Chương 31: Phong ba ác (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nynuvola

Bùi Trường Hoài nhanh chóng thu hồi tầm mắt không nghĩ nhiều nữa, nhẹ giọng trả lời: "Ngươi đem việc này nói cho ta, không sợ ta vạch tội ngươi chuyên quyền kéo bè kết cánh?"

Y quay người không nhìn vào mắt Triệu Quân, cởi bỏ y phục đi xuống suối nước nóng.

Triệu Quân ngồi dậy, nâng cằm nhìn về phía Bùi Trường Hoài, "Ta không nói, chẳng lẽ tiểu Hầu gia lại không hay? Hạ Nhuận mỗi ngày đều theo sát sau lưng ta, Bắc Doanh chỉ cần có một cơn gió thổi cỏ lay, hắn sẽ truyền đến Chính Tắc Hầu phủ, phải thế không?"

Bùi Trường Hoài đưa lưng về phía Triệu Quân, không phủ nhận suy đoán của hắn, thay Hạ Nhuận biện giải một câu: "Hạ Nhuận mặc dù tính cách phóng túng nhưng không có nhiều tâm kế, là một người trung nghĩa, theo bên cạnh Đô thống biết đâu có tác dụng lớn."

"Người trung nghĩa? Người gã trung là tiểu Hầu gia ngươi, không phải ta."

"Dùng thủ đoạn của Đô thống, muốn muốn thu phục Hạ Nhuận để tiện bề sử dụng, không phải việc khó gì."

"Ta muốn hắn làm chi? Cả ngày mặt mũi cau có, nhìn thấy liền đau đầu." Triệu Quân miễn cưỡng nở nụ cười, đáp, "So với Hạ Nhuận, ta càng muốn thu phục tiểu Hầu gia hơn."

"..."

Vừa mới nghiêm túc dăm ba câu, Triệu Quân lại bắt đầu ăn nói linh tinh.

Bùi Trường Hoài không quá để tâm đến hắn, dựa vào thành ao chậm rãi nhắm mắt lại, dòng nước ấm áp từng chút ngấm vào trong cơ thể y.

Ốm đau và mệt mỏi nhiều ngày đều theo dòng nước gột rửa, trước đó Triệu Quân chơi đùa y không nhẹ, thân thể Bùi Trường Hoài bủn rủn, ngâm lâu trong ôn tuyền mới cảm giác thoải mái hơn một tí.

Triệu Quân từ xa nhìn vai lưng y, những vết thương trên người Bùi Trường Hoài đã lên da non, vài ngày nữa sẽ tốt đẹp.

Triệu Quân nói: "Hoàng thượng phạt trượng quả thật đúng lúc, có thể làm ngươi trốn tới Lan Thương Uyển này lười biếng."

Dùng tội danh ẩu đả đánh nhau nho nhỏ để tạm thời tước đoạt quyền hành của Bùi Trường Hoài tại Bắc Doanh Võ Lăng Quân, đợi Triệu Quân phô trương danh thế chỉnh đốn kỷ luật quân đội xong, Bùi Trường Hoài đã có thể sống chết mặc bây.

Bởi vì bên trong Bắc Doanh có nhiều bè phái, doanh trận lại liên quan khá nhiều đến Bùi gia, không ít người là bạn cũ của lão Hầu gia Bùi Thừa Cảnh, một khi xảy ra chuyện, bọn họ tất nhiên sẽ tìm Bùi Trường Hoài đứng ra.

Đến lúc đó Bùi Trường Hoài giúp cũng không phải, không giúp cũng không phải, chiêu này của hoàng thượng, ngược lại làm y bớt đi kha khá phiền phức, không cần bị kẹp ở giữa tình thế khó xử.

Ngày ấy Bùi Trường Hoài còn không rõ Sùng Chiêu đế vì sao phải phạt nặng mình, trước khi hành hình, Sùng Chiêu đế đã để Bùi Trường Hoài về tự suy nghĩ, khi nào minh bạch thì vào cung gặp vua.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cũng vì nguyên do này.

Là Sùng Chiêu đế chỉ đơn thuần không muốn khiến y khó dễ mới phạt y như vậy?

Không hẳn.

Sùng Chiêu đế trọng dụng Triệu Quân, ngầm đồng ý cho hắn động tay làm hết thảy ở Bắc Doanh Võ Lăng Quân, có thể thấy tâm tư sớm muốn sửa trị quân doanh từ lâu, mà người nắm giữ quyền lực lớn nhất cản trở chiếm giữ tại quân doanh chính là những lão tướng già.

Phần lớn binh tướng đều theo lão Hầu gia Bùi Thừa Cảnh chiến đấu, thế lực vốn có trong quân vô cùng uy mãnh.

Cho tới nay, bọn họ tôn Bùi Thừa Cảnh làm thống lĩnh, sau khi Bùi Thừa Cảnh mất, dù không cho rằng Bùi Trường Hoài tài cán như cha huynh mình thì vẫn nguyện ý tiếp tục tôn y làm Thống soái, vì người Bùi gia có tâm tính, mới có thể gom góp các phe phái ở Võ Lăng Quân tụ chung một chỗ, không đến nỗi chia năm xẻ bảy.

Cho nên tuy Bùi Trường Hoài có dã tâm cải cách thì trong mắt người ngoài, y vẫn là người đứng đầu các cựu thần.

Sùng Chiêu đế chớp mắt phạt trượng, không giống đang bảo vệ Bùi Trường Hoài mà càng như vì Triệu Quân quét sạch chướng ngại.

Đồng thời đây cũng là một bài kiểm tra, thử thách Bùi Trường Hoài.

Một khi Bùi Trường Hoài ra tay, trong bóng tối cản trở Triệu Quân làm việc, hoàng thượng lập tức có thể vấn tội, phá bỏ binh quyền trên tay Bùi Trường Hoài, cất nhắc cho Triệu Quân thượng vị, chấp chưởng Võ Lăng Quân từ y;

Nếu Bùi Trường Hoài cố sống cố chết không tham bè kết đảng, ngày nào đó đợi Triệu Quân quét hết mọi chướng ngại, hoàng thượng có thể đem một Võ Lăng Quân trùng tu rực rỡ mới mẻ đặt lại vào tay Bùi Trường Hoài.

Nhìn qua thì như là trận cờ giữa Triệu Quân và Bùi Trường Hoài, chẳng qua cả hai bọn họ đều là con tốt của Sùng Chiêu đế, ném ai giữ ai còn phải xem cách của người nào trúng được tâm ý hoàng đế.

Nghĩ đến đây, Bùi Trường Hoài ngụp sâu xuống nước, thanh âm có chút trầm thấp, rằng: "Triệu Quân, ngươi là môn sinh của Từ thái sư, cũng biết thái sư là tổng lĩnh của đủ các quan lại, dưới một người trên vạn người, nắm quyền rất lớn, chỉ có binh quyền trên người Chính Tắc Hầu phủ ta để kiềm chế. Phụ thân ta và lão Thái sư tuy là bạn cũ, nhưng hai người không cùng chính kiến nơi triều, luôn không hợp nhau lắm."

Triệu Quân nói: "Ta biết."

Bùi Trường Hoài tiếp tục: "Môn hạ tướng tài dưới trướng thái sư chỉ có mình ngươi, bây giờ ngươi đi vào Võ Lăng Quân, ông ta tất nhiên sẽ dạy ngươi dùng hết trăm phương ngàn kế lưu lại."

Triệu Quân không nhìn thấy biểu tình của y, chỉ có thể trông theo suối tóc đen dài của Bùi Trường Hoài. Hắn đứng dậy đi về phía y, mở miệng nhẹ nhàng đáp trả: "Tiểu hầu gia đoán không sai."

"Ầm" một tiếng nước chảy, trên người Bùi Trường Hoài bắn lung tung từng đợt bọt nước.

Triệu Quân ngồi cạnh thành ao, hai chân ngâm trong nước, cách y rất gần, lúc này mới trông rõ khuôn mặt vô cùng nghiêm túc của Bùi Trường Hoài.

"Võ Lăng Quân với ta mà nói rất quan trọng, bản hầu sẽ không dễ dàng buông tay." Bùi Trường Hoài hạ giọng, "Ngươi ta ở hai hướng riêng biệt, sau này nên ít tiếp xúc thì hơn."

Triệu Quân cười cười, "Từ Thế Xương là con trai của của thái sư, ta thấy ngươi và hắn giao du cũng chẳng vừa, hắn mở miệng là gọi một tiếng 'Trường Hoài ca ca' cực kỳ thân thiết, sao đến phiên ta thì lại không được ?"

"Ta và hắn là tình cảm từ bé..." Bùi Trường Hoài cau mày, "Huống hồ, hắn là hắn, phụ thân hắn là phụ thân hắn, thái sư chưa bao giờ cho Cẩm Lân quyền tham dự chuyện triều chính."

"Ta cũng là ta."

Bùi Trường Hoài nghe vậy sững sờ, giương mắt nhìn Triệu Quân.

Triệu Quân cười tủm tỉm, trượt người vào ôn tuyền, tay nắm bên eo Bùi Trường Hoài, kéo y nhoài lên ngực mình.

Thân thể hai người chặt chẽ dán vào nhau, bốn mắt dây dưa.

Bùi Trường Hoài ngắm ngũ quan anh tuấn của hắn, nhất thời xuất thần, bỗng nhiên nghĩ đến Binh bộ Thượng thư thích sưu tập binh khí, người nọ có cách thưởng thức binh khí kỳ lạ còn xảo quyệt.

Binh bộ Thượng thư không thích đánh giá qua chất liệu hay kích thước mà coi trọng phẩm hạnh chủ nhân cũ của binh khí, bởi vậy rất ít người có thể chơi thân với ông, cũng chỉ khi có Tạ Tòng Tuyển, ông mới có thể vui vẻ trò chuyện.

Ngay cã lão Thượng thư cũng nói bọn họ có chút tương tự, mà lần này lại tự tay trợ giúp Triệu Quân thanh tra quân doanh...

Triệu Quân không biết tâm tư của y, chỉ thấy Bùi Trường Hoài vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, không nhịn được cúi đầu hôn y.

Môi lưỡi trằn trọc quấn quýt.

Bùi Trường Hoài cũng không biết bản thân đang suy nghĩ gì, hoặc cái gì cũng không nghĩ, hơi hé miệng, mặc hắn tùy ý hoành hành.

Nụ hôn kết thúc, Triệu Quân hơi tách ra, nói với Bùi Trường Hoài: "Xem ra tiểu Hầu gia còn chưa rõ ta là hạng người gì."

Ánh mắt hắn lạnh nhạt nhưng động tác và ngữ khí dịu dàng, dịu dàng đến mức làm người khác sợ sệt.

"Ta Triệu Lãm Minh mặc dù xuất thân thấp hèn, thế nhưng không phải kẻ quý nhân thích gọi đến thì đến, đuổi liền đi, tiểu Hầu gia hứng thú ngủ với ta một đêm, mất hứng liền muốn đoạn tuyệt quan hệ, ngươi coi ta thành cái dạng gì?"

Bùi Trường Hoài vẫn còn đang choáng váng, lúc này bị khẩu khí ác liệt của Triệu Quân thức tỉnh, quả thực không thể tin rằng hắn năm lần bảy lượt cắn ngược một miếng.

"Ta chưa từng... Ngày ấy rõ ràng là ngươi..."

Y vội vàng cãi lại nhưng không biết nói thế nào, cuối cùng đành vô lực thở dài: "Bản hầu cũng không có ý đó."

Bùi Trường Hoài tức giận sẽ đỏ mặt, đôi mắt cũng sáng lên.

Triệu Quân thấy như vậy, không khỏi cười ha hả, tiếng cười rạng rỡ êm tai. Lòng hắn nóng cháy lần thứ hai quấn lấy Bùi Trường Hoài hôn y, tiếng cười tan dần trong từng môi hôn không hồi kết trở nên mơ hồ.

Quá dễ bắt nạt, hắn nghĩ.

Tại sao lại có người dễ bắt nạt như Bùi Dục chứ?

Triệu Quân tì trán lên trán y, khóe môi cong cong không giấu được sung sướng, nói: "Sửa trị Võ Lăng Quân chẳng phải là tâm nguyện khi ấy của ngươi sao? Ngươi xem bây giờ như là trăm sông đổ về một biển rồi. Chuyện ngày sau thì để ngày sau nói... Tiểu Hầu gia, nếu như thật sự xảy ra đối chọi gay gắt, ngươi sẽ hạ thủ lưu tình với ta sao?"

"Không biết."

Giọng của y vẫn bình thản như vậy, nhưng Triệu Quân biết lời này là thật. Bùi Trường Hoài tuy có tật xấu nhẹ dạ, có điều Bùi gia là vảy ngược của y, một khi đụng vào, y chắc chắn sẽ không yếu lòng.

Triệu Quân thưởng thức nhất tính tình này của Bùi Trường Hoài, dù cho Bùi Trường Hoài nói y không hạ thủ lưu tình, hắn cũng vui vẻ.

Triệu Quân cười bảo: "Rất tốt, bởi vì ta cũng sẽ không."

——

Lời tác giả: Trước hết để cho Triệu Quân đàm luận tình yêu tình báo hai chương, vui vẻ một tí, sau đó... Trọng quyền xuất kích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro