Chương 09-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

09.

Dư Bổn bị xử phạt nghiêm khắc.

Đầu tiên là liên tục một tuần không gặm xương, chẳng có thịt thơm ngào ngạt, cũng không có món bò kho cậu thích nhất. Tiếp theo, cậu bị tước đoạt quyền lợi được ngủ ghé bên mép giường chủ nhân, ngay cả ngoài cửa phòng cũng không được, mà bị đuổi đến một căn phòng tối đen để trữ đồ, nơi đó chủ nhân có làm một cái ổ cho cậu nhưng cậu không thích. Thậm chí mỗi sáng phúc lợi được đi theo sau lưng nhìn chủ nhân đánh răng rửa mặt cũng bị cướp mất, hiện tại chủ nhân chỉ "Bang" một tiếng đóng sầm cửa trước mặt cậu.

Dư Ninh nói với cậu, đây là trừng phạt cho sai lầm ngày đó của thanh niên, tội làm ra cử chỉ không đúng mực.

"Cử chỉ nghĩa là gì?" Sau khi biến thân thành người, thanh niên hỏi.

Dư Ninh phát hiện ra một vấn đề lớn, hắn cấp thiết phải giáo dục cho thanh niên một vài thường thức cơ bản của con người.

"Vì sao em lại phải học?" Thanh niên bị tịch thu đồ chơi hình khúc xương và cắt bớt thời gian chơi đùa kháng nghị, "Em không phải con người!"

Dư Ninh không tốn lời vô nghĩa, giải thích với một kẻ nhìn thì thanh niên mà trí lực chỉ một tuổi thì có ý nghĩa gì. Cậu vẫn luôn kiên trì mình chỉ là cẩu cẩu nhưng lại không nghĩ tới cuộc đời mình có tận một nửa thời gian tồn tại dưới hình thái con người. Tình huống như vậy, rốt cuộc cậu là chó hay người, ai nói chính xác được?

Nhưng quá trình dạy học thực sự vô vàn khó khăn, thanh niên không biết chữ, nên không thể ném sách cho cậu tự đọc được. Dư Ninh đành phải tự mình dạy, cậu lại hỏi rất nhiều vấn đề. Hắn nói với cậu, người phân ra nam và nữ, giống như chó phân ra đực và cái. Thanh niên gật đầu tỏ vẻ hiểu được. Hắn lại nói, nam nữ không thể tùy ý đụng chạm quá thân mật, ngay cả cậu cũng không thể. Tựa như việc thanh niên đột nhiên xông đến liếm mặt Dư Ninh, tuy bọn họ đều biết đây là tập tính của loài chó, nhưng lúc ở hình thái con người thì không thể làm vậy.

Thanh niên thắc mắc, "Vì sao?" Cậu kéo quần của mình ra, chỉ vào đồ vật bên trong, "Giống nhau, giống với ngài."

...

Thôi được rồi, ít nhất gia khỏa này còn biết phân biệt rõ ràng giới tính.

Dư Ninh nhẫn nại trả lời, "Cho dù là cùng giới cũng không được tiếp xúc quá thân mật, con người chính là như vậy."

Thanh niên lầu bầu, "Con người thật kỳ quái..."

"Con người đương nhiên kỳ quái. Đối với con người cũng không chỉ nam nữ mới có thể ở bên nhau mà những người giống nhau cũng có thể."

Thanh niên tò mò tiến đến, trực tiếp hỏi, "Ở bên nhau nghĩa là giao phối sao?"

"... Ừm."

"A?!" Thanh niên kinh ngạc cảm thán, thế giới con người phức tạp khiến cậu chấn kinh rồi. Thanh niên suy nghĩ một chút lại hỏi, "Vậy ngài giao phối cùng nữ, hay là nam?"

...

Dư Ninh ngăn không được mấy vấn đề kỳ cục cuồn cuộn không dứt của thanh niên, chính thức bị đánh bại.

May mà hắn nhanh chóng phát hiện ra phương pháp khác đơn giản ít dùng sức hơn ---- cho thanh niên xem TV. Tin tức, gameshow, thể thao, phim truyền hình, phim điện ảnh... Thanh niên có một loại yêu thích cuồng nhiệt với TV. Buổi tối lúc Dư Ninh ngồi lên ghế sopha, cậu sẽ bám theo hắn cùng xem (Dư Ninh không cho cậu ngồi dưới đất). Thanh niên thậm chí còn đặc biệt thích mấy bộ phim dài tập về gia đình nội trợ này nọ, xem đến hăng say. Ban ngày Dư Ninh đi làm, một mình cậu cũng tự xem TV. Sau đó cậu oán giận sao ban ngày TV không đẹp như buổi tối, lúc ấy Dư Ninh mới phát hiện ra bổn cẩu bị bệnh mù màu. Hắn mượn một đống phim điện ảnh đen trắng cho Dư Bổn xem, thậm chí còn dạy cậu lúc ở hình chó làm thế nào để đổi đĩa.

Dư Ninh mua mấy đĩa dạy học cho trẻ con để thanh niên làm quen trước với chữ Hán và toán học cơ bản. Hắn cho Dư Bổn tự xem, mình chỉ phụ đạo thêm một chút. Qua một đoạn thời gian, cậu thế mà đã có thể viết được một vài từ đơn giản, cũng dần dần hiểu được một ít quy tắc của thế giới loài người, tuy nhiên, khả năng về phương hướng của cậu vẫn hơi nát.

Dư Ninh không thể không thừa nhận, chó ngốc này tuy rằng ở một vài phương diện nào đó quả thực thiếu gân, nhưng năng lực học tập không hề yếu kém.

Có một buổi tối, Dư Ninh mang theo thanh niên đến siêu thị mua sắm. Gần đây biểu hiện của cậu không tồi, đã viết được tên của mình, mấy bài toán đơn giản cũng làm rất khá. Hắn cho cậu thích gì thì chọn mua, coi như khen thưởng.

Thanh niên nhìn giá của từng hàng đồ ăn, khó có khi không mừng rỡ như điên mà lại ngượng ngùng xoắn xuýt, chỉ chọn hai gói giăm-bông. Dư Ninh kêu cậu mua thêm nhiều một chút, cậu vội xua tay nói những cái khác mình đều không thích. Trợn mắt nói dối. Bánh quy vị cà chua, nước chanh, kem que, các loại trái cây đều là đồ thanh niên thích ăn. Ngày thường lấy một cây kem que ra nước miếng cậu liền chảy ròng ròng. Hôm nay xảy ra chuyện gì?

Dư Ninh không để ý tới cậu, chính mình ra tay nhặt một đống đồ cho vào giỏ. Thanh niên có điểm nóng nảy, luôn miệng nói đừng mua nhiều như thế. Dư Ninh quyết định tìm hiểu xem cậu đang làm cái quỷ gì, cố ý thanh toán hết mang về. Cậu quả nhiên bày ra bộ mặt uể oải, lải nhải mấy câu không cần nhiều như vậy linh tinh.

Về đến nhà, Dư Ninh rửa một mâm trái cây, ném quả táo qua cho thanh niên. Đối phương tiếp được, chợt nói, "Dạo này táo rất đắt..."

Dư Ninh thiếu chút nữa làm rớt quả lê trong tay, "Cái gì?" Hắn tưởng mình nghe lầm.

"Táo rất đắt." Thanh niên nghiêm túc trả lời, "Ngài cũng không ăn, mỗi lần đều là em ăn. Em không ăn nữa, không cần mua."

Dư Ninh lần đầu tiên phát hiện mình không hiểu thanh niên đang nói gì.

"Em..." Thanh niên hút hút khí, tiếp tục nói, "Em mỗi ngày đều ăn rất nhiều thứ..."

Thân thể thanh niên giống như ngày càng có xu thế dài ra, lúc là hình chó cũng thế nên đương nhiên thức ăn không tính là ít. Dư Ninh không nghĩ tới cậu còn để ý đến sức ăn của mình.

"Rất nhiều rất nhiều món, phải tốn rất nhiều tiền..." Mắt thanh niên đỏ lên, "Chủ nhân kiếm tiền vất vả đều bị em ăn hết..."

"... Cậu xem trên TV đấy à?" Dư Ninh một lời vạch trần.

"Vâng." Thanh niên sảng khoái thừa nhận.

Dư Ninh không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là mấy đoạn lời thoại vàng ngọc của bộ phim mẹ chồng nàng dâu máu chó đầy mặt.

Thanh niên thả quả táo lại đĩa trái cây, ngồi xổm bên cạnh Dư Ninh, "Em muốn tìm việc làm."

"Việc làm? Vì sao?" Dư Ninh nhíu mày. Một người không có chứng nhận thân phận chỉ ban đêm mới xuất hiện thì phải làm công việc gì?

"Muốn..." Cậu xoắn ống quần hắn, "Muốn kiếm tiền..."

Suy nghĩ của thanh niên làm Dư Ninh kinh hãi, cậu muốn tự lực cánh sinh?

Cuối cùng hắn phải mất một phen sức lực mới khiến thanh niên hiểu được mọi người kiếm tiền đều rất vất vả, hơn nữa, cậu có ăn gấp mười lần cũng không ăn hết được tiền của hắn. Thanh niên vẫn dùng câu "Nhưng mà trong TV..." nhiều lần ngắt lời hắn. Dư Ninh phát hiện, xem ra để cậu cứ xem phim truyền hình mãi thế cũng không được.

10.

Đi kiểm tra mắt lần thứ ba, Dư Ninh dò hỏi bác sĩ, nếu cẩu cẩu thiếu khuyết một ít thường thức thì làm sao bây giờ?

"Thường thức? Tập Tập*, nhảy, nhảy lên!" Bác sĩ cầm một quả bóng cao su chơi đùa với Dư Bổn. Đối với cái tên này, bác sĩ biểu đạt một chút ý kiến phản đối. Y nói nghe quá nghiêm túc, còn không bằng kêu Tập Tập. Dư Ninh nhớ tới lúc cậu biến thân thành thanh niên to cao, tròng lên người hai chữ "Tập Tập", nổi hết cả da gà.

*Từ gốc 本本, dịch ra là sách vở. Không rõ có phải từ mạng của bên Trung không nhưng là tên bác sĩ đặt cho đáng yêu nên mình biến đổi một chút.

"Ví dụ như---" Dư Ninh nghĩ, hắn không thể nói thẳng là cậu thiếu khuyết thường thức nhân loại được, "Nó giống như không hẳn sẽ quen với người khác hoặc những con chó khác."

Bác sĩ đưa bóng cao su trong tay cho Dư Bổn, để nó tự chơi.

"Đối với cẩu cẩu, xã giao cũng rất quan trọng. Anh nên thường xuyên dẫn nó ra ngoài đi dạo, nhìn thấy những người khác, giao lưu với những chú chó khác. Bất quá Tập Tập đã lưu lạc một thời gian dài, nếu trường kỳ bị con người hoặc động vật khác khi dễ, hiện tại muốn xây dựng lại khả năng câu thông cũng sẽ gặp khó khăn, anh càng phải tốn nhiều thời gian và tinh lực hơn nữa.

Bác sĩ còn nói thêm một đống lớn, Dư Ninh nghe vào tai này ra tai kia, chỉ nhớ kỹ riêng một câu.

Thường xuyên ra ngoài đi dạo sao, có vẻ cũng có đạo lý...

Ban ngày hắn đi làm, ban đêm về nhà Dư Bổn đã biến thành người nên căn bản không có cơ hội tản bộ, chỉ có thể chờ tới sáng cuối tuần mới có thời gian đưa nó ra ngoài chơi một lúc.

Đối với trường hợp này bác sĩ hơi có ý phê bình, y nói chó là động vật quần cư, ngốc một mình sẽ cảm thấy tịch mịch, thời gian dài tinh thần sẽ sa sút, thậm chí trầm cảm.

Nghiêm trọng như vậy sao? Dư Ninh hoài nghi. Mỗi ngày hắn về bổn cẩu đều là bộ dáng cao hứng phấn chấn, nhìn không ra một chút sa sút tinh thần nào. Mà thực sự cũng không có cách nào khác. Hắn luôn phải đi làm, việc chỗ ở cũng chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt nên cậu trước mắt chỉ có thể ở cùng hắn. Hiện tại mới nhớ, xác thực Dư Bổn cơ hồ không hề có cơ hội giao lưu cùng bên ngoài, chỉ dựa vào TV sao có khả năng giúp cậu hiểu hết sinh hoạt thường thức của con người được.

Dư Ninh bắt đầu mang theo Dư Bổn ra ngoài nhiều hơn, đôi khi chỉ là đi dạo một vòng, đến siêu thị mua đồ, hoặc là ra công viên tản bộ rồi ngồi ở đó một lúc.

Những khi dắt cậu ra ngoài với hình dạng người, Dư Ninh cố gắng hạn chế Dư Bổn một chút, không để cậu quá mức hưng phấn, không được tùy ý chạy trên đường mà chỉ có thể đi theo sau hắn, chậm rãi, đi thật chậm rãi. Hắn để cho Dư Bổn quan sát thật kỹ những người khác, xem cách họ nói chuyện, cách họ đi đường, ở chung với nhau. Lúc đi mua đồ hắn dạy cậu cách sử dụng tiền mặt; lúc đi ăn cơm dạy cậu nhai kỹ nuốt chậm; hai người ngồi trong công viên cả đêm nghe các ông bà bên cạnh lải nhải. Dư Ninh thậm chí còn cổ vũ Dư Bổn nói chuyện với những đứa bé đang nô đùa gần đó, thanh niên nơm nớp lo sợ chạy đi, sau đó vô cùng cao hứng quay trở lại. Tự tin của cậu đã tăng lên nhiều, cảm thấy mình có thể nói chuyện với con người tốt lắm.

Dư Ninh nghĩ thầm, tuổi hai người xấp xỉ nhau, nói chuyện không vui sao được?

Lúc ra ngoài với hình chó thì tự do hơn nhiều, Dư Bổn luôn dị thường hưng phấn mà chạy qua chạy lại. Nó thích thảm cỏ, bụi hoa, cây lớn, bươm bướm, côn trùng... Nó thậm chí còn kết bạn với một cô chó thuộc giống chó Nhật, hai con cùng nhau đuổi hoa bắt bướm, vui đùa ầm ĩ. Cô bé chủ nhân của chó Nhật nói với Dư Ninh, Đóa Đóa ở nhà rất cô đơn, nghẹn sắp hỏng rồi, ra ngoài có bạn để chơi cùng thật tốt.

Bổn cẩu cũng sẽ cô đơn sao? Dư Ninh nghĩ thầm.

Buổi tối Dư Ninh hỏi thanh niên chơi cùng Đóa Đóa vui không? Không ngờ thanh niên lại thở phì phì, không rên một tiếng. Dư Ninh hỏi cậu xảy ra chuyện gì, ban đầu thanh niên không chịu trả lời, sau vì bị ép hỏi quá nên mới không tình nguyện ấm ức kêu, "Tên gia khỏa kia, nó cười nhạo em, em chạy trốn chậm hơn so với nó..." Nói nói, vành mắt lại đỏ.

Dư Ninh sửng sốt. Thanh niên đứng dậy, khập khiễng đi lấy một cuốn vở rồi ngồi xổm xuống cạnh hắn, nghiêm túc viết từng nét bút. Mấy ngày nay hắn dạy cậu nhận mặt chữ, mua rất nhiều vở để cậu luyện viết. Dư Ninh nói cậu có thể vào bàn trong thư phòng để luyện, nhưng chỉ cần hắn ở đâu cậu sẽ lấy ghế đẩu ngồi bên cạnh tập viết từng chữ một.

Dư Ninh xem báo cáo phân tích thị trường, nhìn nửa ngày mà chỉ cảm thấy các con số lộn xộn, một chữ cũng không xem vào. Hắn ngẩng đầu, nhìn thanh niên ngồi cạnh nghiêm túc luyện chữ. Hình như cậu lại cao thêm một chút, rắn chắc hơn không ít, mái tóc ban đầu màu nâu vàng như cỏ dại giờ đã sáng sủa hơn, phảng phất giống một đầu tóc vàng kim. Con mắt sưng đỏ cũng đã khỏi hẳn, chỉ khi cẩn thận nhìn mới phát hiện ra con ngươi bên trong hơi mơ hồ, tựa như phủ một màn sương, càng khiến đôi mắt màu nâu ôn nhuận có thêm vẻ mê ly.

Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng với thẩm mỹ bình thường của loài người thì thanh niên xác thực khá đẹp trai, còn bổn cẩu trong cẩu giới cũng có thể tự xưng là một chú chó anh tuấn.

Chỉ tiếc---

"Xem này!" Thanh niên hí hửng đưa vở qua.

Dư Ninh nhận lấy mở ra nhìn, lúc đầu là vài tờ chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, phía sau càng ngày càng chỉnh tề, tờ cuối cùng còn viết đến thập phần thẳng thớm.

"Ừm, rất tốt." Dư Ninh khen.

Thanh niên được khen vui muốn hỏng, bổ nhào vào hắn, cọ cọ mặt lên đầu gối.

Vô luận nói thế nào thì thanh niên vẫn không sửa được tập tính của loài chó này, ưa làm nũng.

Dư Ninh vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, ý bảo thanh niên trèo lên đây. Hắn lấy thuốc mỡ bác sĩ đưa cho, dạy thanh niên massage chỗ bị thương. "Giống như vậy---" Hắn khoa tay múa chân chỉ thanh niên làm theo.

Tuy khả năng hoàn toàn hồi phục không lớn, nhưng cũng có nói tình huống có thể chuyển tốt hơn một chút.

Thanh niên chân tay vụng về, tay dính đầy thuốc mỡ, giống như đùa nghịch mà vẽ loạn lên chân mình. Dư Ninh đánh rớt tay cậu, tự mình cầm lấy mắt cá chân thanh niên, kiên nhẫn chậm rãi xoa ấn huyệt đạo để hòa tan thuốc mỡ, dần thẩm thấu đi vào.

Ai da, mấy việc bảo mẫu này hắn càng ngày càng có xu thế thuận tay rồi.

Thanh niên ở một bên ngơ ngác nhìn, hỏi, "Chân của em có thể khỏi sao?"

Việc không nhất định làm được Dư Ninh cũng không mở miệng đảm bảo, hắn nghĩ một lúc, "Có thể chạy trốn càng nhanh."

Thanh niên vô cùng hài lòng với đáp án này, cậu lại kích động bổ nhào vào người Dư Ninh, hơi thở ấm áp phả bên lỗ tai.

"Này---" Dư Ninh giãy giụa, "Đã nói bao nhiêu lần rồi!"

Hai tay hắn đều dính đầy thuốc mỡ, không đẩy thanh niên ra được. Trên người cậu là áo thun màu xanh lục mới mua, phối hợp với một đầu tóc vàng kim, nhìn qua giống hệt cái gậy huỳnh quang, thanh niên cực kỳ thích chí. Chỉ lúc biến thành người cậu mới có thể nhìn thấy màu sắc, thế nên quần áo cậu mặc cùng sách bút dạy học, đồ chơi này nọ đều sặc sỡ như cầu vồng.

Dư Ninh nhớ rõ đây là cái áo thanh niên thích nhất, hắn không muốn làm bẩn nó, đành phải duy trì tư thế bị ôm chặt đến không thở được.

"Em có thể hay không---" Thanh niên dần nghẹn ngào, "Vẫn luôn ở nơi này..."

Cậu buông Dư Ninh ra, dùng đôi mắt chuyên chú đến mức làm người ta tê dại mà nhìn hắn chằm chằm, "Em nhất định sẽ ngoan, là cẩu cẩu ngoan nhất, thực nghe lời, ngoan ngoãn viết chữ..." Cậu tạm dừng một lát, nghiêm túc suy nghĩ vắt óc cũng không nghĩ ra mình có thể làm được gì nữa, thế là phi thường uể oải, nhưng vẫn nói tiếp, "Ngài là chủ nhân tốt nhất trên thế giới!"

Đột nhiên được ca ngợi làm Dư Ninh có phần hoảng loạn, loại sự tình được một chú chó ca ngợi là chủ nhân tốt nhất trên thế giới này hắn nên trả lời như thế nào? Chẳng lẽ hắn thực sự tốt như vậy sao? Nói đến cùng thì hắn cũng không làm cái gì, chỉ là vừa vặn đêm mưa bão táp nhặt bổn cẩu về. Dư Ninh đột nhiên ý thức được, đối với bổn cẩu mà nói, hắn thật ra là người duy nhất trên thế giới này cậu có thể dựa vào.

Tâm tình kích động mà thôi.

Dư Ninh thở dài.

Thanh niên vẫn dùng đôi mắt sáng lấp lánh tràn ngập mong đợi nhìn hắn, Dư Ninh biết cậu đang đợi đáp án. Vốn dĩ chỉ là tạm thời thu lưu, sau lại vì tình thế bắt buộc mà không thể không thu lưu, hiện tại sao lại biến thành thu lưu mãi mãi rồi?

Ánh mắt thanh niên trong suốt như thủy tinh, ôn nhuận như vậy làm người ta không có cách nào cự tuyệt bất luận yêu cầu nào của cậu.

"... Được"

Tươi cười của cậu tràn ra, sáng lạn tựa dương quang rực rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro