Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi trải qua sự việc ngày đó, Giang Nhất Bạch đối với Lâm Khải Phong trở nên rất nhiệt tình, mà Lâm Khải Phong đối với Giang Nhất Bạch vẫn chỉ là nhàn nhạt.

Lâm Khải Phong đối với cậu không phải không đáp lại, càng không có dùng bạo lực đánh cậu, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm giác được mối quan hệ giữa hai người đã vì điều gì đó mà lặng lẽ thay đổi, bọn họ có thể cùng nhau sửa đổi, mà lại không biết nên làm sao để bù đắp.

Tâm tình của Giang Nhất Bạch thật sự không tốt, mỗi ngày trôi qua đều là  thời điểm cậu đi tới phòng học của y, đứng tại bên ngoài chờ Lâm Khải Phong tan học, hằng ngày đều cùng y ăn cơm, tận lực bù đắp vết nứt giữa hai người.

Trong lòng cậu vẫn còn khổ sở nên không thể nói thẳng với Lâm Khải Phong, cho nên chỉ có thể nói cho Thi Vi Vi nghe.

Thi Vi Vi sau khi nghe xong liền đồng tình với hoàn cảnh của cậu, cô an ủi Giang Nhất Bạch: “Nói dối cũng không sao, ai trong tình yêu cũng có thể lừa dối đối phương mà.”

“Chờ đã.” Thi Vi Vi đột nhiên nói, “Trước tiên tôi muốn chia sẻ cho cậu một bài viết mà tôi đã đọc được, cực kỳ buồn cười!”

Thi Vi Vi lấy điện thoại di động ra lướt lướt nhấn nhấn, Giang Nhất Bạch cũng lấy máy mở ra.

“Đề tài đêm khuya: Thời điểm tôi cùng bạn trai làm tình thân mật, mỗi lần như vậy đều phải diễn kịch, thật sự là quá mệt mỏi, lẽ nào đây chính là sự khổ sở khi nói chuyện yêu đương sao?”

“Thấy sao? Thật sự rất buồn cười, kỳ thực thời điểm mỗi người khi chìm đắm trong tình yêu đều vì như vậy mà nói dối, có loại cái gì mà của anh rất lớn nha em rất sướng a~, bàn về bản chất thì việc nói dối như thế cũng là vì muốn giữ gìn tình cảm dài lâu bền vững, cho nên có thể thấy được là việc nói dối cũng chả có gì đáng trách, thế nhưng cậu vẫn là một người rộng lượng nha bạn học tiểu Giang.” Thi Vi Vi cảm khái nói.

Giang Nhất Bạch yên lặng tắt đi điện thoại di động, chậm rãi nói rằng: “Về chuyện giường chiếu thì tôi chưa bao giờ nói dối, của y thật sự rất lớn, tôi thật sự sảng khoái.”

“Dừng!” Thi Vi Vi che lỗ tai kêu to, “Giang Mỹ Linh cậu rốt cuộc có phải là tới tìm tôi tố khổ hay vẫn là tới khoe khoang?!”

“Không phải không phải.” Giang Nhất Bạch hãi hùng, “Tôi không nói.”

“Được.” Thi Vi Vi thấy Giang Nhất Bạch như vậy ngữ khí cũng dịu đi, cô thân thủ dùng cùi chỏ đẩy Giang Nhất Bạch một cái, “Hãy vui vẻ lên nha, ngẫm lại thì trước đó không phải cậu là người luôn nói Lâm Khải Phong là cái mảnh gỗ không rõ phong tình vì thế liền cảm thấy y bất quá cũng chỉ có như thế thôi ư, bây giờ tới hỏi ý kiến của tôi coi có cách nào có thể hàn gắn lại vết nứt giữa hai người được không, trong lòng tôi thật sự rất vui sướng.”

“Trước đó là trước đó, tuy rằng lúc trước tôi đúng thật là có ghét bỏ y, nhưng tôi cũng chưa từng nói là mình không thích y.”

“Vậy cậu có bao nhiêu là yêu thích y?” Thi Vi Vi hỏi.

“Tình cảm bên trong tôi đều vì y mà lần đầu tiên cảm nhận được sự điên đảo, cậu nói coi tôi có phải là yêu thích y rất nhiều?”

“Thế còn đệ đệ?” Thi Vi Vi lại hỏi.

“Vẫn là bình thường, nhưng cũng rất yêu thích.” Nghĩ tới Niên Dịch Kiêu, Giang Nhất Bạch lại nói, “Hắn bây giờ đang nhanh chóng chuẩn bị cho kì thi cuối kỳ, cả ngày đều lên lớp ôn tập, cũng không có rảnh để phiền tôi.”

Thi Vi Vi gật gật đầu: “Kỳ thực hắn không rảnh tìm cậu cũng tốt, tâm trạng của cậu hiện tại như vậy, tôi nghĩ rằng dù hắn có thời gian để tới phiền cậu thì chắc chắn cậu cũng sẽ không có chút tâm tư nào mà để ý đến hắn, thời điểm đó nếu cả hai bên đều xử lý không tốt, cuối cùng người đau đầu hơn vẫn chỉ là cậu.”

Giang Nhất Bạch rất tán thành ý nói của cô.

“Đã đâm lao thì phải theo lao.” Thi Vi Vi thở dài nói, “Muốn có một tiểu mỹ thụ duy nhất cho mình đã là rất khó rồi, mà tới phiên cậu, đến cả hai nam nhân cực phẩm cũng đều bị cậu thu hút.”

Giang Nhất Bạch không có đáp câu nói này, trái lại hỏi: “Cậu nghĩ tôi bây giờ nên làm gì?”

Thi Vi Vi nghiêm túc vì Giang Nhất Bạch nghĩ kế sách: “Thời gian là một liều thuốc để phục hồi vết thương lòng, hơn nữa, tôi thấy Lâm Khải Phong đối với cậu là cực kỳ yêu thích, tình cảm so với cậu đều muốn nhiều hơn, y hiện tại rõ ràng đã cho thấy được vì tình cảm sâu đậm bên trong nên sẽ không thể rời bỏ cậu, cậu gấp làm gì a.”

Giang Nhất Bạch gật đầu: “Cũng có lý.”

“Cho nên nghỉ hè này không thể thường xuyên gặp mặt, chỉ cần lâu ngày không gặp, khoảng cách mở ra, sự nhung nhớ sẽ càng tăng trưởng, sau đó cậu có thể tự sắp xếp thời gian thích hợp cùng y hẹn nhau đi rạp xem phim, dù cho có vướng bận chuyện gì trong lòng cũng đều biến mất, tình cảm liền gắn kết trở lại.”

“Vi Vi, cậu thật là lợi hại!” Giang Nhất Bạch tự đáy lòng thở dài nói, “Tuy rằng kinh nghiệm yêu đương của cậu không nhiều, thế nhưng tri thức lý luận về tình yêu của cậu thật sự rất tuyệt!”

Thi Vi Vi: “…”

Thi Vi Vi: Tôi cảm ơn cậu a.

Kỳ nghỉ hè rất nhanh liền đến.

Trong kỳ nghỉ hè thì Giang Nhất Bạch mỗi ngày đều cùng Lâm Khải Phong nhắn tin tán gẫu, quan hệ hai người hoà hoãn không ít, đã khôi phục lại thành bộ dáng trước kia.

Bất quá không đợi Giang Nhất Bạch dựa theo kế hoạch hẹn Lâm Khải Phong cùng đi xem phim, ngược lại là Niên Dịch Kiêu muốn tới hẹn cậu gặp mặt.

Niên Dịch Kiêu so với cậu nghỉ hè muộn mười ngày, hắn vừa mới kết thúc kỳ thi liền gấp không chờ nổi lập tức gọi điện thoại cho Giang Nhất Bạch, nói muốn thấy cậu.

Trước vì Niên Dịch Kiêu bận học, hai người cũng chỉ có thể lâu lâu nhắn vài tin trò chuyện hoặc là buổi tối gọi điện thoại nói mấy câu. Hiện tại kỳ thi cuối kỳ rốt cuộc cũng thi xong, có thể thả lỏng tinh thần trong thời gian mấy ngày, Niên Dịch Kiêu vì không thể chờ đợi được nữa liền muốn đến gặp Giang Nhất Bạch.

Giang Nhất Bạch lâu như vậy chưa thấy Niên Dịch Kiêu, cũng có chút nhớ hắn. Cậu không do dự bao lâu, đáp ứng lời hẹn của Niên Dịch Kiêu.

Hai người hẹn nhau gặp mặt tại khu thương mại ở trung tâm thành thố vào chiều ngày thứ hai, trước tiên bọn họ sẽ đi xem phim, sau đó tới một nhà hàng nào đó ăn cơm, còn buổi tối thì… Tất nhiên cũng không cần nhiều lời.

Giang Nhất Bạch đi tới điểm hẹn.

Thời điểm cậu đến thì đã thấy hắn đứng ở trước cửa trung tâm thương mại chờ đó, quần áo hắn mặc có chút đơn bạc, không biết có phải là thật sự không sợ lạnh hay vẫn là cố ý giở trò giả vờ đẹp trai.

Giang Nhất Bạch chậm rãi chạy tới, Niên Dịch Kiêu vừa nhìn thấy cậu liền nở ra một nụ cười: “Lâu không gặp, em rất nhớ anh.”

Giang Nhất Bạch đứng một bên cười, hỏi hắn: “Em sao lại mặc ít như thế, không sợ lạnh hả?”

Niên Dịch Kiêu lắc đầu: “Em không lạnh.”

Gần đây có một bộ phim tình yêu mới ra mắt, Giang Nhất Bạch từng đọc vài cái bình luận trên mạng về bộ phim này, rất muốn thử đi xem như nào.

Bất quá Niên Dịch Kiêu không thích xem phim tình yêu, loại tuổi tác thối này của tiểu nam sinh lại chỉ muốn đi xem những bộ phim khoa học viễn tưởng đại chiến, thế nhưng vì sự yêu thích của Giang Nhất Bạch, hắn chỉ có thể lóng ngóng chạy đi mua vé, không biết có phải là do may mắn hay không mà lại có khả năng mua trúng vé tình nhân dành cho các cặp đôi.

Có rất ít người xem bộ này, cho nên phần lớn đại sảnh phân tán chỗ ngồi không tới mười người.

Ánh đèn đột nhiên tối sầm, âm nhạc vang lên, điện ảnh mở màn.

Giang Nhất Bạch tập trung tinh thần xem phim, nhưng Niên Dịch Kiêu bên cạnh lại không có bất kỳ tâm tư nào để xem phim.

Hắn quan sát Giang Nhất Bạch, thấy được tay Giang Nhất Bạch đang khoác lên tay vịn của ghế.

Hắn có ý nghĩ muốn nắm lấy bàn tay ấy.

Niên Dịch Kiêu nghĩ xong liền bắt đầu đem thân thể nghiêng người sát qua, dựa vào vai Giang Nhất Bạch.

Trong nháy mắt vừa mới dựa vào, hắn lại nghĩ, rõ ràng hai người đều đã lên giường, tại sao đến cái nắm tay cũng phải dè chừng cẩn thận?

Niên Dịch Kiêu liền lớn gan, ngón tay hơi giật giật, đụng nhẹ tay Giang Nhất Bạch.

Giang Nhất Bạch không có phản ứng, hắn cũng tiếp tục duỗi tới.

Dần dần, một mảnh ấm áp đặt lên một mảnh ấm áp khác.

Niên Dịch Kiêu đem tay Giang Nhất Bạch cầm trong lòng bàn tay, hài lòng nở nụ cười.

Bộ phim này thật sự là rất chậm nhiệt, tối hôm qua Niên Dịch Kiêu cũng không có nghỉ ngơi tốt, bộ phim mới phát một hồi liền nhắm hai mắt nghiêng đầu tại chỗ ngủ gục.

Niên Dịch Kiêu nghĩ mình chỉ chợp mắt một chút thôi, sẽ không ngủ lâu, đến khi hắn tỉnh lại thì bộ phim đã kết thúc rồi.

Niên Dịch Kiêu trừng mắt nhìn, rồi nghiêng đầu qua xem thử Giang Nhất Bạch.

Giang Nhất Bạch hình như thật sự nghiêm túc xem phim, ánh sáng màn ảnh phản xạ lên mặt của Giang Nhất Bạch, chiếu ra vệt nước mắt trên gương mặt cậu.

Cậu chớp mắt một cái, một giọt lại một giọt liền rơi xuống.

Thật sự sẽ có người vì xem phim mà khóc? Niên Dịch Kiêu ngạc nhiên nhìn Giang Nhất Bạch.

Kỳ thực vào lúc này hắn cần phải dỗ Giang Nhất Bạch, đưa khăn giấy cho cậu lau nước mắt, kéo cậu vào trong lồng ngực hắn mà an ủi. Thế nhưng Niên Dịch Kiêu hành động gì cũng không có, hắn chỉ là như vậy nhìn Giang Nhất Bạch, nhìn cậu chảy nước mắt.

Giống như ngươi tại trên cầu ngắm phong cảnh, mà lại không biết rằng ở phía xa xa cũng đang có người đứng yên đó ngắm nhìn ngươi.

Niên Dịch Kiêu không tự chủ được liền lấy tay hướng lồng ngực mình mò tới.

Hắn biết cái cảm giác này tên là gì.

Là động lòng.

________________________________

Trích lời nói: Trước đó chân chính để ý, tuy nhiên tình cảm cũng không sâu đậm như vậy, thế nên thời khắc này mới chân chính chìm đắm trong tình yêu, không thể thoát nổi.

Đối với Tiểu Bạch mà nói, đây nhất định sẽ là một kỳ nghỉ đáng nhớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro