CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Xanh Lá

Cân nhắc đến việc Trình Hi Hòa còn là sinh viên, Diệp Dung Sâm đem tuần trăng mật dời đến kì nghỉ hè, như vậy thời gian bọn họ nghỉ ngơi càng thoải mái, mặt khác cũng không ảnh hưởng việc học tập của Trình Hi Hòa.

Bởi vì Trình Hi Hòa đã nhập tịch, dựa theo qui định trường học, cậu không thể tham dự bất kì môn học nào Diệp Dung Sâm giảng dạy nữa, mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng có được tất có mất, đây là đạo lý bất biến từ cổ chí kim.

"Cho em xuống ở đây."

Vẫn còn cách trường học một khoảng, Trình Hi Hòa đột nhiên muốn xuống xe, Diệp Dung Sâm có chút khó hiểu, "Dù sao cũng đều phải tới trường học, cùng đi là được rồi."

"Ảnh hưởng không tốt đâu." Tin tức Trình Hi Hòa và Diệp Dung Sâm kết hôn đã gây xôn xao dư luận, nếu nếu hôm nay còn muốn cùng đến trường, chắc chắn đề tài nói chuyện phiếm sẽ nhiều thêm không ít.

Diệp Dung Sâm nhẹ nhàng nhíu mày, "Chuyện chúng ta kết hôn mọi người đều biết, bây giờ còn suy nghĩ đến việc đồn đãi không phải bằng thừa sao?"

Diệp Dung Sâm vừa nói như vậy, Trình Hi Hòa cũng cảm giác mình hơi nhỏ nhặt. Dù sao cục diện này trước khi kết hôn đã nghĩ đến, mà cậu cậu từ lâu cũng đã làm tốt công tác tư tưởng đồi mặt với lời đồn đãi rồi, hiện tại còn muốn lâm trận bỏ chạy (ở đây ý chỉ Trình Hi Hòa không dám đối diện với lời đồn) thì đã muộn.

Diệp Dung Sâm trực tiếp lái đến bãi đỗ xe, trước khi xuống xe hỏi cậu: "Hôm nay em có buổi chia tay chuyển lớp đúng không?"

"Vâng, hẹn sau buổi trưa."

Diệp Dung Sâm gật đầu, "Vậy buổi trưa cùng ăn cơm đi."

Trình Hi Hòa vốn muốn cự tuyệt, nhưng lại sợ làm Diệp Dung Sâm mất hứng, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Sau khi tạm biệt Diệp Dung Sâm, Trình Hi Hoà đi đến phòng chứa đồ, không nghĩ tới vừa mở tủ đồ của mình, bên trong liền rơi xuống một đống rác, phía sau cánh cửa còn bị viết mực đỏ đầy những lời chửi mắng khó nghe.

Trong phòng chứa đồ lúc này không nhiều người lắm, tất cả mọi người đều lờ đi, xem như không có việc gì. Cứ tưởng rằng Trình Hi Hòa sẽ tức giận, không nghĩ tới cậu chỉ lẳng lặng dọn dẹp đống rác dưới đất, sau đó lấy sách giáo khoa, cứ như là chưa có chuyện gì xảy ra.

Đi tới phòng học, hàng loạt ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Trình Hi Hòa, đây có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi được lên đại học cậu được chú ý như vậy.

Có ánh mắt đố kị, có hâm mộ, có căm ghét, có điều trước giờ Trình Hi Hòa đều không thích đối địch với người khác, cũng không chủ động trêu chọc người khác, cậu vẫn chọn một góc khuất ngồi xuống.

Trình Hi Hòa và Diệp Dung Sâm đột nhiên kết hôn đã chọc giận hơn một sinh viên trong trường, nhất là bạn học Beta lúc trước từng hỏi Trình Hi Hòa có biết Diệp Dung Sâm hay không, hiện tại gần như đều nghĩ cậu là người bụng dạ khó lường.

Bạn học ngồi gần Trình Hi Hòa phát hiện, trên người cậu có khí tức của Diệp Dung Sâm, nhưng rất nhạt, rõ ràng là chưa bị đánh dấu.

Một Omega đã kết hôn nhưng không bị Alpha đánh dấu, trong mắt người ngoài là một trò cười, nhất định là Diệp Dung Sâm không thích Trình Hi Hòa, không có Alpha để mặc cho Omega của mình chưa bị đánh dấu mà chạy loạn bên ngoài.

Việc tốt chưa ra khỏi cửa, việc xấu đã truyền ngàn dặm.

Chuyện Trình Hi Hòa ở trường bị lăng mạ rất nhanh truyền tới tai Diệp Dung Sâm, không thể nghi ngờ theo sau là lời châm chọc Trình Hi Hòa là Omega đã kết hôn nhưng không bị đánh dấu.

Lúc dùng cơm trưa, Diệp Dung Sâm cho rằng ít nhất Trình Hi Hòa cũng nói cho hắn một chút sự tình, không nghĩ rằng hài tử này từ đầu đến cuối đều nói những chuyện râu ria.

"Hôm nay ở trường không có gì chuyện khác sao?" Diệp Dung Sâm bất động thanh sắc quan sát biểu cảm của Trình Hi Hòa.

Trình Hi Hòa vẫn bình tĩnh như trước, "Không có ạ, vẫn như ngày thường."

"Thật không?" Ánh mắt Diệp Dung Sâm tối sầm.

Trình Hi Hòa gật gật đầu, "Vâng."

Trình Hi Hòa không xem việc mình bị xem thường là chuyện lớn, cậu không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà quấy rầy Diệp Dung Sâm, làm cho đối phương nghĩ cậu là một người phiền toái.

Đối với việc Trình Hi Hòa không bị đánh dấu, mẹ Diệp cũng có chút mất hứng, sau bữa tối liền gọi một mình Diệp Dung Sâm vào thư phòng, "Đây là làm sao? Sao con còn chưa đánh dấu Hi Hòa?"

"Hi Hòa vẫn còn đi học, nếu bị dánh dấu sẽ ảnh hưởng đến việc học của em ấy."

"Căn bản con không muốn đánh dấu Hi Hòa đúng không?" Mẹ Diệp hơi lo lắng nói: "Con làm vậy là không công bằng với Hi Hòa, con có biết một Omega đã kết hôn mà không bị đánh dấu là một điều sỉ nhục không?"

"Mẹ, bây giờ là thời đại gì rồi, nào còn có quan niệm như vậy." Diệp Dung Sâm trấn an mẹ Diệp, "Con và Hi Hòa đã thương lượng xong rồi, chuyện đánh dấu cứ từ từ đã."

"Hi Hòa đồng ý sao?" Mẹ Diệp có chút ngạc nhiên.

"Vâng, em ấy đồng ý." Diệp Dung Sâm vỗ vai mẹ Diệp, "Chuyện của tụi con cứ để tụi con tự quyết định, mẹ không cần lo lắng đâu."

"Con tự hiểu lòng mình là được rồi, Hi Hòa là đứa trẻ tốt, con đừng phụ lòng người ta."

"Con biết rồi."

Lúc Diệp Dung Sâm vào phòng, Trình Hi Hòa đang nằm trên giường đọc sách hết sức chăm chú.

"Đọc gì thế?"

"Hiến pháp." Trình Hi Hòa dụi dụi mắt, "Ngày mai có bài kiểm tra."

"Lần sau vào thư phòng mà đọc, nằm trên giường đọc sách hại mắt."

"Mẹ nói gì vậy?"

Vừa rồi mẹ Diệp nghiêm mặt gọi Diệp Dung Sâm vào thư phòng, Trình Hi Hòa có chút lo lắng.

"Không có gì, chỉ là tùy tiện tâm sự thôi."

Diệp Dung Sâm cầm sách trên tay Trình Hi Hòa đặt sang một bên, ôn nhu nói: "Chúng ta tiếp tục chuyện tân hôn chưa làm xong nào."

Trình Hi Hòa còn chưa kịp phản ứng, Diệp Dung Sâm đã đem cậu dặt dưới người, bốn phiến môi trùng khít nhau, hơi thở ấm áp quấn quít giữa hai đôi môi.

Quần áo trên người bất tri bất giác bị cởi sạch, Diệp Dung Sâm thoáng buông đôi môi đỏ mọng của Trình Hi Hòa ra, dịu dàng hôn chiếc cổ thon dài trắng nõn, rồi lướt xuống xương quai xanh lả lướt.

Da Trình Hi Hòa rất mỏng, dễ dàng bị lưu lại vết tích, Diệp Dung Sâm liếm từng nơi mình từng qua, vệt nước trong suốt đọng lại làm làn da trắng nõn tăng thêm một phần ôn nhuận.

Thân thể Omega trời sinh mẫn cảm, Trình Hi Hòa cũng không ngoại lệ, mới hôn nhẹ cột chút, hậu huyệt bắt đầu tự tiết ta thứ dịch non ướt át, cảm giác vừa ẩm ướt vừa căng chặt, dù chỉ là một ngón tay cũng thoải mái không chịu được.

Diệp Dung Sâm cầm tay Trình Hi Hòa sờ lên vật cứng to lớn của mình, giọng nói trầm thấp khàn khàn lộ ra vẻ gợi cảm mê hồn: "Dùng tay giúp anh."

Hung khí nóng hổi nổi cả gân xanh, tay Trình Hi Hòa run run nhẹ nhàng an ủi dục vọng xao động của nam nhân, mạch máu căng phồng không kẽ hở dán lên bàn tay mềm mại, vật khổng lồ như vậy nếu tiến vào cơ thể, có lẽ sẽ đau chết mất.

"Đừng sợ, đêm nay tôi sẽ không đi vào, trước tiên giúp em mở rộng phía sau một chút, nơi này của em chặt quá." Diệp Dung Sâm nói mà mặt không đỏ tim không run, giống như đang nói thời tiết hôm nay đẹp quá, "Chưa từng tự làm qua sao?"

Trình Hi Hòa rất ít khi tự an ủi, hậu huyệt là nơi tư mật như vậy, càng không dám động đến, lắc đầu xem như trả lời Diệp Dung Sâm.

"Thảo nào chặt như vậy, em thả lỏng một chút, tôi thêm một ngón tay nữa." Diệp Dung Sâm chưa dứt lời, liền tăng thêm một ngón tay, nơi cửa mình vốn căng chặt càng trở nên chật chội.

Trình Hi Hòa khó chịu khẽ rên một tiếng, Diệp Dung Sâm hôn gò má ướt mồ hôi, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Khó chịu?"

"Không, chỉ là hơi trướng... A!" Ngón tay Diệp Dung Sâm cắm trong động huyệt đột nhiên gập lại, nhẹ nhàng đảo đến vách thành mẫn cảm, khiến cho Trình Hi Hòa thở gấp liên tục: "Đừng a, ô..."

Trình Hi Hòa làm cho Diệp Dung Sâm tê dại một trận, hắn nhịn không được trừu sáp ngón tay nhanh hơn, mỗi lần ra vào đều nghe tiếng rên rỉ mềm yếu ngọt ngào truyền đến bên tai.

"Chậm lại, nhanh quá..."

Ngay lúc Trình Hi Hòa gần lên được cao trào, Diệp Dung Sâm đột nhiên rút ngón tay ra, lấy ra một cây gậy mát xa màu đen ở tủ đầu giường, kích thước nhỏ bằng một của hắn.

"Không, không muốn..." Trình Hi Hòa gần như tưởng tượng ra chuyện gì sắp diễn ra, "Em không muốn cái này..."

"Hi Hòa ngoan, trước tiên tập quen cái này đã, đến lúc tôi tiến vào sẽ không đau như vậy nữa." Diệp Dung Sâm cũng là vì lo lắng cho Trình Hi Hòa, dù sao đối với một Omega không có kinh nghiệm, bị đánh dấu thật sự là một chuyện rất thống khổ.

"A đừng... Đừng!" Diệp Dung Sâm không để ý đến kháng cự của Trình Hi Hòa, đem cây gậy to lớn xuôi theo dịch thể mà chầm chậm tiến vào hậu huyệt, "Đừng, em từ bỏ..."

"Ngoan quá, đã vào được một nửa rồi." Diệp Dung Sâm nhẹ nhàng liếm khóe môi Trình Hi Hòa, "Thả lỏng một chút, đừng siết chặt như vậy."

"Đừng, a... Quá sâu, đừng..." Hai chân Trình Hi Hòa không cách nào khép chặt lại, chỉ có thể hơi mở, kết hợp với dịch thể không ngừng chảy ra, "Không được, đừng vào nữa... Không cần sâu như vậy!"

"Rất sâu sao? Đến lúc đánh dấu phải vào sâu hơn nữa, so với hiện tại càng đau hơn nhiều."

Lông mi còn đọng lại vài giọt nước mắt, Trình Hi Hòa hai mắt rưng rưng, khẽ cắn môi dưới, gương mặt thanh tú trở nên điềm dạm đáng yêu.

"Em không muốn thứ khác tiến vào..." Trình Hi Hòa có chút tủi thân, "Em chỉ muốn anh..."

"Tôi biết, tôi sẽ không để những thứ khác động vào nơi đó của em." Trình Hi Hòa không biết, Diệp Dung Sâm cũng có tính chiếm hữu cực cao với những thứ của mình, "Nơi này chỉ có tôi mới có thể vào."

Có Diệp Dung Sâm đảm bảo, Trình Hi Hòa cũng không bài xích cây gậy mát xa nữa. Gậy mát xa chậm rãi co bóp trong động nhỏ, Diệp Dung Sâm ôm thắt lưng tinh tế mềm mại của Trình Hi Hòa, cầm gậy mát xa chầm chậm tiến vào, cẩn thận tránh cửa động phong bế sâu bên trong.

"Nơi đó của anh... A, em dùng miệng giúp anh."

Trình Hi Hòa vừa cúi người, Diệp Dung Sâm đã ngăn lại, "Không cần, em không cần làm chuyện này."

"Em không sao, ô... Đừng vào sâu như vậy!" Trình Hi Hòa ôm cổ Diệp Dung Sâm, "Chậm một chút."

"Em khép chân lại."

Trình Hi Hòa không biết Diệp Dung Sâm muốn làm gì, nhưng vẫn khép hai chân lại, ngay sau đó cự vật nóng hổi xâm nhập vào giữa hai bắp đùi non mịn, ma sát qua lại giống tư thế làm tình.

Da thịt mềm mại bị cọ sát rực lửa, Trình Hi Hòa rên rỉ đứt quãng, đôi môi đỏ mọng bị Diệp Dung Sâm gắt gao hôn lên, trước sau đều bị kích thích rốt cuộc khiến cậu đạt đến cao trào.

Diệp Dung Sâm qua lại một lúc lâu, rốt cuộc cũng tước vũ khi bắn ra, tinh dịch sền sệt bắn ra khắp nơi, cũng có không ít trên bụng trơn nhẵn của Trịnh Hi Hòa.

Trong lúc mơ hồ, Trình Hi Hòa cảm giác được Diệp Dung Sâm cắn vào gáy mình, ngay sau đó cậu liền chìm vào bóng tối.

Diệp Dung Sâm đem pheromone(*) của mình hòa vào trong máu Trình Hi Hòa, tuy rằng không giống đánh dấu vĩnh viễn, nhưng loại kí hiệu này cũng đủ để người ngoài khác rõ, Trình Hi Hòa là người của hắn.

(*) Pheromone là một loại tín hiệu hóa học. Xem thêm tại  https://vi.wikipedia.org/wiki/Pheromone

Editor: Cuối cùng cũng xong chương này T_T. Chương này dài quá, edit mệt nghỉ. Lần đầu edit H, có gì mọi người thông cảm và góp ý giúp mình, cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro