Chương 12 - Sợ tôi nhìn lén?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Vốn dĩ lúc đầu tôi xưng Chân Mỹ Lệ là "nàng", nhưng nó lại không hợp với cách xưng của cha Giản là "ông" vì vậy trong quá trình đọc nếu m.n thấy trong đoạn nào có để chữ nàng thì nhớ nhắc mình ngay đoạn đấy nhé, để mình sửa lại kịp thời, cảm ơn m.n nhìuuu
___________________________

Cuối cùng sau bao nhiêu vất vả cũng lôi kéo được Thẩm Thành lên xe.

Nhà bọn họ rất gần, lái xe không bao lâu đã đến, Giản gia là một ngôi nhà nhỏ ba tầng, Chân Mỹ Lệ là một người phụ nữ rất biết dọn dẹp bố trí, trong hoa viên hoa tươi gấm vóc, trong sân thậm chí còn có một cái ao cá nhỏ, hết thảy đều tỏa ra luồng khí ấm áp, tiến vào đại sảnh có thể nhìn thấy bên trong gian phòng được trang trí theo hướng điền viên, sàn nhà và nội thất đều được làm bằng gỗ, dưới ánh đèn vàng chiếu sáng, không gian nơi đây khiến người ta cảm thấy ấm áp lạ thường.

Giản Thời Ngọ vừa vào cửa liền cảm khái: "Con ngửi được mùi thơm rồi."

Chân Mỹ Lệ lấy dép cho cậu và hai người bạn nhỏ, một bên dặn dò: "Trong nhà, lầu trên và lầu dưới đều có phòng tắm, các con thương lượng rồi thay phiên nhau tắm rửa đi, sau đó xuống đây ăn cơm."

Bởi vì một trò khôi hài vừa rồi, mặt mày ba người đều đen thui, khỉ con bình thường hay đến nhà Giản Thời Ngọ chơi cho nên vẫn luôn có quần áo dự phòng, gã lấy quần áo xong liền là người đầu tiên đi tắm.

Giản Thời Ngọ đưa Thẩm Thành đến phòng mình, đây là một gian tràn ngập hơi thở sống động, sàn nhà làm bằng gỗ chất đống đồ chơi rải rác khắp phòng, trên tường dán đủ mọi thứ, bàn học cách đó không xa thì lộn xộn đủ loại sách, quần áo trong tủ cũng bị lật đến đảo lộn.

Tâm tình Giản Thời Ngọ có chút khẩn trương.

Dù sao những thứ này đối với Thẩm Thành khiết phích mà nói, quả thực là cú sốc rất lớn a, cậu vẫn còn nhớ rất rõ sau khi bọn họ kết hôn, Thẩm Thành chịu đựng hết nổi cái tính bừa bộn này của cậu, nói không ít lần, cuối cùng liền đứng dậy giáo huấn cậu.

Quả nhiên

Cậu lén lút liếc nhìn Thẩm Thành một cái, không ngoài ý muốn liền nhìn thấy khuôn mặt giống như sương giá của Thẩm Thành

Giản Thời Ngọ nhanh chóng nói sang chuyện tìm quần áo cho hắn, liền nói: "Quần áo của tôi đa số đều là cỡ lớn cậu chắc chắn sẽ mặc vừa, còn về quần lót thì. . . Tôi cũng có cái mới, có điều tôi sợ size của cậu sẽ nhỏ hơn của tôi. . ."

Nói xong, Giản Thời Ngọ len lén chuyển ánh nhìn lên người Thẩm Thành, nỗ lực đánh giá.

Thẩm Thành âm thanh sắc bén như đao: "Giản Thời Ngọ."

"Khụ!"

Nhiều năm ở chung với hắn, cậu biết chắc chắn lúc này Thẩm Thành đang tức giận, mà cũng đúng, dù sao đây cũng là tôn nghiêm của đờn ông, cậu vẫn còn muốn chết liền vội vàng cười trừ: "Cậu chắc sẽ mặc vừa, để tôi đi lấy cái mới cho cậu"

Thẩm Thành nhận lấy.

Giản Thời Ngọ đi đến giới thiệu nói: "Cửa phòng nhà vệ sinh này hỏng rồi, bên trong không thể khóa trái, cho nên lát nữa có tắm rửa gì đó, ra vào đều phải gõ cửa."

Thẩm Thành cúi đầu nhìn cậu, con ngươi đen nhánh không hề chớp mắt: "Cậu sợ tôi nhìn lén cậu tắm à."

Khuôn mặt mập mạp của Giản Thời Ngọ đỏ bừng, biện giải: "Tôi có nói như thế bao giờ!"

"Ừm."

Con ngươi đen kịt của hắn tựa hồ xẹt qua một vệt ý cười: "Cứ yên tâm đi."

". . . Cậu" Giản Thời Ngọ bị tổn thương nặng nề, tiểu mập mạp cố gắng tìm lại sự tự tin của mình, gương mặt trắng nõn ngước lên, âm thanh non nớt tràn đầy khí thế nói: "Nói không chừng sẽ có người thích vóc dáng đẫy đà của tôi thì sao?"

Thẩm Thành nhíu mày từ chối cho ý kiến

Nói xong, Giản Thời Ngọ cảm thấy mình có chút liều lĩnh, nếu như vậy, thật giống như. . . Thật giống như đang cố gắng muốn Thẩm Thành xác nhận cái gì đó, nhưng mà có thể xác nhận được cái gì đây? Thẩm Thành căn bản không thích cậu, cậu còn kỳ vọng cái gì?

Giản Thời Ngọ tự nhiên có chút tức giận, khuôn mặt tiểu mập mạp bị nghẹn đến đỏ bừng.

Vừa vặn dưới lầu truyền đến am thanh của khỉ con: "Giản Thời Ngọ, lấy dùm tao cái khăn lông!"

Giản Thời Ngọ vội vàng: "Vậy cậu đi tắm trước đi, tôi xuống dưới đem khăn cho nó."

Đi được một nửa liền nhanh chóng quay lại: "Đồ dùng tắm rửa gì đó cậu cứ tùy tiện dùng, còn bàn chải đánh răng thì nằm ở ngăn kéo thứ hai, mẹ tôi mới mua, tôi chưa từng dùng đến đâu, có chuyện gì thì cứ trực tiếp gọi tôi. . . tôi sẽ gõ cửa!"

Nói xong cậu vội vã chạy xuống, kết quả phía sau liền truyền đến tiếng nói, âm thanh Thẩm Thành trầm thấp mà giàu từ tính: "Giản Thời Ngọ."

Bước chân Giản Thời Ngọ dừng lại, tim cũng nhảy lên đến cuống họng .

Thẩm Thành: "Cậu chưa lấy khăn"

"..."

Giản Thời Ngọ xấu hổ muốn nhảy thẳng xuống lầu.

Chờ ba người tắm rửa xong cơm nước dưới lầu cũng bày được kha khá, Chân Mỹ Lệ gọi ba đứa nhỏ đến ăn cơm, Giản Thời Ngọ cùng khỉ con đều ngồi ở trước bàn chờ ăn cơm, chỉ có Thẩm Thành đứng lên đi đến cửa phòng bếp: "Dì ơi, để con bưng phụ dì đi."

Chân Mỹ Lệ nói: "Còn nóng lắm, lỡ như con không cẩn thận bị bỏng thì phải làm sao, con còn nhỏ không thể bưng".

Thẩm Thành trả lời nói: "Không nóng đâu, con bưng cho."

Trên mặt đá cẩm thạch đã có canh đã nấu xong , Thẩm Thành đi qua dùng vải ổn thỏa bưng lên, bước chân đi lại cũng nhẹ nhàng mây trôi nước chảy, động tác rất thành thục, hắn hỗ trợ làm trợ thủ, múc cơm bày đũa, Giản Thời Ngọ cùng khỉ con không không ra, thế nhưng Chân Mỹ Lệ có thể nhìn ra, thân thủ này của Thẩm Thành không giống như bình thường ở nhà làm phụ giúp mà thuần thục ngược lại giống như .....nhân viên phục vụ được đào tạo nên mới thuần thục được như này.

Nhưng mà...

Đứa nhỏ này mới 14 tuổi.

Trên bàn cơm, Chân Mỹ Lệ hỏi chuyện tối hôm nay, Giản Thời Ngọ cùng Lưu Hạo liếc mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không biết loại đề tài có chút mẫn cảm này phải nói làm sao, chỉ có thể chờ chính Thẩm Thành mở miệng.

Chân Mỹ Lệ cho là bọn họ nghịch ngợm: "Buổi tối ở nơi đó rất nguy hiểm, dì nhìn đồng hồ thấy cũng hơn mười giờ rồi, người lớn trong nhà chắc chắn sẽ rất lo lắng, lát nữa dì sẽ gọi điện báo bình an cho gia đình các con, Thẩm Thành à, đây là lần đầu tiên con đến đây chơi, dì vẫn chưa có số của ba mẹ con, con có nhớ số không? "

Giản Thời Ngọ cùng khỉ con đều nhìn về Thẩm Thành, bọn họ hiểu rõ, cho nên mới lo lắng.

Thẩm Thành để đũa xuống: "Nhà con không có điện thoại."

"A?"

Chân Mỹ Lệ lo lắng: "Vậy người nhà con giờ chắc đang lo cho con lắm đó?"

Thẩm Thành trầm mặc nửa ngày, hắn nói: "Con ăn xong rồi sẽ về liền."

Giản Thời Ngọ cùng khỉ con bật thốt lên: "Cậu còn muốn về a!"

Thẩm Thành giương mắt nhìn hai người bọn họ.

Đúng vào thời khắc này, ngoài cửa sổ bỗng nhiên một giàn tiếng sấm chớp, gió nổi lên rồi, từ cửa sổ sát đất phòng khách có thể nhìn thấy cây cối chập chờn, sắc trời ảm đạm.

Chân Mỹ Lệ nói: "Đêm nay có mưa rào, làm sao con
về đây, con cứ ở lại đây đi, nếu gia đình con lo lắng tìm con. . ."

Khỉ con cướp lời nói: "Dì à, dì đừng lo lắng, cha mẹ Thẩm Thành không nhàn rỗi lo lắng đến mức đó đâu, bọn họ máu lạnh, chỉ sợ bây giờ đang bận rộn lo cho bản thân."

Giản Thời Ngọ phụ họa: "Đúng đó, quá mức khinh người, cậu ấy hôm nay..."

Thẩm Thành bỗng nhiên đứng lên

Giản Thời Ngọ kinh ngạc nhìn hắn, liền đối mặt với ánh mắt có chút u ám cùng lạnh như băng, trong nháy mắt đó, Giản Thời Ngọ cảm nhận được chính mình phảng phất bỗng nhiên có thể xuyên thấu qua tầng bảo vệ cứng rắn kia dò xét đến hơi thở trong tâm Thẩm Thành, đó là có kiêu ngạo tức giận, là cố chấp quật cường.

Như vậy sẽ làm cho người ta chịu rất nhiều khổ sở, nhưng loại kiêu ngạo này là thứ mà một con sói nên có.

Giản Thời Ngọ dừng một chút, xoay qua đối mặt với mẹ nói: "Mẹ, lớp trưởng cùng bọn con ra ngoài người nhà đều biết, mẹ đừng hỏi nhiều như vậy, mẹ, trong nồi vẫn còn sườn sao, con muốn ăn sườn."

Chân Mỹ Lệ khóe miệng giật một cái: "Chỉ có biết ăn thôi."

"Đói chết đói chết rồi."

Tiểu mập mạp không ngừng lầm bầm, khiến Chân Mỹ Lệ đành phải hùng hùng hổ hổ đi xuống bếp xem sườn hầm, khéo léo đem đề tài chuyển đi, cậu đưa tay kéo Thẩm Thành ngồi xuống thuận miệng nói: "Mẹ của tôi hầm sườn* đặc biệt ngon, một hồi ăn rồi cậu sẽ biết."

*bản gốc tôi thấy để là Hầm sườn kho tàu, tôi cũng hong hỉu sao đã hầm rồi còn kho nữa? Nhưng mà tôi nghĩ nó như thịt khò tàu Việt Nam mình thôi

Thẩm Thành không lên tiếng.

Chân Mỹ Lệ rất nhanh sẽ trở về, bà cũng nhận ra cái tài đề kia không nên nhắc lại, mà bắt ba đứa nhỏ ăn cơm, thời điểm Giản Thời Ngọ cố gắng động đũa đem miếng sườn gắp đi thì mẹ RUỘT của cậu lại đem hết mấy miếng ngon nhất vào bát Thẩm Thành: "Nè, Thẩm Thành, con ăn nhiều một chút, con gầy quá."

Khỉ con: ?

Thẩm Thành: "Cảm ơn dì."

"Không cần khách khí, không cần khách khí." Chân Mỹ Lệ lại bắt đầu múc canh: "Nào, cái này con thích không, đây là canh gà đen, dì tự hầm theo cách riêng, con nếm thử đi."

Thẩm Thành nhấp một ngụm, nhẹ nhàng gật đầu.

Chân Mỹ Lệ vui vẻ ra mặt: "Quá tốt rồi, dì biết thế nào con cũng thích, mau uống nhiều một chút."

Giản Thời Ngọ cũng muốn uống canh: "..."

Trên cả quá trình ăn, cậu và khỉ con như người vô hình không tồn tại, thỉnh thoảng Chân Mỹ Lệ lại gắp thức ăn cho Lưu Hạo, còn Giản Thời Ngọ thì giống như con ghẻ được lượm ở thùng rác.

Chờ ba người bọn cậu cơm nước xong, Thẩm Thành đứng lên muốn thu thập bát đũa.

Chân Mỹ Lệ đau lòng không thôi, sao lại có đứa trẻ hiểu chuyện như vậy chứ: "Không cần không cần, con giúp dì đến đây là được rồi, Thẩm Thành à, mau theo các bạn lên lầu làm bài tập đi."

Quay mặt, Chân Mỹ Lệ lại liếc mắt trừng Giản Thời Ngọ một cái: "Đứng đó làm cái gì, còn không đi!"

Giản Thời Ngọ: "..."

Tui không nên ở đây, tui nên ở dưới gầm xe thì hơn.

Ba đứa nhỏ đều đi theo lên lầu, bên ngoài vừa vặn cha Giản trở lại, ông nhìn thấy tủ giày có bao nhiêu đôi giày liền đoán ra hẳn có mấy đứa nhỏ đến chơi, đang muốn tiến vào hỏi thăm thì thấy Thẩm Thành mang theo hai đứa phía sau hai đi về phía cầu thang, ánh đèn rơi trên người Thẩm Thành, hắn ngẩng đầu, cùng ông đối diện, như trong nháy mắt, đôi mắt kia trầm tĩnh cảm giác ngưng vọng, làm cho cha Giản hoảng hốt cảm thấy được hình như chính mình đã sớm gặp qua hắn ở nơi nào đó.

Thẩm Thành chào hỏi: "Chào chú ạ."

Cha Giản liền vội vàng nói: "Là bạn học của tiểu Ngọ à."

Chân Mỹ Lệ từ phía sau đi đến, nói nhỏ với bọn họ: "Các con đi lên lầu học đi, lát nữa dì đem cho các con ít hoa quả."

Giản Thời Ngọ lúc này mới lôi kéo Thẩm Thành cùng Lưu Hạo lên lầu.

Chờ ba cái đứa nhỏ đi rồi, nụ cười trên gương mặt Chân Mỹ Lệ mới từ từ hạ xuống, bà nói: "Lão Giản, tôi muốn tâm sự với ông một việc."

Cha Giản phụ rất hiếm khi thấy bà trịnh trọng như thế : "Làm sao vậy?"

Chân Mỹ Lệ kéo ông lên lầu tiến vào phòng ngủ của mình, bà lục lọi ngăn kéo, cái ngăn kéo kia quanh năm luôn khóa, sau khi chuyện đó xảy ra, ông chưa bao giờ thấy bà mở nó nữa , đã nhiều năm như vậy, ông cũng không muốn nhắc đến chuyện thương tâm này, thế nhưng ngày hôm nay lại nhìn thấy Chân Mỹ Lệ lần thứ hai mở ra ngăn kéo.

Ngăn kéo bị mở ra, lộ ra những đồ vật đã bám bụi nhiều năm.

Giản phụ cảm giác được chuyện này không bình thường: "Đến cùng là làm sao vậy."

Chân Mỹ Lệ lấy ra một cuốn album cũ, bà bắt đầu lật, trầm mặc cùng nghiêm túc lạ thường, khi album lật đến một trang, bà dừng động tác lại, chăm chú nhìn người trong bức ảnh cũ, trên mặt người phụ nữ mạnh mẹ lộ ra một chít bi thương, hít sâu một hơi, bà đem bức ảnh lấy ra đưa cho cha Giản: "Chồng, ông xem, đây là ảnh của Ấu Ấu khi còn nhỏ."

Cha Giản nhận lấy, trong hình là dáng dấp của một tiểu cô nương diện mạo tuấn mỹ, phí sau là sau hoàng hôn, ánh sáng có chút tối, nàng dựa vào cây liễu, liếc mắt quay đầu lại, khóe mắt mang theo cười yếu ớt, tư thế mong chờ.

Cha Giản chần chừ nói: "Đây là thuở nhỏ của Thật Ấu Đình?"

Chân Mỹ Lệ trịnh trọng gật đầu: "Đúng."

Cha Giản chỉ gặp qua Thẩm Ấu Đình mấy lần, còn là một Thẩm Ấu Đình thành thục trưởng thành, ngũ quan sớm đã không còn non nớt như này, mà là xinh đẹp phi thường, nữ nhân này thanh danh truyền xa, nguyên nhân chủ yếu nhất là bởi vì, nàng là phu nhân của Quý Viễn Sinh, gia tộc hào môn nổi tiếng thế kỉ Quý Gia.

Quý Viễn Sinh rất yêu Thẩm Ấu Đình, kim ốc tàng kiều, thậm chí còn không muốn để người khác nhìn nhiều, tình yêu đúng là ngọt chết người, nhưng đáng tiếc Thẩm Ấu Đình hồng nhan bạc mệnh, lúc lên bàn đẻ bởi vì khó sinh mà chết, chỉ để lại một đứa con trai, cũng là người thừa kế duy nhất của Quý gia ——Quý Bắc Xuyên

Cha Giản chần chừ nói: "Bà lấy cái này ra làm gì?"

Ông biết lão bà nhà mình cùng Thẩm Ấu Đình là thanh mai trúc mã quan hệ thâm hậu, nhưng đã hơn mười mấy năm rồi, Chân Mỹ Lệ từ lúc còn trẻ thường xuyên đau lòng, đến bây giờ cũng dần dần quên đi, tại sao tự nhiên nhắc lại?

Chân Mỹ Lệ nghiêm túc nhìn ông: "Ông không cảm thấy, Thẩm Thành cùng Ấu Ấu rất giống nhau?"

6/1/22

2853 từ

_
C

ác bé iu đọc xong truyện thì nhớ cho mình 1 vote nhé~
___________________________

*Mình xin nói một chút, các bạn nhỏ đều đang ở tuổi 14 nhưng mình lại dùng xưng hô là (gã, hắn, y) bởi vì đây là theo góc nhìn của bạn Ngọ mà bản đã sống hai đời rồi, nên mình không muốn dùng từ (nó, thằng này, thằng đó, thằng kia)

Khụ,mà có vẻ mình dùng dấy phẩy hơi nhiều, không biết m.n có bị phiền không. Đây là do thói quen của mình thôi, bình thường nhắn tin mình cũng hay phẩy để cho ngta dễ hiểu hơn ấy, bởi vì mình là đứa hay chậm tiêu, nhiều lúc đọc đi đọc lại hoài mà hong hiểu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro