Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39: Thế thân tình nhân của ảnh đế (39)

🌱 Edit: Sivi

"Tại sao? Cậu muốn thay đổi kế hoạch à?" Hệ thống thấy khó hiểu.

Mạc Chi Dương hít một hơi, xoa xoa thắt lưng, mệt mỏi trả lời: "Tôi cảm thấy, bạch liên hoa dù chết cũng phải có ý nghĩa, nhưng ý nghĩa này không bao gồm việc bị mục tiêu nhiệm vụ làm đến chết."

Tự lấy thân ra thử nghiệm, Mạc Chi Dương rút ra được khẳng định:Thẩm Trường Lưu có khả năng đang đi trên con đường hắc hóa, nhưng hắn cũng không quá điên rồ, thường ngày vẫn rất dịu dàng, nhưng lên giường liền biến thành một người khác.

Nếu để hắn nhìn thấy mấy hình chụp đấy, cái eo này cậu coi như không có cũng được. Tên này thực sự là 32 tuổi đấy à?

"Được, tôi biết rồi nha." Hệ thống gật gật đầu, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bạch liên hoa thì rồi cũng sẽ có lão nam nhân trị.

Nhưng trên thực tế, mọi tính toán của Mạc Chi Dương coi như đổ sông đổ bể. Thẩm Trường Lưu cho người đi điều tra thu được cả một xấp ảnh, mà bên trong có mấy bức ảnh khá thân mật, thực ra cũng không tính là mờ ám cỡ nào, chỉ là hai người trong ảnh dựa vào rất gần.

Nháy mắt nhìn thấy mấy bức ảnh kia, Thẩm Trường Lưu nổi giận lôi đình, chỉ hận không thể đem thằng khốn Lục Lương Lân ra phanh thây xẻ thịt, hoặc là trực tiếp giống Tiêu Nhàn, bên ngoài chỉ biết là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng thực chất là bị ném xuống biển chết đuối.

Lúc này một nữ nhân mặc trang phục công sở, trong tay ôm một chồng văn kiện, đẩy cửa bước vào, nhìn Thẩm Trường Lưu trừng mắt với di động, sắc mặt u ám khó dò, chị mở miệng trêu đùa: "Nhìn gì mà ghê thế?"

"Chị Coco." Thẩm Trường Lưu đem điện thoại thu lại, từ sô pha đứng dậy: "Một chút phiền toái thôi."

"Thôi được rồi, nhiều năm như vậy, tôi cũng lấy đủ tiền từ tay cậu rồi." Chị Coco nói, đem văn kiện trên tay đưa cho hắn.

Lúc này một trợ lý nhỏ bưng hai ly cà phê đứng trước cửa, nghe tiếng nói chuyện bên trong vọng ra, cả kinh trừng lớn đôi mắt, nhanh chóng nhẹ chân chạy đi chỗ khác.

Đến thời điểm tăng ca buổi tối, lúc trong phòng ăn, tiểu trợ lý nhịn không được kể lại với bạn thân, hai người ngồi sát vào nhau nhẹ giọng nói chuyện: "Cậu biết không, tớ mới nghe thấy Thẩm Trường Lưu nói với chị Coco là anh ấy muốn dừng hoạt động."

"Cậu không phải nghe nhầm rồi chứ? Anh ấy đang hot như thế, tại sao lại muốn rút khỏi?" Người bạn tốt cầm ly cà phê trên tay, khó tin cùng nghi ngờ đều xuất hiện trên mặt.

Thấy nàng không tin, tiểu trợ lý nghĩ nghĩ, rồi hỏi: "Cậu có biết tập đoàn Thẩm gia không?"

"Biết chứ, đấy không phải là tập đoàn chuyên về bất động sản cũng như vận tải biển lớn nhất trong nước sao?" Cô cầm cà phê lên nhấm nháp, nhưng cô không mấy quan tâm đến những tin tức xa tận chân trời này, chuyện của Thẩm ảnh đế vẫn đáng để ý hơn.

Thấy bạn mình vẫn không hiểu , tiểu trợ lý hạ giọng, thì thầm vào tai cô: "Thẩm Trường Lưu, Thẩm gia tập đoàn!"

"Sẽ không phải chứ?!" Cô sợ tới mức suýt làm rơi ly cà phê xuống đất, đôi mắt mở lớn nghi hoặc: "Thật hay giả vậy? Ôi mẹ ơi, nhà anh ấy có nhiều tiền như vậy, ai ngờ còn chạy tới showbiz làm minh tinh? Nếu sớm biết thế thì tớ liều mạng cũng muốn ôm đùi anh ấy a!"

"Tớ cũng không ngờ mà. Chuyện này cậu không thể đi nói lung tung, biết không?" Tiểu trợ lý cũng chẹp miệng tiếc nuối: "Tớ mà biết sớm thì cũng muốn theo đuổi anh ấy. Thời này được mấy người lớn lên vừa đẹp trai, bên trong lại nhiều tiền như thế đâu."

Hoàn thành xong các thủ tục, Thẩm Trường Lưu về nhà, hợp đồng đã được giải quyết xong, phía sau có Thẩm gia âm thầm tạo áp lực nên mọi thứ đều không có gì trở ngại, hắn chỉ cần hoàn thành nốt bộ phim《 Đôi mắt nhân chứng 》liền hoàn thành xong sự nghiệp diễn xuất, hoàn toàn rời khỏi làng giải trí.

Về đến nhà, phòng khách tối đen như mực, có lẽ là người trong nhà còn chưa ngủ dậy, hắn đổi giày, khẽ khàng đi lên phòng ngủ chính ở tầng 2.

Đẩy cánh cửa ra, trong phòng nhàn nhạt ánh trăng thanh đổ bóng lên sàn nhà, bức màn gió bị kéo ra một nửa, người trên giường vẫn còn đang ngủ, hô hấp đều đều an ổn.

Hắn cẩn thận bước qua, ngồi vào mép giường ngắm nhìn Dương Dương của hắn. Cậu nằm nghiêng sang một bên, mái tóc mềm mại phủ lên trán, trông đáng yêu cực kì.

Thẩm Trường Lưu vén sợi tóc sang một bên, thơm nhẹ lên trán cậu. Người kia được cọ nhẹ chỉ khẽ ưm một tiếng, không bị giật mình tỉnh lại, chép miệng tiếp tục ngủ say sưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro