Chương 8. Vấn đề lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lan Nha

Beta: Cải

Kim Thiền Y này, Phương Triều Chu thật sự là tìm không ra chủ nhân nào có thể thích hợp hơn so với Tiết Đan Dung, dù sao nam nhân trong quyển sách này có ý nghĩ muốn cởi y phục hắn rất nhiều.

"Tiểu sư đệ, Kim Thiền Y ngoài việc có thể phòng muỗi ra, nó còn có một cái công dụng khác... Ừm..." Phương Triều Chu nhìn thoáng qua Tiết Đan Dung, cho dù y muốn làm cá muối, cũng không thể không thừa nhận, thiếu niên trước mắt thật sự quá đẹp, đặc biệt là thời điểm hiện tại gần gũi như vậy: "Tiểu sư đệ, mặc bộ y phục này vào, cũng chỉ có ngươi mới tự mình cởi ra, người khác muốn cướp quần áo của ngươi cũng không thể, trên đời này vô số pháp bảo lớn nhỏ gì cũng đều có thể bị cướp đi, duy nhất bộ y phục này là không thể, trừ khi tiểu sư đệ chủ động đưa, tặng hoặc là thân thể gặp khó khăn gì, nếu không vẫn không ai có thể cướp Kim Thiền Y này đi được."

Phương Triều Chu nhanh chóng giới thiệu tác dụng lớn nhất của Kim Thiền Y này, Tiết Đan Dung nghe như vậy, liền vươn tay chạm vào Kim Thiền Y một chút, ngón tay của hắn như mỡ dê, trắng ngọc nõn nà, chạm vào Kim Thiền Y, dường như không thể phân biệt ra là tay của hắn trắng hơn hay vẫn là Kim Thiền Y trắng hơn một chút.

Tiết Đan Dung cũng chỉ chạm vào Kim Thiền Y một chút, rồi mau chống thu tay lại.

"Nhị sư huynh, vì sao huynh lại đưa cho ta cái đồ vật quý giá như vậy?" Hắn nhẹ giọng hỏi Phương Triều Chu.

Phương Triều Chu cười cười nói với hắn: "Đây cũng không tính là đồ vật quý giá gì, nếu sư đệ muốn, ta đều sẽ tặng."

Lời này của y vừa nói ra, cũng không biết là đã chọc đến chỗ nào của Tiết Đan Dung mà hắn dường như có vẻ không vui, sắc mặt của hắn rõ ràng đã lãnh đạm hơn rất nhiều, sau đó cầm lấy Kim Thiền Y, mặt khác lại dùng một bàn tay đóng cửa lại: "Ta đây liền đa tạ sư huynh, chỉ là hiện tại ta còn muốn đả tọa tu luyện, ta không thể bồi sư huynh nói chuyện phiếm nữa."

"Phanh." một tiếng, cánh cửa đã đóng lại.

Phương Triều Chu thiếu chút nữa đã bị cửa kẹp trúng, nhìn sư đệ đột nhiên đóng cánh cửa lại, y mở miệng định nói, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ mà im miệng lại. Đây nào phải là tiểu sư đệ, đây chả kém gì tiểu tổ tông cả.

Đưa đồ vật xong, Phương Triều Chu vừa mới trở lại nhà ở, y liền phát hiện nhẫn trữ vật có tiếng vang, y liền mở ra nhìn xem, liền phát hiện là do nguyên khối ngọc bài ngàn dặm này phát ra âm thanh.

"Người có thể nghe thấy được sao? Ngươi mau trả lời ta! Không trả lời, ta đây sẽ giết chết ngươi, ta cũng sẽ giết chết những sư huynh sư đệ của ngươi!" giọng điệu của Lê Châu vênh váo tự đặc, thông qua ngọc bài ngàn dặm truyền tới.

Phương Triều Chu lấy ngọc bài ngàn dặm từ trong nhẫn trữ vật ra ngoài, cái này có điểm giống với di động ở hiện đại, chỉ là, di động so với cái ngọc bài này tốt hơn, ít nhất cũng phải do người khác cho phép, âm thanh của đối phương mới có thể truyền tới, hơn nữa di động còn có thể cắt đứt trò chuyện.

"Có chuyện gì?" Phương Triều Chu hỏi.

Lê Châu hừ giọng một tiếng: "Bảo bối Đan Dung của ta, hiện tại đang làm cái gì?"

Phương Triều Chu suy nghĩ một chút, rồi trả lời hắn: "Hắn là đang tu luyện."

"Người làm thế nào mà có thể biết? Người là nhìn trộm hắn?" Lê Châu giống như là ăn phải pháo trúc*, nháy mắt trở nên nổ tung.

(Pháo trúc*: loại ống trúc kín hai đầu được cho vào lửa đốt nổ phá gây tiếng vang, và dị bản về sau của nó là ống trúc nhồi thuốc nổ đen, được sử dụng đầu tiên từ Trung Hoa cổ đại với ý nghĩa xua đuổi ma quỷ.)

"Hắn lúc trước đã nói với ta là sẽ trở về phòng tu luyện, ta nghĩ hắn hiện tại chắc hẳn là đang tu luyện, ta đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi." Phương Triều Chu nói.

Lê Châu lại hừ giọng một tiếng: "Nói dối, chắc chắn ngươi rình xem hắn, ta đọc trong thoại bản, thấy ngươi chính là sư huynh biến thái nhất, từ lúc nhỏ đã mang lòng xấu với Tiết Đan Dung..." Hắn bla bla ở phía sau mắng một hơi dài, cuối cùng cũng chuyển tới chính sự, "A, ta chuồn trộm đi ra ngoài chơi, hiện tại ta không có tiền, ngươi đưa tiền lại đây cho ta ."

Phương Triều Chu quyết đoán mà cự tuyệt hắn: "Không đi."

Yđang chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi.

Lê Châu như là bị phát điên: "Ngươi dám, Ngươi thế mà lại dám cự tuyệt ta! Ta..."

Phương Triều Chu đánh gãy lời hắn vừa nói: "Tiểu quỷ, ta đây vì cái gì mà không thể cự tuyệt ngươi? Ngươi có tu vi cao hơn ta sao? Hiện tại ngươi có phải nên cầu xin người khác hay không? Thái độ cầu xin người khác của ngươi là như thế này sao? Dĩ nhiên, ngươi có thể kêu cha ngươi tới đây, nhưng ta là nghĩ cha ngươi nếu biết rằng ta đã từ chối ngươi, ngươi chỉ vì thế mà chủ động liên hệ với hắn, hắn sẽ không chỉ không trách tội ta, mà ngược lại hắn sẽ nói ta làm rất tốt."

Lời nói này làm cho Lê Châu á khẩu không thể trả lời được, cuối cùng tiểu ma đầu kia trầm mặt một lúc lâu, sau đó thay đổi cả thủ đoạn, dùng ngữ khí đáng thương mà nói với hắn: "Ca ca, ngươi không tới, ta không có tiền, bọn họ sẽ không cho ta đi, nói muốn ta ở chỗ này lấy thân gán nợ, ta muốn trả hết nợ, thì phải rửa sạch hết mấy vạn cái mâm."

Phương Triều Chu không thèm để ý tới hắn, hắn vẫn luôn miệng nói, phiền đến nổi đầu của Phương Triều Chu đều đau, ngủ cũng không thể nào ngủ được, y còn có ý nghĩ muốn đem ngọc bài ngàn dặm này vứt đi, nhưng vẫn kiềm chế lại, tiểu ma đầu này có hậu đài, phải nhẫn nại!

Nhưng mà, Phương Triều Chu không hề nghĩ tới hiện tại Lê Châu chính là ở cái nơi nổi tiếng phong nguyệt kia - Lưu Kim Quật.

Lưu Kim Quật, nổi tiếng là nơi đốt tiền, mỹ nhân nơi đó nhiều không thể nào đếm xuể, cho dù người quét dọn vệ sinh, cũng tuyệt đối là mỹ nhân thanh tú, cho nên cửa hàng này mới đắt như vậy.

Phương Triều Chu chậm rãi đi đến Lưu Kim Quật, vừa mới đứng ở cửa, liền có người đón y đi lên, người này dung mạo không hề tầm thường, dịu dàng hỏi y: "Khách quan là lần đầu tới đây sao? Có cần tiểu nô giới thiệu cho người một vài người không?"

"Không cần, ta tới đây là để tìm người, chính là người không có tiền trả, bị giữ lại để rửa bát."

Phương Triều Chu vừa nói xong, nữ tử liền thấp giọng mà cười: "Khách quan nói đùa, chúng ta sao có thể giữ khách lại để rửa chén bát chứ." Nói xong nữ tử liền phất phất tay kêu người dẫn hắn đi lên.

Phương Triều Chu bị dẫn tới một phòng ở lầu 3, vừa đi vào trong liền nhìn thấy Lê Châu đang lười biếng mà nằm ở giường với mỹ nhân, bên cạnh còn có hai tiểu mỹ nhân đang đấm chân cho hắn, một tiểu mỹ nhân đang cầm quạt, quạt gió cho hắn, trong phòng còn có người kéo đàn, phía sau màn lụa mơ hồ còn có người, dường như tiếng đàn là do người này khảy ra. Lê Châu vừa thấy Phương Triều Chu tới, liền nhướng lông mày một bên: "Tới rồi à, tiểu gia đã chờ người rất lâu rồi."

Phương Triều Chu không nói chuyện với hắn, chỉ hướng tới trên bàn, đặt một túi tiền xuống, rồi chuẩn bị rời đi, chỉ là y còn chưa có đi ra ngoài, Lê Châu liền dùng tay nhấc một cái, dùng pháp thuật đóng cánh cửa lại: "Ngươi đi nhanh như thế để làm gì? Ngươi mỗi ngày đều ở khách điếm buồn kia không cảm thấy phiền hay sao? Hôm nay tiểu gia sẽ mang ngươi đi mở mang tầm mắt." Hắn xoay đầu nhìn người đang ngồi ở phía sau màn lụa ở hướng ngược lại mà nói: "Xuất hiện đi, hầu hạ vị khách này cho tốt, hắn là tu sĩ đến từ Thiên Thủy Tông, hầu hạ tốt, tiền thưởng sẽ có không ít đâu."

Phía sau đàn sáo, một mỹ nhân mặc y phục hồng liền chậm rãi đi ra từ màn lụa.

Phương Triều Chu biết hắn tới đây, tên Lê Châu này khẳng định vẫn muốn gây chuyện, cho nên hắn liền dứt khoát mà tìm một cái ghế ngồi xuống, lúc này liếc mắt nhìn người đã tới gần hắn, tùy tiện nói một câu: "Ngồi"

"Công tử, ta tên là Y Y." Mỹ nhân dựa gần đến người Phương Triều Chu ngồi xuống.

Khoảng cách quá gần, làm cho Phương Triều Chu không khỏi đem ghế của mình xê dịch một chút.

Y Y nhìn thấy động tác của Phương Triều Chu, biểu tình có chút bi thương: "Công tử đây chính là ghét bỏ Y Y sao?"

"Không phải, ta chỉ là muốn Y Y nhanh chóng giúp ta một chút thôi." Phương Triều Chu từ trong lòng ngực lấy ra một quyển thoại bản: "Gần đây ta đọc sách rất nhiều, đôi mắt có chút khó chịu, vậy liền làm phiền Y Y cô nương giúp ta bắt đầu đọc từ trang mà ta đã đánh dấu, ngồi gần quá như thế, ta sợ âm thanh quá lớn, ngược lại có chút không tốt."

Lời này của y vừa mới nói ra, mấy người ngồi bên cạnh đều ngẩn người cả ra.

Lê Châu nhíu mày, xoay người ngồi dậy: "Ngươi không có chút tình thú nào à, đã tới đây còn nghe đọc thoại bản, vậy sao ngươi không đi trà lâu mà nghe đi?"

"Ta cũng có nghĩ tới, đáng tiếc chính ngươi không cho ta đi." Phương Triều Chu bình tĩnh nói: "Ngươi muốn cho ta đi như vậy, hiện tại ta liền đi đến trà lâu."

"Không cho ngươi đi!" Lê Châu không cần nghĩ ngợi gì mà nói, sao đó đối với vị Y Y cô nương kia: "Ngươi hiện tại đọc đi."

Nói xong, hắn lại nằm xuống.

Vị Y Y cô nương kia nhìn xuống thoại bản trên tay, nhìn trên trang bìa viết.

"Trong núi diệu sự."

Vừa thấy đã biết không hề đứng đắn.

Trong mắt nàng âm thầm hiện lên tia khinh thường, nhưng mà ngoài mặt vẫn luôn ôn nhu đáp lại, mở quyển thoại bản ra.

Sau đó Y Y cô nương cả đêm liền đọc câu chuyện thợ săn đi săn thú.

Lê Châu nghe thấy phía sau, liền nhịn không được mà xen mồm vào: "Gia hỏa này cũng có thể săn thú được quá đi, một người thường như hắn dựa vào cái gì mà bắn một mũi tên đã trúng còn làm mù đôi mắt gấu?"

"Thoại bản đều là do bịa ra, nghe một chút sẽ tốt, không cần để ý." Phương Triều Chu trấn an Lê Châu, sau đó lại nhìn Y Y cô nương, rót ly trà nói: "Khát nước rồi phải không? Uống ly trà giải khát rồi lại đọc tiếp."

Y Y cô nương cười cười lắc đầu, chỉ là ý cười kia vẫn không có trong mắt.

Mà nàng sau khi đọc hơn nửa quyển sách kia, Lê Châu cuối cùng cũng không muốn nghe, xoay người bước xuống giường, vừa đi tới liền dùng roi cuốn lấy tay Phương Triều Chu, sau đó liền dùng sức kéo: " Đi, không nghe nữa."

Phương Triều Chu thật ra cũng có chút mệt mỏi, vừa nghe được lời này, tự nhiên vui vẻ rời đi, y từ trong tay Y Y cô nương nhận lấy quyển thoại bản, sau đó liền cùng Lê Châu làm bạn đi ra khỏi phòng.

Chờ đến khi bọ họ ra khơi Lưu Kim Quật, Lê Châu dừng chân nhìn Phương Triều Chu: "Ngươi cũng vẫn còn có điểm thông minh đó."

Phương Triều Chu giật mình một chút: "Hả?"

Lê Châu nhíu mày: "Ngươi không nhìn thấy mấy người kia đều có vấn đề sau? Đặc biệt chính là cái người đọc sách cho ngươi, chính là cái vị Y Y cô nương kia, một thân toàn mùi máu tươi, nồng đến nỗi son phấn cũng không thể lấn át được."

Phương cá muối mê mang không hiểu.

"Ta thật sự cho rằng ngươi vừa rồi chính là cố ý chọc cái vị Y Y kia, để nàng biết người là người không dễ chọc, không nghĩ tới ngươi lại thật sự tới đây nghe đọc sách, ngươi có biết mới vừa rồi, chúng ta thiếu chúng nữa đã không thể ra khỏi nơi đó không?" Lê Châu oán giận nói, còn lấy roi dùng sức mà đâm Phương Triều Chu một cái.

Phương Triều Chu bị Lê Châu làm cho có chút đau, không nhịn được mà bắt lấy tay Lê Châu: "Không phải chúng ta không ra được, mà chính là ngươi, ngươi biết có vấn đề như thế, còn gọi ta đến làm gì?"

Lê Châu nhìn Phương Triều Chu sau đó bắt lấy tay y, dùng sức mà kéo trở về: "Đương nhiên, là ta mời ngươi đi cứu ta."

Hắn dường như đã nhận ra tâm tình không tốt của Phương Triều Chu, nghĩ nghĩ, rồi lại nói thêm một câu: "Ngươi giận cái gì? Cùng lắm thì ta kêu cha ta tặng ngươi một cái gì đó."

Cái âm hồn môn đại ma đầu kia?

"Không cần." Phương Triều Chu lập tức từ chối: "Hiện giờ không có chuyện gì, hiện tại người bình an từ đó mà đi ra, như vậy ta có thể đi rồi chứ?"

Lê Châu không vui mà bẹp miệng, nhưng rất nhanh sau đó, biểu tình của hắn liền biến đổi: "Có thể, nhưng ta muốn cùng đi với ngươi, chúng ta cùng nhau trở về, ta muốn đi gặp bảo bối Đan Dung của ta."

"Bảo bối Đan Dung của ngươi không muốn gặp ngươi đâu." Phương Triều Chu nói.

Lê Châu vừa nghe như thế, một bên lông mày liền nhướng lên, lại muốn lấy roi, nhưng lần này Phương Triều Chu đã trước hắn một bước cản lại, y trực tiếp bắt lấy hai tay của Lê Châu: "Nghe lời được không? Hiện tại ta thật sự mệt mỏi, phải trở về nghỉ ngơi, ngươi nếu còn muốn chơi, lần sau lại tiếp tục chơi, được hay không?"

Bị Phương Triều Chu nắm lấy tay, đôi mắt của hắc y thiếu niên lúc này lập tức trừng to thành mắt mèo, hắn nhìn hai tay chính mình bị bắt lấy, giọng nói trở nên lắp bắp: "Ngươi... Ngươi mau buông tiểu gia ra!"

"Ngươi hiện tại phải nghe hết lời ta nói." Phương cá muối một lòng phải trở về nằm nghỉ ngơi, y không còn linh lực mà bồi tiểu ma đầu này vui chơi.

Tiểu ma đầu muốn rút tay lấy về, nhưng không kéo ra được, cũng không biết hắn hiện tại nghĩ như thế nào, lại dùng tới vũ khí trực tiếp nhất, hắn cúi đầu cắn vào cánh tay Phương Triều Chu một cái.

"Á..."

Phương Triều Chu hít một hơi, nhịn không được mà thu tay trở về: "Ngươi là chó à?"

Tiểu ma đầu hừ một tiếng, đưa mặt vặn đến một bên: " Là ai bảo ngươi bắt lấy tay tiểu gia chứ, chờ đến khi cha ta nhìn thấy, ta nhất định sẽ làm ông ấy giáo huấn ngươi một trận thật tốt." Hắn quay đầu lại, nhìn Phương Triều Chu trên dưới một cái rồi đánh giá: "Đến lúc đó không phải là chỉ cắn ngươi một cái, ta còn muốn cắn toàn thân ngươi, cắn chết ngươi!"

Phương Triều Chu nghe được lời này của hắn, khóe môi hơi hơi kéo: "Cũng không cần cắn toàn thân đâu."

Lê Châu vốn đang hung hăn mà nhìn hắn, nhưng khi nhìn thấy biểu tình Phương Triều Chu, lại vừa nghe câu nói như thế, hắn chớp chớp mắt, sau như chợt nghĩ tới cái gì, nháy mắt gương mặt hắn trở nên hồng lên, giống như thách lựu: "Ngươi quả nhiên là cầm thú! Không biết xấu hổ! Ai muốn cắn ngươi."

"Không có, đều không có ai cắn cả." Phương Triều Chu ý đồ nói.

Nhưng lúc này, tiểu ma đầu hoàn toàn ngượng ngùng, tức giận đến đôi mắt đều bốc hỏa, nhưng hắn biết mình không đánh lại Phương Triều Chu, liền hít sâu nhiều lần, ném xuống một câu rồi ngay lập tức chạy đi.

"Ngươi chờ đó cho ta!"

Phương Triều Chu đứng tại chỗ mấp môi, đáng chết, vẫn chọc đến tiểu ma đầu này rồi, vị lớn phía kia có thể đánh tới cửa hay không?

Y tự hỏi trong lòng, vẫn là quyết định trở về đi ngủ trước.

Tỉnh ngủ rồi lại nói sau, cùng lắm thì bán sư đệ để cầu xin đường sống.

Thời điểm Phương Triều Chu trở về, khách điếm đã khóa cửa, cho nên y  không thể không gõ cửa, chỉ có điều là tiểu nhị của khách điếm không mở cửa mà người mở lại chính là Tiết Đan Dung sư đệ của y.

Tiết Đan Dung y phục chỉnh tề, tóc cũng không rối loạn, như thế là vẫn chưa đi ngủ.

Phương Triều Chu không ngờ là Tiết Đan Dung, không khỏi ngạc nhiên một chút, mà Tiết Đan Dùn chú ý tới tay phải của y.

Khách điếm có hai cái lồng đèn màu đỏ, sáng ngời, đem dấu răng trên tay phải Phương Triều Chu hiện lên rõ ràng.

Trong nháy mắt, Phương Triều Chu cảm giác được độ ấm toàn thân tựa như giảm xuống hơn mười độ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro