Thiếu gia giả truyện thanh xuân vườn trường (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Kat

Chu ca là 'đại ca' của đám pháo hôi này.

Nghe có vẻ Chu ca và Kỷ Vọng học cùng lớp.

Trần Lãng tiếp tục: "Đừng trách tôi không nhắc cậu, nhiệm vụ lần này không phải Chu ca yêu cầu mà do Mã ca tự nghĩ ra. Nếu thành công khẳng định Chu ca sẽ rất vui, đến lúc đó chúng ta liền có nhiều tiền, nếu thất bại, không chỉ một đồng cũng không có mà lần sau có việc Chu ca không chắc còn nhớ đến chúng ta...

Đây là cơ hội xuất đầu lộ diện của chúng ta, cậu nếu lại chậm chạp dong dài như lần trước thì lần sau sẽ thực sự không gọi cậu nữa đâu."

Khóe mắt liếc đến Mã ca cùng Trương Nhất Mình như có như không nhìn bên này, Lâm Ngôn trong lòng hiểu rõ, nói thật to: "Đừng có không gọi tôi, tôi biết tôi hơi yếu nhưng các cậu ăn thịt có thể cho tôi canh là được mà."

Trần Lãng nháy mắt lộ ra tươi cười, cùng hai nam sinh còn lại liếc nhau, nói: "Vậy xem biểu hiện lần này của cậu, tôi cũng giấu gì cậu, nói rõ trước là kế hoạch lần này có chút nguy hiểm, đến lúc đó cậu nhanh nhẹn chút, đừng trốn sau bọn tôi."

"OK, tôi hiểu rồi."

Nói xong, Trần Lãng chủ động dẫn cậu đi đến chỗ Mã ca cùng Trương Nhất Minh. Vừa đến gần, Lâm Ngôn liền ngửi thấy mùi thuốc lá chất lượng thấp từ phía hai người, nồng như thể cả tóc cũng ám mùi vậy, cậu không hỏi thở ra một hơi.

Hôi quá.

Phản ứng vừa rồi của cậu rất được lòng mấy người này, Mã ca khó có được kiên nhẫn, lặp lại kế hoạch một lần với cậu: "Bây giờ thể dục giữa giờ còn chưa xong, giáo viên thể dục đều đang ở ngoài sân, chúng ta vào phòng thay đồ, đến chỗ quần áo giày của Kỷ Vọng sửa lại chút, cần hai người canh gác hai người thực hiện. Giờ ai đi vào nào?"

Ánh mắt hắn như có như không rơi xuống người Lâm Ngôn.

Lâm Ngôn liền hiểu tại sao mấy tên tham lam này còn muốn gọi cậu tới phân một bát canh.

Hóa ra là muốn cậu đi trước dò mìn.

Lần trước ở tòa nhà thực nghiệm, trời tối đen thùi lùi, bốn bề vắng lặng, quả là thời điểm thích hợp làm chuyện xấu. Kỷ Vọng một khi bước vào phòng thí nghiệm liền giống ba ba trong rọ, tính nguy hiểm cực kì thấp.

Nhưng hôm nay không giống vậy, ban ngày ban mặt, trong nhà đa năng không chừng còn có giáo viên trực ban, khả năng bị phát hiện lớn hơn nhiều.

Làm việc xấu là một chuyện, không muốn bị giáo viên phát hiện gọi phụ huynh là chuyện khác.

Thời điểm thế này đem Lâm Ngôn không cha không mẹ tiểu lâu la ra chắn phía trước là thích hợp nhất.

Mã ca nghĩ đến hành động trước đó của cậu, sợ lần này cậu cũng sẽ chậm chạp làm lỡ kế hoạch nên lại sắp xếp Trương Nhất Minh gan lớn đi vào cùng cậu, vừa là trợ giúp vừa là giám thị.

Sợ Lâm Ngôn lâm trận bỏ chạy.

Vài giây ngắn ngủi, Lâm Ngôn liền đem sự việc phân tích rõ ràng, Mã ca sắp xếp lại hợp ý cậu, cậu gật đầu: "Mã ca, để tôi đi đi."

"Cậu được không?"

"Tôi muốn thử xem, lần trước đều là tôi kéo chân sau các cậu nên lần này cũng muốn chứng minh một chút." Lâm Ngôn nói

Mã ca vừa lòng, hướng Trương Nhất Minh gật đầu, Trương Nhất Minh lập tức lấy ra hai đồ vặt từ trong túi, thần thần bí bí đưa Lâm Ngôn một cái.

"Cầm." Hắn ngữ khí căng thẳng, "Cẩn thận một chút, đừng để người khác phát hiện."

Lâm Ngôn khóe mắt giật giật, cạn lời nhìn kéo nhỏ trên tay.

...Còn mẹ nó là kéo nhỏ chuyên dùng để cắt giấy.

Cái loại mà trừ giấy vệ sinh ra thì cắt gì cũng không đứt.

Trần Lãng đi cuối tựa hồ nhìn ra nghi vấn của cậu, nhỏ giọng giải thích: "Việc hôm nay là nhất thời nảy lòng tham, Mã ca vốn tính đến siêu thị minin mua đồ nhưng cậu biết đấy, thời gian eo hẹp..."

Hiểu rồi.

Vị Mã ca này một đồng cũng không muốn mất.

Lâm Ngôn trên mặt nở nụ cười chờ mong: "Tôi hiểu mà, đây đều là tin tưởng của Mã ca cho mình."

Thấy cậu như vậy, Trần Lãng cũng không nói nữa, hắn chạy lên đi cùng Mã ca và Trương Nhất Minh.

Trong nhà đa năng mở điều hòa 24oC ổn định, khí lạnh tỏa ra, ánh đèn sáng choang, trên sàn gỗ đặc vứt linh tinh bình nước, khăn lông, bóng rổ cũng như mấy dụng cụ thể thao khác, trong phòng nồng nặc mùi mồ hôi mới vận động xong, hệ thống quạt thông gió quay vù vù, thanh âm ong ong lộn xộn.

Lâm Ngôn bị hun đến hoa mắt chóng mặt, Mã ca cũng chau mày, miệng không kiên nhẫn lẩm bẩm: "Mịa bọn Alpha này..."

Trần Lãng cùng Trương Nhất Minh cũng khó chịu đỡ vách tường.

Có ý gì?

Alpha?

Trong lòng nhanh chóng tìm kiếm thông tin liên quan, Lâm Ngôn nhớ đến đây là thế giới ABO, lúc tiếp thu nhiệm vụ lúc trước cậu liền quên mất điểm này, tin tức tố Alpha là vũ khí cực kì có tính công kích ở thế giới này, đối với Omega, Beta đều có tác dụng đe dọa. Còn có một nhóm Omega, Beta không thể cảm nhận được tin tức tố của Alpha, bị coi là người tàn tật.

Kỷ Vọng thân là Alpha, đương nhiên dùng phòng thay đồ của Alpha, cũng chính là nơi dày đặc tin tức tố Alpha nhất trường.

Mấy bọn họ đều là Beta, còn là Beta ở tầng chót của trường học, một khi hít vào quá nhiều tin tức tố Alpha liền cảm thấy ghê tớm, choáng váng, buồn nôn các kiểu.

Nếu nghiêm trọng hơn có thể trực tiếp bị sốc.

Này hẳn là lý do tại sao Mã ca gọi cậu đến cuối cùng.

Một chút nghi ngờ cuối cùng được gỡ bỏ, Lâm Ngôn giả bộ khó chịu, đi ở cuối hàng. Đi một mạch đến hành lang của phòng thay đồ, quạt thông gió quay nhanh, sau vài phút tin tức tố khiến người cảm thấy áp lực bay đi rất nhiều.

Mã ca xốc lại tinh thần, giục bọn họ: "Nhanh nhanh, tốc chiến tốc thắng."

Sau lưng đột nhiên bị đẩy, Lâm Ngôn không kịp phòng ngừa bị đẩy lên trước. Cậu quay đầu lại chỉ thấy Trần Lãng sợ hãi rụt rè, không dám cùng mình đối mặt.

Trương Nhất Minh đi ngay sau Lâm Ngôn, Mã ca cùng Trần Lãng đứng im tại chỗ trông chừng.

Hai bên hành lang là các phòng thay đồ dành cho Alpha của các lớp khác nhau, từ đầu đến cuối hành lang, Alpha của 5 lớp xài chung một phòng.

"Ê đi đâu đấy?" Trương Nhất Minh bỗng nhiên gọi cậu lại, "Qua đây!"

Lâm Ngôn lập tức xoay người, ngữ khí thập phần suy yếu nói: "...Chỗ đó hả? Tôi hơi choáng tí?"

Trương Nhất Minh không nghi ngờ gì, đẩy cửa phòng thay đồ bên cạnh.

Trong phòng quạt thông gió càng hiện đại hơn, thoát khí cực nhanh, không có mùi nồng nặc như ở hành lang. Hắn bước vào nhìn một đám tủ đồ trong phòng, Lâm Ngôn theo sát sau, ánh mắt xẹt qua biển ghi [Phòng thay đồ của Alpha năm 3 (lớp 11-15)].

Phòng thay đồ có bố cục như bình thường, các ngăn tủ đứng bằng sắt dựng sát tường, từng hàng thẳng tắp, góc trên bên phải dính bảng tên.

Năm ba lớp 11 – Lý Văn Tú

Năm ba lớp 12 – Tề Quảng

...

Năm ba lớp 14 – Lưu Việt Duy

...

Năm ba lớp 14 – Kỷ Vọng.

"Tìm được rồi," Mở ra tủ đồ, Trương Nhất Minh lại nhắc nhở Lâm Ngôn lần nữa "Chút nữa hai ta phân công cắt quần áo Kỷ Vọng, tôi cắt bộ mặc hàng ngày, cậu cắt bộ dự phòng nhớ chưa? Không được động vào quần với giày."

Vừa nói vừa kéo cửa tủ đồ, giọng nói đột nhiên im bặt---

Dưới ánh đèn sáng tỏ của phòng thay đồ, ngăn tủ đựng hai bộ quần áo của Kỷ Vọng bây giờ đầy sâu lúc nhúc.

Vài con sâu lông ngọ nguậy cùng mấy con sên nằm trên đồng phục thể dục sạch sẽ của Kỷ Vọng, như thể bị ánh đèn chói mắt kinh động, chúng sôi nổi vặn vẹo co tròn thân thể, bốc ra mùi tanh nồng nặc.

"Chi chi chi"

Bọn chúng kêu ầm lên.

"Con mẹ----!!!!" Trương Nhất Minh hét thảm một tiếng, đập cửa tủ cái rầm, sợ tới mức mặt trắng bệch, che miệng ghê tởm nôn khan.

Thằng cháu nào vô đạo đức thế?!

Hắn mắng trong lòng xong mới nhớ ra mình cũng là một phần tử thiếu đạo đức.

Hiện tại có người nhanh hơn bọn họ một bước, cũng không biết là ai, có phải người bị bọn họ chọc đến không.

Trương Nhất Minh dạ dày cuộn một trận, mặt hết xanh lại tím, cuối cùng vẫn khẽ cắn môi, mắng một câu xui xẻo.

Lâm Ngôn từ đầu đến cuối không nói một lời, giống cũng bị dọa choáng váng.

Mã ca cùng Trần Lãng nghe thấy tiếng hét chói tai vội chạy tới cửa, mở cửa ra thấy Trương Nhất Minh và Lâm Ngôn sắc mặt đều cực xấu, không giống hoàn thành nhiệm vụ.

"Sao lại thế này?" Mã ca hỏi.

"Có người đến trước chúng ta, ném thật nhiều sâu vào tủ đồ của Kỷ Vọng." Trương Nhất Minh nói.

"Sâu?" Mã ca sắc mặt biến đổi, hiển nhiên cũng nghĩ giống Trương Nhất Minh: "...Đi trước đã!"

Vốn là Beta ở tầng chót trong trường, toàn bộ trường học đều là người mà bọn họ không thể trêu vào, nếu đã có người đi trước một bước thì bọn họ phải tự nhận xui xẻo, nhanh chóng chạy đi.

Sợ nếu không lại có người ngứa mắt thuận tay chỉnh bọn họ.

Thể dục giữa giờ còn chưa xong, từ xa đã nghe thấy âm thanh ở sân tập.

Ban ngày ban mặt, Trương Nhất Minh da gà da vịt lại nổi hết lên. Trong đầu hắn còn nhớ rõ hình ảnh vừa rồi, một cơn gió khô nóng thổi qua, nhiệt độ cơ thể ấm lại, dạ dày liền không nhịn được nữa, hắn ôm thùng rác ói mửa một trận.

Bên cạnh cũng có âm thanh nôn ọe, là Lâm Ngôn, cậu đưa lưng về phía bọn họ ôm một cái thùng rác khác nôn. Mã ca ghét bỏ muốn chết, hôm nay không lấy được tiền, hắn trong lòng không sảng khoái lười cùng hai người vô nghĩa, trực tiếp rời đi.

"Mã ca?" Phát hiện hắn đi rồi, Trần Lãng liền nhanh chóng đuổi theo, cẩn thận nịnh nọt: "Lần này không thành còn có lần sau, chúng ta chỉ là tới hơi chậm, lần sau nhanh lên một chút khẳng định có thể xong việc..."

Trương Nhất Minh cũng không dám nôn tiếp, vội vàng lau miệng đuổi theo, lấy lòng nói: "Đúng đúng, Mã ca đừng gấp, tôi có biện pháp..."

Lâm Ngôn cùng bọn họ không phải một nhóm, bị ném lại một mình. Đợi sau khi không nghe thấy âm thanh, cậu mới chậm rãi ngồi dậy, trên khuôn mặt tái nhợt chỉ có sự ghê tớm chứ không có sợ hãi như bọn Trương Nhất Minh tưởng tượng.

Một màn vừa rồi giống như hình ảnh được phóng to, trong đầu liên tiếp hiện lên.

Ký ức dừng tại hình ảnh đám sâu tràn ngập trong tủ đồ, lổm nhổm đen sì một mảnh, to nhỏ tròn dẹt đủ cả, tất cả ném ở trên đồng phục thể dục sạch sẽ ngăn nắp, uốn éo vặn vẹo, phát ra âm thanh xì xì, y hệt cảnh trong phim kinh dị.

Lâm Ngôn mặt không biểu tình đi về hướng sân tập, mắt nhìn thời gian trên màn hình lớn.

Chỉ còn mười ba phút là vào tiết.

.....

"Két----"

Của phòng thay đồ bị đẩy ra một khe nhỏ.

Một bóng đen nghiêng người chen vào, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng mà nhanh nhạy như mèo đi buổi đêm.

Người đó đeo bao tay, khẩu trang, cầm túi nilon đen, võ trang đầy đủ, trong mắt hiện lên vẻ thấy chết không sờn.

"Đã xác định, không cắn người, không có độc, có mùi hôi, vì không khí không lưu thông đã chết khoảng mười mấy con" Âm thanh hệ thống rõ ràng, hùng hùng hổ hổ nói với Lâm Ngôn trong đầu "Mấy người đó làm như này chỉ có mục đích chính là không cho Kỷ Vọng đi học thể dục."

"Mấy người đó là ai?" Lâm Ngôn nhạy bén hỏi.

-Hết chương 4-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro