Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Lận vòng quanh siêu thị mua đồ tết, Tô Chấp rất im lặng theo sát hắn, nhìn thấy hắn mua gì cũng sẽ mua nhiều theo một chút. Đường Lận liếc thấy hành động này, trong hiểu sao thấy vui vẻ trong lòng, theo bản năng đẩy xe nhiều thêm vài vòng quanh mấy kệ hàng, lấy nhiều thêm vài món.

Chuyển tới quầy kệ hoa quả khô, Đường Lận dừng chân lại, ông Đường và bà Ôn không thường ăn hoa quả khô, ngại mẻ răng, hơn nữa nhà bọn họ cũng không còn họ hàng, nhiều nhất chính là cho lũ trẻ trong thôn ăn. Năm trước hắn nghĩ cũng sẽ không mua nhiều, Đường Lận cầm hai túi hoa quả khô lớn, ánh mắt quét tới Tô Chấp ở đằng sau, nghĩ một lúc lại cầm thêm hai túi.

Đường Lận mua cũng gần đủ danh sách đồ bà Ôn viết, hắn quay đầu nhìn về phía Tô Chấp hỏi: "Anh còn muốn mua gì không?"

Tô Chấp cúi đầu nhìn thấy xe đẩy của mình chất đống, thật ra anh cũng không cần đồ tết, do dự lắc đầu: "Tôi mua xong rồi."

"Vậy chúng ta đi thanh toán thôi." Đường Lận nói xong, không ngừng quét mắt qua Tô Chấp chưa kịp hồi phục tinh thần trong nháy mắt ho hai cái, dùng cái này để che giấu sự ngượng ngùng của mình.

Tô Chấp có thể nói là mình đi chưa đủ sao? Đương nhiên là không thể, Đường Lận nói gì thì hắn đều ngoan ngoãn nghe theo.

Đường Lận kéo xe đến chỗ quầy tính tiền, giống như tùy tiện lấy ra mấy món đồ khác chia qua một bên, nói với thu ngân: "Làm ơn giả vờ chia ra giúp tôi."
Tô Chấp bước tới giúp đỡ Đường Lận sắp xếp đồ đạc, cũng không chú ý tới hành động lén lút của Đường Lận với nhân viên thu ngân.

Tính tiền xong, lại đến quầy phục vụ lấy lại đồ đạc, hai tay Đường Lận đầy đồ. Trên mặt hắn do dự, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Chấp: "Tay tôi đầy rồi, anh có thể lấy túi tiền giùm tôi một chút không?"

Đồ của Tô Chấp ít hơn so với Đường Lận, không chút suy nghĩ, gật đầu nói: "Không sao, tôi giúp cậu."

Đường Lận nhếch môi, lộ ra hai chiếc răng khểnh: "Cảm ơn anh, Tô Chấp." Nói xong, Đường Lận giả vờ như không chú ý tới hai tai ở phía dưới tóc dần có xu hướng ngày càng đỏ của Tô Chấp.

"Không cần cảm ơn." Một lúc sau mới thì thào lên tiếng, Tô Chấp theo bản năng muốn giơ tay sờ vành tai của mình, lúc giơ lên được một nửa mới phát hiện hai tay mình cũng đầy đồ.
Đường Lận bước chậm lại, từ từ đi đến cửa Thương thành với Tô Chấp, Đường Lận nghiêng đầu hỏi hắn: "Anh định về thế nào?" Nói xong nhìn hai tay của anh một chút.

Tô Chấp nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn đống đồ mình mua, gật đầu nói: "Tôi lái xe tới đây."

"Bạn của tôi tới đón, nếu không thì tôi có thể quá giang xe của anh một chút." Đường Lận nói đùa.

Tô Chấp nhìn khuôn mặt nghiêng của Đường Lận, suýt chút nữa thốt ra câu "Tôi thích cho cậu quá giang" kia, nhưng mà vẫn nhịn xuống được. Đường Lận nhìn thấy Tô Chấp hơi hé miệng có chút thú vị, nhưng không nói gì, tròng mắt lại phản chiếu dáng vẻ thất vọng.

Lúc hai người đi tới đường lớn trước cổng, đã thấy một đống người vây quanh một góc hối hả không biết đang làm gì. Tô Chấp nghiêng người giúp Đường Lận ngăn cản dòng người, Đường Lận không có hứng thú với mấy thứ náo nhiệt, đang muốn đổi sang bên kia đường đứng chờ Đường Đại Hào với Tô Chấp, mới vừa bắt gặp một chiếc áo khoác da vô cùng quen thuộc trong đám người.

"Tôi tìm thấy bạn rồi." Đường Lận báo cho Tô Chấp một tiếng, nói xong liền xoay người chui vào bên trong đám người chen chúc.

Mang theo mấy túi đồ lớn rồi bị đụng vài lần cuối cùng Đường Lận cũng chen được vào trong đám người, thoáng cái đã thấy được Đường Đại Hào đứng ở trung tâm. Mà đứng ở đối diện Đường Đại Hào là một người phụ nữ thoạt nhìn khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, dưới chân người phụ nữ lại có một ông lão chắc là khoảng bảy tám chục tuổi.


Nhìn vẻ mặt đầy sự giận dữ của Đường Đại Hào và người phụ nữ liên tục gây sự chửi rủa, Đường Lận bị những tin tức đời trước quét qua tam quan một chút lập tức nhớ tới hai chữ "ăn vạ".

"Tôi đã nói rồi, tôi không có đụng vào ông ấy, con mắt nào của bà nhìn thấy tôi đụng ổng đấy!" Đường Đại Hào chỉ vào ông già ngồi dưới đất không chịu đứng lên, vẫn kêu la đòi tiền bồi thường cho mình, giận đến đỏ hết mặt.

"Cái gì mà không đụng, mắt mấy người ở đây đều mù hết hay gì? Cậu không thấy ông già này bây giờ đang không bò dậy nổi? Người trẻ tuổi bây giờ đều có vấn đề à? Cậu không bồi thường chút tiền thuốc thì đừng hòng đi, lái xe bộ ngon lắm sao?" Người đàn bà đứng đối diện Đường Đại Hào chỉ vào Đường Đại Hào mắng một trận, mắng xong xoay người sang đám người vây xem vung tay, "Mọi người phân xử đi, ông lão bây giờ bị đụng còn không rõ sao, người trẻ tuổi này không chịu bồi thường đã muốn chạy, các người nói coi có lý không chứ?"

"Cái này đúng là không được, đụng người ta còn muốn chạy?"

"Bây giờ người lái xe chính là ỷ thế hiếp người."

"Xảy ra chuyện gì? Trực tiếp báo cảnh sát thôi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro