Chương 18: Trấn an

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cận Nhiên, cậu muốn làm cái gì?"

------------------------

"Tư lệnh!" Âm thanh của Hạ Tinh Lan từ ngoài cửa vang lên.

Cận Nhiên thu tay trong phút chốc, ngồi lại dưới đất thở hổn hển hai ba hơi rồi mới nghiêng đầu nhìn ra phía cửa, phát hiện người đến là Hạ Tinh Lan, vừa khéo cậu chàng này là Beta không thể ngửi được mùi vị của tin tức tố.

"Mau đến đem tư lệnh của các người đi nhanh đi, cấm túc tôi chưa thỏa mãn còn chạy tới đòi giáo huấn, kết quả chẳng được việc gì."

Hạ Tinh Lan lon ton chạy tới, nhìn Bùi Hành Ngộ đang hôn mê bất tỉnh trên giường không nhúc nhích.

"Còn không ôm đi, ngẩn ra đó làm gì."

Hạ Tinh Lan nhỏ giọng, "Tôi không dám." Cho cậu mười cái lá gan cậu cũng không dám đụng vào Bùi tư lệnh, cái này nếu là Cận Nhiên bảo cậu tự ôm chính mình đi thì còn được hơn.

Cận Nhiên hít một hơi thật sâu, nhịn xuống xúc động bị tin tức tố chi phối, đeo bao tay vào lắc lắc khớp xương mấy cái rồi đứng lên, cánh tay khi nãy cùng Bùi Hành Ngộ đánh nhau quả thực vẫn chưa hết đau.

Vừa mới cúi xuống định ôm người, y lại ngửi thấy thứ mùi thơm nồng nặc của hắn, trong nháy mắt xoay phắt người lại, nhặt cái áo khoác ném lên người Bùi Hành Ngộ rồi nhanh chóng bế hắn ra ngoài.

Hạ Tinh Lan giật mình, "Này, cậu làm gì vậy!"

Cận Nhiên quay đầu nhìn Hạ Tinh Lan, không đề cập gì tới chuyện tin tức tố, chỉ nói, "Nếu không đắp lên, cậu muốn toàn bộ người trên chiến hạm này biết Bùi tư lệnh của các người là được tôi ôm trở về phòng chỉ huy sao?"

Hạ Tinh Lan rụt cổ, cậu khẳng định mình không có cái suy nghĩ đó.

"Vậy còn vấn đề gì, hay cậu muốn Bùi tư lệnh của cậu bị nhốt chung một chỗ với tôi ở nơi này? Hay giờ cậu chạy ra khỏi đây thông báo một tiếng rằng trưởng quan của các người ngất xỉu, để bọn họ tới đây đem anh ta ra ngoài, sau đó trên dưới chiến hạm đều biết anh ta ở phòng tạm giam tự dưng hôn mê bất tỉnh?"

Hạ Tinh Lan lập tức lắc đầu, khẩn trương giải thích, "Thế càng không có được, cậu đừng nói linh tinh!"

Cận Nhiên nghiêng đầu nhìn cậu, có chút khó hiểu hỏi, "Ài nhóc con, với cái bộ dạng này của cậu làm sao mà trở thành phụ tá của Bùi tư lệnh được thế?"

Hạ Tinh Lan thoáng cái thẹn thùng, nhỏ giọng nói, "Bùi tư lệnh trước đây tiêu diệt hải tặc không gian, tiện tay đem tôi từ phòng thí nghiệm cứu ra, tôi cũng không biết tại sao lại...Giữ tôi lại rồi, có thể là bởi vì...tôi dễ thương?"

Cận Nhiên trầm mặc.

Hạ Tinh Lan không biết y đang suy nghĩ gì, dừng lại một chút, thấp giọng nói, "Cậu cứ thế ôm tư lệnh ra sẽ bị tính vào vi quy, bây giờ cậu bị nhốt trong này luôn có người máy trí năng từng thời từng khắc tính thời gian, một giây cũng không thể thiếu, cậu cái này...vi phạm kỷ luật, hệ thống sẽ ghi lại rồi nghiêm trị đó, rất thống khổ."

"Không sao cả." Cận Nhiên nhấc chân thong thả bước ra khỏi trại tạm giam, coi như y đang nể tình Bùi Hành Ngộ cứu mình là được rồi.

Tuy là y cũng không cần Bùi Hành Ngộ cứu nhưng lần này quả thực vẫn cần đến hắn, bản thân cũng có thể yên tâm cho Cận Nhàn một lời giải thích.

Ánh mắt Cận Nhiên rơi xuống tấm áo khoác đang phủ bên ngoài thân Bùi Hành Ngộ, rất nhanh tầm mắt đã chuyển đi, y không nợ hắn ân tình.

Có điều trên Tử Vi Viên ắt có nội gián, chuyện Bùi Hành Ngộ rời khỏi hạm đội là việc vô cùng bí mật, hắn chỉ mang theo hai chiến hạm hạng nhẹ chứ không hề phô trương, thậm chí ngay cả thủ tục chuyển tiếp hắn còn không làm, cho nên bằng cách nào đó, có người đã biết được chuyện hắn ly khai khỏi Tử Vi Viên rồi tiết lộ ra ngoài.

Đối phương chờ bọn họ tại điểm chuyển tiếp rồi phát động tấn công, thậm chí còn ra tay dứt khoát không hề có ý định giữ lại mạng cho Bùi Hành Ngộ. Nhưng ở trước điểm chuyển tiếp dám động thủ như vậy, có phải chỉ có duy nhất Tham Lang ra tay hay không lại còn là một chuyện khác nữa.

Trên tinh tế không gian này, người muốn mạng Bùi Hành Ngộ không phải chỉ có đám hải tặc không gian.

Phòng chỉ huy cần có tròng mắt nhận dạng, ngoại trừ Bùi Hành Ngộ và những người được hắn cho phép bất luận kẻ nào cũng không thể vào được, Cận Nhiên đem hắn đặt lên giường của mình.

"Cậu đi gọi Mạnh Như Tiền tới đây." Cận Nhiên quay đầu nói với Hạ Tinh Lan.

Bùi Hành Ngộ và Mạnh Như Tiền quan hệ rất tốt, nếu muốn tất cả Alpha ở trên hạm đội này không biết được thân phận Omega của mình, chắc chắn hắn cần có người giúp đỡ, mà người này hơn phân nửa chính là Mạnh Như Tiền.

Hạ Tinh Lan trong lòng run sợ nuốt nước bọt, cũng không còn cố nghĩ ngợi thêm nữa, vội hỏi, "Còn cậu thì sao?"

Cận Nhiên liếc nhìn qua cái giường, "Tôi trông chừng tư lệnh của cậu mà, bằng không thì cậu ở lại nhá, tôi đi tìm."

Hạ Tinh Lan vội vàng xua xua tay, "Không không, tôi đi, tôi đi." Nói xong liền lập tức chạy nhanh ra ngoài, Cận Nhiên đóng cửa khoang sinh thái lại đảm bảo tin tức tố của Bùi Hành Ngộ không thể lọt ra.

Quân đội tuyệt đối không chứa chấp Omega, mà Bùi Hành Ngộ lại là chỉ huy tối cao nhất của Tử Vi Viên, chuyện hắn là Omega hiện tại đã dính líu tới quân kỷ, nếu như bị đưa ra xét xử, hắn còn mạng hay không thì không thể biết.

Y lúc trước tới Tử Vi Viên có điều tra qua, Mạnh Như Tiền là người duy nhất được Bùi Hành Ngộ vô cùng tín nhiệm. Năm đó sau khi chấp trưởng vị trí Tư lệnh của Tử Vi Viên, quân lệnh đầu mà hắn yêu cầu với Tinh tế Liên Bang chính là muốn người này.

Mạnh Như Tiền là một người nổi tiếng keo kiệt, cực kỳ hẹp hỏi, bủn xỉn ở Hoắc Nhĩ, nhưng anh ta lại vì Bùi Hành Ngộ mà đem hết cả gia sản tích lũy bấy lâu của mình ra nghiên cứu và phát triển thành công hệ thống phản quỹ đạo tên lửa kia.

Omega trong kỳ động dục chỉ hai biện pháp, một là bị đánh dấu, hai là dùng thuốc ức chế.

Bùi Hành Ngộ sẽ không bao giờ cần tới biện pháp thứ nhất.

Cận Nhiên tự tay búng nhẹ vào trán Bùi Hành Ngộ một cái, "Đã như vậy rồi còn muốn đánh với tôi, coi thường ai hả, bây giờ thì biết sự lợi hại của tôi chưa! Đánh cho anh vào kỳ phát tình luôn."

Y nói một hồi rồi tự vuốt mặt, ôi chao mình thật là trâu bò.

Vừa rồi Cận Nhiên ôm Bùi Hành Ngộ về nên không có để ý nhiều lắm, bây giờ mới phát hiện phía dưới tay áo đã bị xô lệch của hắn dường như có quấn băng gạc, không biết do mới nãy đánh nhau đã va phải đâu mà hiện tại chỗ đó đã thấm đỏ như màu máu.

Cận Nhiên cảm thấy kỳ quái, ngồi xổm xuống nhìn, chỗ cổ tay quấn băng gạc tất cả đều là máu.

Đm!

Y nhìn Bùi Hành Ngộ vẫn đang ngủ mê man, quân phục trên người càng khiến sắc mặt hắn trắng bệch thêm mấy phần, nơi cổ tay quấn băng gạc "màu đỏ" nhìn mà thấy giật mình, y cẩn thận từng chút gỡ dải băng ra, thiếu chút một hơi cũng không thở được.

Vết thương trên cổ tay này rõ ràng là vết cắt, chóp mũi Cận Nhiên chợt ngửi thấy mùi tin tức tố trên băng gạc, hai mày tức khắc nhíu chặt trừng mắt nhìn Bùi Hành Ngộ, hắn vừa rồi đưa cho y uống cái thứ có dính mùi tin tức tố nồng nặc kia, không lẽ chính là máu của hắn?

Hắn dùng máu chính mình để giúp y điều chỉnh tin tức tố?

Thần kinh!

"Bản thân anh còn không biết tình huống của mình thế nào sao, còn dám dùng...dùng cái máu gì hả! Cận Nhiên nghiến răng nghiến lợi, tin tức tố của y dù loạn một chút cũng không thể chết, cho nên hắn làm việc này là vì sợ y muốn ly hôn sao?

Cận Nhiên chua xót nghĩ lại, còn nói y điên, chính người này cũng không kém y là bao, ngay cả máu của mình cũng dám cắt ra đem cho y uống.

Âm thanh phân biệt tròng mắt của khoang sinh thái lại vang lên, Cận Nhiên đứng nhìn Mạnh Như Tiền vẻ mặt lo lắng theo Hạ Tinh Lan bước vào.

"Làm sao vậy, làm sao vậy! Sao lại ngất xỉu! Ngất ở chỗ nào?" Mạnh Như Tiền đưa tay lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, vừa đi vừa vịn lên khoang cửa chống đỡ.

"Cái mùi này!"

Cận Nhiên chợt ho khan, nháy mắt với hắn sau đó quay đầu nói với Hạ Tinh Lan, "Cậu ra ngoài một lát, tôi có chuyện cần nói với Mạnh đội trưởng."

Hạ Tinh Lân vội vàng gật đầu, "Ờ được."

Đợi cậu vừa đi khỏi, Mạnh Như Tiền lập tức lao tới nắm lấy cánh tay Cận Nhiên, từ trên xuống dưới đều ngửi ngửi một lượt, "Ai? Tin tức tố của ai? Mùi tin tức tố của Omega từ đâu mà tới!"

Cận Nhiên cau mày đẩy tay hắn ra, "Này, bình tĩnh một chút."

Mạnh Như Tiền quay đầu sang một bên nhìn Bùi Hành Ngộ đang hôn mê bất tỉnh, "Chờ đã, tư lệnh có chuyện gì vậy?!"

Lúc này Cận Nhiên mới phát hiện có điểm không thích hợp, Mạnh Như Tiền sao lại lại có loại phản ứng này? Lẽ nào hắn không biết Bùi Hành Ngộ là Omega sao?

"Anh không biết?"

Mạnh Như Tiền trực tiếp choáng váng, lảo đảo hai bước, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trong nháy mắt trượt xuống, run rẩy nắm lấy mép bàn tự cho mình một cái bạt tai.

"Cái đệt!"

Cận Nhiên nhìn một cái bạt tai này của hắn cũng sửng sốt, Mạnh Như Tiền khiếp sợ nhìn Bùi Hành Ngộ, lắc đầu không dám tin, "Không có khả năng! Điều này không có khả năng! Tư lệnh là Alpha, làm sao lại trở thành Omega được!"

"Anh không biết?" Cận Nhiên hỏi lại một lần nữa.

Mạnh Như Tiền cũng bị sững sờ, "Tôi... tôi con mẹ nó không có biết, không phải, tôi làm sao mà biết được! Cái này không phải...mẹ kiếp!"

Cận Nhiên đột ngột đến gần Mạnh Như Tiền, nói, "Anh biết kết cục của Omega trong quân đội là gì đúng không?"

Mạnh Như Tiền gật đầu.

"Nếu có người dám tiết lộ bí mật này, tôi sẽ giết hắn."

Mạnh Như Tiền còn đang trong cơn khiếp sợ không biết tại sao Bùi Hành Ngộ bỗng dừng từ Alpha lại biến thành Omega, hắn còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị cái uy hiếp đầy điên rồ này làm cho bối rối, "Cậu cho rằng tôi không biết tính nghiêm trọng của chuyện này sao? Giết giết, cậu với Bùi tư lệnh có quan hệ gì mà đòi giết người!"

"Tôi với anh ta..." Lời nói của Cận Nhiên đến đầu lưỡi rốt cuộc vẫn cuộn lại, "Tôi không có quan hệ gì với anh ta hết, nếu anh đã tới rồi thì mau lấy thuốc ức chế cho tư lệnh của các người đi, bằng không sớm muộn gì cũng có người phát giác được."

Mạnh Như Tiền gật đầu ý bảo mình biết rồi, song đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy, "Không đúng, trên chiến hạm toàn bộ đều là Alpha, tôi bây giờ đi đâu tìm thuốc ức chế cho cậu ấy!"

Cận Nhiên quay đầu nhìn Bùi Hành Ngộ đang hôn mê, có lẽ hắn bị áp lực nghiền ép trong lúc nhảy dù làm cho tin tức tố bị rối loạn, lúc trở lại còn chưa kịp điều tiết lại đi lấy máu cho y, còn cùng y đánh nhau một trận, đây mới chính là nguyên nhân dẫn tới việc tin tức tố của hắn bị kích động trực tiếp tiến vào kỳ phát tình.

Không có thuốc thì chỉ còn cách cắn lên tuyến thể của hắn mới tạm thời chống chế tình hình, y không có hứng thú giải thích nhiều nữa.

"Cận Nhiên, cậu làm cái gì vậy!" Mạnh Như Tiền thất thanh kêu lên, nhìn Cận Nhiên cầm con dao đi tới gần Bùi Hành Ngộ, hắn vội vàng đỡ lấy tay y, "Cậu muốn làm gì?"

"Không có gì, lấy ít máu." Cận Nhiên tính toán một hồi, bản thân y là Alpha, nếu tin tức tố của Omega có thể điều hòa được tin tức tố của y, vậy y cũng có thể làm điều tương tự cho Bùi Hành Ngộ, mặc kệ đi, phải chữa ngựa chết thành ngựa sống.

Y ngồi xổm xuống, kéo tay áo quân phục để lộ ra cổ tay của mình, không hề do dự cứa một nhát dao lên đó, hai mày lập tức nhíu lại nhưng không hề hé nửa lời, từng giọt máu rất nhanh chảy xuống rơi trên môi Bùi Hành Ngộ, đem sắc môi trắng bệch chẳng mấy chốc nhuốm đỏ màu máu tươi.

Mạnh Như Tiền sợ hãi kêu lên, "Cận Nhiên!"

"Đừng làm phiền tôi." Cận Nhiên ném con dao đi, tay kia bắt lấy cằm Bùi Hành Ngộ ép hắn há miệng, thuận lợi để máu của y chảy vào bên trong, tới khi cảm giác được lượng máu đã đủ không sai biệt lắm mới thu tay lại, tùy ý tìm một miếng vải không biết có sạch hay không, cứ như vậy chẳng hề kiêng kỵ mà quấn lên vết thương của mình.

Mạnh Như Tiền phút chốc ngu người, đứng một bên trợn mắt há mồm nhìn Cận Nhiên hoàn thành một loạt động tác này, lại rót một ly nước thủy tinh nâng Bùi Hành Ngộ dậy giúp hắn hòa tan vị tanh nồng của máu cùng mùi Bạch Xạ Hương trong khoang miệng.

Cận Nhiên cúi đầu ngửi ngửi, xác định không còn mùi gì nữa mới đứng dậy, "Đừng nói cho anh ta biết tôi đã dùng máu, thân phận này của anh ta chính ngài cũng không nên biết mới đúng, tôi tóm lại lười phải giải thích."

"Tôi biết, nhưng mà..." Nói thật, Mạnh Như Tiền không tín nhiệm Cận Nhiên, "Chính cậu cũng sẽ không tiết lộ chuyện này đúng không?"

Cận Nhiên dừng một chút, nói, "Nếu tôi muốn nói ra thì đã không cho gọi anh đến. Tuy rằng tôi rất muốn cùng anh ta...Dù sao tôi cũng không thích dùng cái loại thủ đoạn nhỏ nhặt này, yên tâm đi."

Mạnh Như Tiền nhịn lại xúc động muốn hỏi y và Liên Kính Phong rốt cuộc là mối quan hệ như thế nào, đành nói bóng gió thăm dò, "Không cần biết Bùi tư lệnh là gì, cậu ấy đều là chỉ huy tối cao nhất của Tư Vi Viên chúng tôi, tôi không quan tâm giới tính, tôi chỉ nhận định con người này."

"Các người nhận định ai với tôi mà nói cũng chẳng quan hệ." Cận Nhiên không có hứng thú nghe hắn bày tỏ lòng trung thành, xoay người tìm một miếng giẻ sạch sẽ khác, ngồi xổm xuống rồi cầm lấy tay Bùi Hành Ngộ băng bó thật kỹ, đảm bảo sau khi hắn tỉnh lại cũng không phát hiện có gì bất thường.

Mạnh Như Tiền thấy y muốn đi liền vội vàng gọi y lại, "Ấy, cậu đi đâu thế?"

Cận Nhiên xua tay sau lưng, cà lơ phất phơ nói, "Còn đi đâu được nữa, nghe lời Bùi tư lệnh của các người cút về phòng tạm giam chứ sao."

Mạnh Như Tiền nhìn Bùi Hành Ngộ nằm trên giường mà không khỏi rùng mình, Bùi tư lệnh sao lại có thể là một Omega? Không phải hắn vẫn luôn là Alpha hay sao?

Nửa bên mặt đau quá, Mạnh Như Tiền đưa tay sờ sờ cái má vừa rồi bị chính bạt tai của mình đánh xuống, cảm giác nóng rát trên da thịt dường như cũng đang nhắc nhở hắn, đây là sự thất.

Bùi tư lệnh của bọn họ thật sự là một Omega!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro