Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Oa oa oaaaaaa —— cháu trai nhỏ của ta, ta phải gửi cho tác giả một con dao! Trả lại cháu trai cho ta!"

   Lộ Thầm mở cửa nhà, bên tai chính là tiếng gào khóc của em gái hắn.

Hắn nhíu mày: "Đừng có la hét."

    Lộ Nhiên nháy mắt bò dậy từ trên sô pha, kỳ kỳ quái quái bái lạy: "Đại thần xuyên thư trên cao, hãy đưa tiểu quỷ tốt bụng và dễ thương cho anh trai tôi. Oa, cháu trai nhỏ của tôi có thể nhận anh trai tôi làm ba của nó."

Lộ Thầm không nói nên lời vỗ lên đầu cô, vòng qua cô đi về phòng.

Kể từ lúc cô nàng theo đuổi bộ tiểu thuyết nào đó, từ một người bên ngoài làm việc đáng tin cậy liền trở thành một bộ dạng ngốc nghếch thế này. Hai ngày trước, cô nàng cứ nhắc mãi về định luật xuyên sách, đem sách đưa cho anh trai Lộ Thầm của mình, người trùng tên trùng họ với nhân vật trong sách.

Lộ Thầm không hiểu nhiều, đại khái là hiểu một ít, nhưng vẫn là không thể hiểu được mạch não của Lộ Nhiên, nên chỉ có thể duy trì sự tôn trọng.

    Nhưng nếu có thể quay ngược thời gian, hắn nhất định sẽ buông bỏ tôn nghiêm, cho Lộ Nhiên cảm nhận được nhân gian hiểm ác trước khi nói câu "Đại thần xuyên thư trên cao" kia.

Lộ Thầm, người thức dậy từ trên chiếc giường hơn 400 vạn, đã nghĩ như vậy.

     Hắn từ trên giường ngồi dậy, chiếc chăn đen mềm mại theo động tác từ từ trượt xuống eo, để lộ cơ bụng 8 múi, rèm cửa dày trong phòng tự động mở ra, ngoài cửa sổ ánh sáng buổi sớm chiếu vào làm cho căn phòng phong cách xa xỉ với ba màu đen, trắng, xám hiện ra.

Sau khi chấp nhận được sự thật, Lộ Thầm khôi phục sự bình tĩnh.

Dù chỉ đọc lướt qua quyển tiểu thuyết, nhưng nhờ khả năng nắm bắt thông tin tốt, hắn đại khái có thể phân tích tình trạng hiện tại.

Hắn xuyên sách. Xuyên vào làm chồng của pháo hôi trong quyển《Oa Tổng Bạo Hoả》, là một ông chủ tham công tiếc việc.
Vợ con tham gia các chương tạp kỹ, nguyên chủ đang làm việc.

Vợ con bị toàn mạng mắng, nguyên chủ đang làm việc.

Tính mạng của đứa con đang nghìn cân treo sợi tóc, nguyên còn đang làm việc.

Có thể tưởng tượng được, hình ảnh "cháu trai nhỏ chết' ngày hôm qua, nguyên chủ nhất định vẫn còn đang làm việc.

Ngoại trừ cái này ra

Đầu tiên, ở quyển tiểu thuyết này, nam nhân có thể sinh con.

Tiếp theo, vợ của nguyên chủ là Kỷ Miên Đăng nhờ vào con mà được gả vào hào môn, từ bỏ vòng giải trí nhưng lại liên tục tạo một loạt dưa ổn định cho giới giải trí chẳng hạn "người chồng giàu có bị bỏ rơi" "đứa con bất hạnh" "Tôn trọng vận mệnh của ảnh đế"

     Thêm cái nữa, tiểu thuyết bắt đầu bằng việc Kỷ Miên Đăng đem con trai đến chương trình tạp kỹ, trong chương trình, họ được coi như là công cụ để hút lượng người xem cho chương trình, làm bia đỡ đạn hình người cho nhân vật chính. Thậm chí ở chương mới nhất, bởi vì bị con trai của nhân vật chính quấn lấy, đứa bé Lộ Đoàn bị công chính trong truyện giết chết.

Đơn thuần chỉ là một công cụ chết thay.

Có thể là những lời cầu nguyện không đáng tin lúc trước của Lộ Nghiên đã có tác dụng, Lộ Thầm nghĩ, nếu hắn đã xuyên đến đây và biết được cốt truyện, hắn sẽ không để Kỷ Miên Đăng và con trai đi vào vết xe đổ trước kia.

Không đến chương trình, nhất lao vĩnh dật.
**Thật ra câu này em cũng không hiểu lắm**
Vừa vặn hôm nay là ngày Kỷ Miên Đăng ký hợp đồng.

Sau khi quyết định, Lộ Thầm nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ và bước ra khỏi phòng.

Nguyên chủ là một người cuồng công việc nên gia đình họ sống trong một căn chung cư ngay trung tâm thành phố, thuận tiện cho việc đi lại của nguyên chủ, đương nhiên, việc này không mâu thuẫn với việc cuối tuần hắn sẽ trở về khu trang viên với quản gia.

7h30, bữa sáng đã được bày biện ngay vị trí của hắn, đối diện là phần ăn của trẻ em, bé con ngồi trên chiếc ghế cao đã bắt đầu ăn sáng. Nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, bàn tay nhỏ nhỏ nâng chiếc thìa lên: "Ba lớn, chào buổi sáng a~"

Đứa bé hai tuổi trước mặt hắn chỗ nào cũng tròn tròn, cái mũi và chiếc cằm có đôi nét giống ba nhỏ, nhưng tổng thể lại có bảy phần tương tự hắn, đôi mắt to tròn đầy sự ỷ lại mềm mại. Chỉ nhìn thôi cũng đủ làm tim tan chảy.

Trong ký ức ngày nào cũng có cảnh tượng này, Lộ Thầm không hề kinh ngạc, vì chất giọng còn non nớt mềm mại như sữa của đứa bé, hắn cười hiểu ý mà trả lời "chào buổi sáng."

Lộ Đoàn miệng thành chữ O, cả người bé nhỏ đột nhiên hưng phấn cả lên, cơm cũng không ăn nữa, lắc lắc đôi chân ngắn cũn cỡn của mình, chuyên tâm nhìn ba lớn.

Lộ Thầm nhấp một ngụm cà phê, ngậm trong miệng hai giây mới nuốt xuống, ngẩn đầu nhìn thấy đôi mắt đen láy trong veo đầy mong muốn của đứa nhỏ, đặt ly cà phê xuống nói: "con không uống được, ngoan ngoãn ăn đi."

Lộ Đoàn ngoan ngoãn, cầm chiếc thìa nhỏ của mình, múc một thìa đầy cháo ruốc "a ô" cho vào miệng, ngoan ngoãn nhìn ba lớn như muốn nói: "con đang ngoan ngoãn ăn á"

Lộ Thầm bị đứa bé nhìn chầm chầm, cảm thấy nên nói chút gì đó, hắn không thầy dạy cũng tự hiểu, khích lệ đứa bé: "Lộ Đoàn giỏi lắm". Bốn chữ đơn giản lại khiến Lộ Đoàn càng hưng phấn, càng ra sức mà ăn. Lộ Đoàn, ngày thường phải ăn đến tám giờ mới xong, nay lại có thể cùng lúc buông thìa với ba lớn.

Bảo mẫu của Lộ Đoàn vẫn luôn ở dưới phòng bếp, chờ bé ăn xong sẽ lên dọn dẹp. Lộ Thầm và Lộ Đoàn nhìn nhau một lúc, sau đó hắn đi lại cởi chiếc yếm của bé ra, bế lên. Hôm nay bé mặc một bộ áo liền quần màu vàng. Lộ Thần cầm phần dây đeo sau lưng của bé cùng một chút vải trên áo.

Lộ Đoàn tưởng ba lớn đang đùa giỡn với mình, vui vẻ mà khua khua cả hai tay hai chân ngắn cũn của mình "pi pi~~"

Lộ Thầm lau tay lau mặt cho bé, mặc dù động tác rất nhẹ nhàng nhưng sau khi lau mặt vẫn để lại những vết đỏ nhạt trên gương mặt của bé, để khăn xuống, đứa bé liền nở một nụ cười

Lộ Thầm trầm ngâm hỏi: "Có đau không?"

"Không đau nha", Lộ Đoàn vòng cánh tay nhỏ mập mạp của mình ôm lấy cổ ba lớn, ba một tiếng vang dội "Yêu baba!". Cảm xúc mềm mại biến mất, Lộ thầm giật mình, bên sườn mặt như có như không phảng phất một mùi sữa nhàn nhạt

"Bé ngoan." Lộ Thầm nhẹ giọng nói, sờ sờ nhẹ chóp mũi Lộ Đoàn, đáy lòng có vài phần kinh ngạc, nhà bọn họ có gen thích trẻ con sao, hoặc là bạn nhỏ Lộ Đoàn có sức hút quá lớn.

Bánh bao nhỏ ngoan như vậy, nên bình bình an an mà lớn lên.

Lộ Thầm vốn định ở nhà chờ Kỷ Miên Đăng thức dậy, cùng cậu thương lượng việc tham gia show tạp kỹ. Nhưng từ lúc tám giờ, điện thoại không ngừng reo, phiền đến nỗi hắn phải nhận một cuộc gọi, giọng điệu phía bên kia hoảng loạn tưởng như công ty sắp phá sản đến nơi.

Tắt máy, Lộ Đoàn mắt tròn xoe trông mong mà nhìn hắn, ngón tay nhỏ uỷ khuất mà nắm chặt lại.

     Lộ Thầm vừa mới đáp ứng sẽ cùng Lộ Đoàn vẽ tranh, cũng không ngờ thời gian của chính mình nguyên chủ cũng không tự quyết định được, hắn thật sự nghi ngờ, công ty ngoài nguyên chủ ra toàn bộ đều là phế vật sao.

Bất quá bây giờ không phải là thời điểm để suy xét việc này.

Mặc dù Lộ Thầm chưa bao giờ chăm sóc trẻ nhỏ nhưng cũng biết tầm quan trọng của sự trung thực ngay cả khi đối phương chỉ là đứa bé hai tuổi không có trí nhớ.

Lộ Thầm bế bé con từ dưới đất lên, hắn tạm thời còn đang tìm tòi học hỏi cách bế trẻ nhỏ, vừa rồi trông Lộ Đoàn không hề khó chịu, hắn hỏi: "Con muốn cùng ba đi làm không?"

"Muốn ạ!" Đôi mắt to tròn của Lộ Đoàn sáng lên.

      Ở trong sách, sở dĩ Kỷ Miên Đăng mang theo Lộ Đoàn đến chương trình tạp kỹ là vì hôm nay bạn của cậu đến nhà chơi. Cậu ta là đạo diễn của của show Oa Tổng, nhìn trúng Lộ Đoàn nên mới năn nỉ Kỷ Miên Đăng tham gia chương trình.

Bây giờ đưa Lộ Đoàn đi theo hắn có thể hạ thấp nguy hiểm

Lộ Thầm cân nhắc xong, trước khi ra ngoài còn dặn dì giúp việc khi Kỷ Miên Đăng dậy thì gọi điện thoại cho mình, sau đó ôm con trai đi làm.

Cái công ty này nói thế nào nhỉ, không có mệnh của bá tổng công ty, chỉ có bá tổng công ty bệnh

      Hiệu suất quá thấp, không còn ai có những ý kiến mạnh mẽ ngoại trừ nguyên chủ, nhưng hình ảnh hắn ôm con trai đi làm lại được lan truyền mạnh mẽ khắp toàn bộ công ty.

Nhìn thấy lịch trình, cuối cùng Lộ Thầm cũng biết tại sao nguyên chủ lại là người cuồng công việc.

       Hắn cũng là người khởi nghiệp từ việc bán bánh rán, hiện tại cũng được coi là một người mới thành đạt, nên sớm đã thích nghi được với thân phận của nguyên chủ, nhưng không đồng ý với cách quản lý và làm việc của nguyên chủ

"10h cuộc họp kết thúc, nói phòng marketing đem phương án tối ưu nhất đến đây, tôi chỉ cần một bản. Hạng mục Thành Hồ thì để Lưu Tĩnh đi, thứ sáu phải gửi báo cáo tiến độ vào email của tôi. Bữa tiệc tối nay hủy, việc này sau này cứ để Khang Hữu đi..." Lộ Thầm trong đầu chọn ra được vài người phù hợp, những người này được nguyên chủ nuôi bằng mức lương cao, lại không làm việc, nuôi đến phế.

Trợ lý đứng đó biểu tình quái dị, môi khẽ mấp máy.

     Hành vi cử chỉ đột nhiên thay đổi, nhưng chỉ cần bản thân đủ cường đại, không cần giải thích bất cứ điều gì.

     Lộ Thầm nói xong, nhíu mày lạnh lùng: "Có cần tôi nhắc lại không?"

Trợ lý thấy được sự lạnh lẽo từ câu nói, không nghi ngờ gì gật đầu, sau đó lại lắc đầu liên tục.

Lộ Thầm: "Để tài liệu trên bàn, đi ra ngoài."

Nói xong, anh bế Lộ Đoàn đã ngủ quên trên đường đặt lên ghế sô pha dành cho khách, kéo một góc chăn lên đắp cho thân hình nhỏ bé của nhóc.

Trợ lý nhìn lướt qua một cái rồi mới đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy ông chủ ôn nhu nửa quỳ trên mặt đất nhẹ nhàng vỗ về đứa bé để nó ngủ ngon hơn, không khỏi kinh hãi. Rõ ràng trở nên dịu dàng, nhưng ánh mắt lại càng thêm đáng sợ, ông chủ tiến hoá rồii !!!

Nguyên chủ không có thói quen chồng chất công việc, vì vậy Lục Thầm xử lý tài liệu hôm nay một cách dễ dàng, chờ Lộ Đoàn tỉnh ngủ, hắn cùng với bé vẽ một số bức tranh phong cách kì lạ.

Lộ Đoàn tinh thần phấn chấn vươn ngón tay nhỏ chỉ vào một vật màu đỏ hình dạng mơ hồ:"ba nhỏ! "

     Hình ảnh một người dịu dàng xinh đẹp tự động hiện lên trong đầu, Lộ Thầm trầm mặc, trợn mắt nói dối: "Vẽ rất giống"

Lục Đoàn vui đến mức hai má phúng phính của bé đỏ bừng, mạnh dạn chỉ vào một đường đen khác tranh công: "Ba lớn!"

Lộ Thầm: ".....Lộ Đoàn vẽ rất tốt."

Lộ Đoàn Đoàn là đại bảo bảo đã trưởng thành, muốn tự thưởng cho bản thân, vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình: "Dâu tây!"

"Chờ một lát." baba Lộ Thần lập tức gọi điện phân phó người đi mua, sau khi tắt máy liền đem bàn tay đặt lên bụng tròn của bé, cảm giác thú vị hơn so với mong đợi của hắn.

Lộ Đoàn dùng bàn tay nhỏ bẻ bẻ bàn tay lớn, lại bị tiếng răng rắc di dời lực chú ý, mười ngón tay béo nhỏ lập tức muốn nổ tung, cẩn thận quan sát so sánh với bàn tay to kia. Lộ Thầm cũng bị những ngón tay đáng yêu kia thu hút, bất quá hắn lại tập trung chú ý vào —— có thể nhìn ra các khớp ngón tay thon dài, nhưng mà hình như... có chút béo?

Hộp dâu tây đã được xử lý qua cùng hộp trái cây khác đồng loạt được đưa tới. Lộ Thần để Lộ Đoàn tự mình ăn dâu tây, hộp còn lại vẫn chưa mở ra.

Nguyên chủ không quan tâm đến đứa con trai này, đương nhiên sẽ không có chút ký ức nào về việc Lộ Đoàn có bị dị ứng đồ ăn hay không. Lộ Thầm đang muốn gọi điện thoại hỏi một chút, vừa nghĩ tới, đúng lúc nhận được điện thoại từ ba nhỏ của Lộ Đoàn.

    Lộ Thầm vô thức liếc nhìn thời gian, 10h37.

Cuộc gọi được kết nối, giọng nói ôn hòa truyền qua đường dây đến bên tai: "Lộ tiên sinh, có việc gì sao?"

     Trong trí nhớ của nguyên chủ, một ngày nọ, Kỷ Miên Đăng đến cửa nói rằng cậu đã mang thai đứa con của hắn, mặc dù nguyên chủ thậm chí không có một chút ấn tượng việc Kỷ Miên Đăng ngủ với hắn, nhưng kết quả xét nghiệm không làm giả được, đứa trẻ này đúng là con của hắn. Vì thế hai người liền kết hôn.

Nguyên chủ đối với tình cảm không có hứng thú, nên rất thoả mãn với vợ con đã có sẵn, hơn nữa người này chỉ muốn gả vào hào môn, ngày thường cũng không làm mấy trò yêu quái gì, mấy ngày đều không gặp mặt một lần, cho nên cậu đối với hắn cũng khá hào phóng.

Đây cũng là lý do vì sao Lộ Thầm không có gánh nặng tâm lý khi chiếm lấy thân thể của chồng và ba người khác.

Lộ Thầm dựa theo thái độ tốc chiến tốc thắng của nguyên chủ nói: "Tôi không đồng ý cậu dẫn Lộ Đoàn đến tham gia chương trình kia."

     Một giây sau, hắn mơ hồ nghe thấy một tiếng cười nhạo?
-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro