Chương 7- Ngàn lần không nghĩ tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hiện tại Giản Thời Ngọ chỉ có hai con đường lựa chọn

Thừa nhận, hoặc là giả chết.

Nếu như thừa nhận thì cậu có thể sẽ bị phê bình, còn có thể bị mời phụ huynh.

Trước đây không lâu Chân Mỹ Lệ còn nói, nếu như nửa học kỳ đầu năm nay cậu không bị mời phụ huynh, thì sẽ mua cho cậu một cái máy tinh, nếu như mình nhận tội thì máy tính đều sẽ bị ngâm nước nóng hết, nhưng nếu không nhận--

Học bổng

Giản Thời Ngọ nhớ lại khỉ con nói, cũng nhớ lại ở trong quán Internet nhìn thấy Thẩm Thành ở trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, làm việc bán thời gian.

E rằng mình mất đi máy vi tính chẳng qua là không có cách nào giải trí, nhưng nếu Thẩm Thành mất đi học bổng thì sao?

Không biết sau lưng có bao nhiêu khổ cực không ai biết.

Hơn nữa. . .

Giản Thời Ngọ có chút thống khổ che che đầu, không biết tại sao, cảm giác đau đớn quen thuộc trong đầu lại tới, hô hấp tăng nhanh, trái tim căng thẳng, đủ loại dấu hiệu quỷ dị không thôi, trong lòng cậu có một suy nghĩ muốn chứng minh một chút có phải hay không.

"Ầm!"

Cái cốc trên bục giảng bị cầm lên đập xuống vỡ một tiếng vang thật lớn. 

Hoàng Giai lớn tiếng quát lớn: "Còn không thừa nhận? ."

Bên trong phòng học tất cả xôn xao

Giản Thời Ngọ lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, theo bản năng nhìn về phía bóng lưng Thẩm Thành ở hàng thứ hai hàng thứ hai, chỉ thấy Thẩm Thành vốn vẫn luôn cúi đầu bỗng nhìn về phía chủ nhiệm lớp tựa hồ muốn đứng dậy

Không có thời gian do dự --

Giản Thời Ngọ "má" một tiếng đứng lên: "Cô ơi, là em."

Một tiếng cô ơi này, rất hùng hổ, rõ ràng là đang nhận tội, nhưng Giản Thời Ngọ lại hô lên một cách mạnh mẽ như tráng sĩ chịu chết vinh quang làm cho mọi người trong lớp chấn động

Hoàng Giai thiếu chút nữa bị cậu chọc tức nở nụ cười, ngực cô phập phồng lên xuống: "Được, vậy cậu theo tôi đến văn phòng, những người khác cứ tiếp tục học."

Các bạn học đều cười trên sự đau khổ của người khác, muốn nhìn thấy  Giản Thời Ngọ lộ ra vẻ mặt kinh hoảng thất thố, nhưng tên mập mạp này lại rất bình tĩnh, thậm chí còn có thời gian để cậu làm động tác trấn an khỉ con đang ngồi phía sau. Cậu đem ghế đẩy về trở lại dưới gầm bàn xong, lúc này mới nhẹ nhàng đi về phía cửa.

Trên đường đi, sẽ đi ngang qua Thẩm Thành.

Thẩm Thành ngồi ở trước bàn học, thiếu niên toàn thân lạnh lùng, yên tĩnh đoan chính, sống lưng thẳng tắp, cúi đầu viết gì đó trên giấy, cũng không có ngẩng đầu.  

Chậm rãi.

Giản Thời Ngọ phát hiện mình đi càng gần, cảm giác đau đầu của cậu cũng biến mất.   

Phát hiện này làm cho cậu có chút kinh hãi, trên đời này đúng là không có bữa ăn nào miễn phí, quả nhiên trọng sinh lại cũng không phải vô ích, hiện tại đau đầu của cậu có liên quan mật thiết với Thẩm Thành, về phần tại sao lại như vậy, nguyên lí là gì thì chỉ có thể từ từ chậm rãi điều tra.  

. . .

Văn phòng

Lúc Giản Thời Ngọ tiến vào, cậu phát hiện nơi này không chỉ có mỗi  cậu, còn có Quý Bắc Xuyên.

Nhìn thấy Giản Thời Ngọ tiến vào, Quý Bắc Xuyên hướng cậu lộ ra một nụ cười gần như vui sướng khi người gặp hoạ, sau đó nhu thuận đứng bên cạnh chủ nhiệm lớp.

Hoàng Giai nói: "Giản Thời Ngọ, em hãy thành thật nói cho tôi, thật sự chỉ một mình em?"

"..."

Nhìn thấy Quý Bắc Xuyên này cũng không phải chuyện tốt.

Giản Thời Ngọ nói: "Báo cáo cô, chỉ có một mình em."

Hoàng Giai vỗ bàn một cái, tức giận: Em còn dám nói dối!"

"Trong điện thoại của Quý Bắc Xuyên đều quay được, căn bản không chỉ có một mình em." Điện thoạ di động bị ném trên bàn, bên trong điện thoại mơ hồ có một video lờ mờ, Hoàng Giai nói: "Em đến bây giờ còn không nói thật?"

Giản Thời Ngọ ngẩng đầu lên nhìn về phía Quý Bắc Xuyên, ánh mắt nặng nề.

Quý Bắc Xuyên không hiểu sao bị Giản Thời Ngọ nhìn như vậy có chút sợ hãi: "Tôi là người của học sinh, việc giám sát học sinh tuân thủ kỷ luật chính là chức trách của tôi, các cậu đi đến cái loại vui chơi đó, tôi mách giáo viên cũng chỉ vì tốt cho các cậu."

Giản Thời Ngọ cười lạnh: "Vậy tôi phải cảm ơn cậu?"

Đừng tưởng rằng cậu không biết tại sao Quý Bắc Xuyên muốn làm như vậy, bởi vì cậu ta yêu thích hoa khôi của trường, nhưng theo Giản Thời Ngọ biết, vị hoa khôi kia đã sớm thích người khác, cũng là một trong những người tặng thư tình cho Thẩm Thành.

Kiêu căng tự mãn như Quý Bắc Xuyên làm sao có thể nhịn?

cậu ta không chỉ chán ghét Thẩm Thành, còn chán ghét tất cả những người thích Thẩm Thành, nếu có cơ hội, cậu ta hận không thể đem toàn bộ những người này đạp ở lòng bàn chân, ngày hôm nay chính là cơ hội để y ra tay

"Giản Thời Ngọ cậu làm cho rõ có được hay không?" Quý Bắc Xuyên thẳng lưng, mang theo ánh mắt khinh miệt, khẽ cười một tiếng: "Nhà tôi có tiền, bản thân có máy vi tính, vì sao phải đi tiệm net? Tôi không cần phải đi đến nơi đó, không phải ai cũng giống như cậu, hiểu không?"

Ngọn lửa trong lòng Giản Thời Ngọ trực tiếp bùng lên.

Bản thân cậu cũng không phải là người đặc biệt giữ được bình tĩnh, lập tức nắm đấm liền nắm chặt.

"Cốc cốc cốc"

Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, bên ngoài lập tức truyền đến tiếng gõ cửa.

Mọi người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Thẩm Thành đứng ở cửa, hắn nói: "Báo cáo, em có thể vào không?"

Giáo viên chủ nhiệm ngẩn người một chút, gật đầu: "Có thể."

Giản Thời Ngọ vốn đang nổi nóng, nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Thành không hiểu sao long kiêu ngạo liền đi xuống,  thậm chí có chút khó hiểu lúc này hắn tới đây làm gì.

Thẩm Thành đi thẳng vào, đứng bên cạnh Giản Thời Ngọ, sống lưng hắn thẳng tắp, khí chất lạnh lùng, là bất luận kẻ nào nhìn đều sẽ cảm thấy đây là loại học sinh ba tốt nhưng giờ phút này, hắn lại yên lặng xong vững vàng thản nhiên: "Thưa cô, tối hôm qua trong quán Internet, em cũng ở đấy."

! ! ? ?

Giản Thời Ngọ không dám tin nhìn Thẩm Thành.

Không muốn học bổng nữa sao?

Tiểu gia nhọc nhằn khổ sở nhận tội này ra là vì ai vậy!

Ánh mắt Giản Thời Ngọ cùng Thẩm Thành đối diện nhau, đôi mắt thiếu niên trầm như nước, phảng phất như không nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Giản Thời Ngọ, tiếp tục nói: "Ngày hôm qua em đi tiệm net đưa cơm cho chú."

Giản Thời Ngọ vốn nóng ruột, kết quả nghe Thẩm Thành nói xong liền sửng sốt.

Giáo viên chủ nhiệm cũng sững sờ: "Cái gì?"

Thẩm Thành lời ít mà ý nhiều: "Tiệm net kia, chú em làm việc ở đấy, tối hôm qua chú ấy làm ca đêm, em đi giao cơm."

Lần này, biểu tình của tất cả mọi người đều rất đặc sắc.

Thẩm Thành lại tiến lên một bước đem một tờ giấy gấp lại đặt trên bàn làm việc của Hoàng lão sư, thái độ hắn bình tĩnh không chút kiêu ngạo: "Nhưng bất luận thế nào, em đích thật đã vào tiệm net, đây là giấy kiểm điểm của em, xin cô tha thứ."

?
Cô giáo Hoàng có chút bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Quý Bắc Xuyên giậm chân: "Thẩm Thành, mày đừng có bịa chuyện, Giản Thời Ngọ kia thì sao? Mày giải thích thế nào? Tại sao nó cũng ở chỗ đó? Chẳng lẽ cũng đi đưa cơm cho chú mày"

Thẩm Thành xoay mặt nhìn cậu ta , không hiểu sao, vốn Quý Bắc Xuyên còn vẻ mặt ngông cuồng, nhưng sau khi bị Thẩm Thành nhìn chằm chằm, từ đáy lòng cậu cảm giác có ý lạnh dâng lên, giống như là đang sợ hãi khi độc xà nhắm trúng.

Thẩm Thành giọng nói nhàn nhạt: "Cậu ta có bài tập không hiểu, ở bên ngoài chờ tôi ra dạy cậu ấy."

?

Quý Bắc Xuyên trợn mắt lên: "Mày lừa gạt quỷ a, ai mà không biết mày không thích Giản Thời Ngọ, mày dạy nó bài? Bài nào?"

Giản Thời Ngọ khóe miệng giật một cái, cho dù đây là sự thật thì cũng không cần nói lớn thế chứ.

Quay đầu nhìn về phía Thẩm Thành, phát hiện nam chủ không hổ chính là nam chủ, cho dù nói dối cũng có thể mặt không biến sắc, thật sự là một tấm gương cho chúng ta.

Thẩm Thành nói: "Ngày hôm qua cậu hỏ câu nào, còn nhớ không?"

Giản Thời Ngọ theo bản năng nói: "Câu nào? . . ."

Ngẩn người, Giản Thời Ngọ lập tức nhớ tới Thẩm Thành đã dạy bài cho cậu sáng hôm qua, vội vàng nói: "Nhớ nhớ , cũng do cậu lợi hại, giản cho tôi hai câu, tôi liền hiểu."

Hoàng Giai nhìn trái nhìn phải mấy đứa nhỏ, ho nhẹ một tiếng: "Cho nên, các em ai cũng không lên mạng, hết thảy đều là hiểu lầm?"

Giản Thời Ngọ nhanh chóng nói: "Cô ơi, em thề em không lên mạng."

Giáo viên chủ nhiệm sắc mặt cũng hòa hoãn nhiều hơn, nàng nói: "Vậy thì tốt."

Mắt thấy việc này cư nhiên bị trôi qua, Quý Bắc Xuyên nói: "Cô ơi, cô không thể nghe lời của Thẩm Thành, bọn họ đều là thông đồng, hắn không phải đưa cơm, là làm công, cô phái người đi đến tiệm net hỏi thăm là liền biết."

Hoàng Giai nhíu nhíu mày, nhìn về phía Thẩm Thành.

Thẩm Thành lại không có cảm xúc dư thừa nào, trên mặt lạnh lùng đoan chính, hắn nhìn về phía Quý Bắc Xuyên: "Không phải cậu đi ngang qua sao, làm sao biết tôi đi làm thuê."

"... Tao"

Quý Bắc Xuyên nghẹn họng, cậu ta cũng không thể nói là chính mình luôn luôn một mực đi theo, do dự nửa ngày mới nói: "Tao nghe người khác nói, mày làm việc ở quầy tính tiền."

Thẩm Thành mặt không biến sắc: "Chú tôi là nhân viên ở đó, tôi giúp chú ấy dọn dẹp quầy, lau xong rồi đi, có vấn đề gì?"

Chuyện này. . .

Quý Bắc Xuyên tức đến đỏ mặt, rồi lại nói không ra lời, chỉ có thể nói: "Ai biết mày rốt cuộc có chú hay không"

Giáo viên chủ nhiệm híp mắt một cái, làm giáo viên nhiều năm như vậy, chuyện gì nàng cũng đều gặp qua, mấy đứa nhỏ này rốt cuộc là tình huống gì trong lòng cô đại khái đã biết, tình hình gia đình Thẩm Thành cô hiểu rõ, Hoàng Giai cũng là mẹ, rất nhiều lúc cô cảm thấy rất thương đứa nhỏ này.

Nếu như nói nàng bất công, thì cứ bất công đi.

Hoàng Giai nói: "Hẳn là hiểu lầm, mấy đứa cũng nhớ kỹ, tuyệt đối không được đi tiệm net, Thẩm Thàn là đi đưa cơm cho người nhà, lần này coi như không tính, Giản Thời Ngọ. . ."

Giản Thời Ngọ bị điểm danh: "dạ."

Hoàng Giai có chút đau đầu nhéo nhéo cánh mũi: "Tuy rằng không chơi, nhưng cũng phạm sai lầm, phạt ba người các em phụ trách vệ sinh hàng lang một tuần."

? ? !

Quý Bắc Xuyên có chút không dám tin: "Cô ơi, ba người là chỉ. . ."

"Đúng, em cũng đi."

Hoàng Giai mở to mắt nói: "Bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, Giản Thời Ngọ nói không sai, em cũng không nên xuất hiện ở nơi đó."

Quý Bắc Xuyên tâm nghẹn.

Vốn cậu ta muốn vạch trần chuyện xấu của Thẩm Thành, làm cho hắn không còn mặt mũi lấy học bổng, nhưng cậu không nghĩ tới chính mình cũng bị phạt!

Hoàng Giai nhìn về phía điện thoại di động trong tay trong tay, mở miệng: "Điện thoại di động cũng bị tịch thu, trường học không cho mang theo điện thoại di động đến tường, em không biết sao?"

Quý Bắc Xuyên trợn to hai mắt, đau lòng không thôi: "Cô ơi, nhưng đây là cái em vừa mua, mẫu mới nhất, rất đắc tiền, hơn nữa em cũng đâu có chơi điện thoại, này là dùng để báo cho người nhà nha."

Hoàng Giai còn chưa nói gì, bên cạnh Giản Thời Ngọ liền "Xì xì" cười ra tiếng, cậu nói: "Báo bình an thì chưa thấy, chỉ thấy cậu cả ngày ôm điện thoại chụp lung tung bạn học."

Quý Bắc Xuyên: "... Cậu!"

Giáo viên chủ nhiệm tịch thu điện thoại di động, nàng xua tay: "Dụng cụ dọn dẹp đều ở trong nhà kho, thừa dịp lớp học trống, các em đi đi"

Ba người liên tiếp rời đi.

Hành lang dài của trường nối liền với mấy toà nhà giảng dạy, trồng hoa tử đằng, đến gần sẽ có hương hoa truyền đến.

Giản Thời Ngọ cầm chổi quét sàn nhà, vừa rồi hình như cậu thấy lúc Thẩm Thành rời khỏi văn phòng có rớt đồ ra ngoài, vốn cậu muốn nhắc nhở hắn, kết quả Thẩm Thành dùng ánh mắt ngăng cậu lại.

"Giản Thời Ngọ!"

Quý Bắc Xuyên nổi giận gầm lên một tiếng: "Cậu đem lá cây đều quét đến chỗ tôi, cậu muốn kiếm chuyện hả?"

Giản Thời Ngọ đứng ở cách đó không xa, vô tội nói: "A, tôi không biết à nha, có thể là do gió thổi qua, không có chuyện gì, cậu quét nhiều một chút cũng tốt, đỡ phải ăn no rửng mỡ không có việc gì làm, lo chuyện bao đồng rồi tự hại mình."

Cách đó không xa Thẩm Thành đứng thẳng eo, hắn sửa chữa: "Là tiền mất tật mang."

Giản Thời Ngọ gãi đầu một cái: "À à ra là như thế này a, dù sao cũng chỉ ý đó mà!"

Hai người kẻ tung người hứng chẳng chút khách khí

Quý Bắc Xuyên mặt vặn vẹo một chút, bỗng nhiên, cậu ta như nghĩ tới điều gì, lộ ra mỉm cười thoả mãn: "Mày cho rằng tao sẽ đau lòng vì cái điện thoại di động sao?"

Giản Thời Ngọ: "Hả?"

Ở ngay trước mặt cậu, Quý Bắc Xuyên lại lấy ra một chiếc điện thoại khác từ trong túi, dương dương tự đắc: "Nhà tao cưng chiều tao, mua một loại tận hai màu, cho dù bị tịch thu một cái cũng chả sao cả"

Điện thoại di động bị y trống khua chiêng cầm khoe khoang, thập phần đắc ý.

Giản Thời Ngọ nhìn thoáng qua cách đó không xa, ho nhẹ một tiếng: "Phải không, lợi hại ha, không sợ bị tịch thu nữa hả?"

"Tôi sợ cái gì?"

Quý Bắc Xuyên dương dương tự đắc: "Cô ấy làm sao có thể nghĩ rằng tôi còn một chiếc nữa."

...

Trong không khí trầm mặc nháy mắt.

Vừa từ trên lầu đi xuống chuẩn bị đem đồ Thẩm Thành không cẩn thận làm rơi trước cửa văn phòng trả lại, nàng đứng ở hàng lang dài, ngoài cười nhưng trong không cười: "Tôi đích thật là không nghĩ tới."

Từ 2723
9/11/21

7: 7 ra chap hơi lâu một xíu là do lịch trình học dày quá nên không có nhiều thời gian thôi, chứ 7 sẽ không bỏ hố đâu.  Vì m.n còn đang ủng hộ 7 mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro