Chương 33: Lưỡi dao sắc lạnh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nynuvola

Đợi Triệu Quân dừng ngay trước mặt, lão nhân gia nhìn kĩ thêm một lần mới phát hiện dáng vẻ của người đàn ông này chỉ giống ba, bốn phần bóng hình trong quá khứ.

Ông phục hồi tinh thần, vội chắp tay nói: "Hóa ra đây chính là Triệu đại Đô thống, ngưỡng mộ uy danh đã lâu."

Triệu Quân nở nụ cười, nụ cười mang theo cảm giác phong lưu thoải mái, chỉ ba, bốn phần tương tự này thôi đã đủ khiến ông lão nảy sinh sự thân thiết.

Ông cười hỏi: "Đại đô thống biết đánh cờ không?"

Triệu Quân đáp: "Không, con người của ta không đủ kiên nhẫn."

"Thật là đáng tiếc." Ông lão có chút tiếc nuối, "Tiểu hầu gia của chúng ta là một kỳ tài đánh cờ."

"Ồ? Thật vậy sao? Thế thì ta rất muốn học đấy." Hắn mở miệng trả lời lão nhân gia nhưng ánh mắt lại liếc sang Bùi Trường Hoài.

Nghe hắn trêu đùa, Bùi Trường Hoài bất động thanh sắc. Đợi khi viên vằn thắn lật phần bụng nổi lên, y múc hai bát bưng đến để trên bàn, kêu Triệu Quân lại đây.

Triệu Quân tự nhiên theo y.

Trong đêm lạnh giá chỉ có ba ngọn đèn gió treo trước lều trúc, ánh đèn chập chờn chiếu sáng Bùi Trường Hoài và Triệu Quân.

Tư thế ngồi của Bùi Trường Hoài đoan chính, cách ăn uống cũng nhã nhặn.

Triệu Quân lại có chút tùy ý, nuốt hai miếng vằn thắn, cười bảo: "Không ngờ tiểu hầu gia còn có tay nghề tốt như vậy. Ngày nào đó nếu chúng ta không làm việc trên triều, ta sẽ tìm một quán nhỏ trong hẻm, Hầu gia thì đứng trong bếp làm vằn thắn, có thể kiếm vài lượng bạc mua bình rượu ngon, say sưa một màn, khoái hoạt biết bao?"

Bùi Trường Hoài nhàn nhạt nói: "Với tửu lượng của đại Đô thống tửu lượng, e rằng chỉ bán có hai bát mì là không đủ."

Lần này ý cười của Triệu Quân càng đậm đà, hắn đánh giá trái phải Bùi Trường Hoài, ánh mắt mang theo giễu cợt.

Bùi Trường Hoài không dễ chịu lắm, "Ngươi nhìn cái gì?"

Triệu Quân vừa nhịn cười vừa nói: "Ta chính là tò mò, ngươi vậy nhưng không mắng ta nói lời vô nghĩa, chẳng lẽ đường đường Chính Tắc Hầu thật sự muốn đi bán vằn thắn với ta..."

Bùi Trường Hoài nhíu mi, mặt và cổ đều ửng hồng. Triệu Quân giơ tay lên đề phòng y: "Được rồi, hiện tại tiểu Hầu gia lại muốn mắng ta ư? Mắng gì đây nhỉ? Súc sinh, vô liêm sỉ, ăn nói linh tinh?"

Bùi Trường Hoài bị hắn làm nghẹn họng, trầm mặc nửa ngày, y nghiêm mặt nói ra một câu: "Quân tử tri lễ, ăn không nói, ngủ không nói."

Triệu Quân cười hì hì, "Vâng, tuân lệnh, tuân lệnh."

Lão bá quay đầu nhìn thân ảnh hai người dưới đèn, nhớ tới nhiều năm trước cũng tại vị trí tương đồng, Tạ Tòng Tuyển và Bùi Trường Hoài yên vị nơi đó cầm hai cốc rượu nhạt tán gẫu chuyện quốc gia đại sự, đàm luận phong hoa tuyết nguyệt, mỗi khi bắt gặp bọn họ đến đây, trong ngõ nhỏ luôn chan chứa tiếng cười.

Chỉ dựa vào bóng lưng, quả nhiên "Giống như đã từng quen biết", chẳng trách tiểu Hầu gia hợp ý với Triệu Quân như vậy.

Lão nhân gia thở dài một tiếng, lắc đầu xoay người tiếp tục chơi cờ.

Qua đêm nay, Triệu Quân thỉnh thoảng sẽ ghé qua chỗ này, có lúc ăn một chén mì liền rời đi, có đôi khi sẽ học chơi cờ với ông chủ, thường xuyên qua lại, hai người dần dần thân quen.

Triệu Quân biết lão bá họ Lục, nguyên quán tại Quan Tây.

Lục lão bá khi còn trẻ ỷ vào bản thân có chút công phu quyền cước, ghét chuyện bất bình nên chọc đến phú hào địa phương, bị bọn họ đánh tàn phế một cái chân, trở thành phế nhân. Quan Tây không thể ở, ông theo thân thích vào kinh kiếm sống, dành dụm từng chút hơn mười năm mới mở được một quán mì như thế này.

Người chạy bàn chính là con trai của ông, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau, mỗi ngày cứ thế trôi qua.

Những kẻ như ông vốn không có cơ hội nào kết bạn được với công tử Hầu phủ, có thể quen biết Bùi Trường Hoài, cũng bởi vì Tạ Tòng Tuyển.

Tạ Tòng Tuyển không thích cả ngày ở trong quận vương phủ của mình, thường xuyên trà trộn phố phường đây đó, ngày ấy chẳng qua chỉ là tới nơi này ăn tô mì, đụng mặt đám du côn bắt nạt một đứa bé.

Lục lão bá không thể mắt điếc tai ngơ, chạy qua che chở cho đứa bé kia ra sau lưng mình, cầu xin bọn họ dừng tay, ai ngờ cũng bị đánh chung.

Trong khoảnh khắc quyền lớn nện xuống, Tạ Tòng Tuyển vừa vặn xuất hiện, dùng quạt xếp chặn cổ tay đám lưu manh, lạnh giọng quát chúng mau cút.

Lưu manh la hét mắng hắn quản việc không đâu, quay người chợt nhận thấy quần áo thiếu niên không tầm thường, đặc biệt là chiếc quạt trong tay, phía trên còn khảm một viên ngọc phỉ thúy tuyệt đẹp, vừa nhìn liền biết giá trị không nhỏ.

Bọn họ nổi lên lòng tham, hợp lực muốn cướp ngọc phỉ thúy trên quạt của hắn. Tạ Tòng Tuyển rút lệnh bài từ trong ngực ra, ngón tay nhẹ nhàng lay động, lay đến nổi mấy tên lưu manh đều mềm nhũn chân tay.

Bọn họ rầm rập quỳ trên đất, nửa ngày sau một chữ cũng chưa nói thành lời.

Lục lão bá kinh ngạc nhìn thiếu niên kia, bấy giờ mới biết đây chính là vị quận vương gia đại danh đỉnh đỉnh trong kinh.

Bọn họ kết duyên như vậy.

Lục lão bá cảm kích hắn giơ tay cứu giúp, Tạ Tòng Tuyển cũng kính phục ông hiệp tâm, về sau thường xuyên ghé lại.

Ban đầu chỉ có mình Tạ Tòng Tuyển đến đây, sau bỗng dắt theo một tiểu công tử khác, y phục mặt mũi sạch sẽ thanh thoát, khi nói chuyện thường nghiền ngẫm từng chữ một, rất nặng lễ tiết, dáng vẻ như tượng tạc ngọc thế, không giống người nóng nảy tùy hứng.

Có thể như hình với bóng cùng Tạ Tòng Tuyển, đương nhiên chính là Tam công tử Bùi Dục của Chính Tắc Hầu phủ.

Lại nói chén đến chén mì vằn thắn nọ cũng là Tạ Tòng Tuyển cầm tay chỉ Bùi Trường Hoài luộc.

Vừa nghe kể về chuyện này, Triệu Quân nhìn sang chén mì vằn thắn trước mặt, thả chiếc muỗng sứ xuống, có chút ăn không vô.

Triệu Quân nói: "Từ khi ta vào kinh tới nay, các công tử vương tôn quý tộc ta còn chưa nhận biết hết, chỉ riêng Tạ Tòng Tuyển quý danh như sấm bên tai, tới chỗ nào cũng đều nghe được phong phanh việc ít người biết của hắn?"

Lục lão bá hơi mỉm cười: "Có những người một khi đã từng gặp, đời này liền không thể quên được. Tạ Tước gia là người rất tốt ây dà..."

Lục lão bá ngồi thẳng, tay chống gậy, xuất thần nhìn phía đầu hẻm. Ông giờ vẫn còn nhớ tới dáng dấp của thiếu niên đầu đội kim quan khoác áo choàng đỏ đi về phía mình.

Khi còn trẻ, ông vì người không liên quan đụng vô ác bá, bị phế bỏ một chân, phá huỷ cả đời, rất nhiều người đều nói ông quá ngu ngốc.

Có lúc cái chân tật tái phát, đau đớn khó nhịn, ngay đến ông cũng sẽ thấy hối hận, hối hận lúc trước không nên ra mặt. Người mà ông từng giúp đỡ đã mất tung mất tích từ lâu, mà vết thương kia ông phải gánh chịu suốt nhiều năm.

Hành hiệp trượng nghĩa nhưng không có kết quả tốt, thực sự đáng giá sao?

Chỉ có Tạ Tòng Tuyển nói với ông, đáng giá.

Hắn có đôi mắt trong suốt chất chứa chân thành kính ý không lừa được người.

Nghĩ đến Tạ Tòng Tuyển, Lục lão bá hơi rưng rưng. Ông đè nén tâm tình, than thở: "Nếu như Tạ Tước gia vẫn còn ở đây, nói không chừng có thể trở thành tri kỷ với đại Đô thống."

Triệu Quân nói: "Tuyệt đối không thể."

Nghe tới ba chữ "Tạ Tòng Tuyển" này, Triệu Quân cũng chán ngán.

Hắn buồn bực lắc lư mặt ngọc Kỳ Lân bên hông, đang định hỏi chút chuyện về Bùi Trường Hoài, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một trận hàn ý sắc bén.

Đầu mũi tên phát ra ánh sáng lạnh, đâm thủng trời cao, thẳng tắp lao về phía tim Triệu Quân!

Vệ Phong Lâm vẫn luôn canh giữ bên người Triệu Quân cả kinh, hét lên: "Đô thống!"

Triệu Quân nghiêng người, nhanh chuẩn bắt được mũi tên thép lông đen. Đầu mũi tên bén gót, hơi xoẹt qua làm lòng bàn tay hắn bị thương, máu tươi chảy xuống.

Vốn Triệu Quân có thể tránh né mũi tên này thoải mái, nhưng nếu hắn né, mũi tên ấy nhất định bắn trúng Lục lão bá đang ngồi đối diện hắn.

Vệ Phong Lâm thấy Triệu Quân bị thương thì giận tím mặt, quay đầu dõi theo bóng đen nặng trịch đứng đầu con hẻm, hắn cắn răng, rút kiếm chạy theo hướng bọn chúng rời đi.

Con ngươi Triệu Quân đen kịt, nhìn chằm chằm thế cuộc đầu hẻm, thấp thoáng khoảng mười thích khách cùng Vệ Phong Lâm giao đấu, bất phân thắng bại. Bọn chúng người đông thế mạnh, cứ tiếp tục như vậy, Vệ Phong Lâm sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào hạ phong.

Hắn nói với Lục lão bá: "Trốn đi, bảo vệ tốt bản thân."

"Nhưng ngươi..."

Triệu Quân nhìn mũi tên thép lông đen trong tay, vặn vẹo qua lại, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn nơi cao, quả thực thấy lập lòe ánh sáng đầu mũi tên trong bóng tối.

Triệu Quân hô: "Cẩn thận bắn lén!"

"Vèo——" một tiếng, tên thép bỗng chốc bắn về phía Vệ Phong Lâm!

Nghe thấy Triệu Quân nhắc nhở, Vệ Phong Lâm nhấc tay đỡ tên sau lưng không chút nghĩ ngợi.

Thích khách giao thủ với Vệ Phong Lâm nhân cơ hội đâm xuống dưới bụng hắn, hắn nghiêng người né tránh, nhưng đáng tiếc tuy phản ứng nhanh nhưng chiêu chậm một nhịp, trường kiếm đối phương xuyên thủng y phục bên hông, da thịt kéo rách, máu tươi tràn ra.

Vệ Phong Lâm lùi lại mấy bước lớn, che chặt vết thương trên eo. Đau đớn kịch liệt khiến hắn có chút hoảng sợ, đối phương khí thế hung hăng, bố trí khống chế kín đáo, chỉ bằng sức lực của một mình hắn thì không thể bảo vệ được Triệu Quân.

Triệu Quân không cầm theo ngân thương, đối mặt với đám thích khách đã huấn luyện nghiêm chỉnh, tay không khó mà chiếm được lợi thế.

Lục lão bá thấy tình cảnh trên, vội bò đến ngăn tủ đựng bột mì, lôi ra một thanh trường kiếm ném cho Triệu Quân: "Nhận lấy!"

Triệu Quân tiếp được, rút kiếm khỏi vỏ, trên đó loang lổ vết rỉ sét, khẽ than thở: "Thôi, dùng tạm vậy."

——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro