Chương 55: Dẫn sáo ngọc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nynuvola

Từ Thế Xương vừa thấy là Bùi Trường Hoài, rượu được mỹ nhân đút vào miệng cũng không còn thơm nữa.

Trong mắt cậu ta, Bùi Trường Hoài tuấn nhã xuất trần, toàn thân chính phái, cho dù có rơi vào động phủ suy đồi xa hoa, cũng xem như gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Bản thân cậu ta đang trong tâm thế tầm hoan mua vui, bỗng dưng xuất hiện một Bùi Trường Hoài, Từ Thế Xương không khỏi cảm thấy tự ti mặc cảm.

Bùi Trường Hoài không tiến lại gần thêm, Từ Thế Xương còn tưởng rằng y chán ghét oanh yến ồn ào, đẩy hết người bên trái phải ra, phất tay bảo các nàng , "Đi đi, xuống lĩnh thưởng. Nói quản sự mang vào đây hai bình rượu ngon, nhạc công cũng kêu đến, ai không có phận sự thì không được phép quấy rầy."

Bùi Trường Hoài nói: "Không cần, ta sẽ đi ngay."

Từ Thế Xương vội vàng đứng dậy kéo ống tay áo Bùi Trường Hoài về, "Đừng mà Trường Hoài ca ca, ta đang muốn gặp huynh, hiếm khi ghé qua một lần, nói thế nào cũng phải uống cùng ta một chén đã. Hôm nay Lãm Minh huynh cũng ở đây, chẳng phải càng náo nhiệt hơn?"

Từ Thế Xương cảm thấy, dù cho Bùi Trường Hoài và Triệu Quân tranh đoạt vị thế tại Bắc Doanh, nhưng cũng là vì xã tắc, bọn họ đến đây không có thù riêng, trên triều tranh chấp thì hạ triều vẫn có thể hòa hoãn, như vậy càng tốt hơn.

Huống hồ lần trước trong hội luận võ Bắc Doanh, Triệu Quân lần đầu ra tay giành được kim đao, sau đó còn đưa cho Bùi Trường Hoài thể hiện tình hữu hảo, rõ ràng có thể làm bằng hữu.

Bùi Trường Hoài bị lôi kéo ngồi xuống.

Từ Thế Xương ngồi giữa hai người bọn họ, trước tiên rót cho Bùi Trường Hoài một chén rượu, cũng bưng chén của mình, nhiệt tình hỏi: "Ca ca, thương tổn trên chân huynh sao rồi?"

"Đã ổn."

Bùi Trường Hoài có chút mất tập trung cụng chén với cậu ta, tùy ý nhấp một ngụm, đuôi lông mày khẽ nhếch lên lơ đãng xẹt qua Triệu Quân.

Triệu Quân cũng đang nhìn y, ánh mắt trắng trợn, không mang theo bất kỳ ý tứ che giấu nào, trong đôi con ngươi chếch choáng say, nhưng cũng không có vẻ đường đột.

Bùi Trường Hoài rất nhanh dời tầm mắt, xem như không nhìn thấy.

Từ Thế Xương không hề hay biết bầu không khí sai sai trước mặt mình, vẫn tự nhiên nói rằng: "Mới vừa nghe Lãm Minh huynh nói, hoàng thượng đã lệnh Bắc Doanh bắt tay chuẩn bị cho chuyến đi săn mùa xuân ở bãi săn. Chờ qua mấy ngày ta vào cung chơi cờ với hoàng thượng, ta thua cuộc, hoàng thượng nhất định vui vẻ, đến lúc đó ta sẽ cầu người khai ân, cho phép huynh theo giá, chúng ta cùng nhau chơi đùa chút."

Ngữ khí của cậu ta tùy ý, phảng phất ra vào hoàng cung là chuyện vô cùng bình thường.

Từ Thế Xương đương nhiên cũng có tư cách đó.

Triệu Quân sớm nghe kể, thái sư Từ Thủ Chuyết vốn có một người muội muội, gả cho Sùng Chiêu đế khi vẫn còn là hoàng tử làm trắc phi, năm Sùng Chiêu đế đăng cơ, vị muội muội này khó sinh bỏ mình, Sùng Chiêu đế bi thống vạn phần, truy phong nàng làm quý phi, năm sau lại được lập thụy "Tĩnh Hòa", lại truy phong làm Hoàng quý phi, hưởng lễ tang long trọng.

Bàn luận bối phận, Sùng Chiêu đế xem như thúc của Từ Thế Xương.

Có điều thái sư từng ở trên triều nghĩa chính từ nghiêm nói, quý phi đối với Đại Lương vô công vô đức, không thích hợp truy phong, càng không cho bất kỳ con cháu Từ gia nào tự xưng là hoàng thân quốc thích.

Đã từng có chuyện con của một nhánh Từ gia buôn tơ lụa, vì để ép giá ma đề cập tới danh hào Hoàng quý phi, việc này khiến Từ Thủ Chuyết biết được, Từ Thủ Chuyết đã trực tiếp hạ lệnh đánh chết người kia.

Từ gia không đề cập tới chuyện của Hoàng quý phi, người khác lại càng không dám nói.

Từ Thế Xương cũng không dám nhận hoàng đế làm thúc thúc, ngược lại Sùng Chiêu đế rất thương yêu cậu ta, biệt hiệu "Tiểu thái tuế" của Từ Thế Xương vẫn là do Sùng Chiêu đế nói ra đầu tiên.

Bởi vậy mà cậu ta gần như có thể nghĩ gì nói nấy trước mặt hoàng đế.

Từ Thế Xương còn trấn an Bùi Trường Hoài, "Huynh chỉ cần dưỡng thương cho tốt, mọi sự đừng quá lo lắng, bây giờ chủ yếu vì chuyện của Lưu Hạng, hoàng đế không thể không ra vẻ bên ngoài, làm dịu đi sự tức giận của những người khác, trong tâm hoàng thượng vẫn tín nhiệm huynh. Huynh quên rồi sao, đợt săn xuân trước, hoàng thượng không phải đã điểm danh muốn huynh theo hầu sao?"

Cậu ta nhe răng bật cười, "Ngược lại có ta đây, nhất định phải đi cùng huynh. Lần này trong bãi săn thả không ít thỏ, trước đây mỗi lần có Tòng Tuyển, hắn thường sẽ băt thỏ rừng cho huynh nuôi chơi, bẫy lồng bằng trúc ta cũng đã làm, không bằng..."

Triệu Quân chuyển chén rượu, đảo qua mặt Từ Thế Xương, cười giễu nói: "Cẩm Lân, có phải tiểu Hầu gia vừa đến, trong mắt ngươi liền không dung bất cứ ai? Ngươi chỉ mãi lo đi với y, ta thì không."

"Sao vậy được!" Từ Thế Xương lập tức dâng rượu cho Triệu Quân, cười nói, "Ca ca tốt, sao huynh cư nói như là ta bạc tình bạc nghĩa lắm ấy?"

Triệu Quân hừ giọng cười, "Chẳng lẽ không phải?"

Lời này rõ ràng đang nói với Từ Thế Xương, thế nhưng Bùi Trường Hoài lại cảm thấy mỗi câu mỗi chữ đều mang theo ý gió, toàn bộ đều hướng mình.

Bùi Trường Hoài ho khan hai lần, tập trung uống rượu.

Từ Thế Xương không thể làm gì khác hơn là tiếp đón cả hai bên, không bao lâu đã uống say mèm, say xong còn hát hò điên khùng, đòi mọi người chơi trốn tìm cho bằng được.

Cậu ta còn muốn Bùi Trường Hoài chơi cùng, Bùi Trường Hoài cứ từ chối mãi.

"Xem huynh né tránh kìa, huynh này là có ý gì?"

Từ Thế Xương uống say, nói chuyện cũng không kiêng nể gì, bàn tay táy máy cầm theo dải lụa trắng cột ngang mắt Bùi Trường Hoài.

"Cẩm Lân?"

"Nè, không được nhúc nhích!" Từ Thế Xương đè lại bàn tay Bùi Trường Hoài.

Bùi Trường Hoài sợ cậu ta không chịu sẽ khóc lóc om sòm, đành phải thuận theo lời cậu ta trước.

"Kỳ thực huynh chỉ đang thiếu một mỹ nhân đến mây mưa thôi, cứ thử đi rồi huynh sẽ biết được sự tuyệt diệu của nó." Từ Thế Xương say khướt đùa, "Trường Hoài ca ca, nếu không thì hiện tại huynh bắt một mỹ nhân về đây xem được không?"

Vừa dứt lời, Từ Thế Xương liền đẩy một giai nhân mỹ mạo qua, nữ tử kia cũng bất ngờ không kịp chuẩn bị, dáng người lại mỏng manh yếu gầy, lảo đảo ngã về hướng Bùi Trường Hoài.

Bùi Trường Hoài mặc dù mắt không thấy, nhưng thính lực vẫn ổn, vững vàng mà đỡ lấy giai nhân, cử chỉ cực kỳ quân tử, y giúp nàng đứng thẳng lại, đoạn trách cứ Từ Thế Xương: "Cẩm Lân, đừng hồ nháo."

Y đang định kéo khăn lụa che mắt xuống, chợt nghe Từ Thế Xương nói, "Nếu huynh không thích người này, vậy đây thì sao?"

Bùi Trường Hoài sợ người kia tiếp tục ngã, theo bản năng đưa tay ra đỡ, nắm eo người nọ. Trọng lượng cũng không thầm ước định, nhưng khi người kia nhẹ nhàng va chạm trúng lồng ngực, cơ thể y liền sững lại.

Mặc dù đã che mắt, Bùi Trường Hoài vẫn như cũ cảm giác được ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, cảm nhận khí tức nóng bỏng hòa lẫn với hương rượu rơi trên trán mình.

Y sờ thấy phần hông eo cứng cáp của hắn, thực sự không giống nữ tử, trái tim thịch một cái, lập tức kéo dải lụa trắng xuống, ngẩng đầu nhìn Triệu Quân đang dùng đôi đồng tử đen thẳm quan sát mình.

Y còn chưa kịp mở miệng, Từ Thế Xương đã không màng phương hướng, vui đùa đẩy người lung tung náo loạn, tùy tiện đẩy thêm một thiếu niên thanh tú qua.

Triệu Quân xoay người, đỡ lấy thiếu niên tránh sang bên, một tay nhấc cổ áo Từ Thế Xương, giao cậu ta cho sai vặt và kỹ nữ lầu Phù Dung.

"Hắn uống say, dìu hắn xuống tỉnh rượu." Triệu Quân nói.

"Vâng ạ."

Miệng Từ Thế Xương còn la toáng "Không say, không say", nhưng tay chân đã mềm nhũn, thần trí mơ hồ, mặc cho người kéo khỏi nơi này.

Tiếng người ồn ào náo nhiệt vốn trải rộng khắp lầu Phù Dung, thế mà trong phòng chỉ sót lại bầu không khí im lặng, im lặng đến quỷ dị.

Bùi Trường Hoài cảm thấy mất tự nhiên khó giải thích, y không suy nghĩ nữa, vuốt phẳng ống tay áo, nói: "Cáo từ."

Triệu Quân nghiêng người dời một bước, vừa vặn ngăn cản đường đi của y, Bùi Trường Hoài đổi sang hướng khác, Triệu Quân liền chặn ngay chỗ đó.

Bùi Trường Hoài nhất thời bực tức, "Ngươi làm gì thế?"

Triệu Quân bày ra dáng vẻ vô tội, "Ngươi đi đi."

Bùi Trường Hoài nhìn thấy ý tứ khiêu khích của hắn, tưởng rằng Triệu Quân muốn gây khó dễ, bèn giơ tay đánh một chưởng vào ngực Triệu Quân.

Triệu Quân nghiêng người tránh thoát, Bùi Trường Hoài định nhân cơ hội rời đi, Triệu Quân bắt lấy cổ tay y, gạt đi bước chân đối phương.

Hai người một quyền một cước, ngươi tới ta đi, nhưng vì không xuống tay ác độc nên cứ đánh mãi bất phân thắng bại.

Chỉ là Bùi Trường Hoài bị hắn cản chân khó đi, lửa giận nổi lên, quát: "Triệu Quân!"

Lúc Triệu Quân lui về sau, tiện tay rút lấy sáo ngọc bên hông y, sáo trong tay như nước chảy mây trôi xoay chuyển, thoát khỏi đai lưng.

Bùi Trường Hoài sờ phần hông trống rỗng, càng cảm thấy bị Triệu Quân bỡn cợt, trầm giọng nói: "Trả lại cho ta."

——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro