Chương 7 : Bôi thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cắn ngài rồi, qua đưa thuốc cho ngài."

------------------------------

Cận Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Tân Dương, không phản ứng.

Lạc Tân Dương với y đánh qua một trận, quan hệ hiện tại không tốt lắm, ngoài sáng trong tối theo sát y phân cao thấp nhưng cũng không dám quá mức lộ liễu, chỉ có thể dè dặt tìm chút chuyện phiếm để nói cho thoải mái.

"Ai, cậu nói Bùi tư lệnh sao lại điều cậu tới bên cạnh ngài ấy cơ chứ? Hơn nữa cậu rõ ràng là tin tức tố cấp S, có phải tư lệnh của chúng ta hoa mắt rồi không? Hay là đang làm bừa?"

"Về sau cậu không thể cùng bọn tôi huấn luyện chung trên chiến trường nhưng mà đi theo Bùi tư lệnh cũng tốt lắm, có điều chỉ sợ ngài ấy nhín trúng cậu rồi đó, cẩn thận kẻo bị đánh dấu nha, ha ha ha."

"Tin tức tố khiếm khuyết cấp S, ha ha ha, Cận Nhiên cậu đây là may mắn hay bi thảm thế, phó quan ha ha ha ha phó quan, mẹ nó một phó quan tốt nghiệp thành tích 97.3, trâu bò, không hổ là Nhiên ca, ha ha ha ha ha."

Cận Nhiên đi ở đằng trước không thèm để ý bọn họ, Lạc Tân Dương lại đi theo sau lải nhải khiến y chán ghét, "Cận Nhiên, không phải cậu nói mình thích Alpha à? Nghe nói Bùi tư lệnh chưa từng dẫn dắt ai làm cảm ứng tin tức tố đâu, có thể ngài ấy là một Omega đó, sao cậu không thử xem? Nói không chừng ngày nào đó cậu liền...fuck, cậu làm gì thế?"

"Cái đệt mẹ !!"

"Tao thèm vào !!!"

Cận Nhiên vẻ mặt vô cảm, quay đầu nhìn Lạc Tân Dương bị y đạp ngã lăn trên mặt đất, giơ chân nhắm trúng bộ vị trọng yếu của hắn mà đạp xuống. Lạc Tân Dương vội vàng đưa tay ra bảo vệ, "Cận ...Cận Nhiên, cậu đừng xằng bậy."

Gót giày rơi xuống cách hắn nửa thước, đôi mắt xám bạc của Cận Nhiên tràn ngập lãnh ý, "Sủa tiếp."

Lạc Tân Dương kinh hồn bạt vía nhìn đôi giày quân đội có bao nhiêu cứng chắc của Cận Nhiên, nếu một cước này đạp xuống, đừng nói hắn là Alpha, hắn ngay cả mạng sống cũng không còn.

"Không nói...tôi không nói nữa, cậu trước hết thu chân về đi."

Cận Nhiên cũng không phải khăng khăng ép tất cả câm miệng, nhàn nhạt thu chân lại giẫm "bốp" một tiếng trên mặt đất, "Còn đem tao đặt một chỗ với Bùi Hành Ngộ thì cẩn thận cái mạng của mày, cút!"

Lạc Tân Dương lồm cồm bò dậy trốn xa, mấy người phía sau cũng đứng lên chỉnh lại quân trang, mắng Lạc Tân Dương, "Con mẹ nó mày còn đi được hay không?"

Lạc Tân Dương không dám bất mãn với một cước của Cận Nhiên, buộc phải cắn răng quay đầu nhận lỗi, "Tôi sẽ chú ý."

Náo loạn ầm ĩ một phen, mỗi người tự trở về ký túc xá của mình.

Chung Quản tựa lưng ngồi trước cửa cabin nhỏ của mình, hỏi Cận Nhiên, "Cận Nhiên, cậu mạnh như vậy sao Bùi tư lệnh không cho cậu ở lại đội hành động, đưa cậu tới bên cạnh anh ta để làm gì nhỉ?"

Ngón tay Cận Nhiên thoáng khựng lại, quay lưng về phía cậu, khẽ cười, "Làm sao tôi biết được tên đó có bệnh gì?"

"Nhưng tôi cảm giác thái độ của Bùi tư lệnh đối với cậu có vẻ rất lạnh nhạt, cậu trước đó không làm gì mất lòng đối phương đấy chứ, anh ta chẳng lẽ đang có ý chỉnh cậu?" Chung Quản nghĩ không ra, Cận Nhiên mạnh như vậy, vì cái gì không được phân vào quân đoàn, cái này cũng quá bất công rồi đi!

Trái lại Cận Nhiên không những cảm thấy không bất công, y lại cho rằng lần này chó ngáp phải ruồi, Bùi Hành Ngộ an bài thực con mẹ nó đúng ý y, y còn đang lo không biết làm sao để tiếp cận Bùi Hành Ngộ đây.

Y cởi găng tay bên tay phải, nhìn chiếc nhẫn màu xanh ngọc trên ngón trỏ, trong lòng thầm nói, "Yên tâm, em sẽ bắt Bùi Hành Ngộ cho chị một lời giải thích."

Chung Quản vẫn muốn nói điều gì đó, nhưng thấy Cận Nhiên rõ ràng không có hứng thú muốn tiếp lời, đành nuốt lại.

Tống Tư Thâm ở một bên đọc sách, nghe vậy liếc mắt qua, hắn và Cận Nhiên lúc ở trường quân đội là bạn chung phòng, ngẫu nhiên cũng biết được chút chuyện liên quan đến hôn nhân của y và Bùi Hành Ngộ, nhưng không quá rõ, rốt cuộc sự tình bên trong ra sao thì chỉ có Cận Thiệu Nguyên mới biết.

Cận Nhiên với tay lấy một miếng bánh kem bé nhét vào miệng anh bạn nhỏ bên cạnh, mỉm cười xoa xoa đầu cậu, thấp giọng nói, "Bảo bối, dám ra ngoài kể lung tung chuyện ca ca không ly hôn được, ca ca liền giết cậu."

Tống Tư Thâm trợn mắt nuốt miếng bánh kem vào miệng, mắng y, "Đồ thần kinh!"

Cận Nhiên nghiêng đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, không giống như những chiến hạm khép kín khác, Tử Vi Viên được thiết kế có rất nhiều cửa kính trong suốt, từ góc độ của y vừa khéo có thể thấy được chiến hạm của Bùi Hành Ngộ.

Bùi Hành Ngộ hơi cúi người chống một tay lên bàn, Cận Nhiên không nhìn rõ hắn đang làm cái gì.

Chậc.

Bùi Hành Ngộ ở trong phòng chỉ huy nghiên cứu bản đồ tích hợp của Tinh tế không gian, Liên Bang đối với hắn vô cùng đề cao cảnh giác, động một cái cũng có thể khiến bọn họ sinh ra cảm giác nghi ngờ hắn muốn tạo phản.

"Tư lệnh, tin tức tố của ngài có dao động."

Bùi Ngộ Hành cúi đầu liếc nhìn "công nhân quét rác" Độc Uyên, đưa tay sờ gáy, nơi đó có chút sưng lên, lúc hắn thu tay còn mang theo cỗ mùi Lan hoàng thảo rất nhạt.

"Ngụy trang thân phận tiến vào quân đoàn là vi phạm quân luật, ngoài ra nếu như thân phận Omega của ngài bị lộ ra, chiến hạm từ trên xuống dưới đều là Alpha, ngài sẽ rơi vào tình trạng đặc biệt nguy hiểm." Độc Uyên nói.

Bùi Hành Ngộ rũ mi, hắn tự biết, cải trang thành Alpha tiến vào quân đoàn sẽ phải nhận lấy những loại hậu quả ra sao, không chỉ mình hắn, ngay cả Tử Vi Viên cũng có khả năng bị tiêu hủy.

"Có thuốc ức chế nào mạnh hơn không?"

Người máy Độc Uyên lấy ra một mũi tiêm, Bùi Hành Ngộ nghiêng đầu để lộ chiếc gáy đã sưng quá mức bình thường. Một mũi này hạ xuống, hắn lập tức nhíu mày, không nhịn được mà đau đớn kêu lên một tiếng, từng dòng dịch thuốc lạnh lẽo được truyền vào tuyến thể của hắn.

Tin tức tố đang xung động bị trấn áp, mùi Lan Hoàng Thảo cũng nhạt đi, dần dần không ngửi thấy nữa. Bùi Hành Ngộ dựa người vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Cận Nhiên chỉ cắn một ngụm tin tức tố của hắn đã tán loạn sôi trào, may mắn hắn tỉnh táo nhanh chóng đánh ngất y, Độc Uyên lại giúp hắn khống chế tin tức tố, ngăn chặn kịp thời không để thân phận Omega của hắn bị lộ ra.

Trí nhớ của Cận Nhiên trong Kỳ Dịch Cảm căn bản trống rỗng, hoàn toàn không phát hiện ra hắn là Omega.

Nếu thân phận Omega bị phơi bày, Cận Nhiên nhất định sẽ dùng lý do này để ép hắn ly hôn. Hắn vẫn chưa điều tra rõ nguyên nhân Thiên Kỷ phát nổ, còn cả tung tích của cha mẹ hắn.

Tuyệt đối không thể để Cận Nhiên biết!

"Hạt thời gian chính xác mười giờ, có yêu cầu kết nối liên lạc với Liên Bang hay không?"

"Yêu cầu kết nối."

Bùi Hành Ngộ dựa vào lưng ghế, nhìn màn hình ba chiều nhấp nháy hai cái, sau đó một lão nhân gia xuất hiện, lần này là một lão nguyên soái đích thân nói chuyện cùng hắn.

Bùi Hành Ngộ cười khẩy, "Làm sao? Cảm thấy tôi muốn tạo phản, ngay cả lão nguyên soái cũng tự mình tới?"

"Cậu bớt kiểu nói chuyện chói toi đó đi." Lão nguyên soái hắng giọng một cái, sắc mặt nguội lạnh hỏi hắn, "Ta nghe nói cậu phá tan đội hình ban đầu của đội hành động rồi, chỉ giữ lại vài người thành lập Đội Thiên Xu chính thức, cậu đang nghĩ gì vậy hả?"

Bùi Hành Ngộ nói, "Là các người giao cho tôi được toàn quyền sắp xếp, bây giờ nếu ngài cảm thấy bất hợp lý, tôi có thể đích thân giúp bọn họ làm thủ tục cuốn gọn trở về Hoắc Nhĩ ngay lập tức."

Lão nguyên soái đánh giá nét mặt Bùi Hành Ngộ, tức tới run tay, "Tìm kiếm Ngôi Sao Thiên Hà có bao nhiêu khó, cậu đến cùng có để tâm hay không?"

Bùi Hành Ngộ thản nhiên đáp, "Không."

Ngôi Sao Thiên Hà chỉ là một truyền thuyết, không ai biết rốt cuộc nó ở nơi nào, tài liệu ghi chép có tới mấy trăm bản, mỗi bản lại diễn giải bất đồng chẳng giống nhau.

Từ việc ghi chép rằng nó có thể mở ra một nền văn minh Tinh Tế mới cho đến việc nó chứa đựng một nguồn năng lượng khổng lồ, thậm chí chạm vào nó một cái liền có thể khởi tử hồi sinh, ... dạng thuyết pháp gì cũng đều có.

Những phát ngôn đồn đãi như vậy cũng tin được, không sợ bị cười cho thối mũi?

Lão nguyên soái biết hắn đang cố ý chọc cho mình tức giận, ông ta ổn định lại tâm tình, hỏi hắn, "Nghe nói Ngôi Sao Thiên Hà chính là chìa khóa có thể mở ra cánh cổng Tinh Tế, cậu không chừng có thể lấy lại ký ức của mình."

Bùi Hành Ngộ cười lạnh, "Ngài đang tự an ủi mình bằng ảo tưởng* sao, không sợ chính mình tự nghẹn chết? Người của "kế hoạch Tinh Quan" đang ở đâu, ngài tìm thấy chưa? Ở trước mặt tôi nói những chuyện này, là Liên Bang hay ngài không cần mặt mũi nữa?"

*Xuất phát từ câu thành ngữ "充饥画饼" /chōng jī huà bǐng/ sung ki họa bính: một phép ẩn dụ tự an ủi bản thân bằng những điều không tưởng, không có thật.

"Cận Nhiên yêu cầu muốn tiến vào phòng chỉ huy, cấp quyền cho phép hay không?" Độc Uyên thình lình lên tiếng.

Ngón tay gõ trên bàn của Bùi Hành Ngộ thoáng dừng, hắn ngước mắt nói với lão nguyên soái, "Chuyện đội Hành động Thiên Xu tôi tự có tính toán riêng, còn thử nhúng tay vào việc này lần nữa, ngay ngày mai tôi sẽ ném trả toàn bộ về Hoắc Nhĩ cho các người."

"Độc Uyên, ngắt kết nối."

"Bùi Hành...!!"

Bùi Hành Ngộ bóp bóp sống mũi, thoáng mệt mỏi thở ra một hơi, lại nói với Độc Uyên, "Để Cận Nhiên vào."

Cận Nhiên đi tới, trước tiên hướng hắn thẳng người nghiêm chỉnh chào theo nghi thức quân nhân, "Trưởng quan."

"Cậu bây giờ tới làm gì?"

Cận Nhiên tiến lại gần, không ngửi thấy mùi Lan Hoàng Thảo, khẽ nhướng mi nói, "Hôm qua tôi cắn ngài mà, tới bôi thuốc giúp ngài thôi."

Bùi Hành Ngộ thu lại cánh tay đang đặt trên bàn, "Không đáng ngại."

Động tác của Cận Nhiên nhanh hơn hắn một bước, kéo lấy tay hắn, nhìn vết răng sâu hoẵm trên mu bàn tay, đã sớm kết vảy.

"Tôi cắn anh một cái, anh đánh tôi ngất xỉu, chúng ta hòa nhau." Cận Nhiên một tay giữ tay hắn, tay kia mở hộp thuốc, đổ một ít lên trên.

Bùi Hành Ngộ nhíu mày, bản năng run lên một cái đoán chừng rất đau, động tác của Cận Nhiên hơi chậm lại, xong xuôi nhanh chóng ném bình thuốc lên bàn, kéo băng gạc quấn quấn vài vòng nhìn xấu đau xấu đớn.

Nửa tiếng sau.

Bùi Hành Ngộ thấy y không có ý định rời đi, nhịn không được hỏi, "Cậu còn việc gì?"

Cận Nhiên đáp, "Có, đương nhiên có, Bùi tư lệnh, ngài trắng trợn đem tôi trở thành phó quan lưu lại bên người là muốn làm cái gì? Muốn cùng tôi bồi dưỡng tình cảm? Hay là cảm thấy luyến tiếc không muốn cùng tôi ly hôn?"

Bùi Hành Ngộ cắt ngang lời y, mặt mày vẫn lạnh nhạt như cũ, "Không ai muốn bồi dưỡng tình cảm với cậu cả, chức vụ này của cậu là tôi suy tính cặn kẽ mới ra quyết định."

Cận Nhiên kéo ghế ngồi xuống, chống cằm nở nụ cười, "Ài, phó quan phải làm những gì chứ? Anh thì quên đi, tôi không có hứng thú."

Chân mày Bùi Hành Ngộ nhanh chóng nhíu lại rồi giãn ra, từ chối tiếp nhận câu nói cợt nhả này.

Hắn ngẩng đầu đối mắt với Cận Nhiên, xác định y cũng đang nhìn mình mới nói, "Phụ trách quản lý số liệu, điều phối công tác thống kê trên chiến hạm, phối hợp với cấp trên khảo sát, xử lý chỗ vật phẩm bổ sung, truyền đạt lại mệnh lệnh liên quan, gửi và nhận thư tín tài liệu của từng quân đoàn, và canh cửa."

Cận Nhiên nghe xong, vất vả nửa buổi mới minh bạch, "Không phải, anh nói nhiều như vậy, tôi có chỗ nào khác con cu li?"

Bùi Hành Ngộ nói, "Cậu không làm tôi cũng không ép cậu, còn có các sĩ quan phụ tá khác làm, cậu có thể ở Tử Vi Viên rảnh rỗi ba năm, thời điểm đúng hạn, tôi sẽ cùng cậu trở về Hoắc Nhĩ ly hôn."

Cận Nhiên nghe một lời này thì bật cười, "Làm cu li đúng không? Để tôi xem xem anh có thể chịu được sự hầu hạ của tôi đến bao giờ."

Bùi Hành Ngộ khẽ gật đầu, lại hỏi y, "Tôi thấy hồ sơ cá nhân của cậu có nửa năm bỏ trống, tại sao lại tới Tử Vi Viên?"

Cận Nhiên ngửa người về sau, hai tay đệm sau gáy, nói, "Làm sao, muốn thay Cận Thiệu Nguyên dò hỏi tôi?"

Bùi Hành Ngộ nói, "Tôi sẽ không nói với Cận bộ trưởng, giữa hai người có mâu thuẫn gì tôi không quan tâm, là tôi hỏi riêng cậu."

Cận Nhiên giễu cợt đáp, "Anh muốn hỏi riêng tôi, là đang thật sự xem mình là vợ tôi sao? Truyền lại với Cận bộ trưởng, Cận Nhiên tôi đúng là hai mắt không tốt, có điều, dù tôi bị mù cũng sẽ không muốn anh, hiểu chưa?"

Bùi Hành Ngộ hơi nâng cằm, lạnh lùng trả lại y một câu châm biếm, "Tôi cũng không có ý định gì với cậu, hiện tại, ra ngoài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro