Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giang Nhất Bạch khi tỉnh lại đầu đau như búa bổ, cậu cảm giác khắp cơ thể chính mình, hết thảy toàn bộ xương cốt đều như đã bị một chiếc xe tải lớn cán qua, không thể cử động được.

Cậu gian nan mở mắt, sau đó nhìn thấy được trần nhà quen thuộc -- chắc hẳn Vi Vi đã đem mình về nhà. Quả nhiên bạn thân vẫn là đáng tin cậy nhất, Giang Nhất Bạch trở mình, cậu hiện tại mệt đến lợi hại, chuẩn bị nhắm mắt ngủ tiếp.

Mới vừa quay người lại, liền trông thấy bên cạnh nằm thêm một người, nguyên bản đầu óc của Giang Nhất Bạch vẫn còn mơ hồ lập tức bị doạ cho tỉnh táo, cậu định thần nhìn kỹ, người này tại sao lại trông quen mắt như vậy?!

Ký ức tối hôm qua chậm rãi hiện lên, mà cảm giác mới vừa rồi còn liên tưởng trên người cũng gián tiếp nhắc nhở cho Giang Nhất Bạch biết rằng, tối hôm qua không phải là do mộng xuân, cậu là thật sự, thật sự cùng Trịnh Thanh Nguyên ngủ.

Cậu, Trịnh Thanh Nguyên, làm tình?!

Trước đây xem kịch chiếu trên tivi, về chuyện tình một đêm thì nữ chính sau khi tỉnh dậy, phát hiện mình bị mất đi sự trong trắng liền hãi hùng ôm chăn rít gào thành tiếng, lúc đó Giang Nhất Bạch còn cảm thấy vở kịch quá mức vớ vẩn, nhưng bây giờ đặt ở trên người mình, cậu hiện tại rất muốn rít gào thành tiếng.

Đệt thật, tình huống này là thế nào?! Cậu không phải là đang cùng uống rượu với Thi Vi Vi sao? Tại sao lại có khả năng cùng Trịnh Thanh Nguyên làm tình?!

Đầu Giang Nhất Bạch ngày càng đau, tâm cũng càng phiền, cơn tức giận của cậu đối với Trịnh Thanh Nguyên vẫn chưa có tiêu tan, bây giờ tận mắt chứng kiến Trịnh Thanh Nguyên nằm ở bên cạnh, thật sự là rất muốn một cước đem hắn đạp rớt xuống giường.

Sau khi Giang Nhất Bạch nghĩ như vậy, liền lập tức nhấc chân lên đạp hắn. Bất quá sức của cậu quá yếu, chẳng những không thể đem Trịnh Thanh Nguyên đạp rớt, trái lại đã đem người đạp cho tỉnh luôn rồi.

Trịnh Thanh Nguyên mới vừa mở mắt ra đã trông thấy được ánh nhìn chằm chằm hung tợn của Giang Nhất Bạch. Thế nhưng bởi vì đầu tóc rối như tơ vò, đôi môi sưng tấy, trên cổ vẫn còn ẩn hiện từng mảng từng mảng dấu hôn, tổng lại thì Giang Nhất Bạch thật sự chẳng có một chút lực uy hiếp gì cả. Trịnh Thanh Nguyên khẽ cười thành tiếng.

"Tại sao anh..." Giang Nhất Bạch mới vừa hé miệng liền cảm thấy không đúng, cổ họng vô cùng đau đớn, đôi môi cũng đau, hẳn là đã bị rách da.

Đôi môi bởi vì cái gì mà lại rách da, Giang Nhất Bạch có thể nghĩ đến, vẻ mặt của cậu càng trở nên khó coi hơn.

"Tỉnh rồi thì cút nhanh!" Giang Nhất Bạch oán hận nói, rồi cậu mới nhanh chóng nằm xuống, đem chăn cuốn quanh hết người mình, Giang Nhất Bạch yên lặng trở mình, đưa lưng về phía Trịnh Thanh Nguyên, đến đầu cũng trốn ở trong chăn chẳng muốn quay lại nhìn hắn lần nữa.

Sự nhẫn nại của Trịnh Thanh Nguyên hôm nay rất tốt, thấy Giang Nhất Bạch như vậy cũng không tức giận, ngược lại hắn chỉ ngẩng đầu lên nhìn Giang Nhất Bạch, nói rằng: "Giang Nhất Bạch, chúng ta nói chuyện được không?"

Giang Nhất Bạch vẫn không để ý tới hắn, Trịnh Thanh Nguyên liền kiên trì mà mở miệng lặp đi lặp lại nhiều lần.

Chờ thời điểm hắn lặp lại đến lần thứ năm, trong chăn mới bắt đầu vang lên tiếng rầu rĩ, Giang Nhất Bạch nói: "Muốn nói chuyện gì? Có gì đáng để nói? Anh chỉ cần mau chóng cút đi là được."

Trịnh Thanh Nguyên gõ gõ chăn, vẫn là một câu nói như cũ: "Chúng ta nói chuyện."

Giang Nhất Bạch thật sự là bị Trịnh Thanh Nguyên làm cho phiền, chăn đột nhiên bị xốc lên, Giang Nhất Bạch xoay người lại, hai má cậu ửng hồng, ánh mắt căm tức nhìn Trịnh Thanh Nguyên, tốc độ nói rất dứt khoát: "Không phải chỉ là ngủ cùng thôi à? Ngủ cũng đã ngủ rồi, liền có thể xem như đây là sự việc ngoài ý muốn, mọi chuyện chỉ là tình một đêm, ok, sau khi tỉnh dậy thì hãy quên đi, việc này coi như chưa từng xảy ra, có được hay không?!"

Trịnh Thanh Nguyên lắc đầu, rất nghiêm túc mà hồi đáp: "Không được."

"Tại sao không được?" Giang Nhất Bạch bị tức đến mức cười mỉa, "Anh chẳng lẽ còn muốn tôi chịu trách nhiệm với anh?"

Trịnh Thanh Nguyên nhìn chằm chằm Giang Nhất Bạch, tốc độ nói rất chậm: "Giang Nhất Bạch, lúc trước anh có nói là anh yêu thích em, đây không phải là lời nói đùa cho vui."

"Cho nên?" Giang Nhất Bạch hỏi ngược lại, "Tôi cũng đã cho anh nghe được câu trả lời, lẽ nào anh tưởng chỉ cần anh yêu thích tôi thì tôi sẽ phải yêu thích anh hả?"

"Vậy em yêu thích ai?" Trịnh Thanh Nguyên hỏi, "Là vị bạn học kia trong trường của em."

Giang Nhất Bạch sảng khoái gật đầu thừa nhận: "Anh đoán đúng rồi, tôi chính là yêu thích Lâm Khải Phong."

Không đợi cho Trịnh Thanh Nguyên mở miệng dò hỏi nguyên nhân, cậu lại nói: "Y lớn lên đẹp trai, người cũng thông minh, tâm địa đối với tôi đều rất ôn nhu."

"Anh tối hôm qua đối với em không ôn nhu sao?" Trịnh Thanh Nguyên rũ mắt xuống, nhẹ giọng hỏi.

"Đây lại là cái ý tứ gì?" Giang Nhất Bạch có chút không thông, cậu cảm giác mình không thể giao lưu nổi với Trịnh Thanh Nguyên nữa.

Dừng một chút, Trịnh Thanh Nguyên lại nói: "Nhưng các em đều đã chia tay."

Nghe được câu này, tâm Giang Nhất Bạch đột nhiên đau đớn một chút, cậu vẫn còn yêu thích Lâm Khải Phong là sự thật, cậu và Lâm Khải Phong chia tay cũng là sự thật.

Con người chính là như vậy, lúc có được đồ vật cũng là như vậy, chờ đến khi mất đi thì mới biết cái đồ vật bị mất đi này quan trọng như thế nào, vì vậy dù cho có hối hận cũng không kịp. Mà hối hận đều vô dụng, tâm trạng khổ sở cũng chỉ là nhất thời, con người cả đời sẽ không chỉ yêu duy nhất một người, tuy cậu mất đi cái này, nhưng chắc chắn tương lai sau đó vẫn có khả năng gặp phải những người khác, chỉ có điều là sẽ không thể gặp lại Lâm Khải Phong.

"Tôi biết." Giang Nhất Bạch nhẹ giọng nói, "Dù vậy thì thế nào? Coi như là tôi và y đã chia tay, thế nhưng đối với hai chúng ta thì tuyệt đối không thể."

"Vì sao?" Trịnh Thanh Nguyên hỏi.

Nói thật, nếu bàn về tính khí của nhau, hắn và Giang Nhất Bạch mới thật sự xứng đôi.

"Bởi vì tôi không cần một người cao cao tại thượng yêu thích." Giang Nhất Bạch gọn gàng dứt khoát nói rằng.

"Tôi cũng không thích thái độ của anh đối với tôi, điều này làm cho tôi cảm thấy bản thân mình rất không được tôn trọng."

Giang Nhất Bạch đột nhiên hỏi Trịnh Thanh Nguyên: "Tôi có thể hỏi anh một chút không?"

"Hỏi gì?"

"Tại sao anh sẽ thích tôi?" Đôi mắt Giang Nhất Bạch nhìn thẳng vào Trịnh Thanh Nguyên, hỏi hắn.

Trịnh Thanh Nguyên cúi đầu trầm tư một chút rồi mới cho ra câu trả lời: "Anh cũng không biết."

"Nếu như tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân, anh cũng sẽ không..."

"Cũng sẽ không cái gì? Cũng sẽ không thích tôi?" Giang Nhất Bạch tiếp lời, nói, "Nếu không có nguyên nhân nào xảy đến thì anh cũng sẽ không thích tôi."

"Anh kỳ thực... Lý trí của anh không cho phép anh yêu thích tôi, bởi vì anh cảm thấy được tình cảm phong phú trong chuyện yêu đương của tôi, cảm thấy được tính cách ẻo lả như phụ nữ của tôi, thậm chí có khả năng là anh hoàn toàn cảm thấy tôi nhận được sự yêu thích của anh chính là cái phúc khí, chỉ cần anh mở miệng nói ra thì tôi sẽ vô cùng phấn chấn mà tiếp thu."

"Thế nhưng để tôi nói cho anh biết, tất cả đều không phải!"

"Tôi! Không! Vui mừng! Đón! Nhận! Anh!"

"Tôi không cần đến cái loại người cao cao tại thượng, tràn ngập ngạo mạn mà yêu thích tôi như anh, tôi cực kỳ căm ghét!"

Giang Nhất Bạch nói hết lời, không gian trong phòng là một mảnh trầm mặc. Cậu không có hứng thú để quan sát biểu tình của Trịnh Thanh Nguyên, cậu biết lời nói mới vừa rồi của mình rất quá phận, nhất định sẽ làm thương tổn đến lòng tự trọng của Trịnh Thanh Nguyên, thế nhưng Giang Nhất Bạch không quản được nhiều như vậy, cậu chỉ là nói ra lời từ sâu trong tim của mình, cậu không ngốc, cậu có thể đoán được ý nghĩ trong lòng của Trịnh Thanh Nguyên.

Khổ sở qua đi, thế nhưng tất cả mọi khổ sở trước đó của tôi, tôi khổ sở thì anh cũng đừng hòng dễ chịu! Trong lòng Giang Nhất Bạch càng có thêm một tí vui sướng. Cậu đối Trịnh Thanh Nguyên nói: "Anh bây giờ có thể đi được rồi?"

Nói xong cậu mới nhanh chóng nằm xuống, chăn mền trở lại như cũ mà quấn quanh người. Trịnh Thanh Nguyên đang ở bên cạnh cũng lập tức đứng dậy mặc quần áo, Giang Nhất Bạch nhắm hai mắt, thế nhưng não của cậu vẫn là đau đớn, rõ ràng rất muốn ngủ, mà lỗ tai lại không tự chủ được dựng thẳng lên để tỉ mỉ lắng nghe động tĩnh truyền đến từ bên kia.

Trịnh Thanh Nguyên xuống giường, Trịnh Thanh Nguyên đang mặc quần áo, Trịnh Thanh Nguyên đang hướng đến cửa bước đi.

'Ầm' cậu cuối cùng nghe được một tiếng đóng cửa vang to.

Sau khi Trịnh Thanh Nguyên rời đi, thế giới xung quanh rốt cuộc mới có thể an tĩnh lại, tuy nhiên thâm tâm của Giang Nhất Bạch vẫn không thể bình tĩnh.

Cậu không ngủ được, tâm lý như là đang bị một khối đá đè nặng trên ngực chặn hết hô hấp không thể thở nổi.

Giang Nhất Bạch trở mình, nặng nề thở dài một hơi.

Này đều là chuyện gì a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro