Chương 01-02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Dư Ninh nhặt được một chú chó lưu lạc.

Hơn nữa lại là một con chó hoang vừa xấu vừa bẩn đến mức không nhận ra lông màu gì, còn què một chân.

Dư Ninh cảm thấy quyết định ngày đó nhất định là hắn bị điên, bởi vì trên đời này hắn ghét nhất nuôi thú cưng.

Đã thế trước mắt còn là một con thú cưng bẩn hề hề.

Sự tình là như thế này.

Gần chung cư Dư Ninh ở có một tiệm mì, trang hoàng rất đơn giản, trong tiệm cũng chỉ bày mấy bộ bàn ghế nhựa, nhưng mì thì ăn rất ngon cộng thêm giá cả phải chăng nên làm ăn khấm khá. Những ai thuê ở gần đó hoặc những người đi làm, mặc kệ là dân văn phòng hay công nhân công trường đều sẽ tới đây giải quyết bữa cơm.

Một ngày kia, sau khi tan tầm như bình thường, Dư Ninh lại đến cửa hàng gọi một bát mì thịt bò. Bởi vì đã đến thời gian ăn tối nên trong tiệm chật ních người, bàn cũng đã được xếp đến tận cửa. Lúc Dư Ninh tới không có chỗ, hắn đành phải ngồi ở bên ngoài.

Vừa mới ăn được một nửa thì chú chó nọ xuất hiện, nó đứng nép nép ở cửa tiệm, như là mong đợi có người có thể ném cho nó chút đồ ăn gì đó.

Dư Ninh một bên ăn mì, một bên quan sát con chó mới tới, phòng ngừa nó đột nhiên xông tới cọ cọ hoặc liếm chân hắn, tưởng tượng đến thôi mà Dư Ninh đã nổi hết cả da gà.

Nó thoạt nhìn bẩn như vậy, quả thực hơi đáng sợ. Giống như đã lưu lạc trên đường cái đến vài chục năm, rồi lăn qua bùn một hồi, lại ngủ cả ngày trong đống rác. Lông tóc so le không đồng đều, có chỗ còn bết lại thành từng cục.

Đừng nói là một con chó dơ đến mức này, ngay cả một con được nuôi trong nhà thoạt nhìn sạch sẽ, Dư Ninh cũng không thể chịu được.

Ai mà biết trong đám lông chó đấy cất giấu những cái gì? Mà chó lại là loài thích liếm tới liếm lui, liếm sàn nhà, liếm chân mình, đến cả mấy món đồ chơi của nó. Trước khi nó liếm ngươi, ngươi làm thế quái nào mà biết được nó đã liếm những cái gì cơ chứ?

Cho nên Dư Ninh vẫn luôn cẩn thận phòng bị, chuẩn bị chờ nó mà tới gần liền quát lớn đuổi đi.

Con chó nọ cảm nhận được ánh mắt của Dư Ninh, ngược lại tiến đến phía hắn, chui xuống dưới cái bàn nhưng không dám tới quá gần hơn, chỉ đáng thương kêu ư ư một tiếng rồi mới ngồi xổm tại chỗ, bắt đầu nhìn hắn chằm chằm.

Kỳ thật ném cho nó một chút đồ ăn đối với Dư Ninh cũng không tổn thất gì, nhưng lỡ như lại tạo thành thói quen, sau này mỗi ngày nó đều đến cửa tiệm ngồi xổm dưới bàn chờ đồ ăn thì phải làm sao?

Nó bẩn như vậy, người ta làm sao nuốt trôi.

Dư Ninh lạnh lùng mà kiên quyết ăn hết đồ của mình, đến cặn cũng không lưu lại.

Lúc hắn ăn xong đứng lên, có lẽ chú chó ý thức được mình sẽ không chiếm được gì, thấp giọng nức nở một tiếng. Một khắc kia, Dư Ninh giống như cảm nhận được một cỗ thất vọng vây quanh hắn, hắn nhịn không được quay đầu nhìn nó. Chú chó đã đứng lên, cúi đầu rồi chậm rãi rời khỏi mặt tiền cửa hàng.

Dư Ninh do dự vài giây, như ma xui quỷ khiến mà nói với ông chủ, "Gói thêm cho tôi một phần bò kho."

Hắn tìm được chú chó ấy bên cạnh một thùng rác khá gần quán ăn, nó quanh quẩn ở đấy, ngửi ngửi như đang tìm xem có đồ gì ăn được tình cờ rơi vãi ra không.

Dư Ninh đi qua, đặt gói thịt bò trên mặt đất.

Chú chó ngửi được mùi thơm, rất nhanh phát hiện ra thức ăn. Dù nước miếng đầm đìa, nó vẫn đứng yên nhìn gói thịt mà không dám tới gần, chỉ ngẩng đầu mong chờ nhìn Dư Ninh.

Lúc này, hắn mới phát hiện một mắt của nó hình như bị thương sắp hỏng, sưng đến mức không mở ra được. Nhưng con mắt còn lại thì rất sạch sẽ, thực trong suốt, tản ra tia sáng ôn hòa.

Dư Ninh tránh đi, để gói thịt bò lại cho nó.

Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba rồi đến vô số lần tiếp theo nữa.

Con chó kia tuy rằng xấu nhưng cũng không ngu ngốc, kể từ sau ngày đó, mỗi lần Dư Ninh tới tiệm mì đều có thể thấy nó đứng trước cửa. Vừa nhìn thấy hắn, nó liền hưng phấn ngoe nguẩy đuôi, nhưng không hề lớn tiếng sủa. Dư Ninh cảm thấy kì quái, không phải chó đều thích kêu gâu gâu hù chết người sao? Nhưng con này rất ít khi phát ra âm thanh, cùng lắm là chỉ ngẫu nhiên nức nở hai tiếng.

Không phải lần nào Dư Ninh cũng cho nó đồ ăn, hắn cảm thấy cứ cho ăn thành quen cũng không tốt, lỡ như nó đi theo hắn về đến tận nhà thì phải làm sao? Hắn một chút cũng không hề nghĩ tới việc nuôi thú cưng, đặc biệt là loại thú cưng dơ như thế.

Dù vậy, chú chó vẫn bất khuất mà đi theo hắn không tha.

Dư Ninh cho nó ăn mì xào, bánh bao thịt, táo, cơm... Cái gì nó cũng ăn, không hề kén chọn.

Nhưng cuối cùng lại dưỡng ra một loại thói quen ác liệt khác.

Vào một buổi sáng Dư Ninh đi làm sớm, xuống dưới lầu đã gặp chú chó ấy nằm trên cỏ phơi nắng. Thấy hắn đi tới nó liền đứng lên, vui sướng phe phẩy cái đuôi bẩn hề hề đã rụng lông nghiêm trọng, sau đó đi theo xe Dư Ninh đến giao lộ. Xe hắn đi xa mấy trăm mét, từ kính chiếu hậu vẫn có thể nhìn thấy nó ngồi xổm ở chỗ đấy.

Chạng vạng khi hắn tan tầm, lúc xe tiến vào giao lộ đã trông thấy chú chó kia vẫn đang ngồi xổm ở đó, giống y hệt ban sáng. Thấy xe của hắn, nó lập tức đứng lên, rồi chạy chậm theo đến tận khi xe vào gara. Chính vì thế mà Dư Ninh mới phát hiện hóa ra nó bị què một chân, chạy rất chậm, lại còn khập khiễng.

Dư Ninh vốn cho rằng nó sẽ gắt gao đi theo hắn về nhà. Vốn còn đang buồn rầu nghĩ cách làm thế nào để đuổi nó đi, nhưng tới khi hắn bước ra khỏi gara thì đã không nhìn thấy chó hoang đâu nữa.

Buổi sáng tiếp theo, hắn ra cửa lại gặp chú chó nọ, sau này mỗi ngày đi làm và tan tầm, hắn đều có thể trông thấy nó. Chỉ cần hắn đúng giờ rời đi và về nhà, nó vĩnh viễn đều giống như đang chờ hắn. Có đôi lúc Dư Ninh sẽ nghĩ, không phải nó vẫn luôn ngồi xổm ở giao lộ từ sáng đến tận chiều đấy chứ?

Nhưng nó nhiều nhất chỉ là đi theo hắn đến dưới lầu, chưa bao giờ đi vào gara, cũng không theo hắn về nhà.

Dường như ngay cả nó cũng biết sẽ không có ai muốn nhận nuôi nó cả.

Ngẫu nhiên có mấy lần Dư Ninh gặp lũ trẻ con nghịch ngợm ở gần đó bắt nạt chú chó. Bọn trẻ quây thành một vòng, cầm gậy gỗ dùng sức dậm xuống đất, dọa chó hoang đáng thương sợ tới mức co rúm cả người lại. Dư Ninh đuổi lũ trẻ con đi, nó nhìn hắn nức nở kêu hai tiếng. Dư Ninh nghĩ chân nó có thể là bị gãy, hoặc bị mấy đứa trẻ bướng bỉnh đánh què, hoặc nó vốn dĩ sinh ra đã có tật, cho nên chủ nhân cũ mới vứt bỏ nó.

Trước khi rời đi, Dư Ninh đặt một chiếc bánh bao vẫn còn nóng hổi trước mặt chú chó.

Hắn không hiểu vì sao con người ta muốn nuôi dưỡng sủng vật rồi sau đó lại vứt bỏ chúng, họ nghĩ thú cưng là cái gì? Như một món đồ chơi? Lúc chúng xinh đẹp thì ôm ấp, cưng nựng, nhìn chúng vụng về đáng yêu giống trẻ con thì cười ha ha. Rồi tới khi chúng già đi, xấu xí hoặc chính họ chán ghét, liền tùy ý vứt bỏ chúng trên đường cái. Chúng cũng không phải trẻ con thực sự, không cần phụ trách theo pháp luật. Mà trong lòng bọn họ chắc cũng không có bất luận cảm giác áy náy nào.

Dù sao cũng chỉ là một con chó, không phải sao?

Tóm lại Dư Ninh và chú chó hoang kia thành lập nên một loại quan hệ kỳ quái. Hắn thường xuyên cho nó ăn, nhưng không tính toán nuôi dưỡng nó.

Cho tới ngày cơn bão cuồng phong kéo đến.

02.

Mùa hè thường có rất nhiều bão.

Lão tổng tuyên bố thứ sáu sẽ được nghỉ do bão đổ bộ, cho dù trước đó phải làm hoàn thành hết các việc của thứ sáu thì đại đa số mọi người vẫn kịch liệt hoan hô.

Hôm nay bởi vì phải tăng ca nên đến tận đêm khuya, Dư Ninh mới về tới nhà. Lúc xe đi qua giao lộ hắn đã cẩn thận nhìn xung quanh nhưng cũng không tìm được chó hoang. Xem ra nó chờ hắn lâu quá nên đã bỏ đi rồi.

Sau khi đi thẳng về nhà, Dư Ninh kiểm tra lại cửa sổ, rồi dọn hết chậu cây và quần áo phơi ngoài ban công vào trong.

Nghe nói lần này là một cơn siêu bão, sức gió lên tới cấp 17.

Hắn đột nhiên nhớ tới chú chó hoang kia, không biết nó tránh bão ở nơi nào.

Sáng hôm sau lúc Dư Ninh tỉnh dậy, cơn bão đã đi vào đến rìa thành phố, tiếng gió ngoài cửa sổ rít gào, cửa kính bị gió đập vào vang lên từng tiếng chát chúa.

Dư Ninh cầm ô xuống siêu thị gần nhà mua lương thực, rau dưa dự trữ.

Hắn nhanh chóng đi dạo trong siêu thị một hồi, lấy những đồ cần thiết rồi đi tính tiền. Mưa đã bắt đầu rơi, Dư Ninh mở ô ra, gió mạnh tới nỗi cơ hồ muốn bẻ gãy ô của hắn. Cái ô này là hàng tặng kèm của một loại đồ uống nên chất lượng không tốt lắm, lúc hắn ra cửa chỉ tùy tay cầm theo. Đi được nửa đường thì gió đã thổi gãy luôn cả cán ô, từng giọt mưa thoáng rơi xuống, giống như hòn đá nhỏ táp vào mặt, chỉ chốc lát sau, toàn thân Dư Ninh đã ướt nhẹp.

Không ngờ mưa lại tới nhanh như vậy.

Đen đủi!

Dư Ninh căm giận thu ô lại, quyết định sau này không bao giờ mua cái đồ uống kia nữa, tặng kèm cái ô như cứt!

Hắn mang theo một túi lớn đồ vật, quẹo vào hẻm nhỏ ven đường, định bụng ném cái ô hỏng này vào thùng rác.

Nếu không phải cái ô này bị gió lớn làm hỏng, có lẽ cũng sẽ không có chuyện gì phát sinh tiếp theo.

Dư Ninh gặp lại chú chó hoang kia ở cạnh thùng rác. Nó cuộn thành một đoàn nhỏ đến đáng thương mà trốn trong ống đổ rác ở góc tường, ý đồ muốn tránh một chút mưa rền gió dữ nhưng đáng tiếc chỉ phí công. Cả người nó đều bị mưa làm ướt, lông tóc bết thành từng cục, dính sát vào người, lộ ra thân thể gầy trơ cả xương, xấu đến cực điểm.

Nháy mắt kia trong óc Dư Ninh hiện ra một ý niệm: Vị chủ nhân cũ đã vứt bỏ nó, giờ này có phải đang an an ổn ổn, ấm áp trú trong ngôi nhà của mình hay không?

Dư Ninh giơ tay ném một cái, chiếc ô chuẩn xác rơi vào thùng rác.

"Đông"

Chó hoang ngẩng đầu lên, đôi mắt khỏe mạnh còn sót lại của nó vừa nhìn thấy Dư Ninh liền ánh lên một tia sáng đầy vui sướng.

"Gâu!"

Nó thế mà lại sủa một tiếng, từ trong góc tường đi ra, đi tới đi lui vòng quanh Dư Ninh, ô ô kêu to.

Dư Ninh lấy từ trong túi ra một cái lạp xưởng và bánh mì, xé mở rồi đặt trên mặt đất. Chó hoang cao hứng phe phẩy đuôi, thân mật nhẹ nhàng cọ một chút vào ống quần hắn. Bánh mì rất nhanh bị nước mưa làm ướt nhưng nó cũng không thèm để ý, ăn đến thật sự mãn nguyện.

Ném cái ô hỏng kia xong thì cần phải trở về rồi, mưa cũng càng lúc càng lớn.

Dư Ninh xoay người sang chỗ khác, tiếng mưa rơi ào ào, chân hắn ấy vậy mà càng bước càng có chút gian nan.

"Gâu!"

Quay đầu lại nhìn, Dư Ninh trông thấy con chó nọ đứng tại chỗ bất động, nhếch nhếch môi, liều mạng phe phẩy cái đuôi, giống như một người đang cười nói 'tạm biệt, tạm biệt'.

Nhất định là hắn thấy ảo giác. Dư Ninh xoay người, tiếp tục đi về phía trước vài bước rồi lại dừng lại, suy nghĩ một hồi. Mưa gió điên cuồng, thổi đến mức hắn không mở mắt ra nổi.

Chính là dù thời tiết có tệ như vậy, chó hoang vẫn không nghĩ đến việc bám theo sau, khẩn cầu hắn thu lưu nó.

Dư Ninh quay lại nhìn, nó vẫn như cũ đứng tại chỗ, phe phẩy cái đuôi, tựa hồ có chút hoang mang mà nhìn hắn.

Hắn vẫy tay, "Này, mi, lại đây."

Dư Ninh mất đến sức của chín trâu hai hổ mới lùa được chó hoang về tới nhà mình.

Không sai, là lùa về.

Hắn thật vất vả hạ quyết tâm mới quyết định thu lưu con chó hoang dơ vô cùng này, kết quả thế mà nó còn không thèm cảm kích. Hắn vẫy tay với nó, nó bất động. Hắn qua lùa nó đi, nó mới chậm rì rì dịch về phía trước từng chút một. Chờ tới khi đến dưới lầu chung cư của Dư Ninh, gia khỏa này hoảng sợ giống như sắp vào lò sát sinh, bám chặt vào khung cửa chết cũng không chịu vào.

Toàn thân Dư Ninh ướt đẫm, mất hết kiên nhẫn. Không muốn thì ok thôi. Hắn xách túi đi thẳng vào sảnh lầu một, tới trước cửa thang máy cũng không quay đầu mà bước vào trong.

Chó hoang đứng ở ngoài cửa lớn, ngao một tiếng như nức nở, như thương tâm, mà cũng như luyến tiếc.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Dư Ninh nhìn chằm chằm nó, đột nhiên duỗi tay đè lại nút thang máy, quát, "Cho mi hai mươi giây, lại đây!" Rống xong hắn mới phát giác hơi ngu, thế mà hắn lại đi nói chuyện với một con chó. Tất cả đều là do con chó hoang kia, rõ ràng nhìn thì xấu, ấy vậy mà biểu tình như thể nó có thể nói chuyện.

Nhưng ngoài dự kiến của hắn, nó phảng phất như nghe hiểu được lời hắn thật. Hắn vừa dứt lời, chó hoang liền có vẻ bất an, đứng lên xoay quanh, do do dự dự.

Khi Dư Ninh buông nút thang máy ra, cánh cửa lần thứ hai chậm rãi khép lại.

Chó hoang nóng nảy, tựa hồ cái gì cũng mặc kệ, khập khiễng mà ra sức chạy về phía Dư Ninh.

Cho dù què một chân thì nó vẫn chạy nhanh được sao, Dư Ninh nghĩ nghĩ, đoạn duỗi tay ra đè lên nút bấm, chó hoang liền vọt vào bên trong thang máy.

Hắn cúi đầu nhìn nó đang lè lưỡi thở dốc, "Thiếu đánh."

Thang máy rất nhanh lên đến tầng 18, vì không quen ngồi thang máy nên chó hoang có chút choáng váng, lúc đi ra còn lung lay hai cái. Dư Ninh nhìn nó bộ dáng không tìm được phương hướng, phun ra một chữ, "Bổn."

Bổn (笨): ý chỉ vụng về, dốt, ngốc, khờ khạo, vụng về...

Lúc tới trước cửa nhà, chó hoang lại hơi hơi do dự, nhưng lần này rất nhanh nó đã bị Dư Ninh không còn kiên nhẫn gầm lên dọa sợ, vội vội vàng vàng đi theo sau lưng hắn vào nhà.

Nó thấp thỏm bất an, cẩn thận hoảng hốt, sàn nhà Dư Ninh trắng tinh đến mức làm nó như thể say xe. Chó hoang co chặt tứ chi lại, gian nan mà khống chế mình chỉ đứng trên một ô gạch men. Dường như cảm nhận được nước mưa đã trở nên đèn xì đang chảy dọc theo lông tóc, nó tận lực không làm dơ thêm gạch men trắng bóng.

Dư Ninh thấy dáng vẻ này của nó, không biết phải nói gì.

Nói nó ngốc, nó thật ra lại rất thông minh, giống như có thể hiểu được lòng người, biết lo lắng cẩn thận hành sự; nhưng nói nó thông minh, nhìn qua lại thấy nó ngốc không chịu được.

Tóm lại là một con chó vô cùng kỳ quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro