Chương 25: Xảy ra chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiên ca mau xem, Bùi tư lệnh hình như có gì đó không đúng.

------------------

Cao Duệ là người đầu tiên bị tổn thất một cơ giáp loại nhỏ, bọn họ đều trở nên khẩn trương, đặc biệt là Cao Duệ lúc này đang trừng mắt chằm chằm vào la bàn, hận không thể trực tiếp bắn nát Bùi Hành Ngộ.

Vừa rồi hạt chùm sáng là Bùi Hành Ngộ cố ý bắn ra để vị trí của hắn bị lộ ra cho Mai Phổ xem!

Lúc này bên Cao Duệ có ba chiếc cơ giáp đồng thời vang lên âm thanh nhắc nhở bị đạn đạo nhắm trúng, bén nhọn đến chói tai.

"Hay cho câu mượn dao giết người." Cao Duệ cười lạnh xong, liền trầm giọng hạ lệnh xuống, "Lộ cùng lộ rồi, trước đánh bại quân đoàn 11 cho tôi, đừng cùng Tử Vi Viên xung đột chính diện."

Cao Duệ chưa từng nghĩ sẽ cùng hợp tác với tên ngốc Mai Phổ, cái tên huênh hoang lỗ mãng, thành sự thì ít bại sự thì nhiều.

Một mình hắn cũng có thể giải quyết Bùi Hành Ngộ!

Hệ thống phản tên lửa của Tử Vi Viên được phát triển bởi rất nhiều công sức của Mạnh Như Tiền, hệ thống này vô cùng chắc chắn, bên ngoài bền bỉ, tuyệt đối không dễ bị quấy nhiễu.

Không đợi Cao Duệ hạ lệnh xong, Tống Tư Thâm đã điều khiển cơ giáp vọt lên lên trước một cái cơ giáp tầm trung khiến người cầm lái hoảng sợ, bản năng đánh ra một đường pháo sáng về phía cậu.

Tiếng "Oanh" này, mới phát hiện đều là hư ảnh!

Trong phút chốc Cao Duệ đổ mồ hôi lạnh, chuyện gì đang xảy ra!

Hắn ngây người sững sờ, không biết từ đâu ra một đạn đạo trong nháy mắt đánh trúng đuôi cơ giáp, thân máy đột nhiên chấn động, chật vật tránh né một đạo pháo ion tiếp theo.

Không hổ là Bùi Hành Ngộ.

Cao Duệ cong cong môi, "Cuối cùng cũng được thưởng thức một chút cảm giác trên chiến trường, hôm nay ngươi chết dưới tay ta cũng chẳng ai dám trách, ngươi vốn dĩ đã là cái gai trong mắt Tinh tế Liên Bang."

Bùi Hành Ngộ nói, "Đừng đuổi theo, xử lý Mai Phổ trước."

Đối đầu tay ba là điều cấm kỵ nhất để hai bên còn lại có cơ hội kết đồng minh, Bùi Hành Ngộ không chịu liên minh với họ, chỉ có thể bắn hạ rồi loại bỏ tất cả.

Cận Nhiên chống đầu nhìn sườn mặt Bùi Hành Ngộ, so sánh giữa Cao Duệ đang cười lạnh cùng Mai Phổ đang hưng phấn, hắn một chút tâm tình phập phồng cũng không có.

Chiến đấu sẽ khiến tin tức tố bị phát động dâng cao, một Omega như hắn lại phải cẩn thận áp xuống hết tất cả cảm xúc của chính mình.

Trái tim Cận Nhiên bỗng dưng chua chát không có lý do.

Không được, y đau lòng cái rắm, đến phiên y đau lòng sao? Người ta còn có Bộ Ngu cơ mà.

Cận Nhiên đột ngột chuyển từ đau thương thành lửa giận, hừ lạnh một tiếng, "Tốt nhất đừng để tôi phát hiện anh hồng hạnh xuất tường, bằng không làm chết anh, van xin khóc lóc cầu tôi cũng không có tác dụng."

Bùi Hành Ngộ bên này không nghe thấy lời Cận Nhiên nói, ánh mắt vẫn chăm chú trên kính thiên văn, đèn trên la bàn chợt lóe, vừa rồi đánh lừa bắn rơi một cơ giáp cỡ trung, hai cơ giáp cỡ nhỏ của Cao Duệ cũng bị phá hỏng động cơ lực đẩy.

Mai Phổ đã để lộ chính mình, Lâm Khai Tuế điều khiển cơ giáp dò xét cũng phát hiện ra hai cơ giáp khác được giấu bên trong tinh vân.

"Lâm Khai Tuế tọa độ Đông 578 Nam 835 chuẩn bị bước nhảy, Khuyết Tử Mặc điều chỉnh chế độ khuếch tán pháo laser, Lương Tu tọa độ Tây 359 Bắc 876 điểm chuyển tiếp, Tống Tư Thâm tọa độ Đông 398 Nam 620 yểm hộ!" Bùi Hành Ngộ ra lệnh một tiếng, ba chiến hạm đồng thời di chuyển.

Trên cơ giáp phi hành đều chứa một lượng khí phát xạ, nặng lượng tụ lại thành một dư ảnh tinh vân thu nhỏ. Tống Tư Thâm nhanh chóng điều khiển cơ giáp mà khóa chặn, nổ liên tiếp hơn mười đạn đạo tia chùm sáng. Cơ giáp mai phục ở đây toàn bộ bị phơi bày!

Cùng lúc này, mấy chục đạn đạo như mưa sao băng đồng loạt hướng về phía Tống Tư Thâm! Cậu hít sâu một hơi, trái tim nháy mắt treo tận cuống họng, bàn tay đặt trên điều khiển thoáng run lên nhưng không ai nhận ra.

"Ầm ầm ầm"

Từ phía Tây Nam phóng ra một luồng sáng cực lớn của vũ khí hạng nặng, kèm theo một giọng nói tràn đầy kiêu ngạo vang lên trong máy truyền tin, "Ha ha, ca ca tới cứu nhóc."

Tống Tư Thâm khẽ gật đầu với Lạc Tân Dương, vào thời điểm tên lửa bị đánh chặn, có một cơ giáp vụt qua cánh sườn, cùng với Lạc Tân Dương bao vây cơ giáp của đối phương, bắn ra một tên lửa phá hủy cực lớn!

Cơ giáp nháy mắt bị hun nóng như kim loại bị cắt đứt, một khối bị rơi ra, dễ dàng hệt như lưỡi dao xẹt qua quả bơ mềm.

Những binh lính trong trong cabin đau đầu như nứt ra, không khác nào đang sống sờ sờ bị ném vào trong dung nham cực kỳ thống khổ, không đợi bọn họ kịp phản ứng, hệ thống cảnh báo tổn hại đã inh ỏi vang lên.

Âm thanh vỡ vụn phảng phất, đối với quân nhân mà nói, cơ giáp chẳng khác nào chính cơ thể của bọn họ. Cơ giáp bị hủy, người cũng sẽ đi theo.

"Không!" Giọng nói của Lãnh Tương run rẩy, anh ta nhanh chóng yêu cầu chi viện, "Cao tư lệnh! Tôi...chúng tôi đã bị trúng đạn! Các vũ khí trên tàu đã cạn kiệt, động cơ đẩy tổn hại 40%, cơ giáp tổn hại 70%, tầng phòng hộ bên ngoài hoàn toàn bị phá vỡ, thỉnh cầu chi viện!"

Cao Duệ lạnh lùng nghiêm nghị, không những không lo lắng, ngược lại còn có chút kích động khát máu, "Tỉ lệ tổn hại 70%, vô dụng thôi, ngươi ở rất gần Bùi Hành Ngộ, quay đầu tăng tốc độ tối đa đâm vào hắn đi."

Lãnh Tương ngẩn người trong chốc lát, đây khác nào tự sát?

Cao Duệ nhìn vị trí tàu chỉ huy của Bùi Hành Ngộ trên thiên văn, khẽ liếm môi, "Nhanh lên!"

Lãnh Tương, "Vâng!"

Giọng vừa dứt, Lãng Tương nhắm mắt lại hít sâu một hơi, điều khiển cơ giáp xoay hướng, đẩy công suất lên mức ba, tốc độ vun vút lao thẳng về phía tàu chỉ huy của Bùi Hành Ngộ!

Cận Nhiên bỗng chỗng bật thẳng dậy.

Hạ Tinh Lan bị y làm cho hoảng sợ, suýt chút nữa ngã ngửa ra sau, vội vàng ôm bàn nhìn y, chỉ thấy Cận Nhiên căng thẳng, hai môi mím chặt, mắt cũng híp lại.

Cậu nghiêng người nhìn thử, buột miệng thốt lên, "Tư lệnh cẩn thận!"

Lời nói của cậu Bùi Hành Ngộ không nghe thấy, chiếc cơ giáp kia đã ở cự ly rất gần với tốc độ nhanh khủng khiếp, tàu chỉ huy không có hệ thống vũ khí, nếu bị đâm trúng sẽ là đồng quy vu tận!

Tống Tư Thâm cũng nhìn la bàn, ngón tay chần chừ đặt trên bàn điều khiển, hàm răng cắn chặt như đang chịu đựng một cuộc xung đột tâm lý nào đó.

Giọng của Lạc Tân Dương phát ra từ bộ đàm, "Tư lệnh cẩn thận! Có một cơ giáp muốn đánh lén từ tọa độ 754 Đông 847 Bắc! Tôi qua đó giúp ngài!"

Âm thanh của Bùi Hành Ngộ vẫn bình tĩnh dị thường, "Không cần, phía sau Tống Tư Thâm có một cơ giáp cỡ trung, chú ý yểm trợ cho cậu ấy."

Hắn nói, ánh mắt dừng trên la bàn đánh giá một chút đường di chuyển của đối phương, cơ giáp không còn vũ khí liền bị bỏ rơi dùng đòn tự sát.

Sau khi cuộc diễn tập chính thức bắt đầu sẽ không thể nhận tiếp viện từ những mặt khác được nữa, bởi vậy cần tránh tổn hại cho cơ giáp, nếu là tự sát vậy chắc chắn sau này sẽ không còn dùng được nữa, tỷ lệ hư hỏng cũng không thể nào sửa chữa được.

Ngón tay Cận Nhiên siết chặt lưng ghế, trên mu bàn tay cũng nổi lên những đường gân xanh, hơi thở y bất giác trầm xuống, không tự chủ mà tản ra một ít tin tức tố Bạch xạ hương trắng, khiến cho Bộ Ngu vừa mới bước vào liền lập tức nhíu mày.

"Cận Nhiên, thu hồi tin tức tố."

Cận Nhiên quét mắt qua anh một cái, trực tiếp phớt lờ.

Bùi Hành Ngộ nheo mắt nhìn đầu cơ giáp của đối phương, hắn đột ngột chỉ huy chiến hạm quay qua một góc 90 độ rồi lại nhanh chóng quay về, hắn có thể di chuyển đến mười vị trí, mà mười vị trí này có thể tránh khỏi va trúng cái cơ giáp kia.

Trái tim Cận Nhiên đập thình thích rồi lại rơi trên mặt đất, lồng ngực có chút đau, nhưng sau đó y cũng thở phảo nhẹ nhõm.

Bùi Hành Ngộ thực sự rất mạnh, bất luận là chiến thuật chỉ huy hay thao tác điều khiển đều khiến người ta không địch nổi, nếu hắn không phải là một Omega, không cần trăm phương nghìn kế che giấu thân phận mình, vậy thành tựu của hắn đâu chỉ dừng lại ở một chức tư lệnh Tử Vi Viên.

Cận Nhiên chống cằm nghĩ, nếu hắn là Alpha...Y đột nhiên dựng thẳng người, sở dĩ hắn cũng Cận Thiệu Nguyên giao dịch có phải là vì thân phận Omega hay không?

Một Omega muốn bước vào trong quân ngũ chỉ cần dùng thuốc ức chế liền không thành vấn đề, tuy là trường quân đội cũng chẳng sao cả, nhưng bước đầu tiên để qua vòng sát khảo chính là cảm ứng tin tức tố, điều này làm sao có thể giấu được.

Hắn kết hôn với y là vào năm năm trước, là ngay trước khi hắn bước lên tàu Thiên Kỷ, vậy hợp đồng hôn nhân có phải chính là dựa vào điều kiện này?

Cận Nhiên nhíu mày thật chặt, đối đồng tử xám bạc lại khóa chặt lấy Bùi Hành Ngộ trên màn hình, năm đó kết hôn y không nhìn kỹ hắn một lần, cho nên mới không phát hiện ra hắn kỳ thật chính là Omega.

Nếu như hắn cùng Cận Thiệu Nguyên giao dịch là lợi dụng lẫn nhau chứ không phải Cận Thiệu Nguyên sắp xếp hắn bên cạnh y...

Cận Nhiên rơi vào trầm tư, y nhớ ra Bùi Hành Ngộ có một cô em gái rất phức tạp, cần rất nhiều thuốc quý mới có thể chữa trị, vậy chính là vì tiền sao? Không hề liên quan đến quyền lực?

Bùi Hành Ngộ vẫn luôn một mực nói với y thời gian còn chưa tới, thà để y bóp chết chứ tuyệt đối không chịu ly hôn.

Hoắc Nhĩ đều đồn rằng Bùi Hành Ngộ gây ra vụ nổ cho tàu Thiên Kỷ, sau đó cưỡng chiếm Tử Vi Viên, cho nên...tham luyến quyền vị?

Cận Nhiên nhìn chằm chằm Bùi Hành Ngộ, cố gắng tìm ra một câu trả lời, y vô thức miết qua chiếc nhẫn trên ngón tay, nhưng từ đáy lòng lại có một giọng nói yếu ớt phủ định y.

Trong khoảng thời gian y tiếp xúc với Bùi Hành Ngộ, người này, rõ ràng đã an toàn đi qua điểm chuyển tiếp, thế nhưng lại vội vã trở lại bất chấp nguy hiểm.

Để xoa dịu tin tức tố cho mình, hắn đã bí mật trích máu, nếu không phải bởi vì đánh nhau mới bị phát hiện liệu hắn còn giấu giếm đến bao giờ.

Hắn sẽ cổ vũ khích lệ khi Chu Thước thiếu tự tin, sẽ lấy khoan dung mà đối xử với Hạ Tinh Lan, chỉ có đối với mình lại vô cùng hung dữ, động một chút liền đem y tống vào khu tạm giam.

ĐM?

Tại sao!

Cận Nhiên hừ một tiếng, Bùi Hành Ngộ đối với ai cũng đều thật tốt, duy chỉ đối với y là phi thường lạnh nhạt, nếu thật không muốn ly hôn, vậy chẳng phải nên đối với y nhẹ nhàng mới đúng?

Cận Nhiên liếc nhìn Bùi Hành Ngộ trên màn hình, nghĩ lão tử là người của anh chắc, không bênh vực thì thôi lại còn trừng mắt với tôi.

Đột nhiên Cận Nhiên lại nghĩ tới những gì Bùi Hành Ngộ đã nói, "Cậu có muốn trở thành một quân nhân, vì vinh quang trên vai mà vứt bỏ sinh mệnh hay không." Ngay cả câu nói nhẹ tới mức gần như không thể nghe thấy y cũng nghe rõ, "Nếu có một ngày tôi...tôi hi vọng cậu có thể gánh vác Tử Vi Viên."

Một kẻ tham quyền bất chấp sống hết của cấp dưới có thể nói ra những lời như thế sao? Hay là anh ta lại đang âm mưu điều gì?

Cận Nhiên chợt trở nên rối bời, ngón tay vòng quanh chiếc nhẫn trong găng tay, mi mắt rủ xuống – Chị, người nói xem Bùi Hành Ngộ rốt cuộc có phải người đầu xỏ hay không?

Em lại thấy anh ta không giống thế.

Cận Nhiên thở dài một hơi, còn chưa kịp ngẩng đầu thì chợt nghe thấy tiếng kinh hô, ngay sau đó cánh tay bị nhéo mạnh một cái đau điếng, "Nhiên ca!! Nhiên ca, mau xem, tư lệnh có gì đó không đúng!"

Cận Nhiên nhanh chóng nhìn lên màn hình theo dõi, Bùi Hành Ngộ vẫn đang đứng bên chiếc bàn pha lên, trước mặt hắn là quỹ đạo cơ giới của thiên văn đang vận động, ngón tay vẫn đặt lên mép bàn như trước, nhưng cả người đều hơi lay động, hai mắt nhắm chặt như đang cố gắng bảo trì thanh tỉnh.

Qua màn hình có thể thấy rõ gân tay trên mu bàn tay nổi lên, sắc mặt nhợt nhạt, lông mi khẽ run, sau đó hai chân mềm nhũn nửa quỳ xuống đấy che miệng, một ngụm máu tươi từ kẽ ngón tay trắng nõn chảy ra.

Trong giây tiếp theo, tín hiệu của tàu chỉ huy lập tức bị cắt đứt!

"Bùi Hành Ngộ!" Cận Nhiên đột ngột đứng dậy lao thẳng đến của cabin mô phỏng, nghĩ đến khoảnh khắc Bùi Hành Ngộ quỳ xuống, trên tay còn mang theo vệt máu đỏ chói mắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro