Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Em xác định sao?"

Giang Nhất Bạch mơ mơ màng màng nghe thấy có người đang hỏi cậu.

Ngữ khí của người này bao hàm quá nhiều ý tứ bên trong, mà trong đầu của Giang Nhất Bạch bây giờ chỉ toàn là một đoàn keo dính, căn bản là không có chút khí lực nào để suy nghĩ.

Cậu hiện tại chỉ muốn ôm ấp và hôn môi, trong phút chốc lúc này khiến cho cậu cảm thấy hết thảy sự việc đều không thay đổi, giống như Lâm Khải Phong vẫn còn ôm cậu, kiên nhẫn chăm sóc cậu, ôn thanh dụ dỗ cậu.

Nỗi hối hận cùng khổ sở đang bị tận lực áp chế dưới đáy lòng toàn bộ đều được dâng lên.

"Lâm Khải Phong" âm thanh càng ôn nhu, hắn dùng ngón tay lau đi nước mắt tại bên khoé mi của Giang Nhất Bạch, hỏi cậu: "Sao lại khóc?"

Đầu óc Giang Nhất Bạch không rõ ràng, lời nói ra cũng không rõ ràng, cậu khóc thút thít uất nghẹn mà đối "Lâm Khải Phong" đưa tay ra, nói: "Em nghĩ... muốn ôm."

Chỉ sau một khắc, cậu liền bị hắn nhét vào một cái ôm ấm áp.

Giang Nhất Bạch ôm lấy cổ của "Lâm Khải Phong", vùi đầu làm ổ tại bên cổ hắn. Trịnh Thanh Nguyên nhận ra được ở nơi hõm cổ truyền đến cảm giác ấm nóng cùng ướt át.

Giang Nhất Bạch khóc.

Cho dù thanh âm của cậu rất nhỏ, nhưng Trịnh Thanh Nguyên còn có thể nghe thấy câu nói "Xin lỗi." nghẹn ngào từ cậu, từng âm tiết không trọn vẹn mà đối với hắn phát ra.

Trong ngực Trịnh Thanh Nguyên truyền đến một trận đau đớn, hắn biết lời nói áy náy hiện tại của Giang Nhất Bạch không phải là giành cho hắn, tất cả đều chính là bởi vì say rượu liền khiến cho bản thân Giang Nhất Bạch nhận nhầm hắn thành người khác.

Trịnh Thanh Nguyên đẩy Giang Nhất Bạch ra, mà Giang Nhất Bạch cũng giương mắt nhìn hắn. Trong mắt cậu tràn ngập một tầng sương khói mông lung, vành mắt đỏ chót, ánh mắt chứa khuất ẩn tình không thể nói.

Đối với đôi mắt này thì Trịnh Thanh Nguyên đã từng gặp qua, chúng xuất hiện tại trong giấc mộng thời thiếu niên của hắn.

Ở trong cơn mơ ấy, hắn hôn qua khoé mắt ướt nước của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa thân thể của cậu, hôn môi cậu nhiều lần đến mức sưng đỏ.

Hắn còn nhớ Giang Nhất Bạch ở trong mơ là như thế nào gọi hắn.

Hắn cứ nghĩ bản thân đã quên mất, thế nhưng hắn vẫn luôn nhớ tới.

"Ca ca..." Giang Nhất Bạch tại trong mộng là như thế này gọi hắn. Giống như khi còn nhỏ thì Giang Nhất Bạch cũng đã gọi hắn như vậy.

Trịnh Thanh Nguyên nghĩ, kỳ thực chính mình chưa từng quá mức chán ghét Giang Nhất Bạch.

Hắn còn nhớ hồi lúc nhỏ thì Giang Nhất Bạch rất dính người, giống như là một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo ở phía sau lưng hắn, hắn đi đâu cậu cũng đều đi theo, dù cho hắn có cố ý hung ác với cậu, đem cậu doạ đến khóc nức nở đi chăng nữa, thì cũng chẳng làm nên chuyện gì, kết quả là Giang Nhất Bạch vẫn không tách khỏi hắn.

Hắn đi chơi bóng, còn Giang Nhất Bạch thì an vị tại trên ghế ở bên sân bóng, rõ ràng cái gì cũng xem không hiểu, thế nhưng chỉ cần trái bóng nằm trong tay hắn thì Giang Nhất Bạch liền trở nên kích động mà vỗ tay khen hay, nói ca ca thật là lợi hại. Giang Nhất Bạch quả thực rất ồn ào, tâm lý hắn cảm thấy phiền phức, mà trong lòng vẫn là vui mừng, cho nên lúc cả hai đang trên đường về nhà thì hắn sẽ mua kem cho Giang Nhất Bạch ăn.

Vậy rốt cuộc thời điểm hắn thích Giang Nhất Bạch là khi nào?

Là khi mối quan hệ giữa hắn và Giang Nhất Bạch đang dần nhạt nhoà sau lần đầu tiên nghe nói Giang Nhất Bạch cùng nam sinh nói chuyện yêu đương? Là khi hắn ngẫu nhiên ở trên đường bắt gặp Giang Nhất Bạch cùng nam sinh hẹn hò? Hay là tại trong giấc mộng mùa hè ở năm nào đó, hắn lần đầu tiên mơ thấy Giang Nhất Bạch?

Không quan trọng, hết thảy đều không quan trọng.

Quan trọng là... hắn bây giờ đã nhìn nhận rõ tâm ý chính mình, hắn muốn đem cậu giữ chặt bên cạnh, lần thứ hai đoạt lại người thương của hắn.

"Làm sao vậy?" Giang Nhất Bạch đột nhiên bị thoát ly khỏi nguồn nhiệt ấm áp, cả người liền bất an, cậu giương tay yêu cầu ôm ấp, thế mà "Lâm Khải Phong " vẫn là lạnh nhạt, căn bản cũng không có đến ôm cậu.

Y là thật sự tức giận đến nỗi không muốn tha thứ cho cậu một chút nào sao? Giang Nhất Bạch càng nghĩ càng hoảng loạn.

Sau khi say rượu thì tâm tình sẽ đặc biệt trở nên yếu đuối, Giang Nhất Bạch vì thế mà khóc càng thêm lợi hại. Cậu nghĩ, cậu chỉ cần giả vờ khóc trông đáng thương một chút thì "Lâm Khải Phong" có lẽ sẽ mềm lòng.

Giang Nhất Bạch uất nghẹn mà khóc thút thít, nước mắt trải dài thành chuỗi thành chuỗi đi xuống, vành mắt đỏ chót, bộ dáng trông đáng thương cực kỳ. Cậu không đoán sai, "Lâm Khải Phong" quả nhiên mềm lòng, hắn thở dài một tiếng, cúi người, liền đem Giang Nhất Bạch đang gào khóc trước mặt ôm lấy vào lòng.

"Tại sao còn khóc?"

Giang Nhất Bạch ôm cổ "Lâm Khải Phong", đem hắn ôm rất chặt, cậu lo lắng "Lâm Khải Phong" sẽ một lần nữa rời xa cậu. Cậu đưa môi đến gần, hôn tới trên môi của "Lâm Khải Phong", giống như chó con mà liếm loạn trên môi hắn.

Đôi môi Trịnh Thanh Nguyên bị Giang Nhất Bạch liếm đến mức ẩm ướt, đầu óc cũng vì thế liền bị dục hoả từ trong thân người thiêu đốt càng thêm mãnh liệt.

Hắn vươn mình lên giường, tay chống đỡ ở bên giường, con ngươi từ phía trên mà nhìn xuống Giang Nhất Bạch. Tay của Giang Nhất Bạch vẫn còn treo ở trên cổ hắn, lôi kéo hắn từ trên giường nằm xuống.

Trịnh Thanh Nguyên không theo ý muốn của cậu, hắn hỏi Giang Nhất Bạch: "Gọi anh là gì?"

Giang Nhất Bạch suy nghĩ, quyết định muốn xưng hô thân mật một chút.

"Lão công?" Giang Nhất Bạch dinh dính nhơm nhớp mà gọi hắn.

"Không đúng," Trịnh Thanh Nguyên ôn thanh nói, "Suy nghĩ lại."

Giang Nhất Bạch cau mày, Lâm Khải Phong bình thường đều rất thích nghe cậu gọi y là lão công a, nếu như gọi lão công không đúng, vậy thì cái gì mới đúng? Giang Nhất Bạch không nghĩ ra được.

Thế nhưng "Lâm Khải Phong" cũng rất kiên trì, hắn thực sự chờ đợi cái đáp án mà bản thân mong muốn được phát ra từ trong miệng của Giang Nhất Bạch.

"Ca ca?" Giang Nhất Bạch thử thăm dò gọi hắn.

Sau khi cậu nói ra, "Lâm Khải Phong" cũng không nói gì, trong lòng Giang Nhất Bạch liền nhất thời hoảng loạn, cậu có phải hay không đã gọi sai làm cho Lâm Khải Phong cảm thấy mất hứng? Trước đây cậu rất dễ dàng đoán được tâm tư của Lâm Khải Phong, thế nhưng đầu óc của cậu trong ngày hôm nay bởi vì uống quá nhiều rượu cũng không có rõ ràng chuyện gì.

Giang Nhất Bạch đang chuẩn bị nói xin lỗi để cứu vãn tình hình, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy giọng nói khàn khàn của"Lâm Khải Phong" truyền đến: "Gọi một lần nữa."

"Ca..." Giang Nhất Bạch mới vừa lên tiếng, thân thể "Lâm Khải Phong" liền chen tới hôn cậu, âm thanh phát ra đều bị đôi môi của hắn đè xuống ngăn chặn, hoá thành từng tiếng nghẹn ngào nặng nề.

"Lâm Khải Phong" cùng thời điểm bình thường đều không giống nhau, Giang Nhất Bạch có thể cảm giác được, đêm nay "Lâm Khải Phong" càng thêm nguy hiểm.

Nhưng cậu không sợ.

Giang Nhất Bạch ngửa đầu đem môi của mình đưa lên, cậu ngẩng cổ, chẳng khác nào hiến tế.

Trịnh Thanh Nguyên một bên hôn cậu, bàn tay một bên khác thì đặt tại bên vạt áo của Giang Nhất Bạch mà chui vào trong, thuận bên eo mà xoa qua xoa lại. Trịnh Thanh Nguyên sờ rất nhẹ, như có con kiến đang bò trên cơ thể, xúc cảm từ da thịt truyền đến, lan tới đầu quả tim, phát ra từng tia ngứa ý.

Chân Giang Nhất Bạch quấn lấy eo "Lâm Khải Phong", kéo hắn càng đè thêm xuống, thân thể hai người rốt cuộc cũng đã dính chặt vào nhau, đũng quần cọ xát đối phương.

Quần áo trong lúc hôn môi cuồng nhiệt đều bị cởi ra, nụ hôn theo từng động tác của người phía trên mà cừ từ hướng xuống dưới, hắn nhẹ nhàng mơn trớn cơ thể, đôi môi ôn nhu hôn từ hầu kết rồi tới xương quai xanh. "Lâm Khải Phong" tối nay thật hiểu rõ phong tình, hắn chỉ dựa vào việc hôn môi liền có thể đem thân thể đang nằm tại chỗ của Giang Nhất Bạch được đốt lên một đám lại một đám dục hoả nóng bức.

Nhiệt độ chung quanh vì sự thay đổi ngay lúc này mà càng ngày càng tăng cao, tim đập cũng càng lúc càng nhanh.

Hô hấp Giang Nhất Bạch dĩ nhiên rối loạn, cậu gấp rút hít thở, hô "Lâm Khải Phong": "Ca ca... Ca ca..."

Nụ hôn của "Lâm Khải Phong" trở nên hung ác lên, tay hắn thuận theo xương sống sờ xuống, nắm lấy mông thịt non mịn của Giang Nhất Bạch.

Giang Nhất Bạch chẳng biết lúc nào đều đã bị Trịnh Thanh Nguyên nhanh chóng lột sạch, cậu vẫn muốn lấy lòng "Lâm Khải Phong", vì vậy bản thân liền mở rộng hai chân, ngân giọng mà thúc giục một tràng tiếng, kêu "Lâm Khải Phong" mau tiến vào.

Đầu khấc nóng rực đặt trước miệng huyệt, nóng đến mức làm cho thân thể của Giang Nhất Bạch run run một cái, hắn nhẹ nhàng nâng eo, tính khí liền từng tấc từng tấc mà mở rộng miệng huyệt, đỉnh vào bên trong.

Đường ruột cảm nhận được nguồn nhiệt ấm áp, đồ vật khác thường xen vào ruột thịt không thể tự chủ mà co rút lại, giống như là một cái miệng nhỏ cố gắng mút mát cự vật khủng bố đang chen vào. Hô hấp của Trịnh Thanh Nguyên trong nháy mắt liền trở nên nặng nhọc, hắn cúi người, một bên hôn Giang Nhất Bạch, một bên ôn nhu mà dỗ cậu.

Vì sao "Lâm Khải Phong" vẫn là ôn nhu như thế? Giang Nhất Bạch mơ mơ màng màng nghĩ, cậu không phải đã nói là cậu yêu thích thô lỗ một chút sao?

Giang Nhất Bạch rầm rì đến gần, lấy lòng mà hôn hôn gò má "Lâm Khải Phong", thanh âm rất nhẹ, nói: "Mạnh, mạnh một chút đi mà..."

Thật đúng là đồ yêu tinh! Trịnh Thanh Nguyên trong nháy mắt rất muốn chửi bậy, nếu Giang Nhất Bạch đã muốn mạnh bạo, vậy hắn liền thoả ý cậu, mạnh bạo mà làm cậu đến khóc lên khóc xuống mới xem như là có thể đem cậu làm thành một bé ngoan.

Trịnh Thanh Nguyên nghe lời nói của Giang Nhất Bạch, mấy phần thương hại còn tại trong lòng cũng đều thu hết lại, sau đó chính là những tiếng 'bạch bạch' vang lên sâu đậm, làm đến tận sâu bên trong thân thể của Giang Nhất Bạch.

Khoái cảm giống như thuỷ triều không ngừng vọt tới, điểm mẫn cảm nhiều lần bị sát qua, dòng điện tê dại từ xương đuôi liền lan toả ra toàn thân, từng đầu ngón chân của Giang Nhất Bạch vì quá mức sung sướng mà cuộn tròn lại, thân thể run rẩy, cậu có thể mơ hồ cảm giác được bụng mình như bị chọc thủng.

"Đừng... không muốn, quá mạnh..."

"Chậm một chút, chậm một chút... không chịu nổi..."

Giang Nhất Bạch vừa nghẹn ngào vừa khóc, cầu "Lâm Khải Phong" chậm một chút, nói cậu không thể chịu nổi, thế nhưng "Lâm Khải Phong" có khả năng là mắt điếc tai ngơ, vẫn giữ động tác mạnh bạo như cũ mà tàn nhẫn làm cậu, giống như là muốn đem cậu làm chết ở trên giường. Giang Nhất Bạch khóc càng lợi hại, hai nơi trên dưới đều nhuộm nước không dứt, cự vật dưới hạ thân rút ra cắm vào truyền đến từng tiếng 'lẹp nhẹp' kết hợp cùng với tiếng khóc nghẹn ngào đan xen vào nhau, chỉ càng gây thêm dục vọng trong lòng của Trịnh Thanh Nguyên.

Giang Nhất Bạch là thật sự không chịu nổi, cậu khóc lóc gọi "Lâm Khải Phong" ca ca, nói: "Ca ca... Ca ca chậm một chút... Xin anh..."

Nghe thấy cậu gọi ca ca, động tác của "Lâm Khải Phong" quả nhiên ôn nhu xuống, hắn kiên nhẫn hôn từng giọt lệ chảy dài trên mặt Giang Nhất Bạch cùng khoé miệng của cậu.

Giang Nhất Bạch phát hiện chỉ cần mình gọi "Lâm Khải Phong" là ca ca, thì "Lâm Khải Phong" sẽ trở nên ôn nhu, cậu cũng theo thói quen muốn làm nũng, sau khi biết được "Lâm Khải Phong" thích nghe cái gì, cậu liền nói cái đó, một tràng tiếng ca ca hống đến mức khiến cho tâm trạng của "Lâm Khải Phong" rất là vui vẻ, cơ hồ đều là tại chỗ hầu hạ cậu.

Chờ Giang Nhất Bạch bắn hai lần thì "Lâm Khải Phong" mới có thể bắn lần thứ nhất trong đêm nay.

Bản thân Giang Nhất Bạch uống rượu, vì thế mà đầu óc liền trầm trầm nặng nề, hiện tại lại bị giằng co lâu như vậy, tâm trí đều đã sớm mệt mỏi, chờ đến khi Trịnh Thanh Nguyên bắn xong liếc mắt qua nhìn cậu, thấy được Giang Nhất Bạch nghiêng đầu, ngủ thiếp đi.

Trịnh Thanh Nguyên cười cười, cúi người hôn nhẹ một cái tại bên khoé miệng của Giang Nhất Bạch, sau đó mới ôm lên người thương đang mê man ngủ say trên giường, mang đi rửa ráy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro