Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng rồi, anh Hào của cháu đã về rồi, ngày mai cháu đi xe với nó lên trấn trên mua chút đồ tết đi." Ăn được một nửa thì ông Đường chợt nhớ ra nên nhắc tới chuyện này.

Đường Lận vừa chọn vây cá cho hai cụ vừa ngẩng đầu hỏi: "Anh Hào đã trở về?" Anh Hào tên đầy đủ là Đường Đại Hào, đều là người thôn Đường gia, so với Đường Lận lớn hơn ba tuổi. Đường Đại Hào là anh lớn trong nhà, dưới còn có em gái mười tuổi, năm nay vẫn còn ở đây học tiểu học. Cha mẹ của hai anh em nhà bọn họ vẫn còn sống, vừa bởi vì Đường Đại Hào học xong cấp hai đã bỏ học lên tỉnh H làm thuê, hằng năm cũng sẽ tích lũy một khoản tiền kha khá trở về.

Năm trước Đường Đại Hào một chiếc xe hơi second-hand, sướng đến mức cha của Đường Đại Hào gặp ai cũng tươi cười, gặp ai cũng nói con hắn có tiền đồ. Nhà của Đường Đại Hào và Đường Lận có quan hệ khá tốt, hồi còn bé thường xuyên dẫn Đường Lận đi bắt chim, mò cá dưới sông, ngày tết cũng sẽ chạy đi tìm Đường Lận uống hai chén. Khi trong nhà đã có xe, có một năm Đường Đại Hào nhìn thấy Đường Lận đi lên trấn trên mua đồ thì thuận tiện chở hắn, sao đó cũng thành thói quen.

"Dạ được, chờ tí nữa cháu gọi điện cho anh Hào hẹn thời gian ngày mai đi lên trấn trên, đi sớm chút để không kẹt xe." Đường Lận gật đầu, nghĩ tới ngày mai thuận tiện đi mua hai bộ đồ cho ông Đường và bà Ôn mừng năm mới.

"Thuận tiện mua chút pháo và nhang." Ông Đường nhắc nhở.

"Được ạ, ông với bà Ôn xem coi còn thiếu gì, viết cho cháu cái danh sách, ngày mai cháu lên trấn trên mua." Dù sao Đường Đại Hào cũng có xe, mua nhiều đồ vẫn có thể để lên xe hắn, rất tiện.

——————

Sáng sớm, Đường Đại Hào đã gõ cửa biệt thự nhà Đường Lận. Chính vì hắn biết rõ mùa xuân giao thông đông đúc, mặc dù chỉ là trấn trên, nếu chậm thì nhiều xe của các con buôn nhỏ trên đường sẽ không mở nữa.

Đường Lận nhìn Đường Đại Hào mặc một chiếc áo jacket, tóc vuốt vuốt keo ngược ra sau, dựa vào cửa đá lông nheo với mình, không nhịn được mà lập tức nghĩ tới phim "Người trong giang hồ*" của Hồng Kông. Nhớ tới từ mấy năm trước đã chịu ảnh hưởng của kịch và phim Hồng Kông, bây giờ cả người Đường Đại Hào có thể nói là vô cùng thời thượng, được đa số các thành niên yêu thích. Chẳng qua Đường Lận nhớ không nhầm thì bây giờ các loại trang phục này không phải là đã sớm lỗi mốt rồi sao?

*phim Young and Dangerous

"Đồ của anh... ?" Đường Lận tiện tay đưa cho hắn hai cái bánh rán cuộn.
Đường Đại Hào cầm rồi trực tiếp cắn một miếng lớn, hất mặt đắc ý nói: "Phục cổ đó! Ở tỉnh thành bên kia cũng thích nói phục cổ cái gì mà phục cổ với chả phục cổ." Hai ba miếng đã ăn xong một cái bánh lớn, Đường Đại Hào lau miệng, duỗi tay khoát lên bả vai Đường Lận,

"Có phải rất đẹp trai đúng không?"
Nói xong, cúi đầu đánh giá cách ăn mặc của Đường Lận hôm nay, lắc đầu nói,

"Đường Lận, em mặc cũng quá sơ sài rồi đó?"

"Em thấy cũng được mà." Đường lận nhướn mày xem thường.

Đường Lận mặc một chiếc áo bông màu xanh đậm rộng thùng thình, một chiếc quần jean tối màu, phía dưới nữa là một đôi giày thể thao màu trắng, trên tay còn cầm một cái khăn quàng cổ dài màu vàng nâu. Mặc dù cả bộ nhìn rất đơn giản, nhưng lại lộ ra vẻ người vô cùng tươi sáng sạch sẽ. Hơn nữa đồ của Đường Lận cũng là dựa vào khuynh hướng của mấy năm sau này.

Chẳng qua tên nhóc như em chỉ cần cười một cái, mặc gì cũng không quan trọng, mấy em gái lập tức thích vẻ ngoài này của em." Đường Đại Hào lớn lên cũng không xấu, người lại cao, nhưng từ nhỏ đến lớn chỉ cần đi chung một chỗ với Đường Lận, mấy em gái chỉ nhìn chằm chằm Đường Lận. Đường Đại Hào có thể nói mấy người chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài thật đúng là quá nông cạn!

Đường Lận đi tới dừng trước xe ở cổng biệt thự, ngồi vào vị trí tay lái phụ, vừa lấy khăn quàng cổ quấn hai vòng vừa nói: "Em gái? Vậy mà ngày hôm qua em nghe bà Ôn nói hai ngày trước anh gặp đối tượng xem mắt cũng khá tốt nhỉ."

Đường Đại Hào ho khan hai tiếng, cười tủm tỉm trước mặt Đường Lận, gương mặt ngăm đen lập tức đỏ lên. Đường Lận chợt cau này xem ra quan hệ giữa Đường Đại Hào với đối tượng xem mắt của hắn hình như rất tốt.

Hai ngày trước Đường Đại Hào trở về từ tỉnh thành bị cha hắn đuổi đi xem mắt, lúc đi Đường Đại Hào không vui tí nào, chẳng qua là cuối cùng vẫn chịu thua sự ép buộc của cha hắn. Đàn gái là người trấn trên, trong nhà chỉ có cô là con gái, gia cảnh không tệ, tướng mạo cũng ưa nhìn, đề tài nói chuyện với Đường Đại Hào cứ tuôn không ngừng, Đường Đại hào vừa thấy đã yêu, trực tiếp đụng phải con đĩ tình yêu. Hai nhà hai bên cũng rất hài lòng, lần xem mắt này coi như thành công. Mà ở nông thôn, sau khi xem mắt thành công thì hai bên ở chung từ nửa năm đến một năm đã có thể bàn chuyện cưới gả.

Nghĩ như vậy, thì thật ra Đường Đại Hào coi như là người đã có gia đình.

"Chị dâu em rất đẹp, tính cách cũng tốt." Đường Đại Hào nhớ tới bạn gái mình trong lòng đã hứng phấn, "Đợi đại ca em và chị dâu kết hôn, đến lúc đó để chị dâu giới thiệu bạn gái cho em."

"Em còn nhỏ." Đường Lận trực tiếp từ chối. Chẳng qua nghe Đường Đại Hào nhắc tới đề tài bạn gái này, Đường Lận đã nghĩ tới vị hôn phu đã có "hôn ước" với mình kia. Hắn sờ sờ cằm, thật ra thì coi như hắn cũng là người đã có "gia đình".

Bát tự cũng không ảnh hưởng được đến chuyện hôn ước, Đường Lận chọn cho vào quên lãng ╮(╯▽╰)╭

Đường Đại Hào đưa Đường Lận vào trong trấn, rồi bỏ lại Đường Lận để chạy đi tìm bạn gái của mình, chỉ hẹn Đường Lận thời gian mua đồ xong đợi ở cổng Thương Thành.

Đường Lận bị anh em thấy sắc quên bạn quẳng xuống cũng không giận, xoay người đi vào Thương Thành. Thương Thành ở trấn trên này cũng không lớn, chỉ có hai tầng, lầu một là bán quần áo và đồ trang điểm, lầu hai còn lại là siêu thị và thiết bị điện.

Kiểu dáng quần áo lầu một bán không bằng trong thành phố, nhưng chất liệu vẫn dày. Đường Lận đi dạo hai vòng cũng không thấy quần áo thích hợp cho ông Đường và bà Ôn, chỉ có thể lui ra tìm cái khác, chọn được hai chiếc áo khoác ngoài khá ấm áp và màu sắc nhìn có vẻ tươi vui để nhân viên bán hàng gói lại.

Đường Lận nhìn tiền tiêu vặt của mình thoáng cái đã bay đi một nửa, bất lực lắc đầu, chính mình mười tám tuổi nghèo ghê.

Xách một túi quần áo không tiện đi mua đồ tết, Đường Lận gửi đồ lại ở cổng siêu thị, sau đó tìm cái xe đẩy nhỏ thoải mái và nhàn nhã đi dạo siêu thị, nghĩ tới Đường Đại Hào và người yêu của hắn chắc còn lâu mới tách ra, Đường Lận cũng không vội vã đi mua đồ.

Đẩy xe tới quầy hàng gia vị, Đường Lận dừng xe ở một bên, chậm rãi nhìn các nhãn hiệu. Khi đến kệ ở một góc khác, tùy ý ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen có khuôn mặt vô cùng quen thuộc đứng cách đó ba mét. Đường Lận suy nghĩ một lúc, lại thấy đằng sau người đàn ông có một thanh niên mặc áo hoodie lén lén lút lút, đang muốn đưa tay vào trong quần người đàn ông, hắn chạy tới bên cạnh họ, bẻ ngược tay của thanh niên áo hoodie ra sau, đè xuống đất.

Tô Chấp kinh ngạc nhìn Đường Lận xuất hiện đột ngột, nhìn thoáng qua thanh niên bị Đường Lận đè xuống, trực tiếp móc điện thoại di động ra, điện thoại báo cho bộ phận an ninh của Thương Thành.

Bảo vệ nhận được điện thoại khiếu nại về tên móc túi, sau khi liên tục nói xin lỗi thì vội vàng tìm người quản lý Thương Thành. Sau khi quản lý nhìn chằm chằm tên trộm mặc hoodie bị bảo vệ dẫn đi, mới vội vàng xoay người về phía Đường Lận và Tô Chấp xin lỗi nói: "Thật lòng xin lỗi hai cậu, đây là sơ xuất của chúng tôi, tặng hai cậu mấy phiếu giảm giá này, thật ngại quá."

Trong giai đoạn mùa xuân này là lúc trộm cắp hoành hành sôi nổi, Đường Lận cũng có thể thông cảm. Tô Chấp nhíu mày, thấy dáng vẻ không thèm để ý của Đường Lận, cũng không nói gì.

Quản lý thấy Đường Lận và Tô Chấp dễ nói chuyện như vậy, trong lòng khẽ thở phào, liên tục đi theo bọn họ xin lỗi thêm vài lần mới vội vàng rời đi.

Sau khi đám người rời khỏi, Đường Lận mới ngước mắt lên đánh giá kỹ Tô Chấp. Lận trước gặp ở cửa hàng Đường Thủy không nghĩ rằng có thể gặp lại ở đây, nhìn người đàn ông trước mặt vẫn mặc âu phục tỉ mỉ, lại nhìn đám người vây xem tên trộm bị bắt chuẩn bị tản đi, làm thế nào cũng thấy có chút không hài hòa.

Đường Lận nghĩ chắc là vì người đàn ông này rất xinh đẹp?

"Cậu có bị thương không?" Tô Chấp bước tới nắm lấy tay Đường Lận, tỉ mỉ nhìn tới nhìn lui.

Đường Lận ngạc nhiên bởi động tác của anh, cảm xúc ấm áp trên tay làm hắn vô thức giật giật ngón tay. Tô Chấp cho rằng hắn bị thương ở đây đó, càng căng thẳng hỏi: "Bị thương thật sao?"

"Không có..." Đường Lận ngạc nhiên nhìn người cách mình có vài centimet, há miệng thở dốc. Lấy lại tính thần, chú ý tới chân mày nhíu chặt của Tô Chấp, đôi môi mím lại, còn có lông mi run rẩy và ánh mắt lo lắng, khóe miệng vô thức cong lên, bật cười.

Tô Chấp giật mình vì tiếng cười của hắn, mới ý thức được mình nắm tay Đường Lận sờ soạng một lúc lâu, hơn nữa anh và Đường Lận tựa vào nhau rất gần. Anh giật khóe miệng, định nói gì đó, nhưng đầu óc trống rỗng chỉ còn mỗi chữ "toang".

"Rất xin lỗi..."

Tô Chấp nuốt nước miếng, toàn thân cứng đờ lui về sau một bước. Lúc nãy... Chỉ cần anh ngẩng đầu lên một chút là có thể hôn Đường Lận rồi... Nghĩ tới đây, Tô Chấp cảm thấy cổ họng chợt trở nên khô khốc.

Đường Lận vô cùng hứng thú nhìn khuôn mặt cứng nhắc của người đàn ông, nụ cười trên mặt càng sâu thêm, hai má lúm đồng tiền bên khóe miệng thoắt ẩn thoắt hiện, cả người càng toát ra vẻ tuấn tú.

Tố Chấp nhìn lúm đồng tiền của hắn, theo bản năng liếm đôi môi khô khốc.

"Trước đó chúng ta đã từng gặp nhau rồi, cậu..." Đường Lận kéo xa đẩy sang bên cạnh, bật cười thành tiếng, nhưng mới nói được một nửa thì bị Tố Chấp cắt đứt.

"Tôi biết!" Tô Chấp không kịp nghĩ đã đáp.

Đường Lận giật mình, nở nụ cười với Tô Chấp, tự giới thiệu bản thân: "Tôi tên Đường Lận."

"Tôi tên Tô..."

Tô Chấp vừa định thuận miệng nói ra tên của mình chợt khựng lại một chút, đột nhiên nhận thấy một vấn đề, Đường Lận có biết chuyện trên người em ấy có hôn ước không? Hơn nữa có biết người hứa hôn với em ấy tên là Tô Chấp không?"

"Hửm? Sao thế?" Đường Lận thấy đối phương đang chuẩn bị nói ra tên của mình thì im bặt, dáng vẻ có phần khó hiểu.

"..." Tô Chấp mấp máy miệng, nhỏ giọng nói, "Tôi tên là Tô Chấp."

"Tô Chấp?" Đường Lận nhẩm theo hai lần, hậu tri hậu giác hiểu được thân phận của người đàn ông đứng trước mặt mình.

"Tôi là Tô Chấp." Tô Chấp ngước mắt, chăm chú nhìn Đường Lận, nghiêm túc lặp lại tên mình một lần nữa.

Xin hỏi đi dạo siêu thị gặp phải "người quen cũ" và phát hiện đối phương là "vị hôn phu" của mình thì phải làm sao bây giờ? Đang online, rất gấp!

"Tôi đang muốn đi mua vài món đồ, anh thì sao?" Đường Lận suy tư, hoặc vờ không biết chuyện mình là vị hôn phu của đối phương, giả vờ tùy ý nói.

Tô Chấp thấy phản ứng này của Đường Lận, cảm xúc đang dâng lên trong lòng không biết có phải là thất vọng hay không. Nhưng nghĩ đến chuyện Đường Lận chủ động nói tên của bản thân, hắn cũng giới thiệu về chính mình, cảm giác thất vọng này lướt qua rất nhanh.

"Đi chung đi." "Cuộc hẹn" chung tốt như vậy, sao Tô Chấp có thể bỏ qua được?

Đường Lận nhìn người đi cùng mình, Tô Chấp thu liễm khí thế quanh người, mỉm cười không nói gì.

Hình như "vị hôn phu" Tô Chấp này cũng không tệ lắm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro