CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Xanh Lá

"Đôi khi dịu dàng lại giống một lưỡi dao sắc bén, nhẹ nhàng xẹt qua trái tim bạn, dù không thấy máu chảy nhưng cũng đủ làm bạn đau thực sự."


Trình Hi Hòa không uống được rượu, nhưng tối nay người đến mời rượu lại nối liền không dứt. Mặt ngoài là kính cậu, nhưng thực ra là thông qua cậu mà kính Diệp gia.

Lúc đầu uống một hai ly còn miễn cưỡng giữ tỉnh táo, uống nhiều hơn thì đầu óc bắt đầu hỗn loạn. Tần Tiêu ngồi ở bàn chủ nhìn không được, nhưng chưa kịp làm gì, Diệp Dung Sâm đứng cạnh Trình Hi Hoà đã đứng chắn trước người cậu, "Hi Hoà uống nhiều rồi, chén này tôi uống thay em ấy."

Tần Tiêu chút nữa đã quên, hắn đã không thể quang minh chính đại đứng cạnh Trình Hi Hoà, người từng cần hắn bảo vệ kia giờ đã có người khác bảo vệ.

Khí tức Alpha của Diệp Dung Sâm rất cường đại, Trình Hi Hoà hơi mất tự nhiên lùi về sau một chút. Động tác nhỏ như vậy cũng rơi vào mắt Diệp Dung Sâm, hắn tự nhiên khoát tay lên eo Trình Hi Hoà, cúi đầu thấp giọng nói: "Đừng phân tâm."

Khuôn mặt thanh tú của Trình Hi Hòa ửng đỏ, nhẹ nhàng gật đầu.

Hành động như vậy trong mắt người ngoài là như keo như như sơn, đối với các cặp mới cưới mà nói thì đây cũng là chuyện bình thường.

Tửu lượng của Diệp Dung Sâm rất tốt, cả đêm uống nhiều rượu như vậy mà cũng chỉ có chút choáng váng, còn rất tỉnh táo.

Sau khi hôn lễ kết thúc, bởi vì Trình Hi Hòa uống quá nhiều trước tiên dìu cậu lên xe.

"Đêm nay em vất vả rồi."

Biết được quan hệ giữa Trình Hi Hòa và Tần Tiêu, Diệp Dung Sâm cũng hiểu một ít về Trình gia. Sau khi mẹ Trình mất, cha Trình cưới mẹ Tần Tiêu, nghe đâu ở Trình gia Tần Tiêu còn được sủng ái hơn cả Trình Hi Hòa.

Tần Tiêu rất quan tâm Trình Hi Hòa, Diệp Dung Sâm cảm thấy loại quan tâm này không chỉ là quan hệ quan hệ anh em, mà là một Alpha muốn độc chiếm một Omega.

"Chăm sóc tốt Hi Hòa, đêm nay em ấy uống nhiều rồi." Tần Tiêu nhìn về phía Trình Hi Hòa đang nằm trong xe, "Còn có, lúc em ấy thích đá chăn, anh phải chú ý tránh cho em ấy bị cảm lạnh."

Diệp Dung Sâm cười nói: "Anh cũng thật là một anh trai tốt, ngay cả thói quen ngủ của em trai đều nhất thanh nhị sở (biết, hiểu rất rõ ràng)."

"Kết hôn rồi, nhớ đối xử tốt với Hi Hòa, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu."

Diệp Dung Sâm bị Tần Tiêu khiêu khích một hồi cũng không tức giận, khóe môi như trước mang theo ý cười, "Đương nhiên, tôi cưới Hi Hòa tất nhiên sẽ đối tốt với em ấy, anh yên tâm."

Thái độ của Diệp Dung Sâm quả thực làm người ta tìm không ra chỗ nào khác lạ, bởi vậy nên Tần Tiêu mới cảm thấy tức giận, rốt cuộc không còn quan tâm lắm đến việc hắn có thể bắt nạt Trình Hi Hòa hay không.

Trình Hi Hoà ngủ rất say, thậm chí không biết lúc nào mình trở lại Diệp gia, tỉnh dậy mơ màng nghe thấy tiếng nước chảy, hình như là có người đang tắm.

Miễn cưỡng ngồi dậy, Trình Hi Hoà xoa xoa huyệt thái dương, bất thình lình phía sau cậu vang lên một giọng nói, "Em tỉnh rồi."

"A?" Trình Hi Hoà ngẩng đầu, lúc này mới nhớ ra, cậu và Diệp Dung Sâm đã kết hôn.

Toàn thân Diệp Dung Sâm chỉ quấn một cái khăn tắm bên hông, cơ bụng từng khối rõ ràng, gương mặt tuấn mỹ nho nhã khiến người ta không nghĩ là hắn có vóc dáng đẹp như vậy.

Trình Hi Hoà nhanh chóng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ừm."

Diệp Dung Sâm phát hiện Trình Hi Hòa rất dễ dàng thẹn thùng, khiến người khác nhịn không được muốn trêu chọc một chút. Hắn cố ý không mặc quần áo lên giường nằm. Đúng như dự đoán, Trình Hi Hoà lắp bắp nói: "Giáo, giáo sư Diệp, anh, anh không mặc quần áo sao?"

"Mặc quần áo làm gì?" Diệp Dung Sâm một tay chống đầu nhìn Trình Hi Hoà, mặt không đỏ tim không đập là nói: "Dù sao một lát cũng cởi sạch không phải sao?"

Diệp Dung Sâm nói như vậy, Trình Hi Hòa càng khẩn trương hơn, không biết nhìn đâu mới tốt

"Đem canh gừng ở đầu giường uống đi, sau đó đi tắm."

Diệp Dung Sâm nói rất ám muội, Trình Hi Hòa nghe được vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng, tay chân luống cuống cầm canh gừng uống một hơi, lưu lại một câu "Em đi tắm" sau đó chạy ào vào nhà tắm nhanh như gió.

Không biết có phải Trình Hi Hòa trốn Diệp Dung Sâm không, cậu ở trong nhà tắm gần một giờ cũng không có ý ra ngoài. Diệp Dung Sâm thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, đi gõ cửa nhà tắm một cái, "Hi Hòa, em đã ngây người bên trong gần một giờ rồi."

Trình Hi Hòa chậm chạp mở cửa, Diệp Dung Sâm thấy hình gấu con trên áo ngủ của cậu, cố nhịn cười: "Đây là gấu con sao?"

"Vâng." Trình Hi Hòa tắm rửa xong cũng tỉnh táo hơn phân nữa.

Tính cách Trình Hi Hoà rất hợp khẩu vị Diệp Dung Sâm, không nói nhiều, rất dễ thẹn thùng, rất hiểu chuyện, thoạt nhìn là kiểu người không gây phiền toái cho người khác.

Trước ánh mắt ngạc nhiên của Trình Hi Hoà, Diệp Dung Sâm đem cậu bế lên, Trình Hi Hoà hốt hoảng nhắm mắt lại, mà sự việc trong tưởng tưởng không có xảy ra, nam nhân chỉ ôm cậu nằm trên giường, "Yên tâm đi, tôi sẽ không đánh dấu em nhanh như vậy."

Trình Hi Hoà không nói gì, nhưng trong lòng không khỏi thất vọng. Một Alpha mà không muốn kí hiệu Omega đại biểu cho cái gì? Đáp án này trước khi kết hôn cậu đã biết rồi.

"Em vẫn còn đi học, nếu bị đánh dấu sẽ rất phiền phức."

Đối với Diệp Dung Sâm, chuyện đánh dấu Trình Hi Hòa chỉ là vấn đề sớm muộn, tạm thời không cần vội.

"Được rồi, sao em lại chọn ngành luật?"

Trình Hi Hòa nhẹ nhàng trả lời: "Em muốn trở thành luật sư."

"Luật sư sao?" Diệp Dung Sâm nhẹ nhàng cười: "Ước mơ lúc nhỏ sao?"

"Coi như là vậy đi."

Diệp Dung Sâm rất khó tưởng tượng một Trình Hi Hòa nhanh mồm nhanh miệng đứng trên tòa án biện hộ cho người khác, ngược lại cảm thấy Trình Hi Hòa thích hợp ở lại trường để đào tạo sâu hơn.

"Vì sao giáo sư Diệp lại học luật?"

"Còn gọi anh là giáo sư Diệp?" Diệp Dung Sâm xoay người, "Chúng ta đã kết hôn rồi, em không cảm thấy xưng hô này xa cách quá sao?"

Bởi vì gọi theo thói quen, nhất thời Trình Hi Hòa cũng không đổi được, "Vậy nên gọi là gì?"

"Gọi Dung Sâm đi." Diệp Dung Sâm đưa tay sờ mái tóc đen nhành của Trình Hi Hòa, "Như vậy nghe thân mật hơn."

Trình Hi Hoà cảm thấy xưng hô thân mật như vậy có phần khó mở miệng, xoắn xuýt nửa ngày mới mở miệng gọi: "Dung... Dung Sâm."

Giọng nói Trình Hi Hoà mang theo chút mềm yếu độc nhất của thiếu niên, làm người nghe rất thoải mái. Trong lòng Diệp Dung Sâm nổi gợn sóng, hắn hơi nghiêng người, hôn lên đôi môi mọng nước, cảm giác so với trong tưởng tượng càng mềm mại hơn.

Hành động của Diệp Dung Sâm không thể nghi ngờ doạ Trình Hi Hoà một cái, cậu giật giật đôi môi, đối phương nhân cơ hội ôm eo, ôm cậu kéo vào trong lồng ngực, hôn sâu hơn nữa.

Khí tức Alpha của Diệp Dung Sâm quá mạnh mẽ, không bỏ sót chỗ nào mà xâm nhập từng tế bào yếu đuối của Trình Hi Hoà. Chỉ là một nụ hôn mà cơ thể hắn đã không tự chủ được bắt đầu nóng lên.

Nụ hôn này không kéo dài quá lâu, Diệp Dung Sâm thoáng buông Trình Hi Hoà, ý do vị tẫn (ý chỉ thoả mãn) liếm liếm bờ môi bị hôn đến ướt át kia, bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng vuốt ve làn da ấm áp, mịn màng, "Có cảm giác sao?"

Trình Hi Hoà vẫn chưa tới kì phát tình, nhưng bị Diệp Dung Sâm khiêu khích như vậy cũng có chút không nhịn được, cắn cắn môi đỏ mọng, cố gắng không bật ra tiếng rên rỉ.

"Đêm nay trước hết như vậy đi, em cũng mệt mỏi rồi, những việc còn lại chúng ta có thể từ từ làm."

Diệp Dung Sâm nhìn ra thất vọng trong đáy mắt Trình Hi Hoà, hắn không nói gì, chỉ đem đối phương nhẹ nhàng kéo vào lồng ngực, "Ngủ đi."

Đôi khi dịu dàng lại giống một lưỡi dao sắc bén, nhẹ nhàng xẹt qua trái tim bạn, dù không thấy máu chảy nhưng cũng đủ làm bạn đau thực sự. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro