Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Niên Dịch Kiêu cũng muốn gặp Giang Nhất Bạch.

Rõ ràng cả hai đều đã thấy mặt nhau, đồng thời còn mới cùng nhau xem phim điện ảnh, thế nhưng hắn vẫn là nôn nóng trong lòng như vậy, rất cấp thiết muốn được gặp lại cậu.

Về chuyện yêu đương của Niên Dịch Kiêu, thời điểm lúc hắn còn tại sơ trung thì cũng đã từng cùng nữ sinh nắm tay qua, đồng thời còn mua trà sữa cho cô uống, việc này có thể tính là yêu đương, nhưng lại không giống như là yêu đương, ít nhất thì cái loại chuyện yêu đương trước kia không phải là ý muốn của Niên Dịch Kiêu.

Niên Dịch Kiêu cùng với những nam sinh cấp ba khác đều giống nhau, hắn có thể hỗ trợ trong việc trình bày tiểu luận của nhóm, sau khi tan học thì cùng bạn bè rủ nhau chơi bóng rổ, trên sân bóng rổ cũng sẽ tình cờ nổ ra vài trận cãi vã xô đẩy với người khác, rồi hắn sẽ đi đến quán Internet, cùng bạn bè chơi game, miệng của hắn có lúc cũng sẽ phát ngôn vài từ thô tục, quả là rất thối, hắn rất thích làm náo động mọi việc, cá nhân hắn còn có chút tình tiết về chủ nghĩa anh hùng.

Hắn đã từng có một mong ước đó chính là muốn việc yêu đương sẽ giống như trong các loại phim điện ảnh kia, muốn ồn ào đến oanh oanh liệt liệt một chút, càng giống hý kịch thì sẽ càng lãng mạn một ít. Tâm lý của Niên Dịch Kiêu đối với ái tình còn có rất nhiều ý tưởng thuần khiết ngây thơ, cho nên về bản chất thì hắn vẫn chỉ là một chàng trai ngây ngốc.

Tại thời điểm lúc trước hắn và Giang Nhất Bạch sau khi tan học đều cùng nhau hôn môi ở rừng cây nhỏ bên trong trường học, Niên Dịch Kiêu mới có thể biết được, có lẽ mong ước muốn tình yêu phải giống trong phim điện ảnh của hắn đã chính thức bắt đầu.

Tuy rằng hắn và Giang Nhất Bạch không thể thường xuyên gặp mặt, nhưng tình cảm của hắn đối với Giang Nhất Bạch lại càng ngày càng tăng. Hắn chính là như vậy mà nghĩ đến cậu, khi đi học cũng nghĩ về cậu, thời điểm làm bài kiểm tra cũng nghĩ về cậu, hắn có lúc còn vô ý thức tại trên giấy nháp mà cầm bút viết xuống tên Giang Nhất Bạch.

Giang Nhất Bạch mang cho hắn sự rung động mãnh liệt như vậy, riêng việc chỉ cần nghĩ đến ba chữ Giang Nhất Bạch này, trong lòng của Niên Dịch Kiêu cũng nhất thời mà sinh ra vô hạn vui mừng.

Niên Dịch Kiêu nhắm mắt nghĩ lại về buổi trưa khi ấy, từ trong điện thoại truyền đến tiếng thở dốc nhẹ nhàng, trong lòng hắn liền động, thân thể ở nơi nào đó cũng bắt đầu không thể kiềm chế được sự động dục.

Cậu chính là niềm hạnh phúc lớn nhất đối với hắn, Niên Dịch Kiêu nhìn xuống bàn tay của mình, hắn muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ, tình yêu ở trong phim ảnh thường thường sẽ có kinh hỉ. Hơn nữa không có ai lại không thích kinh hỉ cả.

Niên Dịch Kiêu hạ quyết tâm.

Quách nữ sĩ và dì Tưởng cách vách đã là bạn thân kiêm hàng xóm được mấy chục năm, năm nay tranh thủ thời gian sớm chút, hai người liền đồng thời cẩn thận mà hẹn hai nhà cùng đi ra ngoài du lịch nghỉ ngơi, đương nhiên thì cái chữ "hai nhà" này cũng chẳng bao gồm Giang Nhất Bạch cùng Trịnh Thanh Nguyên.

Giang Nhất Bạch là do bản thân không muốn đi, bởi vì bọn họ đi ra ngoài du lịch nhất định là muốn đi theo đoàn, không cần quan tâm việc gì chỉ cùng chơi là được, mà Giang Nhất Bạch không thích như vậy, cậu yêu thích tự do hành động, nhàn nhã đi dạo, cùng đoàn đi du lịch đồng thời lại chính là cưỡi ngựa xem hoa chỉ có thể đuổi theo sau, vừa mệt vừa đuối, trải nghiệm cùng họ chắc chắn sẽ không được tốt đẹp.

Cậu không muốn đi, Quách nữ sĩ cũng không miễn cưỡng. Mà Trịnh Thanh Nguyên cách vách cũng nói mình có việc, uyển chuyển từ chối lời mời đi du lịch, này cũng thật vừa vặn, tâm lý của Quách nữ sĩ hoàn toàn không có chút nào yên lòng khi để cho Giang Nhất Bạch ở nhà một mình, hiện tại thì Trịnh Thanh Nguyên cũng không đi, vừa vặn có thể đem Giang Nhất Bạch ném qua cho hắn chăm sóc.

Giang Nhất Bạch đương nhiên là một trăm lần đều nói không muốn, bất quá hành động phản đối của cậu đều không hề có hiệu lực, chuyện này vẫn là bị xác định chốt đơn.

Nói về chăm sóc, Giang Nhất Bạch một người lớn như vậy cũng không cần tới người khác chăm sóc, thế nhưng Quách nữ sĩ chính là lo lắng Giang Nhất Bạch ở nhà một mình ăn đồ có hại cho sức khoẻ, cho nên cô muốn buổi trưa khi ăn cơm thì Trịnh Thanh Nguyên cũng phải mang theo Giang Nhất Bạch cùng ăn, đồng thời còn có tác dụng trở thành một cái giám sát cho cậu.

Quách nữ sĩ bọn họ ra ngoài đặt vé máy bay vào buổi tối, buổi chiều thì rủ người hai nhà tụ tập cùng một chỗ để nấu lẩu ăn, sau đó là nhờ Trịnh Thanh Nguyên lái xe đưa bọn họ đến sân bay.

Khi đi thì người trong xe bị nhét tràn đầy, lúc trở về chỉ còn lại hai người an vị trong xe.

Giang Nhất Bạch ngồi ở vị trí kế bên tài xế, tay chống đầu ngáp một cái.

Sau sự kiện điện thoại lần kia thì cậu đối với Trịnh Thanh Nguyên liền trở nên lạnh nhạt, ngay cả trong lúc xuyên suốt cùng nhau ăn lẩu, Giang Nhất Bạch đều không mở miệng nói chuyện với hắn.

Trịnh Thanh Nguyên đem cửa sổ bên ghế phó lái của xe ấn xuống, gió lạnh lập tức trút vào, Giang Nhất Bạch từ mệt nhọc bên trong mà rùng mình thức tỉnh, cậu bất mãn liền liếc mắt nhìn Trịnh Thanh Nguyên một cái, rồi đem cửa sổ xe mới vừa bị người ấn xuống kéo lên lại, vì thế mà đêm nay chủ động hướng Trịnh Thanh Nguyên nói câu đầu tiên.

"Anh làm gì!"

"Nhìn em có chút mệt mỏi." Trịnh Thanh Nguyên cười cười.

Giang Nhất Bạch chỉ có thể tích tụ ấm ức cùng tức giận ở trong lòng, Trịnh Thanh Nguyên rõ ràng là cố ý!

Giang Nhất Bạch căm giận mà nghiêng đầu qua chỗ khác, chuyên tâm nhìn ánh đèn rút lui bên ngoài cửa xe.

"Còn tức giận?" Trịnh Thanh Nguyên đợi rất lâu cũng không đợi được Giang Nhất Bạch mở miệng lại, hắn dùng dư quang nhìn lướt qua, mở miệng hỏi.

"Cái gì?" Giang Nhất Bạch ngữ khí không tốt.

"Em cùng tiểu bạn trai, không bị lộ tẩy đi?" Trịnh Thanh Nguyên hỏi.

"Anh!" Giang Nhất Bạch quay đầu căm tức nhìn Trịnh Thanh Nguyên, mà Trịnh Thanh Nguyên ngữ khí vẫn là như vậy, mang theo hai phần ý tứ hàm xúc không rõ trêu đùa, thật giống như là hắn biết tất cả mọi chuyện, thật giống như là hết thảy sự việc đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Giang Nhất Bạch rất chán ghét cái cảm giác này, cậu bây giờ là thật sự đoán không ra ý nghĩ của Trịnh Thanh Nguyên, thực sự là không biết hắn đến cùng muốn làm gì!

Giang Nhất Bạch ổn định lại tâm tình, thanh âm cậu cố ý giả vờ bình thản: "Không có gì, chúng em vẫn rất tốt."

Dừng một chút, Giang Nhất Bạch còn nói: "Em cảm thấy chúng ta sau đó không cần có cái gì quá mức thân mật tiếp xúc, phải giữ vững khoảng cách nhất định."

"Tại sao?" Trịnh Thanh Nguyên chân thành đặt câu hỏi.

Giang Nhất Bạch nghiêm túc trả lời: "Bởi vì em không phải là loại hình mà anh yêu thích."

Trịnh Thanh Nguyên cười khẽ: "Thật thù dai."

Hắn ngừng một chút rồi mới hỏi Giang Nhất Bạch: "Em tại sao lại muốn nói chuyện yêu đương cùng với hai người bạn trai? Nhiều thêm anh một cái không được sao?"

"Tại sao lại muốn thêm anh vào?" Giang Nhất Bạch hỏi ngược lại, "Em yêu đương với cả hai người, là vì bọn hắn đều yêu thích em, mà em cũng thật sự yêu thích bọn họ, còn anh..."

Giang Nhất Bạch còn chưa hề hỏi xong, nhưng bọn họ lẫn nhau đều biết cái câu sau chưa ra khỏi miệng là đang định hỏi đến điều gì.

Trịnh Thanh Nguyên không nói.

Giang Nhất Bạch cũng không lên tiếng, cậu có chút thất vọng, cậu còn tưởng rằng Trịnh Thanh Nguyên sẽ nói "Bởi vì anh cũng yêu thích em" như vậy, kết quả là cái gì hắn cũng không có.

Quả thực chỉ là vì bắt lấy cậu để tìm niềm vui!

Không có người nói chuyện, bầu không khí bắt đầu thay đổi trở nên trầm mặc, mà không phải là giống như trước băng lãnh, bầu không khí không thể giải thích được mà trùng xuống dưới, quan hệ trái lại càng không thể giải thích được mà dịu xuống.

Mãi cho đến khi bọn họ trở lại tiểu khu, hai người cũng không ai mở miệng nói chuyện.

Bọn họ trở về có chút chậm trễ, dưới lầu không thừa bao nhiêu chỗ để xe, Trịnh Thanh Nguyên chỉ có thể lái xe ở trong tiểu khu đi một vòng, cuối cùng tại cửa lớn nơi đó mà tìm được một vị trí trống để xe.

Để từ cửa lớn quay trở lại tiểu khu của bọn họ thì còn có chút khoảng cách, hai người liền vai kề vai mà đồng thời đi trở về, trên đường không một bóng người, đèn đường ở hai bên đường đều tối tăm, cả hai đều dựa vào ánh sáng từ ánh trăng chiếu tới mà đi đến.

Cảnh tượng này thế nhưng còn có chút lãng mạn.

Vì đây là cảnh tượng lãng mạn, cho nên thời điểm Trịnh Thanh Nguyên đưa tay vòng qua bả vai cậu mà ôm vào, Giang Nhất Bạch cũng không có từ chối, trên đầu môi chỉ là ghét bỏ nói: "Phiền chết rồi, đừng động vào em."

Cậu nhúc nhích vai một chút, nhưng cũng không có đem cái tay đang đắp trên bả vai này hất xuống.

Đây là lần thứ hai Giang Nhất Bạch hưởng thụ bầu không khí lãng mạn lừa dối.

Cậu cúi thấp đầu nhìn đèn đường hạ xuống cái bóng của mình, mơ mơ hồ hồ, như vết mực ở trong hồ nước, cái bóng của cây cũng rất mơ hồ, gió thổi qua, cái bóng lay động, có một ít cảm giác lạnh lẽo.

Giang Nhất Bạch không tự chủ được liền hướng nguồn nhiệt bên cạnh sát qua. May mà Trịnh Thanh Nguyên đang ôm cậu, có thể thay cậu cản đi vài cơn gió lạnh, Giang Nhất Bạch nghĩ, hắn thích ôm thì cứ cho hắn ôm đi, ngược lại cũng sẽ chẳng mất miếng thịt nào.

Giang Nhất Bạch chỉ lo nhìn chằm chằm cái bóng dưới bàn chân, cậu không có ngẩng đầu nhìn, cho nên cũng sẽ không nhìn thấy là có hai đạo thân ảnh đã đứng rất lâu ở bên cạnh chính mình kia.

Giang Nhất Bạch không có nhìn thấy, nhưng Trịnh Thanh Nguyên thì có thể thấy được, hắn không có bị quáng gà, thị lực rất tốt. Hắn chẳng qua là cảm thấy rất khéo, hắn đều đã gặp cả hai người đang đứng ở dưới lầu kia.

Cũng không biết hai người kia là không cẩn thận gặp phải hay vẫn là...

Trịnh Thanh Nguyên lười tìm lý do nguồn gốc trong chuyện này, liền không nghĩ nhiều nữa.

Hắn cười cười, đem Giang Nhất Bạch ôm càng chặt hơn chút.

_________________________________

Trích lời nói: Chương sau lật xe!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro