Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phương

Beta: Mixeo, Yue

"Có phải thời tiết thay đổi rồi không?"

Phương Triều Chu ôm lấy cánh tay của mình, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Tiết Đan Dung vẫn luôn nhìn vào dấu răng trên tay phải của Phương Triều Chu. Dấu răng đó rõ ràng là do con người cắn chứ không phải động vật.

Phương Triều Chu càng đứng càng thấy lạnh, liền vội vàng bước vào khách điếm và nói với Tiết Đan Dung: "Cảm ơn sư đệ đã giúp ta mở cửa, đệ mau chóng về nghỉ ngơi đi."

"Nhị sư huynh vừa đi đâu vậy?" Tiết Đan Dung lãnh đạm lên tiếng.

Phương Triều Chu một bên khóa cửa, một bên tùy ý trả lời: "Lưu Kim Quật." Sau đó thoáng khựng lại: "À, quên mất, chắc ngươi không biết đó là nơi nào đi."

Y chỉ thuận miệng nói, trước đây cũng không thấy Tiết Đan Dung hiếu kỳ chuyện gì, không bằng nói hắn không quan tâm đến chuyện của người khác. Không nghĩ tới lần này Tiết Đan Dung lại hỏi.

"Lưu Kim Quật? Đó là nơi nào?"

Phương Triều Chu khóa kỹ cửa, do dự nói: "Chốn ăn chơi đàn đúm."

"Nhị sư huynh." Thanh âm Tiết Đan Dung lập tức trở nên lạnh nhạt, "Sư phụ cho phép chúng ta xuống núi, không phải là để chúng ta ăn chơi đàn đúm. Nếu sư huynh còn tiếp tục như vậy, ta chỉ có thể nói với sư phụ."

Phương Triều Chu xoay người, thấy Tiết Đan Dung trưng ra bộ mặt lạnh nhạt. Kỳ thật y cũng không biết mình thế nào lại chọc Tiết Đan Dung nổi giận, nhưng thấy đối phương tức giận như vậy, y liền... vội vàng chạy tới xin lỗi.

"Xin lỗi, lần sau ta sẽ không tới đó nữa."

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt*.

(Kẻ thức mới là trang tuấn kiệt: Câu nói này thường được mọi người hiểu là người có khả năng thích ứng với tình thế, nhận rõ sự lên xuống của thời đại thì được xưng là anh hùng hào kiệt.)

Tiết Đan Dung không nói chuyện, trực tiếp xoay người rời đi, bộ dạng giống như không muốn nói thêm lời nào với Phương Triều Chu. Phương Triều Chu nhìn bóng dáng Tiết Đan Dung dần biến mất liền thở phào nhẹ nhõm.

Y không muốn ở cùng với vị sư đệ này, cảm giác không khí đều trở nên loãng hơn.

*

Phương Triều Chu đã sẵn sàng chờ đại ma đầu tới đập cửa, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới đại ma đầu còn vẫn chưa tới, những người khác đã đến trước rồi.

Đỗ Vân Tức bước tới chỗ Phương Triều Chu xốc chăn lên, lấy khăn lạnh lau mặt cho y, cuối cùng Phương Triều Chu cũng chịu mở mắt. Y mơ mơ màng màng nhìn bóng người trước mặt liền hoảng hốt.

"Ngũ sư đệ đây là bộc phát lòng tốt?" Y mê mê hoặc hoặc nói.

Đỗ Vân Tức ngồi xuống mép giường chỗ Phương Triều Chu. Mấy ngày nay xem như cũng biết vị nhị sư huynh này có bao nhiêu lười biếng, trực tiếp đỡ người lên, "Nhị sư huynh, có cô nương tìm huynh!"

"Cô nương? Cô nương nào? Ta không biết." Phương Triều Chu còn muốn nằm xuống ngủ.

Đỗ Vân Tức thở dài, do dự một chút, nhéo nhéo má phải của y, cũng không thể hung hăng cắn một cái, chỉ nghe được một tiếng "A". Phương Triều Chu cuối cùng cũng chịu mở mắt, nhưng chỗ bị nhéo kia nháy mắt đỏ lên.

Da Phương Triều Chu vốn dĩ trắng nõn, hiện giờ ham ăn lười làm, không chịu bước chân ra cửa, lại coi mỹ nhan đan Đỗ Vân Tức tặng thành kẹo mà ăn. Càng ăn càng trắng, càng nộn, chỉ hung hăng nhéo một cái liền đỏ hồng như hoa đào tháng tư.

"Ngũ sư đệ, ngươi nhéo ta làm gì?" Phương Triều Chu sững sờ, như vừa tỉnh lại từ cơn ác mộng.

Đỗ Vân Tức mím môi, cuối cùng chỉ nói: "Nhị sư huynh tự mình xuống lầu xem sẽ rõ."

Chờ tới khi Phương Triều Chu sửa soạn xong, đi đến cầu thang, nhìn thấy mỹ nhân một thân hồng y ngồi phía đối diện đại sư huynh, bước chân nháy mắt dừng lại.

Đỗ Vân Tức đi phía sau Phương Triều Chu, thấy y dừng lại, hắn cũng dừng lại, thấp giọng nói: "Đó là vị cô nương tới tìm huynh, đã đến từ sáng sớm rồi, nói là có chuyện quan trọng muốn nói với huynh. Đại sư huynh tiếp nàng một hồi cũng không hỏi ra được gì, nhất định phải chờ sư huynh tới rồi mới nói."

Nói xong hắn còn cố ý quan sát sắc mặt Phương Triều Chu.

Dường như không khác gì so với thường ngày.

Phương Triều Chu sau khi nghe Đỗ Vân Tức nói xong liền đi xuống lầu. Đại sư huynh tinh mắt liền thấy hắn, lập tức gọi một tiếng, "Nhị sư đệ, lại đây đi."

Vừa dứt lời, vị hồng y mỹ nhân đang ngồi trên ghế cũng quay đầu lại, đúng là cấp Phương Triều Chu niệm hơn phân nửa thoại bản Lưu Kim Quật Y Y cô nương.

Chỉ thấy Y Y cô nương rơi lệ, nhu nhược đáng thương nhìn Phương Triều Chu, thậm chí còn đứng lên, khóe miệng hơi mở ra mà kêu lên một tiếng "Công tử".

Phương Triều Chu hơi sửng sốt, "A?" Hắn nhìn nhìn phía sau, có chút mờ mịt mà nói, "Ngươi kêu ta?"

Y Y cô nương rung rung gật đầu, "Công tử còn nhớ rõ nô gia sao? Mấy ngày trước công tử ở Lưu Kim Quật đã thưởng cho nô gia rất nhiều bạc."

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều nhìn Phương Triều Chu vơi ánh mắt kì quái. Bọn học cũng biết Lưu Kim Quật là nơi nào và phần lớn cũng biết Phương Triều Chu không cử chi chứng*.

*Chỗ này mình không hiểu lắm nên giữ nguyên bản cv

"Còn nhớ, giọng nói của ngươi khá hay, nhưng ngươi đột nhiền tìm đến đây là..." Phương Triều Chu từ chỗ Lê Châu biết được vị Y Y cô nương này khả năng không phải người tốt nên có chút đề phòng.

Đặc biệt là y cùng vị Y Y cô nương này chỉ gặp qua có một lần sao có thể khiến đối phương tìm đến cửa luôn rồi.

Nàng vì sao lại biết y đang ở đây?

Thủy Tiên Tông có năm cái phong, đệ tử mỗi phong đều có một khách điếm riêng. Đêm đó Lê Châu cũng không nói mình thuộc phong nào, thực tế, hắn cũng không biết mình thuộc phong nào. Càng kì quái hơn la đêm đó Phương Triều Chu không có tiết lộ họ tên mình thì vị Y Y cô nương này làm cách nào có thể tới nói với sư huynh là muốn tìm hắn?

(Mình cũng không hiểu "Phong" ở đây nghĩa là gì nên để nguyên vậy)

Y Y cô nương lấy khăn lụa lau nước mắt, hơi cúi đầu, bày ra bộ dạng thập phần yếu đuối "Công tử, thật không dám giấu diếm, nô gia là không có cách nào mới tới tìm công tử. Lưu Kim Quật mụ mụ muốn đem ta tới nhà thành nam Lưu phú làm thiếp thất."

"Vậy thì chúc mừng ngươi." Phương Triều Chu không nghĩ ngợi mà mở miệng.

Y Y cô nương lặng lẽ siết chặt lấy khăn tay, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục khóc: "Công tử có lẽ không biết, Lưu phú thương kia hiện tại đã già, nô gia thật sự không muốn, mong công tử thu nhận nô gia."

Đại sư huynh nghe được lời này, không khỏi có chút đứng ngồi không yên, ho khan hai tiếng: "Y Y cô nương, Nhị sư đệ ta là tu sĩ, ngươi là người thường, các ngươi ở bên nhau vẫn là không thích hợp."

Y Y cô nương lập tức nói: "Ta không dám hy vọng xa vời có thể cùng công tử bên nhau, chỉ muốn ở cạnh công tử như một nha hoàn thôi."

Phương Triều Chu lắc đầu, "Nhưng ta không cần nha hoàn."

Y Y cô nương nghe vậy, trực tiếp rơi nước mắt, vừa kiều diễm lại đáng thương. Nếu là nam nhân bình thường chỉ sợ cũng không nhịn được muốn đem nàng ông vào long hảo hảo an ủi, nhưng mọi người trong Thiên Thủy Tông đều không có phản ứng.

Lý do là bọn họ có trấn tông mỹ nhân —— tiểu sư đệ.

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của tiểu sư đệ thì những mỹ nhân dù có kiều mị đến đâu cũng đề thành sau cơn mưa tàn hồng, mất đi nhan sắc.

Chỉ có duy nhất Tiết Đan Dung là có thể mê hoặc thế gian chỉ bằng làn da.

Có đều để một cô nương ở đây khóc cũng không hay, đại sư huynh nghĩ nghĩ, đưa mắt nhìn Phương Triều Chu. Phương Triều Chu không hiểu ý tứ trong ánh mắt đó, mãi đến khi đại sư huynh giơ tay chỉ chỉ hai mắt mình, giả bộ xoa xoa y mới ngỡ ngàng hiểu ra, gật gật đầu.

Vì thế, y nghiêm túc nói với Y Y cô nương: "Y Y cô nương, đã không còn sớm nữa, cô vẫn là nên về sớm chút đi, mắt của đại sư huynh ta không thoải mái, lát nữa ta muốn đi lấy thuốc cho hắn."

Đại sư huynh:......

Hắn rõ ràng muốn tên gia hỏa này đưa khăn tay cho cô nương kia lau nước mắt.

Nhưng làm mọi người bất ngờ chính là, Y Y cô nương nghe được Phương Triều Chu nói, nức nở một cái, đột nhiên chạy tới ôm lấy Phương Triều Chu, nũng nịu mà khóc: "Công tử xin hãy thương xót nô gia, thu nhận nô gia đi."

Phương Triều Chu còn chưa kịp đẩy vị Y Y cô nương kia ra, phía sau đã cảm thấy một trận ớn lạnh.

Y dừng một chút, chậm rãi quay đầu, liền đối diện với đôi mắt phượng lạnh như băng.

Là Tiết Đan Dung.

Tiết Đan Dung mang một bộ tuyết y, đầu vấn tóc, đứng trên cầu thang nhìn họ một cách trịch thượng.

Phương Triều Chu thấy là Tiết Đan dung, quay đầu lại, ý định đem cô nương trong lồng ngực đẩy ra nhưng tay y căn bản cũng không dám đụng tới đối phương. Nếu sử dụng phép thuật lại sợ mình khống chế không tốt, đến lúc đó vị này giả bộ bị thương, làm y chịu tiếng xấu.

Rối rắm một hồi, y cũng không thể một chốc đem người từ trong lòng y đẩy ra.

Phương Triều Chu rối rắm không biết nên làm thế nào, nhưng những người khác cũng không quan tâm tới chuyện này.

Cuối cùng Phương Triều Chu tuyệt vọng, đưa mắt cầu cứu một vị sư muội ở đó. Vị sư muội kia nhận ra ánh mắt của y, thận trọng gật đầu, sau đó đi ra phía sau khuyên nhủ vị Y Y cô nương, "Cô nương, ngươi có chuyện thì cứ nói, nhưng hãy buông sư huynh ta ra trước đã, huống chi nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi ôm hắn như vậy thì chẳng phải sư huynh ta phải chịu trách nhiệm với ngươi sao?"

Phương Triều Chu: Sư muội, nếu ngươi không biết nói như nào thì đừng mở miệng.

Y Y cô nương từ trong lòng Phương Triều Chu hơi ngước mặt lên, vẫn nũng nịu như cũ mà nói: "Nô gia không cần công tử phải chịu trách nhiệm, bất quá nô gia liễu yếu đào tơ*, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh công tử đã mãn nguyện rồi.

(*Liễu yếu đào tơ: mảnh mai, yểu điệu, mềm yếu.)

"Người tu đạo thanh tâm quả dục, không niệm phàm trần, huống hồ y có thể sống đếm mấy trăm, thậm chí hơn ngàn năm, giữ một phàm nhân bên cạnh có tác dụng gì sao?"

Thanh âm phát ra từ chỗ Tiết Đan Dung.

Phương Triều Chu cảm giác than thể trong lòng y có chút cứng đờ, sau đó nghiêng người nhìn về phía sau hắn, Tiết Đan Dung đang đứng đó. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro