chương 22: không tiêu đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cá

----------

Giang Nhất Minh hiếm khi đối đầu trực tiếp với lệ quỷ, càng hiếm khi chặt đầu lệ quỷ, khiến đối phương tan thành mây khói.

Không phải vì y có lòng nhân ái gì mà vì đây không phải việc của y. Có những người lang thang khắp thế giới chuyên thu thập ma quỷ. Y cũng chỉ là một người hành nghề phong thủy nên không nên can thiệp vào việc của những người đó.

--Ranh giới giữa những người này vừa rõ ràng vừa không rõ ràng.

Nhưng hôm nay, Giang Nhất Minh cảm nhận được mùi máu trong con lệ quỷ hung dữ này.

Y không chắc liệu con lệ quỷ này đã giết ai đó hay chỉ làm bị thương ai đó, nhưng dù là trường hợp nào đi nữa, điều này vượt quá phạm vi chịu đựng của y.

Lệ quỷ nhuốm máu sớm muộn gì cũng thành ác quỷ, đến lúc đó Giang Nhất Minh khó mà có thể đối phó được.

Khi câu thần chú chém đầu hạ xuống, thân hình to lớn của con lệ quỷ đang kéo lê bộ ruột của nó cứng đờ, sau đó cơ thể nó bắt đầu sụp đổ, biến thành các hạt bụi phân tán trong không khí.

Nguồn điện khẩn cấp được khôi phục ngay sau khi lệ quỷ tan biến, sân khấu trở nên sáng sủa trở lại.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, lưng họ vô thức ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Hôm nay tôi sẽ thưởng cho những ai làm thêm giờ ở bộ phận bảo trì."

"Giang thiếu đâu? Giang thiếu đâu?"

Giang Nhất Minh từ sau cột đi ra, cúi đầu chỉnh lại quần áo có chút lộn xộn: "Tôi ở đây."

"May mà Giang thiếu không sao!"

Tiết Kha nhìn Giang Nhất Minh, Giang Nhất Minh đang cởi sợi dây đỏ cổ tệ vừa mới đeo trên cổ tay, nhét vào túi.

Vẻ mặt Tiết Kha lộ vẽ "quả nhiên là vậy", sau đó nuốt nước bọt, âm thanh đó không nhỏ, khiến Giang Nhất Minh nghe khi thấy tiếng đó cũng phải nhìn sang.

Giang Nhất Minh bắt gặp ánh mắt của Tiết Kha liền nở nụ cười nhe hàm răng trắng nhỏ nhắn, đặc biệt ngây thơ, giản dị và không hề phô trương.

Tiết Kha: Tin thế nào được ngài...

"Ủa, tôi tưởng mới có mấy phút thôi, sao giờ hơn 11 giờ rồi?"

"Bên tôi cũng hiển thị 23:44..."

Tiếng xì xào nhỏ của mấy nhân viên bên cạnh lọt vào tai Giang Nhất Minh.

Giang Nhất Minh sắc mặt hơi động, lại là 23:44?

"Ủa sao dừng lại rồi, đồng hồ của tôi hết pin hả?"

"Tôi cũng vậy...Lạ ghê."

"Tôi nghe nói vụ cưỡng hiếp hồi lúc, thời gian tử vong mà pháp y đưa ra cũng là 23:44." Có người che miệng dùng giọng điệu thấp thấp nhỏ tiếng nói.

"Cậu đừng có dùng cái giọng nổi da gà đó nói mấy chuyện như này! Nổi hết da gà rồi nè!"

"Tôi nói xong cũng thấy sợ nè :'))"

Giang Nhất Minh cụp mi xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Thời điểm tử vong có lẽ đã trở thành ký ức mạnh mẽ nhất của lệ quỷ khi còn sống, nên mỗi lần nó xuất hiện, các thiết bị điện tử ở đây đều bị ảnh hưởng, thời gian hiển thị đều buộc phải điều chỉnh về 23:44.

"A! Thời gian quay ngược rồi!"

"Tôi nhìn xem...Của tôi cũng vậy!Lạ ghê ta?"

Giang Nhất Minh nhìn Tiết Kha, Tiết Kha cũng nhìn lại, y nói:" Tiết Đạo, hay vậy đi hôm nay diễn tập tới đây được rồi, tôi cũng không còn gì để tập nữa."

Tiết Kha trầm ngâm nhìn y, ghé vào tai Giang Nhất Minh hạ giọng:"Vẫn là chuyện đó à?"

Giang Nhất Minh chưa kịp trả lời, Tiết Kha đã gật đầu như đã nhận được câu trả lời: "Vậy hôm nay buổi diễn tập sẽ kết thúc tại đây, mọi người có thể về nghỉ ngơi rồi."

Nhân viên đứng cạnh Giang Nhất Minh cũng nghe được lời y vừa nói, nghĩ đi nghĩ lại có lẽ là Giang thiếu gia bị sự cố ngắt điện vừa rồi dọa sợ rồi, bọn họ ở gần nhau còn sợ tới run chứ nói chi Giang thiếu ở một mình, đúng là đáng thương.

Sau khi thu dọn đồ đạc, cả nhóm cùng nhau đi đến thang máy.

Có hai thang máy, lại có quá nhiều người nên chia thành hai nhóm.

Tiết Kha và Tiết Dương dẫn đầu một nhóm người, Giang Nhất Minh cùng những nhân viên còn lại đi thang máy ở phía bên kia.

Thang máy bên Tiết Kha đến rất nhanh, nhưng thang máy bên Giang Nhất Minh vẫn ở tầng sáu không nhúc nhích, như đang bị kẹt.

Cho đến khi thang máy bên cạnh đưa Tiết Kha và những người khác xuống rồi lại lên, Giang Nhất Minh và nhóm của mình quyết định đi thang máy bên nãy bọn Tiết Kha.

"Trục thang máy ở tầng sáu bị kẹt à? Ngày mai chúng ta có thể gọi bộ phận bảo trì đến sửa được không?"

Nghe vậy, Giang Nhất Minh tự nhiên nhấn nút thang máy ở tầng sáu: "Sao không ghé qua xem thử, chắc cửa thang máy bị thứ gì chặn lại."

"Nghe Giang thiếu!" Toàn bộ nhân viên đã bị mua chuộc bởi món tôm càng cay và kỹ năng tỏa sáng của Giang tiểu thiếu gia.

Thang máy chậm rãi đi đến tầng sáu, cửa thang máy kêu "ding" một tiếng, Giang Nhất Minh bước ra khỏi thang máy trước.

Vừa bước ra khỏi thang máy, y dừng lại, sắc mặt có chút khó coi.

Y sang các nhân viên đứng trong thang máy, trầm giọng nói: "Gọi xe cấp cứu."

"A?" Mọi người trong thang máy sửng sốt một chút, sau đó đều lo lắng chạy ra ngoài.

"Hít--" Mọi người hít một hơi khi nhìn thấy cửa thang máy bên cạnh đóng mở liên tục.

Nhìn xuống một chút, một người đàn ông đang nằm trên mặt đất, hai chân vắt ngang lối vào thang máy, chặn cửa thang máy đóng lại.

Sau khi khẩn cấp gọi xe cấp cứu, bọn họ mới phát hiện ra người nằm ở đó chính là đài trưởng Mã Quốc Dũng.

"Là đài trưởng! Muộn thế này sao còn ở đây?"

"Còn sống không vậy?"

"Còn thở, còn thở!"

Nhóm Tiết Kha ở tầng trệt đợi rất lâu nhưng không thấy Giang Nhất Minh và những người khác xuống, thay vào đó là tiếng của xe cấp cứu.

Tiết Kha và Tiết Dương nhìn nhau vội vàng đi theo nhân viên cứu thương.

"Có lẽ là bệnh tim phát tác vì bị hoảng sợ, may là phát hiện sớm", nhân viên cấp cứu nói cho họ biết.

"Đài trưởng bị bệnh tim à? Tôi chưa từng nghe nói đến..."

"Bị hoảng sợ? Không lẽ do mất điện hồi nãy? Đài trưởng không nhát gan vậy chứ, ông ta không phải định làm một chương trình tạp kỹ kinh dị à?"

"May mà Giang thiếu nói muốn tới nhìn xem, nếu không thì chết thật."

"Đúng đúng! Đội ơn Giang thiếu!"

Tiết Dương đứng cạnh Giang Nhất Minh thấp giọng hỏi: "Đài trưởng, chắc không phải gặp phải thứ kia chứ?"

Giang Nhất Minh không trả lời.

Vụ việc của cô gái được Mã Quốc Dũng đưa tin, khuôn mặt cô gái không được che lại trên bản tin, điều này gián tiếp khiến cô gái tự sát.

Thanh Ô nuôi lệ quỷ ở đài truyền hình chỉ để trả thù những kẻ đã tham gia đưa tin lúc đó, mà Mã Quốc Dũng chính là kẻ đầu tiên phải gánh chịu.

Y nhìn Mã Quốc Dũng được đưa lên xe cấp cứu, nói: "Chuyện này sắp xong rồi."

"Thật sao? Thế thì tốt quá." Tiết Kha thở phào nhẹ nhõm, "Chỉ cần không ảnh hưởng đến trận chung kết ngày mai là được."

Giang Nhất Minh nhìn hắn một cái, trong đầu người này đang nghĩ làm sao không ảnh hưởng đến trận chung kết ngày mai thôi à? Đúng là hờ hững.

Tiết Kha bị Giang Nhất Minh nhìn, bỗng nhiên căng thẳng hỏi: "Sẽ không ảnh hưởng gì chứ?"

"Sẽ không."

Tiết Kha thở phào nhẹ nhõm:"Đài trưởng cũng không dễ dàng gì, gần đây đài truyền hình hình như có ý tung ra một loại hình tạp kỹ mới, phát sóng trực tiếp với hậu kì gần như làm cùng một lúc, đài trưởng đoạn thời gian này đều luôn tăng ca để làm dự án đó, chắc là tim kém rồi. Cũng không thể chuyện gì cũng đổ do quỷ quái, ngài nói đúng không?"

"Không biết tim ông ta có tốt hay không, nhưng việc ông ta ngã ở cửa thang máy tối nay không liên quan gì đến con quỷ mà ông gặp." Giang Nhất Minh lạnh lùng nói, sau khi nhìn sắc mặt Tiết Kha đột nhiên tái nhợt, y hơi nhếch khóe miệng, ung dung bước đi.

Tiết Kha cảm thấy hắn bị cố tình hù dọa QAQ.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro