, muốn đem hắn từ trong tay trẫm đưa tới Bắc Doanh ? Ngươi còn dặn trẫm, cần phải trọng dụng hiền tài, phong hắn làm đại đô thống Bắc Doanh."

"..."

Luận về gảy bàn tính, Bùi Trường Hoài không bằng một phần mười vị đang ngồi ở đây.

Đúng lúc này, tổng thái giám Trịnh Quan bưng vào một bát canh hạt sen đường phèn, bẩm báo canh này do Hoàng hậu nương nương dặn đưa tới.

Hạt sen, thương tiếc.(*)

(Hạt sen hay còn gọi là liên tử/Liánzǐ, gần âm với từ thương tiếc/Liánzi.)

Sùng Chiêu đế giật mình chốc lát, lẩm bẩm nói: "Trẫm nhớ Mẫn Lang khi còn bé thích nhất quấn lấy hoàng hậu đòi ăn canh này."

Dứt lời, ánh mắt hắn thoáng đỏ, nhưng cũng chỉ là cảm xúc thoáng qua, không có ai phát hiện.

Hắn nói với Trịnh Quan rằng: "Chính Tắc Hầu cũng thích ăn ngọt, thưởng cho y."

Trịnh Quan khom người, mang canh đường hạt sen phèn cho Bùi Trường Hoài.

"Ăn xong rồi đi lãnh phạt. Hiện tại không nghĩ ra thì trở về phủ suy nghĩ, khi nào suy nghĩ minh bạch hẵng quay lại gặp trẫm." Giọng Sùng Chiêu đế đầy uy nghiêm, "Trịnh Quan, ngươi tự chấp chưởng ban hình."

Trịnh Quan quan sát tâm ý thánh thượng, thấy hoàng thượng vừa thưởng vừa phạt, không phải thật sự muốn phạt.

Bùi Trường Hoài chuyên tâm ăn xong chén canh hạt sen kia rồi theo Trịnh Quan ra điện lĩnh hai mươi gậy.

Thái giám hành hình đánh không nặng không nhẹ, muốn tạo thành vết tróc da thịt bong trên lưng y nhưng không động tới xương cốt.

Chuyện hoàng thượng lệnh phạt gậy Chính Tắc Hầu rất nhanh đã truyền khắp kinh thành.

Phủ thái sư nói cho Vệ Phong Lâm phủ tướng quân, Vệ Phong Lâm lập tức bẩm báo lên Triệu Quân.

Triệu Quân đang nằm trên giường nhỏ đọc <Kỳ hiệp tùng thoại> giết thời gian, vừa nghe nói Bùi Trường Hoài chịu phạt liền khép sách lại, hỏi: "Vì chuyện gì?"

Vệ Phong Lâm nói: "Liên quan đến thế tử Túc vương nọ."

Triệu Quân nghe xong, lạnh nhạt bảo: "Đáng đời."

Biết rõ thế tử Túc vương giam giữ Bùi Nguyên Mậu trong sòng bạc nhằm khiêu khích, y thì tốt rồi, vì một kẻ đã chết, đánh đập hoàng thân quốc thích trước mặt mọi người, chẳng phải ăn gậy là đáng đời sao?

Triệu Quân không hỏi nữa, mở thoại bản ra tiếp tục đọc.

Vệ Phong Lâm thấy hắn tựa hồ không có ý dặn dò, đang định lui ra, chợt nghe Triệu Quân mở miệng hỏi: "Ai chấp chưởng hình?"

Vệ Phong Lâm thành thật trả lời: "Là Trịnh công công bên cạnh hoàng thượng."

Triệu Quân thấp giọng: "Vậy thì tốt."

Bùi Trường Hoài và thế tử Túc vương đánh nhau nói lớn là lớn nhỏ là nhỏ, lớn liền thành tử tội, mà nhỏ thì xem như thần tử tranh cãi, tất cả phụ thuộc vào chủ ý của hoàng thượng.

Trịnh Quan là tâm phúc bên hoàng đế, tai mắt của người, nếu thật sự muốn đánh chết Bùi Trường Hoài, hoàng thượng không cần để tay Trịnh Quan dính máu.

Vệ Phong Lâm xem sắc mặt hắn, chần chờ hỏi: "Gia dự định đi Hầu phủ một chuyến sao?"

Triệu Quân nói: "Không ý định này."

Vệ Phong Lâm im lặng chốc lát, quyết định nói nhiều thêm một câu: "Thái sư truyền lời lại đây, hi vọng gia có thể nắm thời cơ, thừa dịp Chính Tắc Hầu bị cấm túc, mau chóng nắm giữ Võ Lăng Quân."

"Ta biết nên làm thế nào." Triệu Quân trầm ngâm một lát, "Đợi chút nữa ngươi đưa thư mời sang quý phủ Binh bộ Thượng thư, bảo rằng... Nghe nói Thượng thư đại nhân thích thu thập binh khí, ta gần đây vừa hay kiếm được một thần binh, mùng chín thiết yến ở lầu Phù Dung, thỉnh hắn tới thưởng thức."

Vệ Phong Lâm: "Vâng."

Nói xong, Triệu Quân vô thức gảy lục lạc ngọc bên hông, thứ kia đinh đang vang lên, trêu chọc tâm tư vốn đã khó tập trung vào sách của hắn.

...

Bùi Trường Hoài lãnh phạt xong liền được đưa trở lại Hầu phủ.

Trên lưng y máu me nhầy nhụa, không dám nhìn lâu, lang trung trước khi bôi thuốc đã cho y uống thuốc an thần, Bùi Trường Hoài hôn mê ngủ thiếp đi, thời điểm tỉnh lại bỗng nghe thấy bên tai vang lên tiếng tiếng khóc nghẹn ngào.

Mở mắt ra, y bắt gặp Từ Thế Xương đang ngồi bên giường lau nước mắt.

Bùi Trường Hoài không khỏi bật cười, giả vờ nói: "Cẩm Lân, ngươi khóc quá xấu, mau nín đi."

Từ Thế Xương nghe y nói chuyện, trừng to mắt, "Trường Hoài ca ca, huynh tỉnh rồi? Còn đau không? Ai... Ta ngốc quá, huynh bị đánh thành như vậy, làm sao có thể không đau? Hoàng thượng lần này ra tay cũng quá ác độc ."

Có lẽ vì thuốc tê nên sức lực y chẳng còn bao nhiêu, Bùi Trường Hoài không đau lắm, trái lại có chút ngứa.

Y đáp: "Không sao, không đánh nặng lắm."

Từ Thế Xương nghiến răng nghiến lợi, nói: "Ta biết, là tên cẩu tạp Tạ Tri Quân chọc giận huynh trước, kẻ này đánh nhau không lại liền quay đầu cáo trạng!" Cậu ta chửi mắng một hồi, "Phi, đứa nhỏ ba tuổi còn có cốt khí hơn hắn! Trường Hoài ca ca, huynh chờ đi, để ta thu thập hắn, thỏa cơn giận này cho huynh."

Bùi Trường Hoài ngăn cản: "Đừng..."

Y muốn ngồi dậy khuyên bảo Từ Thế Xương, thế nhưng Từ Thế Xương đã đè chân y lại, không cho y lộn xộn, "Huynh cẩn thận một chút."

Bùi Trường Hoài hơi động, cơn đau đột nhiên kéo tới, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Y nằm xuống lần nữa, thở hổn hển mà rằng: "... Tuyệt đối đừng đi. Ta đánh hắn, hoàng thượng dùng trượng trách ta, việc này coi như huề nhau. Ngươi tự nhiên gây chuyện, chẳng lẽ muốn bị đánh à?"

Từ Thế Xương tức giận: "Hừ, ban đêm lấy bao tải trùm đầu đánh một trận, hắn cũng không biết ai ra tay."

Bùi Trường Hoài cười rộ lên, nắm chặt tay Từ Thế Xương: "Ngươi có thể tới thăm ta đã đủ rồi."

Từ Thế Xương nghe y nói câu nói này, tâm trạng buồn bã.

Bùi gia chỉ còn dư lại mình Bùi Trường Hoài, để tránh hiềm nghi, hai chị dâu của y cũng ở phía biệt phủ, bây giờ y nằm trên giường không nhấc nổi người, bên cạnh hầu hạ chỉ mỗi một tên nô tài.

Bởi vì hoàng thượng trách phạt, cho nên ngoại trừ Từ Thế Xương, cũng chẳng ai dám đến thăm y.

Từ Thế Xương nói: "Trường Hoài ca ca, mấy ngày sau ta đều sẽ sang thăm huynh. Chờ huynh khá hơn một chút, ta đi xin cha ta, bảo ông biện giải trước mặt hoàng thượng giúp huynh, phá bỏ cấm túc của huynh. Đừng sợ, mọi sự đều còn có ta đây."

Bùi Trường Hoài biết từ chối ý tốt của Từ Thế Xương không thành, đành gật đầu cười.

Lang trung tiến vào đổi thuốc cho Bùi Trường Hoài, Bùi Trường Hoài lo Từ Thế Xương sợ hãi, bèn khuyên cậu mau trở về.

Đợi Từ Thế Xương đi rồi, lang trung mới ra tay. Do không thể cứ dùng thuốc tê mãi, cho nên hiện tại thay thuốc, Bùi Trường Hoài chỉ có thể nhịn đau .

Lang trung trước đây đã từng cùng lão Hầu gia lên chiến trường, sau trận Tẩu Mã Xuyên, ông từ chức trong quân, lưu lại Hầu phủ, chuyên tâm chăm sóc Bùi Trường Hoài.

Vì là thuộc hạ cũ của phụ thân, Bùi Trường Hoài cực kỳ tôn trọng ông, âm thầm kính xưng một tiếng "An bá" .

Thuốc bột rơi xuống vết thương, da thịt tựa như bị liệt hỏa thiêu cháy, vai Bùi Trường Hoài không ngừng run rẩy vì đau, y không khỏi bật thốt tiếng rên.

An bá thấy thế liền dùng một ô căn mát mẻ để Bùi Trường Hoài cắn, vừa có thể tỉnh táo, đồng thời ngăn y nâng giọng kêu to.

An bá trầm giọng nói: "Tiểu hầu gia, bất kể là ngài của trước đây hay sau này, đừng tiếp tục lộ cho người khác thấy dáng vẻ mềm yếu của ngài. Ngài là hài tử còn sống duy nhất của lão Hầu gia, đừng để ngài ấy thất vọng."

Bùi Trường Hoài nhắm mắt lại, cắn chặt ô căn. Trong phòng ngoại trừ tiếng thở dốc nho nhỏ ra, trái lại không nghe thêm bất kỳ động tĩnh nào nữa.

Rất nhanh thuốc đã đổi xong, An bá đeo hòm thuốc lên lưng đi ra ngoài.

Lúc ông ra khỏi cửa, tựa hồ nghe thấy thanh âm lục lạc vang lên khe khẽ, theo tiếng nhìn lại không có ai cả, ông chỉ xem là mình nghe lầm, xoay người đến hành lang, căn dặn và bàn giao một số lời khuyên với nô tài.

Mãi tới tận đêm, Bùi Trường Hoài bị khát tỉnh dậy.

Ngoài giường chỉ để một ngọn đèn, tia sáng bên trong hơi yếu ớt. Y mơ màng mở to hai mắt, xuyên thấu qua bức bình phong nhìn thấy một thân ảnh, khàn tiếng phân phó: "Nước."

Y còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, phải nhíu mắt một lúc. Người kia rót một cốc trà nguội lạnh mang tới, dùng ngón tay chấm chút nước trà bôi lên đôi môi khô khốc của y.

Đầu ngón tay vô tình hữu ý vuốt nhẹ môi răng y, động tác vô cùng càn rỡ ám muội.

Bùi Trường Hoài rất nhanh phát hiện không đúng, vừa ngẩng đầu lập tức đối diện hàng lông mày và đôi mắt đen thẳm, không nói hết có bao nhiêu phong lưu tuấn tú.

Y nhíu mày hỏi: "Tại sao lại là ngươi?"

Triệu Quân nâng ngón tay tiếp tục vuốt ve môi y, đáp: "Là ta, khiến Hầu gia thất vọng rồi?"

——

Tác giả: Có người ngoài miệng mắng đáng đời, trên thực tế...

Nee: Trường Hoài không phải tự nhiên mà trở nên quật cường và cố chấp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro