Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Họ tên."

"Kiều Ngự."

"Học lực? Có giấy chứng nhận tư cách giáo viên không?"

Một nam giáo viên trung niên hướng ánh mắt xoi mói đảo qua đảo lại về phía Kiều Ngự.

Nam giáo viên này trước mắt chính là nhân viên duy nhất của Cố Vân Tranh, tên là Lý Bình An, từng là một giáo viên dạy toán cấp ba. Hiện nay là giảng viên kim bài kiêm giáo viên cố vấn duy nhất trên nền tảng MK.

Lý Bình An có làn da ngăm đen, thân hình gầy gò, từ nhỏ gã đã bị chế giễu khá nhiều vì ngoại hình của mình, cho nên khi nhìn thấy khuôn mặt của một người bình thường cũng đủ khiến cho gã phải đố kị, huống chi Kiều Ngự còn chói mắt như thế.

Tuy rằng tướng mạo gã ta không tốt, nhưng năng lực quả thực xuất chúng. Gã hiện đang là giảng viên toàn thời gian duy nhất của nền tảng MK, đồng thời cũng là người đảm đương lưu lượng truy cập của nền tảng.

Theo quy định của Bộ Giáo dục, giáo viên dạy ở các trường công lập không được phép mở lớp bổ túc. Lý Bình An nói, bởi vì mức lương hậu hĩnh của Cố Vân Tranh cho nên gã mới từ chức, trở thành giảng viên trên nền tảng trực tuyến.

Nhưng có điều Kiều Ngự lại rõ ràng, Lý Bình An từ chức không phải vì tiền, mà là vì đạo đức cá nhân của gã này có vấn đề.

Năm đó Lý Bình An đã quấy rối tình dục rất nhiều nữ sinh cho nên mới bị trường học sa thải. Lúc đầu gã ta dạy học ở một quận nội địa, nhưng sau khi đến Thiên Hải, đoạn chuyện xưa này liền không bị ai phát hiện, Cố Vân Tranh cũng vì thế mà chi ra một số tiền lớn thuê gã về làm cố vấn giảng dạy.

Lý Bình An từng là bê bối lớn nhất mà nền tảng khóa học trực tuyến MK phanh phui, bê bối này thiếu chút nữa đã trực tiếp chấm dứt tuổi thọ của nền tảng non trẻ này. Mặc dù Cố Vân Tranh trẻ tuổi đã khẩn trương loại bỏ Lý Bình An, nhưng sau đó anh ta cũng phải bỏ ra một quãng thời gian rất dài mới cứu vãn lại được danh dự của nền tảng.

Phải biết đoạn thời gian đó, khóa học trực tuyến MK đã bị gỡ bỏ khỏi nền tảng IOS do điểm đánh giá quá thấp.

Lý Bình An cũng là một trong những vấn đề mà Kiều Ngự phải giải quyết, nhưng không phải hiện tại.

...

Kiều Ngự cười cười, tựa hồ không phát hiện ra Lý Bình An không thích cậu, đáp: "Tôi còn chưa có tốt nghiệp."

Câu nói này thực ra rất có ý tứ, dù cho cậu chưa tốt nghiệp cấp ba hay là chưa tốt nghiệp đại học cũng đều mang ý là chưa tốt nghiệp. Kiều Ngự dáng người cao, hơn nữa ăn mặc lịch sự, nói cậu hai mươi ba hai mươi bốn cũng có người tin.

Lý Bình An vừa nghe thấy lời này liền lập tức lắc lắc đầu, giọng điệu xem thường: "Cái chúng ta muốn xây dựng chính là nền tảng giảng dạy trực tuyến chuyên nghiệp. Cậu còn chưa có tốt nghiệp, đến xem náo nhiệt làm gì?"

"Hơn nữa cậu còn trẻ như vậy, lại không có kinh nghiệm dạy học, thật sự không quá thích hợp."

Không biết vì sao, Lý Bình An thấy được một luồng cảm giác kinh hoảng khó có thể giải thích được từ trên người Kiều Ngự.

Nếu MK chỉ có một giáo viên hợp đồng ngoại tuyến như gã, Cố Vân Tranh tự nhiên sẽ vây quanh gã ta, mà thêm một người nữa đến thì gã sẽ phải cùng người đó phân chia cái bánh ngọt này, nền tảng có lượng truy cập nhiều như vậy, làm sao có thể chia được?

Cố Vân Tranh cũng cau mày.

Nền tảng của bọn họ dù sao cũng là nền tảng lớp học trực tuyến, nếu như năng lực nghiệp vụ không được, coi như Kiều Ngự có đẹp trai đến mức đứng không nổi cũng không thể ngoại lệ, miễn cho danh tiếng thật vất vả tích góp lại bị hủy hoại trong một ngày.

Khuôn mặt Kiều Ngự mang theo trấn định và tự tin: "Tôi tương đối am hiểu toán học cùng vật lý. Theo tôi được biết, nền tảng của các người tương đối thiếu giáo viên. Nếu như hai người còn lo lắng, có thể để cho tôi thử giảng trước một bài giảng. Nhưng mà tôi tạm thời chỉ chuẩn bị kỹ càng cho chương trình học của năm đầu tiên thôi."

Lúc trước, khi Kiều Ngự đề bạt Cố Vân Tranh lên thành thư ký của mình, thứ quan trọng nhất cậu coi trọng ở anh ta chính là do anh ta có can đảm thử thách và tư duy sinh động.

Quả không ngoài dự đoán, Cố Vân Tranh nghe được lời này, trong lòng đột nhiên lại có chút quyết định táo bạo, anh ta đem tầm mắt hướng về phía Lý Bình An đang trầm mặc không nói.

Lý Bình An ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, gã dạy học nhiều năm như vậy, gặp qua không ít người trẻ tuổi tràn đầy tự tin như thế, đa số đều đã dở sống dở chết.

Nếu Kiều Ngự đã có tự tin như thế, để cho cậu làm thử cũng không hại gì. Vì vậy Kiều Ngự liền lập tức hành động, đối với phương diện dạy học Cố Vân Tranh một chữ cũng không biết, nhưng anh ta không tin chính mình không tìm được lỗi sai nào.

Lý Bình An: "Vậy cậu giảng một chút về hàm số lũy thừa đi."

Hàm số vẫn luôn là câu hỏi ổn định của kỳ thi đại học môn toán học và nó thường xuyên xuất hiện giới hạn trong phạm vi ba câu hỏi chọn lọc, là trọng tâm trong đề thi tuyển sinh đại học. Nó cũng có thể liên kết với hình học không gian, mà các phương thức khảo sát đều rất đa dạng, từ cơ bản đến khó rồi siêu khó, không thiếu gì cả, phù hợp với tất cả học sinh ở các cấp độ khác nhau.

Mà trước khi lên cấp ba, về cơ bản thì học sinh không tiếp xúc với các hàm số quá phức tạp. Có thể giải thích cặn kẽ hàm số thực sự có thể kiểm tra trình độ giảng dạy của một giáo viên.

Kiều Ngự sửa lại một chút suy nghĩ của mình, giơ bút lông lên bảng trắng, bắt đầu giảng bài.

Trên mặt Kiều Ngự lộ ra nụ cười đoan chính: "Mọi người chắc chắn đều đã từng học qua sinh vật học rồi, nên cũng biết về sự phân chia của tế bào nhỉ. Một tế bào sẽ phân chia thành hai, hai tế bào đó ở cùng một thời gian giống nhau cũng phân chia thành bốn, cứ phân chia mãi cho đến khi giống trên lý thuyết ta thường thấy, phân chia thành vô hạn. Thế nên trong cùng một hình thức như vậy, chúng ta có thể dùng một mô hình hàm số để biểu đạt..."

Cậu chưa bao giờ thử là một giáo viên, nhưng cậu đã từng một mình đối mặt với giới truyền thông, đối mặt với các đối tác kinh doanh, trình bày PPT, trình bày về những phát triển trong tương lai, năng lực sớm đã được rèn luyện ra. Huống gì bây giờ cậu chỉ đối mặt với hai người, căn bản cũng không tính là gì.

Cố Vân Tranh đã tốt nghiệp trung học nhiều năm, toán học chắc cũng quên gần hết rồi, bây giờ giống như là học lại thêm một lần nữa vậy. Mặc dù không có sách giáo khoa, thế nhưng nội dung Kiều Ngự giải thích rất sâu sắc, cộng thêm lời lẽ dễ hiểu, khiến cho Cố Vân Tranh giống như quay trở về hồi mới học cấp ba, đắm chìm trong đại dương tri thức mênh mông.

Biểu tình của Lý Bình An thì càng ngày càng quái lạ, bởi vì gã phát hiện mình dĩ nhiên không tìm ra bất kỳ lỗi nào để bắt bẻ được cậu?

Một tiết học rất nhanh đã kết thúc.

Cố Vân Tranh như vừa tỉnh dậy khỏi giấc chiêm bao, bắt đầu cao hứng vỗ tay: "Được nha. Kiều Ngự phải không. Cậu được nhận rồi!"

Kiều Ngự khiêm tốn khẽ khom người cảm ơn.

Lý Bình An trong lòng quả thật khó chịu nhưng lại cảm thấy bất lực, chỉ đành trưng ra bộ mặt tối sầm thúi đần, âm dương quái khí nói: "Nếu đã không liên quan đến tôi, vậy còn tìm hỏi tôi làm gì? Thật mất thời gian."

Nói xong liền vội rời đi.

Vẻ mặt Cố Vân Tranh có chút lúng túng: "Xin lỗi, Kiều Ngự. Thầy Lý tính tình có chút ngay thẳng, cậu cũng đừng để trong lòng."

Cố Vân Tranh lúc thường cũng hay bị những câu nói của Lý Bình An chọc tức, nhưng vì bây giờ có quá ít giáo viên có lưu lượng truy cập ổn định, nên cũng chỉ đành nhường nhịn Lý Bình An một chút.

Cố Vân Tranh dùng máy in in ra một phần hợp đồng đưa cho Kiều Ngự: "Đây là hợp đồng của giảng viên trên nền tảng của chúng tôi, phiền cậu xem qua một chút."

Kiều Ngự nhận lấy, nhìn kỹ.

Công bằng mà nói, Cố Vân Tranh đối đãi với những nhân viên của nền tảng đúng là không kém, có toàn bộ phí chuyên cần, bảo lãnh, phí phát sinh, còn có kế hoạch dẫn lưu đã được xác định tốt; so với chủ tịch của đài văn học nào đó đúng là tốt hơn nhiều, bất quá đây cũng không phải thứ Kiều Ngự muốn.

Cậu đặt bản hợp đồng xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tách trà.

Mỗi lần Kiều Ngự muốn tính kế người khác, sẽ theo bản năng có một số động tác nhỏ như vậy.

"Tiền lương các anh đưa ra rất cao." Kiều Ngự nói.

Năm 2013, lương căn bản mà Cố Vân Tranh đưa ra đã lên đến 6000. Nếu như biểu hiện tốt, còn có thể thêm vào phần trăm hoa hồng, thu nhập đầu vào hơn 10.000 hoàn toàn không phải là vấn đề.

"Kỳ thực cũng không phải tất cả mọi người đều cao như vậy, tôi coi trọng năng lực của cậu, cho nên hợp đồng đưa cho cậu là hợp đồng của giảng viên kim bài." Cố Vân Tranh ngữ khí nghiêm túc nói, sau đó so sánh một chút chiều cao cả hai, anh ta hơi nhón chân, vỗ vỗ lên vai Kiều Ngự, "Đừng làm tôi thất vọng."

Lúc này, Kiều Ngự ho khan một tiếng.

"Thực ra tôi có một cái kiến nghị còn tốt hơn cho anh." Ánh mắt cậu đảo qua một vòng khuôn mặt của Cố Vân Tranh, nụ cười trên mặt lộ ra dáng vẻ thuần lương cùng dỗ dành, "Ông chủ, anh có từng nghe nói qua hợp đồng đánh cược không?"

*

Kiều Ngự quay trở lại trường vào tiết tự học buổi tối.

Sau khi đổi về đồng phục học sinh, nhìn qua trông cậu trầm hơn rất nhiều.

Tự học buổi tối là thời gian huấn luyện của học sinh thể dục, vị trí bên cạnh Tống Thiên Vũ không có ai, sau khi suy nghĩ một chút, hắn ngồi vào chỗ của Cao Lực, sau đó vẫy vẫy tay với Kiều Ngự.

"Thầy Trương Văn Quân nói cậu đi kiểm tra bệnh tim? Cậu không có sao chứ?" Ve mặt Tống Thiên Vũ tràn ngập lo lắng.

Bên trong nhận thức của Tống Thiên Vũ, bệnh tim là loại bệnh rất nghiêm trọng, hơi kích động một tí sẽ ch.ết người. Hắn cảm thấy sau này bản thân phải bảo vệ tốt Kiều Ngự mới được.

"Tôi không sao."

"Nếu không đủ tiền khám bệnh cậu có thể nói với tôi" Tống Thiên Vũ nói, suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu, "Coi như cậu mượn tôi, khi nào có tiền thì trả lại cho tôi là được."

"Có bảo hiểm y tế mà, cậu không cần lo lắng vớ vẩn đâu." Kiều Ngự lật sách giáo khoa ra, sau đó dừng một chút, "Mà này, cậu có máy ảnh cầm tay không? Cho tôi mượn đi."

Kiều Ngự muốn mượn máy ảnh là vì phải ghi lại bài giảng cho lớp học trực tuyến.

Cậu và Cố Vân Tranh đã ký thỏa thuận đánh cược với nhau, Kiều Ngự không nhận tiền lương, và trong vòng một tháng, nếu tổng thu nhập của Kiều Ngự từ các khóa học trực tuyến là 100 ngàn, cậu sẽ lấy 30% của số tiền đó. Trong vòng ba tháng, nếu tổng thu nhập của cậu là 500 ngàn, Kiều Ngự sẽ được 10% trong tống số đó, cùng với 10% cổ phần của MK.

Nếu Kiều Ngự không hoàn thành mục tiêu, cậu sẽ làm công cho nền tảng MK trong một năm với mức lương hàng tháng là 3000 trình độ.

"Có. Ngày mai tôi mang tới cho cậu." Tống Thiên Vũ căn bản không quan tâm Kiều Ngự dùng náy ảnh để làm gì, nói xong liền cúi đầu nghịch điện thoại.

Nhìn vào màn hình, đại khái là đang trò chuyện với ai đó.

Hình đại diện là một bạn nữ.

Kiều Ngự nhìn đến có chút chói mắt khó mà giải thích được.

Tuy rằng cậu vẫn luôn chưa từng nhìn thấy bạn gái của Tống Thiên Vũ, nhưng từng nghe người ta kể, Tống Thiên Vũ có một cô bạn gái cực kỳ xinh đẹp học ở bên ngoài, cho nên hắn mới chưa bao giờ tìm qua đối tượng nào khác trong trường học.

Kiều Ngự suy nghĩ một chút, sau đó giơ tay lên chắn ngang màn hình điện thoại của Tống Thiên Vũ.

"Ban ngày kêu cậu học thuộc lòng, đã thuộc hết chưa? Lại còn ở đây nghịch điện thoại di động." Kiều Ngự biểu tình nghiêm túc, ngôn từ chính trực nói, "Tôi muốn kiểm tra cậu."

Chỉ có trong khoảnh khắc này, vẻ mặt Kiều Ngự mới giống như một cậu nhóc 16 tuổi, bỏ đi vẻ lạnh lùng và xa cách ngàn dặm với người bên ngoài, cả người cậu đều trở nên sống động.

Tống Thiên Vũ bỗng nhiên trợn to mắt, biểu tình sợ hãi giống như chuột nhìn thấy mèo.

Sau khi nhận cuốn sổ nhỏ Kiều Ngự đưa ngày hôm nay, hắn nhìn được hai lần là mắt đã không mở ra nổi chứ đừng nói tới học thuộc, lúc mở cuốn sổ cậu đưa cho, hắn lật qua lật lại mãi cũng chẳng biết trọng điểm nằm ở đâu.

"Tôi... cái này..." Tống Thiên Vũ mở miệng muốn giải thích một chút, lại nhìn thấy Kiều Ngự mò tay vào trong ngăn kéo của hắn lục lọi, sau đó rút ra quyển sổ nhỏ mà buổi sáng cậu đã ghi chép cho hắn.

Kiều Ngự xụ mặt, cậu đem sổ nhỏ bỏ trở lại vào túi áo đồng phục.

Bên trong quyển sổ không chỉ có những điểm chính mà Kiều Ngự đã dày công chọn lọc và tổng hợp lại, còn có các ví dụ hỗ trợ, mặc dù làm cái này chỉ tốn có một buổi tối, thế nhưng đó cũng là bảy, tám tiếng tâm huyết với tinh thần tập trung cao mà.

"Mấy môn học trọng điểm kiểm tra đem ra phân loại cũng không dễ dàng gì, nếu cậu không cần, vậy trước mắt tôi sẽ thu hồi nó lại."

Kiều Ngự cảm thấy phương châm dạy học của mình có chút vấn đề.

Không thể cái gì cũng đều đưa trực tiếp cho Tống Thiên Vũ, đồ vật mà quá dễ dàng có được mọi người thường sẽ không biết quý trọng. Lâu dần nó sẽ biến thành một loại ảo tưởng rồi xem việc đó là chuyện đương nhiên.

Tống Thiên Vũ á khẩu không trả lời được, trơ mắt nhìn Kiều Ngự trở về chỗ ngồi của mình.

Trong lòng liền vô cùng ảo não, buồn bực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro