Chương 20: Trận chiến nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Nhược Văn cũng bị Địch Vân Việt trói lại trên cây cột, trang phục gọn gàng sạch sẽ cũng trở thành một đống lộn xộn, búi tóc bị thả ra, làn tóc đen xả xuống, trừ bỏ hai má có những vết trầy xước thì khóe miệng còn chảy ra một vệt máu.

"Chủ nhân!" Hô hấp của Minh Kiêu gần như dừng lại, lập tức đến gần đem người cứu xuống.

"Ui, mấy con chó mà ngươi dưỡng đến đây nè." So với Mộ Nhược Văn thì Địch Vân Việt không thua kém gì, nhưng ít nhất gã ta không bị trói buộc, gã ngắm nhìn thanh chủy thủ sắc bén trong tay, nụ cười trên mặt tùy ý thoải mái, dường như đối mặt với gã không phải là bị mấy chục người vây quanh, mà là những con hát ở hậu viện nhà mình.

"Ngươi làm gì với chủ nhân của ta?!" Nam nhân hắc y nghiến chặt răng, nếu không phải trong đầu còn chút lý trí, y đã sớm không để ý tới mà xông lên đánh gã.

"Ta chỉ là có qua có lại thôi mà." Địch Vân Việt dùng chủy thủ khều khều cái đầu đang cúi xuống của Mộ Nhược Văn, trong mắt hiện lên một tia âm ngoan, "Người không giữ chữ tín là các ngươi, không cần phải lộ biểu cảm mình là người bị hại, nhìn muốn ói!"

"Địch thiếu chủ sao lại tức giận như vậy? Tục ngữ có câu muốn làm việc tốt phải trải qua nhiều gian nan vất vả, để một con chạy, đổi được một đám, giao dịch này quả là một món hời!"

Một người bước ra từ đằng sau gã, vân đạm phong khinh từ bên trong đi ra. Trong lòng Minh Kiêu lộp bộp một tiếng, không dám tin quay đầu giận dữ nhìn hắn.

"Tả sứ...... Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Địch Vân VIệt cũng ngạc nhiên không kém so với nam nhân hắc y.

"Đến giao dịch với ngươi." Dịch Túy cầm quạt trong tay, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, "Sẵn tiện------ trả lại mối hận nho nhỏ của mình."

Tròng mắt Địch Vân Việt xoay tròn, dường như nhớ đến việc gì, biểu cảm thoải mái hiện lên khuôn mặt, nhưng lời nói nói ra lại biểu thị gã vẫn cảnh giác với Dịch Túy như cũ: "Việc này, thỉnh Tả sứ đợi chút. Chờ tại hạ xử lý xong chuyện này, chúng ta lại nói chuyện tiếp."

"Không không, không chờ được, chờ rồi hận của ta sẽ không báo được."

Địch Vân Việt dường như không có hứng thú với việc này, nhưng ngại thân phận của hắn, lại phải kiên nhẫn kiềm chế tính tình mà nghe. Dù sao mấy năm nay, thế lực của Ma giáo không cố ý che dấu, nhưng thế lực nhất định trên hai người bọn họ, chắc chắn không thể nghi ngờ.

"Ngươi cũng biết y là ai đúng không?" Dịch Túy dùng quạt chỉ chỉ Minh Kiêu, mở miệng cười nói, "Tâm phúc đắc lực của Mộ Nhược Văn, âm mưu nhằm vào lão thái quân nhà ngươi, là do một tay y trù tính sắp đặt và động thủ."

"Ta đưa y đến nơi này, Địch huynh, thành ý như vậy, ngươi vẫn cảm thấy không đủ để cho hai ta đàm phán giao dịch hay sao?"

.

"Tả sứ chắc chắn, là muốn giao dịch với Vạn Cổ sơn trang chúng ta chứ không phải là Liên Thiên Bảo đúng không?"

Địch Vân Việt phản ứng lại, Tả sứ Ma giáo xuất hiện cùng nơi với người của Mộ Nhược Văn, lập trường kém kiên định hơn so với lời nói của gã.

Ít nhất, trước khi tiến vào gian phòng này, hắn còn cùng hợp tác chiến đấu với địch nhân của mình.

"Địch thiếu chủ cho rằng, đối với một thương nhân mà nói, quan trọng nhất là cái gì?" Dịch Túy đã sớm chuẩn bị, bước từng bước về phía trước, "....... Tại hạ cho rằng nó là nhãn lực."

"Ta chưa bao giờ đàm sinh ý với một bên chắc chắn sẽ thất bại, nó không có giá trị, cũng không phù hợp với nguyên tắc làm việc của ta."

Hắn chậm rãi nói, nở nụ cười ôn hòa, "Địch thiếu chủ tuổi trẻ tài trí hơn người, nói như vậy ngài có thể thông cảm cho những điều bất đắc dĩ của tại hạ. Lễ vật bồi tội này, là chút tâm ý của ta, còn mời Địch thiếu chủ ngài vui lòng nhận cho."

Hắn mở cánh quạt, rồi đập vào tay, lễ vật bồi tội là một đám cận vệ đứng sau vận sức nghe lệnh.

Địch Vân Việt khiêu mày, gã rõ ràng nhìn thấy người đứng cách đó không xa, những người bên Liên Thiên Bảo lấy Minh Kiêu dẫn đầu, thay đổi sắc mặt, có người muốn đưa kiếm lên chống lại, nhưng lại phát hiện mình không động được miếng nào, muốn mở miệng mắng to nhưng chỉ có đôi môi run rẩy.

Bất tri bất giác trong lúc đó, hơn mấy chục người đã bị mất đi sức lực!

Minh Kiêu cũng không ngoại lệ. Trong cơ thể y, khí huyết quay cuồng kịch liệt, cơ thể đã không còn là của mình, nội lực vốn mạnh mẽ phát ra, lập tức lại bị một lực lượng ở ngoài áp chế giam cầm lại, không thể thoát ra được.

Nam nhân hắc y giống như một con thú bị vây lại cố kiềm nén sự bất an của mình, nghiến răng trợn mắt nhìn Dịch Túy, một vệt máu chảy xuống từ môi của y.

Địch Vân Việt "A" một tiếng, sau một lúc, sắc mặt thả lỏng, không khỏi bật cười thành tiếng: "Người trên giang hồ đồn rằng Tả sứ Ma giáo dùng độc xuất thần nhập hóa, tiểu đệ vẫn không tin, xem ra tiểu đệ ta đã đánh giá thấp Tả sứ."

"Hư danh hư danh thôi." Dịch Túy khiêm tốn chắp tay, "Làm sao so được với Địch thiếu chủ. Hôm nay ngài làm cho tại hạ mở mang tầm mắt, bày ra thiên la địa võng như thế, cho dù Liên Thiên Bảo có bao nhiêu người, đều bị một lưới bắt hết, đây mới gọi là thần cơ diệu toán!"

"Ha ha." Thủ đoạn mà gã tự nhận là không ai phát hiện lại bị một người dùng độc phát hiện, Địch Vân Việt hơi đắc ý tự mãn, gã thần không biết quỷ không hay mà đốt huân hương ở trong không khí, cái này là bảo bối mà sơn trang của gã áp dưới đáy hòm, trăm năm gần đây, trên giang hồ hiểu biết về sự lợi hại của nó, không chết thì cũng bị thương, miễn cưỡng thì có mấy người còn tỉnh táo, còn lại thì đã tiễn hạc về Tây Thiên.

"Vạn Cổ sơn trang ta làm sao có thể sợ Liên Thiên Bảo! Họ đến bao nhiêu ta liền giết bấy nhiêu!"

Địch Vân Việt phong độ hiên ngang, khí phách khắp trời, vung nhẹ tay, phần phật một tiếng, từ hai sườn bên vách tường, một đám người ngựa mỗi người cầm vũ khí vọt ra, đem sân rộng rãi trở nên kín chật.

.

"Thiếu chủ! Không tốt! Lửa đã sắp lan đến, chúng ta phải rời khỏi nơi này!"
Một người nghiêng ngả lảo đảo từ cửa bên chạy vào, cao giọng hét to, ở sau gã, khói bụi dày đặc và tro bụi ngột ngạt tràn vào, cánh của yếu ớt cong cong vẹo vẹo ở một bên, tiếng bước chân vang dội từ ngoài cửa xuyên qua, thỉnh thoảng vang lên tiếng động lớn, những người trong lâu giống như chạy trối chết, trong nháy mắt ánh lửa đã cháy đến ngoài cửa.

Sắc mặt Địch Vân Việt trầm xuống, kêu người nọ đến trước mặt, tra hỏi kỹ lưỡng.

Dịch Túy vẫn như cũ, ung dung quạt nhẹ, khóe miệng luôn mỉm cười.

Người của Liên Thiên Bảo vẻ mặt phức tạp, bọn họ vốn muốn chế tạo hỗn loạn, nhân cơ hội cứu chủ nhân của mình, nào ngờ Vạn Cổ sơn trang lại bí mật chuẩn bị nhiều người và ngựa để mai phục bọn họ như thế!

Nếu không phải Tả sứ Ma giáo đột nhiên thay đổi kế hoạch, cho dù nhân số gấp đôi, bọn họ tuyệt đối sẽ không sợ hãi! Bọn họ hoàn toàn tin tưởng, sẽ an toàn cứu đi Mộ Nhược Văn!

Tên đáng ghét!

Đám người tức muốn đỏ mắt, hung tợn nhìn chằm chằm bóng người mặc y phục nguyệt sắc kia, trong lòng mỗi người đều ác độc nguyền rủa hắn, muốn đem người này tra tấn ngũ mã phanh thây vài lần!

Lửa cháy ngày càng lớn, cận vệ ngoài cửa đã cảm nhận được nhiệt độ ngày càng nóng lên, địch nhân vây quanh bọn họ cũng phát hiện, một số người quay đầu lại, trong mắt tràn đầy sợ hãi và lo lắng.

Không ai muốn chết cả! Nhưng thiếu chủ còn chưa hạ lệnh.....

Những việc mà bọn họ có thể là bây giờ, chính là im lặng cầu nguyện trong lòng nhanh lên, nhanh lên..... Bọn họ đã nghe được tiếng cột tường sụp đổ ầm ầm, tiếng lửa cháy gần trong gang tấc.

Trong đó, Địch Vân Việt nghe cấp dưới hội báo, ở phía sau gã, Mộ Nhược Văn tóc tai bù xù, hấp hối bị trói trên cây cột, Dịch Túy rũ mắt suy nghĩ, không để ý đến hắn ta.

"Một lũ ngu xuẩn!"

Đột nhiên, Địch Vân Việt gầm lên một tiếng, cùng lúc đó, một thân ảnh nhanh chóng xẹt qua, chưởng nhẹ một cái, liền đánh bay tên người hầu đứng ở đó.

"Minh Kiêu! Cho hắn ta ăn cái này!"

Quạt của Dịch Túy nhẹ nhàng lật lại, vài ánh đen phát ra tiếng gào thét bén nhọn, cắt qua không khí, tất cả đều hướng về phía Địch Vân Việt vọt tới, những nơi mà nó đi qua, sàn nhà đều bị một lực lượng vô hình phá nát, đủ để thấy rằng sức mạnh mãnh liệt, tốc độ cực nhanh!

Trong lúc hỗn loạn đột ngột, một tia ánh sáng đáp xuống trước mặt Minh Kiêu, nam nhân hắc y theo bản năng tiếp nhận, vững vàng bắt được tàn ảnh bay qua.

Là một cái bình nhỏ, lạnh lẽo và trơn nhẵn.

Minh Kiêu ngạc nhiên, lúc này y mới phát hiện là mình đã khôi phục quyền làm chủ cơ thể, mà luồng chân khí bạo liệt chặn ngang kinh mạch, bây giờ đã nhanh chóng hướng về đan điền của y, nó không hề bài xích mà lại dung hợp với lực lượng trong cơ thể của y.

Mọi thứ chỉ xảy ra trong nháy mắt, ngay sau đó, hàng chục bóng đen đồng loạt phóng lên, phân tán về nhiều hướng khác nhau, giống như pháo hoa nổ tung, ở trong làn khói rải rác bao phủ cả trời đất, nhấc lên vô số phong ba.

Lời tác giả:

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ha ha, lại thay đổi nha, bắt đầu ngược Tả sứ nà~~~~

Nhung: Mấy nay nhóm tụi mình sẽ vào học nên tiến độ sẽ chậm hơn rất nhiều. Mong mọi người thông cảm. Mặc dù không biết nhà tui đã có readers nào chưa. (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro