Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ khắc này, Giản Thời Ngọ có thể nói, cậu chưa từng thấy người nào có sắc mặt đặc sắc như vậy.

Quý Bắc Xuyên cả người đều cứng ngắc tại chỗ, không thể động đậy.

Hoàng Giai ôm cốc giữ ấm, chậm rãi đi tới, gọi tên: "Quý Bắc Xuyên."

Quý Bắc Xuyên mới vừa rồi còn dương dương tự đắc, lúc này ngay cả điện thoại di động cũng cầm không vững, cậu ta theo bản năng đem cái tay cầm điện thoại kia giấu sau lưng: "Cô!"

Hoàng Giai mỉm cười: "Em còn có bao nhiêu bất ngờ mà tôi không biết ?"

Quý Bắc Xuyên nghẹn đỏ mặt: "Không còn."

"Xem ra nhà các cậu thật sự là quá cưng con." Hoàng Giai giơ tay ra: "Đem ra."

Quý Bắc Xuyên mím mím môi, không muốn: "Cô ơi, những bạn học khác cũng có điện thoại di động, cô đừng chỉ tịch thu mỗi một mình em."

Vừa nói, cậu ta còn nhìn về phía Giản Thời Ngọ.

Hoàng Giai cầm lấy điện thoại di động, nàng nói: "Học sinh thì nên tập trung vào việc học, so sánh ganh ghét là không tốt, em theo tôi trở lại văn phòng, để cho cha mẹ em đến đây một chuyến."

Quý Bắc Xuyên trợn tròn mắt

Là một tiểu thiếu gia hào môn, cậu ta kỳ thực không quan tâm bị tịch thu mất điện thoại, coi như bị mất luôn thì cậu cũng có thể tìm chị mua thêm một cái, hoặc là dùng tiền tiêu vặt mua luôn cái mới là được, nhưng mà, cậu ta sợ nhất chính là mời phụ huynh.

Quý Bắc Xuyên nhận sai: "Cô ơi, không tìm phụ huynh có được không?"

Hoàng Giai nói: "Loại điện thoại mới này tôi tịch thu không nổi, em càng không đủ khả năng để nhận, kêu ba mẹ em lên đây lấy lại"

"..."

Lúc đi ngang qua Thẩm Thành, Hoàng Giai lấy thẻ cơm mà mình nhặt được của Thẩm Thành ra nói: "Lúc em vào văn phòng, thẻ cơm này rơi ở ngoài cửa, cũng may trên thẻ có tên, cô vừa vặn có lớp học nên phải đi ngang đây."

Thẩm Thành nhận thẻ, một mực cung kính cúi đầu: "Cảm ơn cô, lần sau em sẽ chú ý."

Hoàng Giai vung tay ra hiệu không cần cám ơn, lại nói với Quý Bắc Xuyên phía sau: "Đến văn phòng chờ tôi, tôi sẽ quay lại."

Quý Bắc Xuyên có chút không dám tin nhìn Thẩm Thành.

Nếu như, nếu như không phải Thẩm Thành rơi mất thẻ cơm, cô chủ nhiệm căn bản sẽ không lại đây, nếu như không phải Thẩm Thành, điện thoại của mình sẽ không bị tịch thu, trong lòng thầm nghĩ, Quý Bắc Xuyên thở phì phò nhìn Thẩm Thành, chờ cô Hoàng quay người rời đi, Thẩm Thành rốt cục cũng đưa mắt tới đây, nhìn cậu ta.

Quý Bắc Xuyên thẹn quá hóa giận: "Mày. . ."

Thẩm Thành yên tĩnh đứng lặng tại chỗ cũ, đôi mắt sắc bén kia híp lại, Quý Bắc Xuyên dám thề, cậu ta rõ ràng nhìn thấy trong đôi mắt đó có một tia châm chọc xẹt qua, nhưng đến khi nhìn lại, Thẩm Thànnh hiển nhiên đứng cách đó không xa tiếp tục quét dọn vệ sinh

Quý Bắc Xuyên nghiến răng giận dữ, nuốt xuống những lời hung ác liền chạy: "Mày chờ đó!"

Cách đó không xa Giản Thời Ngọ đem tình cảnh này thu hết vào mắt, kỳ thực có một khoảnh khắc khi nhìn thấy Quý Bắc Xuyên bị ăn quật thế này cậu thật ra có chút hả hê, nhưng khi cậu xâu chuỗi toàn bộ câu chuyện này lại với nhau, thì có chút sợ hãi, Thẩm Thành chắc chắn đã tính từ trước.

Lúc mình quét sạch mặt đất sang cho Quý Bắc Xuyên, với tính tình nóng nảy đó chắc chắn cậu và cậu ta sẽ cãi nhau một trận kích thích cậu, sau đó cô Hoàng sẽ có tiết học mà đi ngang đây. Hết thảy tất cả đều được tính toán đúng chỗ, trước kia cậu không biết Thẩm Thành là người như thế nào, nhưng giờ đã hiểu, Thẩm Thành chính là có thù tất báo, không phải không có chỉ là chưa tới thời điểm.

Cho nên sau này khi Thẩm Thành đủ lông đủ cánh, năm đó những kẻ từng bắt nạt hắn, sỉ nhục hắn, đều sẽ không có kết quả tốt, bao gồm cả — chính mình.

"Trên mặt cậu toàn là mồ hôi."

Cậu đang nghĩ ngợi giữa chừng thì có thanh âm từ bên cạnh truyền đến.

Giản Thời Ngọ sững sờ, chỉ thấy Thẩm Thành chẳng biết lúc nào đã đi tới trước mặt, tiểu mập mạp theo bản năng lui về phía sau hai bước: "Sao, làm sao vậy?"

Ánh mắt Thẩm Thành dời xuống: "Quy hoạch lại khu vực quét dọn một chút, tôi quét phía nam, cậu quét phía Bắc."

Giản Thời Ngọ lau mồ hôi lạnh trên trán, gật đầu: "Được."

Thẩm Thành nói: "Cậu nóng lắm à?"

"Hả? Có thể là do quét ở đây nóng quá đó, ha ha ha..."

Tui chính là bị cậu doạ sợ rồi, được chưa?

Không biết Thẩm Thành có tin hay không, hắn không nói gì thêm nữa, xoay người đi qua một bên khác quét dọn, lúc này Giản Thời Ngọ mới thở phào nhẹ nhõm.

Giờ nghỉ trưa không ít học sinh qua lại trên hành lang, cũng có một số câu lạc bộ đang di chuyển đồ đạc đi ngang qua, Thời Ngọ đang quét hành lang thì thấy có một bạn học sinh mang theo hai cái bàn và không ít giá đựng tạp phẩm đi ngang qua.

"Nhường, nhường một chút."

Học sinh khuân vác thở hổn hển, rãng ràng là mệt không chịu nổi.

Giản Thời Ngọ nhìn cái ghế lảo đảo, theo bản năng ngường đường, không biết có phải ảo giác của cậu hay không mà luôn cảm giác mấy thứ đó sắp đổ xuống.

"Lộp bộp cộp lộp ."

Một tiếng đổ ngã vang lớn trên hành lang.

Vừa lúc chuẩn bị đi ra khỏi khu hành lang dài, bước xuống bậc thang nhỏ, không biết là bị kẹt lại chỗ nào hay không cầm vững mà cái bàn lay động một chút, giá đựng tạp phẩm ở phía trên cũng sắp rơi xuống, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc——

"Ầm "

Toàn bộ giá đựng đều được một người giữ lấy.

Thẩm Thành một tay đỡ giá tạp phẩm, đẩy nó trở về, cậu học sinh sốc đến bay màu không ngừng nói cảm ơn.

Nhưng mà Thẩm Thành chỉ thu tay về rồi nói: "Đi tìm người cùng cậu khiêng lên đi, cứ để thế này không an toàn."

Cậu học sinh gật đầu liên tục, trở về tìm người .

Đồ đạc đặt ở bên cạnh hàng lang, lúc Giản Thời Ngọ sắp quét xong thì người trở lại, còn mang theo một cô bé, hai người đều quay sang Thẩm Thành nói cảm ơn, khuôn mặt cô bé kia ửng đỏ, lúc đối diện với ánh mắt của Thẩm Thành thì ngại ngùng cuối xuống, nói cảm ơn xong lại lưu luyến không nỡ rời đi.

Giản Thời Ngọ nhìn xong trong lòng chậc chậc cảm khái.

Đấy

Lại thêm một cô gái bị sắc đẹp mê hoặc .

Thẩm Thành ưu tú ở các phương diện, thành tích học tập của hắn tốt, diện mạo ưa nhìn, người như vậy cho dù liếc mắt nhìn người một cái cũng có thể hấp dẫn được tất cả mọi người yêu mến.

Nhưng mà Thẩm Thành chỉ lạnh nhạt nói lời tạm biệt, liền đi tới trước mặt Giản Thời Ngọ.

Giản Thời Ngọ nghi hoặc: "Sao vậy, có chuyện gì hả?"

"Cậu quét xong chưa?"

"Quét xong rồi."

Cậu khẩn trương như thể đang bị giáo viên đánh giá, nhưng mà....thật sự rất sợ nga~

Thẩm Thành thu dọn dụng cụ quét dọn nói: "Đi lên lầu Khoa Học Kĩ Thuật, Hoàng lão sư bảo quét xong thì đến toà nhà Khoa Học Kĩ Thuật chuyển sách, đề mới in"

Giản Thời Ngọ: "Ồ, được."

Trường học này của bọn họ chính là chỗ đáng khoe khoang nhất, ở đây có một toà Khoa Học Kĩ Thuật, toà nhà này có mười tầng, bên trong còn có hai cái thang máy, tuy nhiên điều đáng buồn là thầy hiệu trưởng là người keo kiệt, để tiết kiệm điện nên nhìn chung các thang máy đều mở nhưng thời gian có hạn, còn phải quẹt thẻ mới mở được cửa.

Hai người xách đồ vào, bởi vì đồ đạc tương đối nặng cho nên phải đi thang máy lên.

Giản Thời Ngọ vừa đi vừa nói: "Tôi nhớ bây giờ đã qua giờ mở cửa thang máy rồi mà, giáo viên cho cậu thẻ thang máy hả?"

Thẩm Thành âm thanh trầm thấp: "Ừm."

"Vậy thì tốt."

Bọn họ mở thang máy, gặp không ít học sinh đến làm thí nghiệm đến cướp thang máy, lúc Giản Thời Ngọ và Thẩm Thành đi lên người bên trong cơ bản đã đầy

"A!"

Có người ở ngoài thang máy mặt điên cuồng gào thét: "Chờ tôi với. . ."

Giản Thời Ngọ chuẩn bị đóng cửa do dự một chút, trong lúc cậu đang chần chờ, một bạn nữ từ khe hở thang máy chen vào, vốn người trong thang máy đã đầy không còn chỗ đứng, trực tiếp đem Giản Thời Ngọ ép thành bánh bao thịt

"Tích."

Đèn đỏ cảnh báo quá tải bật sáng, thang máy đình công.

Người ở bên trong hai mặt nhìn nhau, có người ở phía sau lên tiếng: "Quá tải rồi, một người xuống đi."

"Đúng đó, đi lượt sau đi."

"Lẹ đi, đừng có làm lỡ thời gian mọi người ."

"Nhanh lên đi."

Giản Thời Ngọ cũng muốn mở miệng để bạn nữ đi xuống, kết quả cậu chưa kịp nói gì, bạn nữ đó đã nhanh như chớp cướp mất lời: "Bạn học này, cậu đi xuống đi."

?

Giản Thời Ngọ chả hiểu mẹ gì: "Tại sao?"

Rõ ràng cậu tới sau, mắc mớ gì tôi phải xuống.

Cô gái ôm sách, sánh mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới, mím môi, đáy mắt có chút ý cười khinh miệt. : "Thang máy giới hạn tám người, chúng ta ở nơi này vừa vặn đủ tám người, vốn có thể đi lên rồi, nhưng mà trọng lượng của cậu có thể nói là một xác chứa hai người, khẳng định là do cậu làm thang máy quá tải, cậu đợi lượt tiếp theo đi, nói khhoong chừng chuyến tiếp theo sẽ ít người đó"

Nàng nói xong, trong không gian chật hẹp của thang máy truyền ra vài tiếng cười trầm thấp, có chút vui vẻ khi có người gặp hoạ.

Cơ hồ khônng cần quay đầu lại Giản Thời Ngọ cũng có thể tưởng tượng ra ánh mắt cùng biểu tình của bọn họ ném cho cậu, nhất định là trêu chọc, giống như là nhìn một tên hề vậy đó.

"Bạn học, kêu cậu xuống thì cậu xuống đi "

"Đúng vậy, bọn này đều rất vội vàng."

Giản Thời Ngọ nghiêng mặt sang bên,chẳng biết vì sao, xuyên qua trong đám tiếng đùa cợt này, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thành, dáng người thiếu niên đứng trong thang máy thẳng tắp, sắc mặt lạnh lùng. Tựa hồ như nhìn thấy được ánh mắt của mình, hắn nghiêng mặt, con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn cậu, cũng không có cảm xúc nào.

A, phải rồi.

Trong lúc hoảng hốt, Giản Thời Ngọ tựa như trở về quá khứ, trở lại vô số năm tháng bị mọi người cười nhạo, ký ức bụi bặm tro tàn trở về, cậu vẫn còn nhớ rất rõ ràng tất cả khoảnh khắc đó

"Ha ha ha, nhìn cậu ta y như quả bóng."

"Lợn béo."

"Giản Thời Ngọ là đồ xấu xí!"

Ngay từ đầu, cậu vốn không thích Thẩm Thành, mãi cho đến tận một lần, cậu nhớ rất rõ khi ấy trong tiếng cười của mọi người, chỉ có một người không cười, đó chính là Thẩm Thành, đúng vậy, chỉ có hắn không cười, hắn đối xử với cậu như những người bình thường khác.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim rung động, không thể nào quên.

Người may mắn cả đời đều được thời thơ ấu chữa khỏi, người bất hạnh cả đời sẽ được chữa khỏi bằng thời thơ ấu, cậu khi ấy cực kỳ khác vọng cùng Thẩm Thành thân cận, giống như khát vọng bắt được một cọng rơm, trở thành chỗ dựa dịu mát tinh thần.

"Tích!"

Âm thanh của thang máy đánh thức cậu khỏi những kỷ niệm.

Giản Thời Ngọ cảm giác có người nhẹ nhàng đẩy mình, là cô gái kia: "Bạn học, đừng ngây người nữa, đi xuống đi, tất cả mọi người đều đang chờ được đi lên "

Lực đạo không mạnh, nhưng mà cái đẩy này cũng quá ngạo mạn.

Không ai chú ý, Thẩm Thành bên cạnh sau khi nhìn thấy động tác này ánh mắt hơi nheo lại, khí tức xung quanh lạnh đi mấy phần.

Giản Thời Ngọ còn chưa mở miệng đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thẩm Thành: "Đi."

Hắn vừa mở miệng, toàn bộ người trong thang máy đều quay sang nhìn hắn.

Có vài người trời sinh ra đã mang theo hào quang hấp dẫn người khác, vừa lên tiếng, không cần tốn nhiều sức đã trở thành tiêu điểm của mọi người.

Giản Thời Ngọ sững sờ, chần chờ chỉ chỉ chính mình: "Tôi?"

"Ừm."

Thẩm Thành là người đầu tiên bước ra khỏi thang máy, hắn xoay người nhìn lướt qua Giản Thời Ngọ: "Có đi hay không "

Kỳ thực thang máy đã không còn tình trạng quá tải .

Giản Thời Ngọ do dự mãi, bước đi ra: "Tới liền đây."

Cậu cho rằng Thẩm Thành là muốn dẫn cậu đi chuyến thang máy tiếp theo, nhưng Thẩm Thành lại trực tiếp đi qua cầu thang bên cạnh, mà cửa thang máy lúc trước lại cứ lặp đi lặp lại đóng vào mở ra, lúc trước quẹt thẻ mở cửa bây giờ cần phải quẹt thẻ thêm một lần nữa mới có thể khởi động thang máy.

Người trong thang máy ngây ngẩn cả người.

Bọn họ nhìn nhau:

"Trong tay ai có thẻ?"

"Quẹt thẻ lại."

"Là ai vậy?"

Trong thang máy lâm vào một mảnh yên tĩnh nửa ngày rốt cuộc cũng có người phản ứng lại, chỉ sợ người quẹt thẻ chính là hai người vừa mới đi xuống, mà chính bọn họ lại đuổi người ta xuống, hiện tại cũng không đi được bọn họ chỉ có thể bất mãn nhìn phía cô gái kia.

Sắc mặt cô gái cũng rất khó coi, nhưng rất nhanh, cô cười lạnh một tiếng :"Các người nhìn tôi làm gì, bộ chỉ có mỗi mình tôi trêu chọc cậu ta hay sao?"

Lời nói ra, sắc mặt của mọi người đều rất đặc sắc.

Một bên khác

Bò lên tầng sáu, Giản Thời Ngọ thở hồng hộc, hai chân run rẩy: "Mệt quá đi mất."

Thẩm Thành mặt không đổi, thậm chí cũng không mang theo tiếng thở dốc, hắn đã sớm lên tới tầng sáu, đứng ở cầu thang dựa vào tường, lạnh lùng nhìn tiểu mập mạp thật vất vả mới bò lên được tới đây.

Giản Thời Ngọ khuôn mặt tròn tròn, trán đều là mồ hôi, nói lầm bầm: "Cậu không thấy mệt sao?"

"Là do cậu không rèn luyện."

Giản Thời Ngọ thực sự quá mệt liền dựa vào lan can nghỉ ngơi, chậm rãi nhớ tới chuyện thang máy, sau khi hồi tưởng lại liền cảm thấy có chút kỳ quái, cậu không dám đoán nhưng cậu là người thẳng thắn, nếu không hỏi ra thì sẽ bị nghẹn chết mất.

Cuối cùng, sau vài lần muốn nói lại thôi, Giản Thời Ngọ cũng mở miệng: "Tôi muốn hỏi cậu chuyện này."

Thẩm Thành trầm mặc, tựa hồ chờ cậu mở miệng.

Giản Thời Ngọ lau mồ hôi: "Nếu tôi đi ra thì đã không còn quá tải, vì sao cậu cũng...."

Trong lòng Thẩm Thành nghĩ gì, cho tới bây giờ cậu cũng đoán không ra.

Thiếu niên dựa vào từng im lặng giây lát rồi nói : "Không tại sao."

Giản Thời Ngọ ngẩng đầu nhìn hắn.

Thẩm Thành mặt mày thanh lãnh, phun ra một câu: "Cảm thấy quá ồn ào mà thôi."

...

Giản Thời Ngọ bởi vì leo lên lầu còn thở hển, mồ hôi của cậu túa ra, mắt cụp xuống che đi cảm xúc, lồng ngực dâng trào như thể đã chuẩn bị tinh thần rất nhiều, cuối cùng chậm rãi mở miệng, mang theo run rẩy không dễ phát hiện : "Cám ơn cậu."

Cuối cùng cũng nói ra.

Không chỉ là hôm nay cảm ơn, mà là, đã từng vô số khoảnh khắc....đều cảm ơn cậu

Trong tất cả những sự nhạo báng, chính cậu là người đã lấy lại phẩm giá cho tôi, cho dù như thế nào đều vô cùng cảm ơn cậu.

Thẩm Thành trầm mặc, quay người: "Nghỉ ngơi xong liền đến chuyển tư liệu."

"... ừm"

Khi hai người cầm tư liệu về rốt cục cũng vào thang máy, Giản Thời Ngọ tinh mắt, lúc nãy hai tay hai người đều rũ xuống cho nên cậu không phát hiện, hiện tại cầm tài liệu, rốt cuộc cậu cũng phát hiện, ngón trỏ tay trái Thẩm Thành có vết trầy xước, tuy rằng đã cầm máu, cũng có thể nhìn ra đã rửa sạch nhưng miệng vết thương vẫn có thể nhìn rất rõ ràng

Giản Thời Ngọ ngây ngẩn cả người, bị thương từ khi nào?

Trong đầu nhanh chóng hiện lên một đoạn, cuối cùng hình ảnh dừng lại khúc hành lang kia, lúc đó Thẩm Thành đỡ lấy giá đựng tạp phẩm, có thể không cẩn thận quẹt phải. Trên thực tế, vết thương ở tay so với những nơi khác cảm giác đau còn mẫn cảm hơn, nhưng hắn không nói một tiếng, nếu không phải chính mình nhìn thấy có lẽ cậu cũng không biết.

Đến khi cậu quay lại, hắn đã vào lớp rồi.

Tiết học buổi trưa cuối cùng cũng kết thúc, Giản Thời Ngọ còn muốn đi theo Thẩm Thành đưa tài liệu về văn phòng lại đi ăn cơm trưa, chờ đến lúc đi ra, trong trường cơ hồ không một bóng người.

Trên đường, cậu nói với Thẩm Thành: "Chờ tôi một chút."

Ánh mặt trời buổi trưa rất dữ dội, Thẩm Thành đứng dưới bóng râm đợi chờ, rất nhanh Giản Thời Ngọ từ cửa hàng nhỏ cách đó không xa chạy tới, trong tay cậu mang theo một túi đồ ăn, cậu quay qua quay lại hồi lâu mới nhìn thấy Thẩm Thành. Sau đó hướng về hắn mà vẫy vẫy tay, nhiệt tình mà tràn ngập sức sống mạnh liệt của mùa hè, vừa vẫy tay vừa hô: "Tôi trở lại rồi!"

Vừa lúc đó, có thể là do ánh mắt trời quá nóng rực, Thẩm Thành hơi chói mắt, cũng có thể là bởi vì, những thứ sống trong một góc âm u của thế giới bỗng nhiên được tiếp súc với những thứ quá sáng mức sáng sủa lộng lẫy nên sinh ra khó chịu.

Thế nhưng một giây sau, nhìn thấy đồ ăn trong tay Giản Thời Ngọ, con ngươi Thẩm Thành lại âm trầm xuống, hắn không phải ăn xin, không cần đồ ăn, cũng không cần đồng tình hay thương hại.

Giản Thời Ngọ chậm rãi chạy đến trước mặt hắn, không phát hiện ra sự thay đổi của Thẩm Thành, cậu nói: "Tôi mua ít thứ."

Thẩm Thành định nói lời cự tuyệt nhưng lại bị kẹt ngay bên miệng.

Giản Thời Ngọ lại lấy ra một vật nhỏ từ trong túi ra: "Cái này là mua cho cậu."

Nằm ởtrong lòng bàn tay trắng nõn mềm mại đó là cái miếng dán vết thương, có chút đơn sơ lại còn vì bị cậu nắm mà nhăn nhúm.

Giản Thời Ngọ lộ ra nụ cười nhẹ: "Nếu vết thương chạm tới nước sẽ bị nhiễm trùng không tốt."

Kỳ thực cậu vẫn rất sợ, rất muốn chạy trốn khỏi Thẩm Thành, vừa nghĩ đến người này trong tương lai, cậu liền sợ hãi cả người phát run

Nhưng đồng thời, cậu lại mơ hồ hiểu được, không ai ngay từ đầu đã là người hiểm ác như vậy.

Ít nhất, hiện tại Thẩm Thành chính là Thẩm Thành của mười bốn tuổi.

Hắn sẽ giúp bạn học đỡ cái giá sắp rơi xuống, cũng sẽ cùng bạn đi bộ lên sáu tầng lầu, cũng sẽ chỉ ra những vấn đề mà bạn không giải quyết được, Thẩm Thành hiện tại không có tài phú ngút trời, hắn chỉ là một người bình thường, phải đi làm thêm kiếm tiền, phải tự đi bộ năm, sáu cây số để về đến nhà. Tương lai đôi bàn tay lật mây che mưa che nắng ấy thế mà giờ đây lại phủ đầy vết tích chai sạn lớn nhỏ cuộc đời, đau đớn trầy xước không nói một tiếng, còn lại phần bi thương, mặc dù so với cái này đau hơn nhưng cũng không ai có thể nói.

Ít nhất khi đối mặt với một Thẩm Thành này, Giản Thời Ngọ cảm thấy mình có thể tạm thời không sợ hãi hắn.

7: chương này dài quá nên bảy edit có chút gấp gáp, sẽ có một số câu edit không được mươt lắm, có thời gian bảy sẽ beta lại sau

3720 từ

24/11/21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro