Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh đèn sáng lên, màn ảnh kết thúc liền bắt đầu truyền phát một loạt dãy phụ đề.

Phía trước mỗi hàng ghế từng người đều đứng lên túm năm tụm ba đi ra ngoài, Giang Nhất Bạch lấy tay dụi dụi mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía Niên Dịch Kiêu.

Niên Dịch Kiêu lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại, hắn không tự nhiên gãi đầu một cái, đối Giang Nhất Bạch cười cười.

Giang Nhất Bạch nghi hoặc mà nhìn hắn, hỏi: "Sao lại nhìn anh như vậy?"

Bởi vì vừa mới khóc, cho nên giọng của cậu vẫn còn chút nghẹn ngào.

"Không, không có gì." Niên Dịch Kiêu lắc đầu, sau đó liền chậm rãi hỏi, "Tại sao anh xem phim đến khóc?"

Giang Nhất Bạch không có chút nào cảm thấy được việc xem phim đến nỗi chảy nước mắt là một sự tình mất mặt, cảm xúc của cậu từ trước đến giờ luôn dễ bị tác động, đọc sách hay xem phim đều rất dễ khóc.

"Ở khúc giữa của bộ phim, khi vai nữ chính cùng vai nam chính tại nơi đó cãi nhau, anh thật sự cảm nhận được sự khổ sở từ khung cảnh ấy, rõ ràng cũng là vì muốn đối phương sống thật tốt nên mới chấp nhận thay đổi, nhưng không hiểu vì sao lại có thể thay lòng đổi dạ, cách đối xử cũng không còn như trước..."

Giang Nhất Bạch bắt đầu cùng Niên Dịch Kiêu thảo luận về tình tiết khi nãy của phim điện ảnh. Nhưng vì tâm tư của Niên Dịch Kiêu trước đó không có đặt trong tầm mắt mà thưởng thức, lúc bộ phim chiếu đến phần giữa thì hắn cũng đã ngủ từ khi nào, dĩ nhiên sẽ không thể biết được tình tiết của bộ phim là nói đến cái gì, có bao nhiêu cảm động, thế nên hắn cũng không dám tuỳ tiện tiếp lời, chỉ ngồi nghe Giang Nhất Bạch giảng giải, thỉnh thoảng sẽ giả vờ phụ hoạ hai câu để qua ải.

Đến khi bọn họ từ trong thính phòng đi ra, ánh đèn đại sảnh bên ngoài đều rực sáng trước mắt, Niên Dịch Kiêu nhẹ nhàng nắm tay Giang Nhất Bạch cùng nhau đi khỏi rạp chiếu phim.

Đuôi mắt của cậu vẫn còn hồng hồng, con ngươi đặc biệt ngập trong nước mắt, vì vậy mà đôi đồng tử càng thêm đen kịt, làm cho người nhìn chấn động cả hồn phách.

Niên Dịch Kiêu đúng là có yêu thích Giang Nhất Bạch, có lẽ sự yêu thích này đều bắt nguồn từ việc chơi game với nhau, nhưng còn một phần rất lớn nữa là dựa vào nỗi ảo tưởng của hắn đối với Giang Nhất Bạch, hắn yêu thích cậu, phần lớn đều là trong đầu hắn có ý nghĩ không thực về "Giang Nhất Bạch", dù cho hắn có không nghĩ tiếp thì cảm giác ảo tưởng cũng chẳng thể vì thế mà giảm bớt

Giống như Giang Nhất Bạch cũng đã nói, bọn họ vẫn còn chưa hiểu rõ lẫn nhau.

Tại lúc còn ở trong thính phòng, trong nháy mắt hắn nghiêng đầu trông thấy Giang Nhất Bạch khóc khi ấy, sự yêu thích vẫn luôn trong niềm ảo tưởng rốt cuộc cũng đã rớt xuống trần gian, hình ảnh trước mắt truyền vào trong não hắn được tái hiện một cách chân thực, con ngươi của hắn chăm chú nhìn vào Giang Nhất Bạch, không thể rời mắt.

Lúc này Niên Dịch Kiêu mới có thể chính thức xác định, hắn là thật sự yêu thích Giang Nhất Bạch, không, phải là so với yêu thích càng muốn có khả năng chìm sâu hơn một chút. Niên Dịch Kiêu hình dung không ra cái cảm giác này, hắn thật muốn nói, chính là hắn bây giờ chỉ việc nhìn vào hai má của Giang Nhất Bạch, liền rất muốn hôn xuống.

Để thích một người chắc chắn không thể nào dễ dàng, mà yêu một người lại càng khó hơn, nhưng là chính trong phút chốc, lơ đãng nhìn thoáng qua, trong không gian xung quanh đều bị bóng tối bao phủ, chỉ có ánh sáng của màn ảnh hắt lên, hắn trông thấy được gò má của người kia, vì bị ánh sáng mờ ảo rọi lên, trên mặt liền hiện rõ vài vệt nước mắt.

Tim của hắn còn tại trong lồng ngực cũng nhảy lên kịch liệt.

Giang Nhất Bạch kỳ quái liếc mắt nhìn Niên Dịch Kiêu một cái: "Em làm sao vậy?"

Niên Dịch Kiêu cầm tay Giang Nhất Bạch, đem tay cậu nắm thật chặt. Hắn cảm thấy được chính mình quá dốt nát, hiện tại cũng không biết phải nói điều gì mới thích hợp, nhưng lại cảm thấy chính mình thực may mắn, người khác trên mạng không bị gạt tiền thì cũng là bị lừa gạt tình cảm, mà hắn cự nhiên còn có thể từ trên mạng kiếm được một tình yêu chân thành.

Giang Nhất Bạch nhíu nhíu mày, thầm nghĩ Niên Dịch Kiêu mấy ngày nay có phải là thi đến đầu óc choáng váng hay không, thế nào giờ lại thành ngơ ngác dốt nát, còn trở nên kỳ kỳ quái quái.

Người vẫn còn đắm chìm trong niềm mừng rỡ hạnh phúc bên trong Niên Dịch Kiêu tất nhiên cũng sẽ không biết được bộ dáng của mình bây giờ đặt ở trong mắt Giang Nhất Bạch lại trở thành một quái nhân.

Cả hai xem phim xong liền đi ăn cơm, sau khi ăn xong Niên Dịch Kiêu mới chính thức tiến vào mục đích chủ yếu trong việc hẹn hò lần này, hắn kỳ quái hỏi Giang Nhất Bạch đêm nay có trở về nhà hay không.

Giang Nhất Bạch nghe ra nghĩa bóng ẩn sau câu nói của Niên Dịch Kiêu, thế nhưng hiện tại cậu không có ý định muốn cùng Niên Dịch Kiêu tiến hành một ít vận động thân mật, Niên Dịch Kiêu tuổi còn nhỏ, tinh lực lẫn thể lực đều dồi dào, trong một buổi tối cậu đã bị hắn làm lăn qua lộn lại đến mức cơ thể của cậu đều như muốn vỡ nát, cả người quả thực vẫn còn dư vị về cuộc làm tình lúc ấy.

Huống hồ hai ngày nữa cậu còn muốn hẹn hò với Lâm Khải Phong, hiện tại nếu đáp ứng cùng Niên Dịch Kiêu thân mật, vạn nhất cậu bất cẩn lưu lại dấu vết ở chỗ nào lại bị Lâm Khải Phong phát hiện thì làm sao bây giờ?

Giang Nhất Bạch tuy rằng rất muốn đồng ý, thế nhưng để mà cân nhắc thiệt hơn, cậu vẫn là nhịn đau cự tuyệt Niên Dịch Kiêu.

Trên mặt của Niên Dịch Kiêu mắt trần còn có thể thấy được là rất mất mác, cả người đều cúi đầu ủ rũ, tâm lý Giang Nhất Bạch thấy vậy liền nảy sinh ra chút hổ thẹn.

"Thật sự không muốn cùng em sao?" Niên Dịch Kiêu còn chưa hết mơ tưởng, mắt lom lom nhìn Giang Nhất Bạch.

Giang Nhất Bạch nhìn chằm chằm đôi mắt tràn ngập ước ao này, tâm tàn nhẫn hạ xuống, nói: "Thật sự không được."

Đôi mắt tràn ngập ước ao sau khi nghe thấy câu nói đó liền chậm rãi mờ đi.

"Được rồi được rồi." Giang Nhất Bạch bị Niên Dịch Kiêu làm cho phiền lòng, "Buổi tối anh chắc chắn về nhà, thế nhưng, có thể sẽ hơi trễ một chút."

"Đi về muộn nhiều không?" Niên Dịch Kiêu truy hỏi.

"Không, cũng không quá muộn." Giang Nhất Bạch bị điệu bộ của Niên Dịch Kiêu làm cho có chút sợ sệt.

"Vậy được rồi." Niên Dịch Kiêu vẫn còn có chút mất mác, thế nhưng so với việc không thể ăn thịt được người kia, uống một ít canh suông vẫn là tốt đi.

Ăn chay chút ít còn hơn không thể ăn thịt mãi mãi.

Có một cái công viên nhỏ bên cạnh tiểu khu của Giang Nhất Bạch, khu vui chơi ấy rất nhỏ, buổi chiều sẽ có vài bác trai bác gái tới chỗ này khiêu vũ, tập thể dục thể thao, mà đến tối thì nơi đây lại rất yên tĩnh, cây trong công viên lại nhiều, thực thích hợp để trở thành một nơi yên bình dành cho các cặp đôi.

Niên Dịch Kiêu ban đầu hôn Giang Nhất Bạch rất hung ác, quả thực chính là không có tí kỹ năng nào ngoài việc gặm cắn.

Đôi môi Giang Nhất Bạch bị cắn đến đau đớn, cậu đẩy Niên Dịch Kiêu một cái, không phải đẩy bằng tay, mà là đơn giản chen chân vào giữa tại bắp đùi của hắn dùng sức đạp một cái.

Niên Dịch Kiêu bị ăn đau, thoáng lùi về sau, tay cũng buông lỏng Giang Nhất Bạch ra.

Khoé miệng của Giang Nhất Bạch đang rất đau, duỗi tay sờ sờ, một mảnh ẩm ướt, cũng không biết có phải là do nước miếng lưu lại hay là do máu chảy ra.

Cậu liếc mắt trừng Niên Dịch Kiêu một cái, Niên Dịch Kiêu tự biết bản thân mình làm hỏng việc, biểu tình có chút ngượng ngùng, từ từ tới gần Giang Nhất Bạch, lần này hắn rất ôn nhu, nhẹ nhàng hôn xuống, tinh tế liếm môi cậu.

Hai người lại hôn một trận, môi Niên Dịch Kiêu liền bắt đầu dần dần mà di dời xuống.

Giang Nhất Bạch đẩy đầu Niên Dịch Kiêu một cái, dặn hắn: "Anh chốc nữa phải về nhà, em đừng lưu lại dấu vết gì đấy."

Niên Dịch Kiêu rất là bất mãn, nói: "Vậy nếu em hôn ở phía dưới, ở nơi bọn họ không nhìn thấy vẫn là có thể lưu lại vài dấu hôn đi?"

Giang Nhất Bạch dường như vì nhắc nhở Niên Dịch Kiêu mà vỗ một chút.

Hai người tại bên trong công viên nhỏ hồ nháo một trận, chỉ là hôn nhẹ sờ sờ ôm ôm một cái, không có làm chuyện khác thường gì.

Niên Dịch Kiêu lưu luyến, không muốn để cho Giang Nhất Bạch rời khỏi hắn. Nguyên bản trong game là một khốc guy bây giờ lại ôm eo Giang Nhất Bạch mè nheo làm nũng.

Cả hai vẫn luôn dính nhau cho tới khi đến trước cửa tiểu khu của Giang Nhất Bạch thì mới tách ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro