Chương 8 : Hôn anh?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ai muốn hôn anh, thần kinh!"

------------------------------

Bùi Hành Ngộ nói xong, Cận Nhiên bất chợt đứng lên đi tới, còn chưa kịp nói gì, cửa khoang phòng chỉ huy đã vang lên tiếng nhắc nhở, Mạnh Như Tiền ở bên ngoài nói, "Tư lệnh."

"Aiyo, Tư lệnh, cấp dưới của anh đang gọi anh kìa." Cận Nhiên bỗng cười một tiếng, chẳng những không đi, ngược lại từng bước tới gần đẩy hắn trên mặt bàn pha lê, vươn tay nắm lấy cổ áo quân phục, nói, "Nếu như cấp dưới của anh hiện tại đi vào nhìn thấy tôi đang hôn anh, hoặc là...ôm anh, anh nói xem chuyện gì sẽ phát sinh đây?"

Bùi Hành Ngộ chặn cổ tay y, ngón tay lạnh ngắt đè lên động mạch, Cận Nhiên khẽ cau mày, cúi đầu nhìn những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh đang bấu chặt vào mép bao tay màu đen của mình, cùng với giọng nói lạnh lẽo bên tai.

"Cận Nhiên, cậu dám!"

"Anh có muốn thử một chút xem tôi có dám hay không?" Cận Nhiên đứng thẳng người, nghe Mạnh Như Tiền ở bên ngoài từng tiếng thúc giục, ý vị thâm trường gọi hắn, "Bùi trưởng quan."

Khóe mắt Bùi Hành Ngộ đỏ ửng, trong không gian cabin rộng lớn bọn họ vẫn có thể thấy rõ tiếng thở của đối phương, đan xen giao hòa. Cận Nhiên không khỏi cáu kỉnh trước cái nhìn của hắn, hất tay ra khỏi cổ áo hắn.

"Ai muốn hôn anh, thần kinh." Nói xong xoay người cất bước rời đi.

[=)))) Nhớ câu này đấy con trai.]

Mạnh Như Tiền lúc tiến vào lướt qua Cận Nhiên, ngơ ngác chỉ chỉ y rồi chỉ chỉ mình, "Gì thế, hai người vừa cãi nhau à?"

Bùi Hành Ngộ giật giật cổ tay, "Có việc?"

Mạnh Như Tiền lúc này mới nhớ tới chính sự, vừa nâng cổ tay phát dữ liệu lên màn hình ảo vừa nói, "Đây là số liệu tổng hợp độ chấn động của Tử Vi Viên ngày hôm đó, tôi không thu thập được những mảnh nhỏ vật chất vỡ vụn, chỉ có thể căn cứ vào mức độ chấn động của thân tàu và tàu mẹ để tìm ra nguyên nhân."

Bùi Hành Ngộ ngẩng đầu nhìn, Mạnh Như Tiền tiếp tục nói, "Tôi đã xem video phân tích số liệu và video của tháp giám sát bên này, từ nhiệt độ cháy, đun nóng rồi đến tự phân hủy, giống như là vũ khí mang năng lượng pháo hạt nhân vậy, lực trùng kích rất mạnh."

Bùi Hành Ngộ xem số liệu, đợi anh nói tiếp.

Mạnh Như Tiền thận trọng đánh giá, "Thử một chút phản ứng rung chuyển của sóng điện thì cũng xấp xỉ một trăm năm mươi khẩu pháo năng lượng đồng thời bắn qua đây."

Bùi Hành Ngộ nghe anh nói xong mới đưa ra ý kiến, "Cấp bậc vũ khí sẽ gây ra mức độ tấn công khác nhau thông qua các mức năng lượng, khiến đối tượng trúng đạn bị đốt nóng, cắt, phân hủy và bay hơi, nhưng đó là sự cháy tự phát, điều này không phù hợp với suy luận."

Đây cũng là điều khiến Mạnh Như Tiền không hiểu được, gật đầu nói, "Chưa thể phân tích nó là gì, chỉ có thể suy luận đại khái đây là một loại vũ khí nào đó, có điều vũ khí cần phải được trang bị chuyên chở trên tàu chiến, không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện rồi bay tới, nhưng chúng ta không phát hiện được có hạm đội nào tới gần, coi như nó có ở ngoài phạm vi của tháp giám sát, động năng của pháo năng lượng cũng không thể chống đỡ xa như vậy được."

Cho dù có chống đỡ được, cũng không có khả năng xuyên qua ba cái chiến hạm bảo vệ, một đường đâm thẳng công kích vào tàu mẹ.

Nếu đây thực sự là một loại vũ khí mới, vậy tình cảnh của Tử Vi Viên sẽ rất nguy hiểm. Liên Bang sợ hắn tạo phản, quân nhu tiếp viện sẽ thiếu đi hai cân, quả thực là xén đông cắt tây.

Bùi Hành Ngộ có thể nói với Liên Bang không cần cấp vũ khí quân bị, tự mình nghiên cứu, nhưng mà kinh phí nghiên cứu lại cho ít vô cùng, không trách Mạnh Như Tiễn há mồm ngậm miệng oán giận như thế, Liên Bang ngay cả mấy trăm tinh tệ tiền cũng tính toán chi li với bọn họ.

"Cậu có mang theo dữ liệu giám sát của ba tàu hộ vệ Thiên Thương, Thiên Việt và Huyền Qua luôn không?" Bùi Hành Ngộ hỏi.

Không nhắc thì không tức, vừa nói Mạnh Như Tiễn liền buồn bực, thực sự là trước có sói sau có hổ, hải tặc vũ trụ trong Tinh Tế không gian phía trước đang nhìn chằm chằm vào Bùi Hành ngộ, phía sau lại thêm một Liên Bang gây trở ngại đủ đường.

"Thiên Thương lần trước bị "Tham Lang" đánh lén, tháp giám sát vẫn chưa sửa xong, cái đám hải tặc chết tiệt này không biết Tử Vi Viên chúng ta nghèo rớt mùng tơi hay sao? Có phải thèm sữa mẹ hay không? Có muốn lão tử cởi hết áo ra cho bọn chúng hút sữa không?"

Bùi Hành Ngộ nhịn không được bật cười, Mạnh Như Tiền sửng sốt, "Áh, Bùi tư lệnh, ngài vừa mới cười sao?"

"Không hề." Bùi Hành Ngộ ho nhẹ một tiếng, hỏi anh, "Cơ giáp cổ của Quân đoàn 11 đến chừng nào nào mới phá mở được?"

Mạnh Như Tiền lắc đầu nói, "Phá không được, cơ giáp kia nói ít thì cũng tới bảy, tám tầng mật mã, mỗi tầng lại bao gồm mười hai bộ dữ liệu khác nhau. Đừng nói tới Thần, cho dù đại Thần cũng không giải được."

Bùi Hành Ngộ dừng lại một chút mới bảo, "Liên Bang nói nếu mở khóa thành công sẽ cung cấp cho chúng ta chín ngàn vạn tinh tệ làm nghiên cứu, mở được cơ giáp còn cho thêm ba ngàn vạn."

Mạnh Như Tiền trầm mặc nửa giây, "...Được rồi, tôi chính là Thần!"

**

Cận Nhiên thành tích tuy cao, nhưng tổng điểm lại đội sổ, không ít người ngoài sáng trong tối trào phúng nói y cùng Bùi Hành Ngộ có gian tình."

Y ngược lại chẳng thèm quan tâm, nhưng Chung Quản thì phản ứng tương đối lớn, lại không dám oán giận Bùi Tư lệnh, không thể làm gì khác hơn là ngầm phẫn uất thay y bất bình.

"Mẹ nó bọn họ phách lối quá đáng, tin tức tố còn chưa có bằng cậu đâu!"

Cận Nhiên chậm rãi đi tới "phòng học", hôm nay bắt đầu chương trình huấn luyện ba tháng, sau khi quen thuộc với chiến hạm ai về chỗ người nấy, y với vị trí là phó quan phụ tá tư lệnh thì cái gì cũng phải biết một chút, liền đi theo học chung với mọi người.

"Bùi...Bùi tư lệnh."

Bùi Hành Ngộ mới vừa đi tới cửa cabin đã bị một thanh niên chạy tới ngăn lại, người này dáng dấp trắng nõn sạch sẽ, đoán chừng là đến bây giờ còn chưa học được cách thích nghi với trọng lực, bước đi lảo đảo nghiêng ngả vô cùng chật vật.

Bùi Hành Ngộ thoáng quét mắt nhìn cậu một cái.

"Bùi... Bùi Tư lệnh, đây là tôi... Bộ phận của chúng tôi là....." Thanh niên vốn rất sợ Bùi Hành Ngộ, càng khẩn trương càng lắp bắp, dứt khoát nuốt nước bọt không nói nữa, đem tư liệu đưa cho hắn, "Ngài xem."

Bùi Hành Ngộ nhận lấy, thấy cậu vẫn một mực khẩn trương, liền thuận miệng trấn an, "Đừng căng thẳng, tôi cũng không mắng cậu."

Thanh niên mặt hơi đỏ lên, khẽ "vâng" một tiếng, đứng ở bên cạnh chờ hắn xem số liệu nghiên cứu, ở trong lòng không ngừng tự nhủ, không đáng sợ không đáng sợ, Bùi tư lệnh đẹp mắt như vậy tuyệt không đáng sợ.

Bùi Hành Ngộ khẽ cau mày, liếc nhìn số liệu trong tay, khóe mắt mang theo ba phần lãnh ý.

Người thanh niên hít một ngụm khí lạnh, quan sát sắc mặt của hắn, trầm giọng hỏi, "Tư lệnh, có ... có vấn đề gì không? Đội trưởng Mạnh hôm nay ... hôm nay không có ở đây, bảo tôi đưa tài liệu tới cho ngài, sau đó xác nhận mọi thứ, nếu ổn thì...thì tiến hành giai đoạn nghiên cứu tiếp theo."

Bùi Hành Ngộ ngẩng đầu nhìn cậu ta, "Cậu rất sợ tôi?"

Người thanh niên theo phản xạ gật đầu lại lập tức lắc đầu, biết mình không thể che giấu phản ứng thực sự trước mặt Bùi Hành Ngộ, nên lúng túng xoa xoa lỗ tai, thì thào nói, "Là ... là có một chút sợ."

Bùi Hành Ngộ khẽ cười, đặt tay lên vai thanh niên, giống như trấn an, "Đừng căng thẳng, tên cậu là Chu Thước đúng không?"

Chu Thước mở to hai mắt, "Tư lệnh, ngài...ngài còn nhớ tôi!"

"Ừ, lần trước tôi đã xem tài liệu nghiên cứu và phân tích của cậu, nhìn ra được cậu rất có thiên phú. Biết đâu sau này cậu sẽ được học lớp của đội trưởng Mạnh, nhớ học hành chăm chỉ đừng để tôi thất vọng."

Chu Thước như được bơm máu gà, thẳng người hành lễ, "Rõ, Bùi tư lệnh!"

"Cận Nhiên, sao thế?"

Bước chân của Cận Nhiên đình chỉ, nhìn Bùi Hành Ngộ đang đặt cánh tay lên vai Chu Thước, trên khuôn mặt mang nụ cười khích lệ mà y chưa từng được thấy, trong đáy lòng như có cây kim đâm chích.

"Thủy tính dương hoa*"

*水性杨花 /shuǐ xìng yáng huā/ Thủy tính dương hoa : kiểu người ong bướm thích đi câu dẫn người khác, phóng đãng, lẳng lơ.

Chung Quan nghe không rõ, "Hả?"

Cận Nhiên âm thầm nghiến răng, hai tay nhét trong túi quần, gắng gượng thu hồi ánh mắt đặt trên người Bùi Hành Ngộ, "Không có gì, đi học."

"Ây, Cận Nhiên, vừa rồi ánh mắt cậu nhìn Bùi tư lệnh đáng sợ thế." Chung Quản đi theo y vào phòng học, rụt cổ nhỏ giọng, "Cảm giác như cậu muốn đem anh ta xé nát luôn vậy."

Cận Nhiên nghiêng đầu nhìn cậu, "Có sao?"

Chung Quản nuốt nước miếng, điên cuồng lắc đầu dưới cái nhìn uy hiếp của y, "Không có, không có."

**

Bùi Hành Ngộ cầm báo cáo trở về trạm chỉ huy, đây là bản nghiên cứu về hệ thống phòng thủ do Tử Vi Viên phát triển. Hệ thống phòng vệ của Tinh tế Liên Bang quả thực y như lời Cận Nhiên nói, chẳng khác nào sợi tơ nhện trong suốt mỏng manh, vây côn trùng thì được, nhưng vây một chiến hạm vũ trang thì đến cả một tiếng vang khi bị phá cũng không có.

Hệ thống phòng thủ này khác với cơ chế phòng thủ ban đầu, nó càng giống như "mượn lực đả lực", thường được gọi là "Thái cực quyền".

Hệ thống phòng thủ truyền tín hiệu từ trung tâm của tàu mẹ Tử Vi Viên, tức là con tàu chỉ huy, để tạo thành một vòng cung phóng xạ. Năng lượng đan xen và năng lượng nhận được sẽ được phân tán và thu hồi từ mạng lưới phóng xạ.

Đồng thời, phá hủy các chương trình thông minh khi kết nối với hệ thống của đối phương cùng một lúc.

Thật đáng tiếc, bọn họ đã thất bại sáu lần, nếu thêm một lần nữa e rằng việc xây dựng hệ thống bảo vệ sẽ càng khó khăn.

"Tư lệnh, vũ khí của Tinh tế Liên Bang đã tới trạm trung chuyển rồi." Độc Uyên nói.

Bùi Hành Ngộ nhìn lướt qua số lượng vũ khí được cung cấp trong năm nay, hiển nhiên nhiều hơn năm trước, "Kết nối bộ phận hậu cần yêu cầu Lâm Hoài Viễn dẫn người đến đó một chuyến."

"Báo cáo chỉ huy, Lâm Hoài Viễn từ sau kỳ nghỉ phép vẫn chưa quay về."

"..." Bùi Hành Ngộ suy nghĩ một chút, "Tôi sẽ trực tiếp đi."

"?" Độc Uyên từ một "người máy quét rác" mau chóng biến về nguyên hình, trở thành một cái khung xương y tế, đóng mở khớp hàm, tốc độ nói rất nhanh, "Ngài tự mình đi? Vũ khí bị mất không thành vấn đề, nhưng nếu như hải tặc thừa lúc ngài không trấn thủ ở Tử Vi Viên qua đây tấn công vậy chẳng phải hỏng việc rồi sao."

Bùi Hành Ngộ trầm ngâm, bên cạnh hắn toàn hổ sói vây quanh, vì một chút quân bị cũng không tới mức phải tự mình đi, nhưng lần này hắn đích thân đi là vì có một lý do khác nữa.

"Không có gì đáng ngại, chỉ cách một bước nhảy thôi, rất nhanh sẽ trở về."

**

"Nguyên soái, Bùi Hành Ngộ như vậy là không coi ngài ra gì, hắn cũng hơi quá đáng rồi!" Bộ trưởng Quân đoàn 11 Liên Kính Phong ngồi phía đối diện, chỉ thiếu điều đập bàn hất ghế.

Lão nguyên soái Phương Chí Hành nói, "Tính tình của hắn cậu mới ngày đầu được biết sao? Tức giận như vậy làm cái gì."

"Ta là thay ngài bất bình! Một cái Tư lệnh hạm trưởng nhỏ nhoi như hắn đứng trên có mỗi Chu Hoài Mậu chống lưng lại dám cùng ngài nói chuyện như thế, quả thực vô pháp vô thiên, thật sự cho rằng ở nơi trời cao nước xa liền có thể tự cao tự đại như vậy sao?"

Phương Chí Hành nhìn hắn, "Cậu muốn nói cái gì?"

"Tôi cho rằng Bùi Hành Ngộ sẽ không nghiêm túc thực hiện sứ mệnh tìm kiếm Ngôi sao thiên hà. Tìm kiếm Ngôi sao thiên hà là chuyện lớn không thể xảy ra sơ suất, nếu hắn bằng mặt không bằng lòng cố ý kéo dài mười năm, tám năm thì chẳng phải hỏng việc ư?"

"Nói tiếp."

Liên Kính Phong thấy lão nguyên soái dường như nghe lọt tai, nhấp một ngụm trà mới bắt đầu chậm rãi nói, "Hiện tại hải tặc không gian đang nhìn chằm chằm, năm ngoái lại có mười mấy tiểu hành tinh đã bị cưỡng chiếm, sớm muộn cũng sẽ đánh xuống Tinh tế Liên Bang chúng ta."

Đây rõ ràng là sự thật, lão nguyên soái thở dài, "Chu Hoài Mậu già rồi, thêm một thời gian nữa sẽ sớm thoái vị. Về phía Quân đoàn 17, Trịnh Đồng là một người tốt, không liên quan đến mình thì sẽ không mở miệng, đoán rằng sẽ không tiếp nhận chức vị Bộ trưởng, xuống chút nữa thì chỉ có một Bùi Hành Ngộ, tính khí của hắn khi làm tư lệnh đã phải gắt gao khống chế rồi, mà cho làm Bộ trưởng thì càng phải cẩn thận hơn."

Liên Kính Phong quay đầu nhìn bốn bề có chút vắng lặng, duỗi tay dùng hệ thống thông minh trên đồng hồ tạo ra một màng lưới căn cách với không gian bên ngoài, nói, "Bùi Hành Ngộ không thích hợp làm bộ trưởng, nhưng nếu tác chiến thì khó có người sánh bằng. Năm đó, một nhóm hải tặc can thiệp vào trạm giám sát không gian tinh tế, hắn dẫn theo bảy người và một chiến hạm nhỏ trực tiếp xông vào hang ổ của bọn cướp..."

Lão nguyên soái đột nhiên xua tay, ngăn cản hắn nói, "Hiện tại chưa phải thời điểm giải quyết Bùi Hành Ngộ, cậu cứ đợi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro