Chương 17: Ngã ngựa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bùi Hành Ngộ là Omega?"

----------------------

**Ngã ngựa : có nhiều ý hiểu, ở đây ý chỉ bí mật bị bại lộ ra ngoài ánh sáng.

Cận Nhiên vươn tay ra.

Một bình thủy tinh nhỏ được đặt vào tay y mang theo hơi lạnh giống như nhiệt độ của Bùi Hành Ngộ, còn thoang thoảng mùi hương của Lan hoàng thảo.

"Đây là thứ gì?"

Bùi Hành Ngộ thu tay về, "Uống nó đi."

Cận Nhiên "ồ" một tiếng, cũng không để ý đó là thứ gì, đem lọ thủy tinh nồng nặc mùi Lan hoàng thảo dốc hết vào miệng, uống xong còn tiện tay đem chiếc lọ ném về phía hắn, mới quay đầu định đi thì bị gọi lại lần nữa.

"Còn cái gì nữa?"

Bùi Hành Ngộ trên vai khoác trường bào màu đen, sắc mặt có chút tái nhợt, Cận Nhiên khẽ nhíu mày hỏi hắn, "Anh bị thương?"

"Không đáng ngại." Bùi Hành Ngộ mặc quân trang nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh cẩn thận tỉ mỉ, ngoại trừ sắc mắt và màu môi có chút nhợt nhạt thì không nhìn ra chỗ nào không ổn, sắc mặt hắn bình thường cũng không tốt lắm.

"Biết sai chưa?"

Cận Nhiên không thèm đếm xỉa mà chỉ cười với hắn, "Không biết, tôi không sai."

Bùi Hành Ngộ siết chặt cái lọ nhỏ, tay còn lại giấu trong trường bào, đè thấp giọng lộ ra lãnh ý, "Vì sao đánh Mạc Lỗ?"

Bùi Hành Ngộ thật chậm thở ra, đứng cách y một cái cửa sổ, nói, "Mỗi lời nhục mạ mắng chửi của người khác cậu đều theo chân bọn họ đánh đấm à, nếu vậy cho dù cậu có dùng cả trăm cái cơ giáp hạng nặng cũng không đủ dùng, cậu có phải bị điên rồi hay không!"

"Không phải vì anh, tên đó cản đường tôi tôi liền đánh hắn, lần tới hắn còn vênh váo tôi lại sẽ đánh hắn, đánh mẹ nó mặt mũi cũng không nhận ra."

"Cận Nhiên, cậu ngứa đòn phải không!"

"Đúng đấy."

Bùi Hành Ngộ nắm lấy khung cửa sổ, khóe mắt đỏ lên vì tức, đêm cái lọ ném ra phía sau, Cận Nhiên cho là hắn tức giận muốn bỏ đi nên cũng xoay người định leo lên giường ngủ.

Một giây kế tiếp cánh cửa phòng tạm giam "oành" một tiếng bị đá văng ra, Bùi Hành Ngộ một tay kéo trường bào trên vai xuống ném qua một bên, "Muốn ăn đánh đúng không, qua đây đánh với tôi, đánh thua liền thành thật đàng hoàng một chút nghe rõ chưa!"

Cận Nhiên liếm răng nanh, "Nếu tôi thắng thì sao? Thắng liền ly hôn?"

Bùi Hành Ngộ nhàn nhạt quét mắt nhìn y một cái, "Thắng lại nói."

Trong lòng Cận Nhiên vốn đang loạn như cào cào, biết rõ Bùi Hành Ngộ chính là kẻ phản bội bỏ Thiên Kỷ lại mà chạy trốn, nhưng chính vào lúc nãy hắn thực sự đã quay trở lại, lồng ngực y càng thêm phiền muộn không có chỗ để phát tiết.

Đánh thì đánh.

Cận Nhiên lui lại một bước chậm rãi hiện lên tư thái chiến đấu, một tay nắm một tay mở, hướng hắn làm điệu bộ khiêu khích, Bùi Hành Ngộ mặt mày u ám không đổi, cởi quân trang, đem ống tay áo bên trái xắn cao lên.

Cổ tay tinh tế trắng nõn phủ dưới lớp quân trang đen tối lại càng trắng muốt như ngọc, Cận Nhiên chợt cảm thấy có điểm chói mắt.

"Ầy, đánh mấy cái thôi đừng có cởi quần áo mà!"

Bùi Hành Ngộ không để ý tới y, hơi hạ cổ tay, hít sâu một hơi áp chế đau đớn đang đè nén trong lồng ngực, hắn dùng biện pháp nhảy dù vào khoang tiếp nối chính là ép bản thân phải chịu một luồng lực áp suất vô cùng lớn.

Tuy Độc Uyên đã chuẩn bị dịch điều tiết năng lượng cho hắn nhưng tác dụng không lớn.

"Có cần phải nhường ngài hai chiêu không?" Cận Nhiên chưa kịp nói xong, Bùi Hành Ngộ đã lập tức ngắt lời, "Không cần" đồng thời hướng về phía y vung quyền, ác liệt lại sắc bén.

Cận Nhiên còn chưa chuẩn bị xong, kết quả bị đánh vào mặt, phảng phất như nghe thấy được âm thanh xương cốt bị lệch hẳn đi, đau đến nỗi da đầu lập tức túa mồ hôi lạnh.

Đéo mẹ, xuống tay không thèm nương tình như vậy!

Cận Nhiên né người nhanh như chớp, nắm lấy cổ tay Bùi Hành Ngộ gập về phía sau, nghiêng đầu tránh né tay kia của hắn, mà Bùi Hành Ngộ ra tay rất chính xác gọn gàng, còn đặc biệt dùng sức.

Cận Nhiên hiếm khi có được cảm giác ngang tài ngang sức, giống như con mãnh thú bị chọc giận, vươn đầu lưỡi liếm vết thương bị rách trên môi, cơ hồ giống như bị khơi mào thú tính khát máu, quả nhiên nếm được vị tanh ấm nóng.

Trên người Bùi Hành Ngộ luôn có một mùi vị kích thích làm y hưng phấn, loại mùi vị đó là lãnh đạm cường hãn, thành thục và nội liễm, bản năng chinh phục của Alpha trong y lặng lẽ bùng phát, gào thét muốn đem hắn giẫm nát dưới chân!

Nếu chinh phục tuyệt đối được giống loài ưu việt này sẽ khiến y sản sinh cảm giác thỏa mãn không gì sánh được.

Dây thần kinh của Cận Nhiên âm thầm nhóm lên một ngọn lửa, mà ánh lửa này y tới giờ chưa hề phát giác tới, lúc này đôi mắt y đều đặt hết lên người Bùi Hành Ngộ, mỗi một tế bào đều đang thay y điên cuồng gào thét, muốn đem hắn đánh bại, đem hắn đánh tan xương nát thịt.

Hai người nắm tay đối chọi nhau, xương cốt phát ra một tiếng "rắc" nhưng không người nào chịu chùn bước, bọn họ cùng lúc đồng thời lưu loát nhắm thẳng điểm chí mạng của đối phương mà ra tay.

Trong phòng tạm giam có đầy đủ đồ đạc cần thiết, hiện tại lại bị hai người đánh đấm làm cho loạn thất bát tao, cái bàn toàn bộ bị lật ngã, máy báo động phát ra âm thanh inh ỏi sắc bén bị Cận Nhiên một cước đạp cho nát vụn, rốt cuộc căn phòng trở lại an tĩnh.

Hai người khí lực ngang nhau, đồng thời đem đối phương đánh bại, nhưng Bùi Hành Ngộ trên người còn có vết thương không thể ra tay lưu loát như Cận Nhiên, một giây sau đã bị y bóp lấy yết hầu.

"Trưởng quan." Cận Nhiên siết chặt cổ hắn, ấn ngón tay cái lên động mạch, mang theo hơi thở kịch liệt nói, "Anh thua."

Bùi Hành Ngộ dùng hai tay nắm lấy cổ tay Cận Nhiên, hạ gối thụi vào người y, lưu loát vặn tay một cái đem hai người tách ra, bởi vì đánh nhau dữ dội mà hiện tại sắc mặt vốn đã nhợt nhạt giờ lại càng trắng, hơi thở hỗn loạn chập trùng, đôi môi không chút huyết sắc.

"Tôi không thua."

Cận Nhiên cũng không phản ứng, cứ vậy chịu bị hắn đè lên người, đem hai tay thoải mái ôm ra sau gáy, cười với hắn, "Trưởng quan, chỉ vì không muốn ly hôn ngay cả binh bất yểm trá* cũng xuất ra rồi, có phải anh rất thích tôi không?"

*兵不厌诈 /bìngbùyànzhà/ Binh bất yểm trá : không ngại việc sử dụng các chiến lược hoặc mưu kế gian xảo, lừa bịp để chiến thắng kẻ thù.

Bùi Hành Ngộ không nhận câu nói bị bóp méo này, giọng nói lạnh lùng phát ra trong hơi thở hỗn loạn, "Cậu thua rồi, từ nay về sau liền đoàng hoàng một chút cho tôi, đừng có nhắc tới chuyện ly hôn nữa, thời điểm đến rồi cho dù cậu không nhắc tôi cũng sẽ ly hôn, nhớ chưa?"

Cận Nhiên cáu kỉnh, đẩy tay hắn muốn đứng dậy lại bị hắn kìm xuống không động đậy nổi, trong phút chốc cơn tức đại, trên người y liền phát tỏa ra một luồng tin tức tố Alpha vô cùng mạnh mẽ.

"Không nhắc thì không ...Bùi Hành Ngộ!"

Bàn tay Bùi Hành Ngộ trên cổ y thoáng buông lỏng, đôi mày lạnh lùng khẽ cau lại, mấp máy môi mấy cái nhưng không có phát âm thanh, thân thể mềm nhũn thoáng chốc lâm vào hôn mê bất tỉnh.

Cận Nhiên nhanh tay đỡ được đem hắn ôm vào lòng, nháy mắt nơi chóp mũi đã quanh quẩn khí vị thoang thoảng của Lan hoàng thảo, y không nhịn được hít sâu một hơi, cực kỳ thơm.

"Không phải chứ, Bùi Hành Ngộ anh sao vậy? Mới đánh có hai cái đã ngất là sao, anh cũng đâu phải Omega yếu ớt mỏng manh, tỉnh lại nhanh."

Cận Nhiên ôm Bùi Hành Ngộ lui về phía sau một chút, hương Lan hoàng thảo nhàn nhạt phảng phất quanh người y rồi lại len lỏi vào từng khoang mũi, "Đệt, cái người máy quét rác Độc Uyên của anh hôm nay đi đâu rồi, bình thường không phải chỗ nào cũng có mặt à, bây giờ lại chết ở xó xỉnh nào rồi."

Bùi Hành Ngộ vô tri vô giác, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, Cận Nhiên có chút lo lắng liệu vừa rồi có phải mình ra tay đánh hỏng hắn rồi không, nhưng rõ ràng y không dùng lực mà, cũng chưa từng đánh vào khuôn mặt hắn.

Ngược lại là hắn, đấm một phát không hề lưu tình vào mặt y, lại còn chơi cái kiểu đấu pháp biến dạng.

Chính hắn trên danh nghĩa vẫn còn là vợ y, thế nhưng lại nhẫn tâm đi mưu sát chồng mình, đến nhắc tới ly hôn lại nhất quyết không chịu, "Con mẹ nó, anh đồ thần kinh!" Cận Nhiên mắng xong liền ôm hắn đem đặt trên giường, trở ra cửa sổ gọi người tới.

"Này, có ai không, tư lệnh của các người ngất rồi, mau tới đây."

Phòng tạm giam ở một góc phía sau chiến hạm, kêu lên cùng chẳng ai nghe thấy, thiết bị báo động lại bị y vừa rồi đá cho tan tành, tất cả thiết bị liên lạc của y cũng sớm bị tịch thu, thật sự là kêu trời trời không thấu.

Cửa đóng bên ngoài là loại gắn chip nhận tròng mắt, y cũng chẳng thể đi ra được.

Cận Nhiên tiện tay nhặt trường bào của Bùi Hành Ngộ rồi ném lên giường, trong lòng nổi lên ý xấu muốn nhân lúc hắn ngất xỉu đánh vào mặt hắn một cái, nhưng suy nghĩ chút chút lại thấy chẳng khác nào lợi dụng người ta trong lúc khó khăn, thôi bỏ đi.

Bùi Hành Ngộ cũng không đem theo đồng hồ liên lạc, một cái tay không cài cúc áo để lộ ra cổ tay rất trắng lại thon gầy, tay còn lại được quấn băng gạc bị che đi bởi ống tay áo quân phục màu đen bên trong, cổ áo sạch sẽ chỉnh chu, lộ ra một loại khí chất vừa băng lãnh vừa mang hàm ý quân tử cấm dục.

"Shh" Cận Nhiên trong lòng cười khẩy một tiếng, cấm dục cái rắm, con mẹ nó chứ thứ mưu sát chồng!

Cận Nhiên ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, vết thương trên mặt có chút đau nhói, y cởi bao tay cử động các ngón, ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn, vừa quay đầu liền thấy được Bùi Hành Ngộ đang ngủ mê man.

Trong lòng y đột nhiên có một âm thanh như mê hoặc, ngay bây giờ, bóp cổ hắn, chỉ cần hắn chết, Thiên Kỷ trên dưới mấy trăm mạng người đều sẽ được báo thù, y có thể thay Cận Nhàn ra tay báo thù.

Cận Nhiên thực sự đem tay đặt trên cổ Bùi Hành Ngộ, nhẫn ngọc màu xanh lam cùng khuôn mặt trắng bệch của Bùi Hành Ngộ tương phản tới chói mắt, Cận Nhiên chợt siết chặt ngón tay, cảm giác được từng tiếng mạch đập dưới làn da mỏng đang mạnh mẽ nhảy lên.

Đồ phản bội.

Y mấy tháng nay tiếp xúc qua lại cạnh Bùi Hành Ngộ, mặc dù hắn lạnh lùng lại cứng nhắc cố chấp không hiểu tình người nhưng so với những lời đồn trên Hoắc Nhĩ nói hắn bỏ lại Thiên Kỷ chạy trốn một mình lại hoàn toàn khác xa.

Chiến tranh xảy ra có người chết là chuyện bình thường, thời điểm Cận Nhiên điều khiển cơ giáp tránh truy sát, căn bản chưa từng nghĩ tới sẽ có một khác hắn quay trở lại.

Nhưng hắn đã tới.

Cận Nhiên khó chịu, hít sâu vài cái rồi quay đầu đi.

Hương Lan hoàng thảo tản ra ngày càng có dấu hiệu nồng nặc, như những sợi tơ vô hình lan tràn ra mọi ngóc ngách, đem tứ chi bách hài của Cận Nhiên trói chặt.

Y hoảng hốt quay đầu, sau lưng thấm ướt mồ hôi, trong lòng như có sương mù giăng kín khiến y không thở nổi, lại theo bản năng sáp lại gần Bùi Hành Ngộ đang hôn mê, truy đuổi theo thứ mùi hương khiến người ta đắm chìm vào điên loạn.

Tin tức tố, từ đâu phát ra.

Cổ Bùi Hành Ngộ.

Ý thức của Cận Nhiên bị dẫn dắt, nửa quỳ nửa đứng sáp xuống gần Bùi Hành Ngộ, cúi đầu nhìn cổ áo quân trang hơi rối loạn của hắn, càng lúc càng ngửi thấy mùi hương Lan hoàng thảo nồng đượm, chân mày lập tức nhíu chặt.

Đây không phải mùi hương của Alpha!!!

Cận Nhiên lập tức tỉnh táo, đột nhiên kéo Bùi Hành Ngộ dậy, dùng một tay giữ lấy cơ thể mềm nhũn của hắn, tay còn lại thô lỗ kéo mở cổ áo ra một bên, tuyến thể sau gáy đã bị sưng tới tấy, cơ hồ vừa đụng liền có thể nổ tung!

Không chỉ là một Omega, mà còn là Omega đang bắt đầu tiến vào kỳ phát tình!

Cận Nhiên cắn răng, vừa muốn hỏi hắn tại sao lại từ Alpha chuyển thành Omega, vừa muốn hỏi hắn tại sao đang sắp sửa kỳ phát tình lại muốn chạy tới cùng y đánh nhau?!

Hắn có phải hay không hết muốn sống nữa!

Trên chiến hạm này chứa đầy Alpha, nếu hắn ngất xỉu trước mặt người khác, không biết hắn sẽ chết thế nào đâu. Hắn vẫn là một tư lệnh, vậy mà ngay cả chút ý thức bảo vệ bản thân cũng không có!

Cận Nhiên gần như không kìm chế nổi cảm xúc của mình, ngón tay một mực run rẩy, càng không phát hiện chính tin tức tố của y cũng đang phát ra, khiến Bùi Hành Ngộ cũng không ngừng run lên. Tin tức tố của y thiếu sót, một khi bị khơi mào sẽ cuồn cuộn mạnh mẽ không thể khống chế được, y chỉ có thể siết chặt nắm tay nỗ lực không nhào tới cắn lên cổ Bùi Hành Ngộ.

Không thể cắn.

Cận Nhiên cưỡng ép bản thân đem tầm nhìn trong con mắt đỏ ngầu ra khỏi cổ Bùi Hành Ngộ, tin tức tố của hai người trong căn tạm giam nhỏ đang lao vào hòa quyện len men, ủ lên nhiệt ý, Cận Nhiên bất giác kéo cổ áo, văng ra chiếc khuy cài trên quân phục của Tử Vi Viên, lăn vài vòng trên mặt đất.

Tin tức tố của Bùi Hành Ngộ đối với y có tác dụng trấn an, ngược lại cũng có sức dẫn dụ tuyệt đối.

Cận Nhiên bởi vì tin tức tố thiếu hụt căn bản không có cách nào khống chế tin tức tố của mình, tất cả những điều giáo sư dạy lúc ở trường học đều không dùng được, y chỉ có thể dựa vào tia mấy lý trí cuối cùng của mình để chống chế.

Trước mắt y sinh ra sương mù, hốc mắt sưng tấy lại đau rát đỏ đậm như bật máu. Ngón tay vô thức đã đặt lên tuyến thể sau gáy của Bùi Hành Ngộ, đầu ngón tay chai sạn nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mịn ấy, một lần nữa không kiềm được mà cúi đầu xuống.

Lan hoàng thảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro