Chương 12- Thế giới 2: Bình hoa phản kích (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12- Thế giới 2: Bình hoa* phản kích (1)

Tác giả: Nhục Thiêu Mại

Editor & Beta: Tiêu

*bình hoa: Người chỉ có vẻ ngoài, không có tài năng gì.

Ngồi dậy từ trên giường, Hứa Ngôn lắc lắc đầu, huyệt Thái Dương của y nhức nhức, y đang ở đâu?

"Cầu Béo, thế này là sao!" Hứa Ngôn nhìn hoàn cảnh xung quanh, xác định đây là phòng của khách sạn, không có người nào sẽ bày trí nhà của mình như vậy cả.

"Ngôn Ngôn, tôi thấy chúng ta nên rời khỏi nơi này ngay lập tức mới được." Cầu Béo ngồi trên chăn, xấu hổ nhìn Hứa Ngôn.

"Là sao?"

"Bởi vì thân thể này đang chờ quản lý cấp cao của công ty..." Cầu Béo không nói nốt vế còn lại, Hứa Ngôn nhanh chóng thay quần áo.

Thay quần áo xong, Hứa Ngôn lập tức bế Cầu Béo lên, mở cửa phòng, nhìn quanh không thấy ai mới chạy tới phía cầu thang bộ, chậm rãi đi xuống tầng 1.

"Được rồi, truyền số liệu của thân thể này và thế giới này cho tao." Ôm Cầu Béo, Hứa Ngôn ngồi xuống một cái ghế tại công viên cách khách sạn không xa.

"Xét thấy cậu đã để lại một đường sống cho thế giới trước, lần này tôi chủ động đọc số liệu thế giới này cho cậu. Ngôn Ngôn cố gắng lên nha."

"Lắm lời!"

Dày vò Cầu Béo trong lòng một lát, Hứa Ngôn mới từ tốn xem số liệu của thân thể này.

Thân thể này tên là Bách Chu, năm nay vừa tròn 18 tuổi, là một thành viên trong nhóm nhạc POP, bởi vì đẹp nên có một ít fans, nhưng vì nhóm không mang đến lợi ích gì cho công ty nên công ty dự định cho hai thành viên phát triển theo con đường diễn xuất. Đáng ra, dựa vào gương mặt này của Bách Chu thì cậu có thể nổi tiếng rất nhanh, nhưng hỏng ở chỗ cũng là ở gương mặt này của Bách Chu quá đẹp lại bị lượng fans của nhóm làm mờ mắt, sau khi cậu nhận vai nam phụ của một bộ phim thì không những không hề mài giũa kỹ thuật diễn, đã thế còn hay ra vẻ kênh kiệu ở trường quay, làm mất lòng đạo diễn, biên kịch và một số tiền bối, bởi vậy mà tự chuốc lấy không ít tai tiếng và rắc rối.

Trong lúc Bách Chu lười biếng, thành viên cùng nhóm với cậu là Lâm Vũ lại được đạo diễn nhìn trúng mời đống một bộ phim điện ảnh nhờ sự nỗ lực của mình ở đoàn phim, cũng kết bạn với ông chủ công ty giải trí của bọn họ- Thạch Xuyên Hải, cũng nhờ vào sự nỗ lực của bản thân mà được Thạch Xuyên Hải coi trọng, cuối cùng trở thành người yêu của nhau.

Lúc này, nguyên chủ bắt đầu lao đầu trên con đường tìm chết, không cố gắng đóng phim, mập mờ với quản lý cáp cao của công ty, quyến rũ Thạch Xuyên Hải, mấu chốt là kỹ thuật diễn không hề tiến bộ, vẫn là một bình hoa.

Cuối cùng bị toàn thể dân mạng anti, bị Thạch Xuyên Hải hạ lệnh phong sát, đi theo một người đại diện là Trần Mỹ Phương chỉ biết dẫn mối, hầu người uống rượu mà sống qua ngày, cuối cùng chết trên giường của một doan nhân giàu có nhưng biến thái.

Mà Lâm Vũ thì được Thạch Xuyên Hải trợ giúp, ngồi lên vị trí ảnh đế, kết hôn với Thạch Xuyên Hải và được mọi người chúc phúc.

Ái chà, hình như thân thể này rơi vào kết cục như vậy thì cũng chẳng vô tội.

Ngôn Ngôn hơi không muốn hoàn thành nguyện vọng của thân thể này.

"Cầu Béo, tao cảm thấy thân thể này không hề đáng thương, không muốn hoàn thành tâm nguyện của cậu ta chút nào."

"Thứ cậu nhìn đến chỉ là một khía cạnh trong trí nhớ của Bách Chu thôi, Ngôn Ngôn, cậu phải xem toàn bộ số liệu của cả thế giới chứ!" Cầu Béo thở dài, cuối cùng thì tên thần kinh này cũng biết được mặt tốt của mình, vẫn là nhờ ht ở thế giới trước chữa khỏi một chút.

"Ể, không phải giống như trong trí nhớ của Bách Chu sao?" Hứa Ngôn kinh ngạc, y còn tưởng là nhìn theo thị giác của nguyên chủ thì sẽ không sai chứ, hóa ra vẫn không thể lười.

"Đương nhiên không phải!"

Hứa Ngôn bị Cầu Béo phàn nàn, chỉ có thể nghiêm túc nhìn toàn bộ bằng thị giác của thượng đế, đúng là không phải chỉ là xuất sắc thôi đâu, chính bản thân Bách Chu không biết mọi chuyện cậu trải qua đều do có người ở phía sau thúc đẩy, từ lúc nhóm mới thành lập.

Đáng tiếc, một đứa trẻ ngây thơ lại ngu ngốc, đến chết cũng không biết tại sao cuộc sống của mình lại thành ra như vậy.

Được rồi, để Ngôn Ngôn giúp cậu phản công đám người kia một cách hoàn mỹ nha!

"Ngôn Ngôn, có thể để tôi ở bên ngoài trong thế giới này không!" Cầu Béo nằm trên đùi Hứa Ngôn làm nũng: "Ở thế giới trước, tôi phải ngủ lâu lắm ý, tôi muốn kháng nghị!"

"..." Này là muốn bị Ngôn Ngôn ăn thịt đúng không!

"Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ!"

"Được rồi, mày đừng có coi bản thân thực sự là một con mèo đấy."

"Ngôn Ngôn, tôi yêu cậu."

"Giờ thì nói cho tao địa chỉ nhà của Bách Chu đi, chúng ta cần phải về." Hứa Ngôn ôm Cầu Béo đứng dậy. Đi về phía đường phố náo nhiệt.

"Biệt thự số 7 ở khu Cảnh Tú, hiện tại thì nhóm vẫn chưa tan rã, cậu vẫn đang sống cùng Lâm Vũ." Cầu Béo nhìn đường phố náo nhiệt, vui vẻ nói, giờ là tháng 5, thời tiết bắt đầu trở nên ấm áp, mới 7-8 giờ tối nên trên đường phố toàn người với người.

Hứa Ngôn ôm mèo đứng ven đường nhìn xe cộ lướt qua có hơi bất đắc dĩ, như thế này thì y về kiểu gì, không bắt được xe.

Hứa Ngôn đang sầu vì không biết phải về như thế nào thì một chiếc xe ô tô bình thường màu đen dừng lại trước mặt y, cửa xe ở vị trí điều khiển được mở ra, một bạn gái nhỏ nhắn bước xuống, mặt cô đỏ bừng, đứng trước mặt Hứa Ngôn: "Anh...anh là...Bách...Bách Chu sao, em...em là fan của anh!"

"A, bị nhận ra rồi!" Hứa Ngôn nhìn cô gái trước mặt, cười nhẹ: "Suỵt, đừng nói ra đó."

"Có, có thể ký tên cho em không ạ!" Cô gái nhanh chóng lấy một quyển sổ nhỏ và một cái bút.

"Hmm, có thể, chỉ là em có thể đưa tôi về nhà không, tôi không bắt được taxi, cũng không mang điện thoại." Hứa Ngôn cười, trong mắt có sự bất đắc dĩ.

"Có thể, đương nhiên rồi! Anh lên xe đi!" Cô gái không thể tin, lập tức mở cửa ghế sau cho Hứa Ngôn.

"Cảm ơn em nhiều."

"Em tên là gì?" Hứa Ngôn ôm Cầu Béo ngồi ở ghế sau, cầm sổ nói chuyện với cô gái.

"Em, em tên là Lư Kiều!" Cô gái hơi tò mò, không biết Hứa Ngôn hỏi điều này để làm gì.

"Ồ!" khi Hứa Ngôn nghe thấy cái tên này thì hơi bất ngờ, nếu y nhớ không sai thì sau này Lư Kiều sẽ trở thành một người đại diện xuất sắc, ngay cả sau khi Lâm Vũ trở thành ảnh đế, muốn mời Lư Kiều trở thành người đại diện cho mình, mời mấy lần liền nhưng đều bị từ chối, không ngờ rằng người này lại là fan của y.

Lấy lại tinh thần, Hứa Ngôn viết một câu lên sổ "Lư Kiều, hãy hạnh phúc mỗi ngày nhé! ----Bách Chu"

"Nam thần Bách Chu, đó là mèo của anh sao? Đáng yêu thật đấy!" Vì giảm bớt sự xấu hổ của mình, Lư Kiều chủ động mở miệng, mục tiêu cảu cô là một ngày nào đó có thể trở thành trợ lý cho Bách Chu, giờ có thể tiếp xúc gần gũi với nam thần như này, phải nói là quá hạnh phúc! Mấu chốt là Bách Chu không hề kiêu căng, hơn nữa còn đẹp trai hơn trong TV gấp 10 ngàn lần!

"Nó tên là Cầu Béo, tôi vừa nhặt được ở công viên..." Hứa Ngôn chọc chọc mặt của Cầu Béo nói.

"Đáng yêu thật đó, nam thần, lát nữa tôi có thể chụp ảnh chung với anh không, tôi đảm bảo sẽ không tung lên mạng!" Lư Kiều vốn là một người hoạt bát hướng ngoại, phát hiện Hứa Ngôn rất dễ nói chuyện liền bạo gan mở miệng.

Hứa Ngôn vốn muốn từ chối nhưng nghĩ đến một chuyện thì gật đầu.

Lư Kiều hoan hô một tiếng, lái xe nhanh hơn một chút, dừng lại ở cổng ngoài của khu Cảnh Tú.

Hứa Ngôn ôm Cầu Béo xuống xe, trả sổ lại cho Lư Kiều, rồi chụp vài bức ảnh với Lư Kiều sau đó mới xoay người chuẩn bị về nhà.

Lư Kiều đứng phía sau y nói với theo, "Nam thần Bách Chu, ước mơ lớn nhất của em là có thể trở thành trợ lý của anh! Anh phải nhớ kỹ đó!"

Hứa Ngôn dừng chân lại, xoay người, nghiêm túc đánh giá Lư Kiều từ đầu tới chân một lần, đi vòng lại, cầm lấy sổ của cô, viết một số điện thoại vào: 1395765xxxx.

"Cho tôi số điện thoại của em, đọc đi, nghỉ hè có ở thành phố B không?"

"A, em, em ở, ở!"

"Tốt, 1-7 tới biệt thự số 7 tới báo tin, tôi cho em tiền lương thực tập là 3000/tháng có được không?" Hứa Ngôn bình tĩnh nhìn Lư Kiều.

"Thật sao, nam thần?!" Lư Kiều không thể tin được, cô chỉ là thấy một người giống nam thần Bách Chu của mình nên dừng xe, kết quả thực sự gặp được nam thần, còn đưa nam thần về nhà, lấy được chữ ký của nam thần, còn chụp ảnh chung với nam thần, giờ thì nam thần còn cho cô cơ hội làm trợ lý thực tập của anh ấy! Trời ạ, đúng là không thể tin được mà!

"Là thật, cho tôi số điện thoại của em, đến lúc đó nhớ gọi cho tôi."

Lư Kiều vội vàng xé một tờ giấy trong sổ ra, ghi số điện thoại của mình lên đó, nghiêm túc đưa cho Hứa Ngôn.

"Được rồi, mau về đi, trường học cũng sắp đóng cửa rồi." Hứa Ngôn nhận tờ giấy, bỏ vào trong túi của mình, xoay người đi vào khu biệt thự.

Lư Kiều vẫn chưa dám tin, lái xe một đoạn đường rồi mới nhớ ra mình là người thanh phố B, buổi tối ở nhà, không cần phải về trường. Lấy sổ ra, nhìn phần ký tên của nam thần và số điện thoại được ghi trong đó, Lư Kiều lấy điện thoại ra, đăng một tấm ảnh mình chụp chung với nam thần lên vòng bạn bè.

Gần như là ngay lập tức, mấy người vì thích Bách Chu nên mới kết bạn với cô lập tức bình luận.

Yêu cầu cô kể lại chuyện mình đã gặp Bách Chu như thế nào.

Lư Kiều dứt khoát lập một nhóm chat riêng, cũng gửi ảnh chụp chung của cô và nam thần vào nhóm, mọi người trong nhóm bùng nổ, tỏ vẻ muốn tuyệt giao với Lư Kiều, mọi người nói chuyện rất lâu, sau đó Lư Kiều nói đi nói lại là không được phát tán ra bên ngoài, cô hứa với nam thần rồi, mọi người cũng đồng ý.

Lư Kiều nhẹ nhàng thở ra, còn may là không nói ra việc mình sẽ làm trợ lý cho Bách Chu trong kỳ nghỉ hè.

Hứa Ngôn trở về biệt thự, gõ cửa, đợi một lúc lâu mới có người mở cửa cho y.

Lâm Vũ mở cửa, thấy Bách Chu, sửng sốt, không phải cậu ta bị anh Trương đưa đi cho quản lý cấp cao của công ty... Sao cậu ta lại trở về lúc này, đáng ra cậu ta phải ở trên giường của khách sạn chứ! Lâm Vũ lập tức phản ứng lại, thu lại vẻ mặt kinh ngạc, kéo Hứa Ngôn đi vào.

Hứa Ngôn đương nhiên không bỏ qua phản ứng của Lâm Vũ, quả nhiên, bên ngoài thì hồn nhiên trong sáng, bên trong thì dơ bẩn không thôi.

"Bách Chu, sao cậu về rồi, không phải là nói có việc nên tối nay không về sao?" Lâm Vũ cầm cốc nước ấm, ra vẻ không để ý nói.

Hứa Ngôn nhìn dáng vẻ này của cậu ta thì thấy buồn cười, biết rõ mà còn cố hỏi.

"Anh Trương muốn tôi đi lấy lòng quản lý cao tầng của công ty, cậu biết tôi không thích như vậy!"

"Phải không? Anh Trương sẽ không tức giận chứ!"

"Lâm Vũ, không phải còn có cậu sao! Cậu biết cách làm người ta thích hơn tôi, cậu nói chuyện với anh Trương không phải là được sao, tôi mệt quá, muốn nghỉ ngơi. Lâm Vũ, ngủ ngon."

Hứa Ngôn vô tội nhìn sắc mặt Lâm Vũ trở nên khó coi, thong thả lại ung dung đi lên tầng, đi vào phòng ngủ, Hứa Ngôn ngã người lên giường.

Một tháng, chỉ 1 tháng nữa thôi, POP sẽ bị công ty tuyên bố giải tán, đến lúc đó, Lâm Vũ sẽ vì không đẹp như Bách Chu mà diễn một vai nam phụ 3 trong một bộ phim cổ đại [Hoàng hôn], mà Bách Chu thì do có được ngoại hình ưa nhìn nên diễn vai nam phụ tâm tình trong một bộ phim thần tượng.

Nhưng Hứa Ngôn không muốn nhận nhân vật này, y đánh giá cao vai nam phụ 3 trong bộ phim sẽ bắt đầu quay vào tháng 7, là một bộ phim có vai chính là nữ tên là 《 Thịnh Thế Thanh Phong 》, nam phụ 3 là đệ đệ của nữ chính, nếu diễn tốt nhân vật này thì có thể kéo cho y một lượng fans lớn và các mối quan hệ trong giới, đoàn phin 《 Thịnh Thế Thanh Phong 》tập hợp các diễn viên xuất sắc từ già đến trẻ trong nước, biên kích và đạo diễn cũng là nhân vật cấp quốc bảo.

Giờ đạo diễn và biên kịch của 《 Thịnh Thế Thanh Phong 》đang tìm kiếm một diễn viên phù hợp với vai nam phụ 3, diễn viên này cần phải trẻ, kỹ thuật diễn cũng phải tốt, mà ngoại hình cũng phải đẹp, bởi vì trong nguyên tác thì nhân vật này là người vừa xuất hiện thì sẽ khiến các tiểu thư nữ tú ở Thinh Kinh phải say đắm.

Đạo diễn tìm diễn viên nổi danh Cố Hồi đóng vai nữ chình Thẩm Thiên Kiều, ảnh đế mới nhận giải mẫu đơn Kha Nghiêm Lịch đóng vai nam chính, em họ của Cố Hồi- một diễn viên nam trẻ tuổi đóng vai nam phụ 2, đến nam phụ 3 thì không biết phải chọn ai. Nam phụ 3 tuy chỉ là nam phụ nhưng tách giả lại thích nhân vật này nhất khi sáng tác bộ truyện này, thiếu niên khinh cuồng nhưng lại rất có trách nhiệm. Thẩm Thiên Kiêu giống như tên của y, là một thiên chi kiêu tử, ở giai đoạn trước, y phong lưu phóng khoáng, hàng ngày được quý nữ ở Thịnh Kinh vây quanh, được phụ mẫu và tỷ tỷ yêu thương, nhưng chính một người như vậy, ở hậu kỳ, khi tỷ tỷ mất đi người chồng làm chỗ dựa, bước vên võ đài chính trị, quốc gia bị quân Hung Nô xâm chiếm mà không ai dám đứng ra bảo vệ, y thay áo gấm lụa là, khoác lên mình ngân giáp chiến bào, dẫn theo đại quân, canh giữ ở biên cảnh nghèo khổ nhất Đại Tấn, mấy lần đánh lui quân Hung Nô, cuối cùng vì giữ vững thành trì và bảo vệ dân thường trong thành, y chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để chờ quân cứu viện tới, y gửi lại tuổi 18 của mình ở nơi chiến trường trận mạc.

Cuối cùng, Đại Tấn toàn thắng, thi thể của y được đưa về Thịnh Kinh, nữ chính ôm thi thể đã lạnh của y khóc nức nở, giống như 3 năm trước, đệ đệ đã dứt khoát thay nàng bảo vệ biên cương. Giai đoạn sau, Thẩm Thiên Kiều bước lên ngôi vị hoàng đế nắm quyền, giết rồi lưu đày một đám đại thần đã nhúng tay vào năm đó, hoàn thành chuyện mà sau khi đệ đệ chết nàng vẫn luôn muốn làm. Cuối truyện, nữ hoàng Thẩm Thiên Kiều mặc một thân đồ trắng, búi tóc như người chưa kết hôn đứng trước mộ đệ đệ khóc.

Cuộc đời của Thẩm Thiên Kiêu ngắn ngủi nhưng lại rực rỡ, bản thân nhân vật này đã có các fan nguyên tác, một khi bộ phim làm sai nguyên tác sẽ bị chửi rủa không ít, chính là vì như vậy, diễn viên đóng nhân vật này trong thế giới cũ có kỹ thuật diễn không tốt, không thể hiện được sự kiên định quả cảm của một quân tướng như Thẩm Thiên Kiêu, cùng với sự vô tình mềm yếu lúc đêm khuya mà bị chửi không ngóc đầu lên được.

Hết chương 12.

Tiêu có lời muốn nói: Ừm thật ra thì các đoạn về bộ phim ý, vì bộ phim lấy bối cảnh cổ đại nên là mình sẽ dùng cách xưng hô thời cổ đại trong các đoạn nói về nội dung bộ phim đó, còn các đoạn khác thì vẫn là hiện đại như thường nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro